Nhận tiền công của người ta rồi thì phải làm việc, Thẩm Mỹ Ảnh bình tĩnh lại, ưỡn ngực hỏi: “Gia khi nào mới đến nam viện?”
"Không vội, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng." Tống Lương Thần sờ sờ cằm nói: "Ta trước giao cho ngươi một nhiệm vụ, đi đến chỗ Văn thị nói chuyện phiếm, xem xem cô nương nhà họ Cổ là người thế nào."
“Được” Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu: “Gia dẫn đường đi.”
"Ừm." Tống Lương Thần tự nhiên đi về phía trước, vừa đi hắn liền ý thức được có gì đó không đúng, nửa khuôn mặt tối sầm, quay lại nhìn nàng: "Ngươi coi ta như người hầu sao?"
Mỹ Ảnh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chúng ta hiện tại là quan hệ hợp tác hai bên cùng có lợi. Xin Gia đừng câu nệ tiểu tiết. Có thể thuận lợi trở về phủ Thế Tử, tránh khỏi nỗi khổ bị ép hôn mới là ưu tiên hàng đầu."
Có ý nghĩa! Tống Lương Thần quay đầu tiếp tục dẫn đường, đại cục mới là quan trọng nhất, hắn vì cái gì cùng người khác quan tâm chuyện này.
Theo sau Ngọc Thụ và Lâm Phong liếc nhìn nhau, trong mắt đều nhìn thấy cùng một suy nghĩ: chủ tử của bọn họ gần đây tựa hồ có chút ngốc, ngốc đến mức không nhận ra.
Văn thị đã nhận được tin tức từ Yến Vương trước Tam Trụ Hương, nghe nói Thẩm thị đã bị hưu bỏ, việc cần làm tiếp theo là lập tức đưa Cổ Tu Dung lên ngôi.
Nghĩ đến cũng không dễ dàng, Thế tử gia trong hôn sự đặc biệt bướng bỉnh, nếu Vương gia không có động thái kỳ quái thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này, Vương gia thật sự túc trí đa mưu!
Văn thị cúi đầu mỉm cười bưng trà đang định uống một ngụm thư thư giãn giãn thì nhìn thấy một người đang tươi cười bước vào cửa.
“Dì Văn.” Thẩm Mỹ Ảnh vẫn mặc một bộ quần áo lộng lẫy, dáng vẻ tao nhã đoan trang, khi bước vào khẽ gật đầu với bà, trong mắt mang theo nụ cười ấm áp: “Còn đang lo không tìm được người để nói chuyện, may mắn là Người vẫn chưa đi nghỉ."
Văn thị sửng sốt một chút, nhìn chiếc trâm phượng vàng đung đưa trong búi tóc của nàng, có chút không phản ứng.
Không phải đã bị Thế tử hưu bỏ rồi sao? Theo lý mà nói, nên gỡ bỏ xiêm y Thế tử phi, tháo trâm phượng vàng rời khỏi Vương phủ mới đúng, sao còn tìm đến nói chuyện với bà? Vẻ mặt của trông rất tự nhiên, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi bình tĩnh lại, Văn thị đứng dậy mỉm cười chào nàng: "Ta thường không có nghỉ trưa. Ngươi... vừa từ thư phòng ra à?"
Mỹ Ảnh cười ngượng ngùng nói: “Ta mới từ chỗ của Thế tử tới, chàng ấy vừa cãi nhau với ta, còn viết hưu thư luôn chứ, ta khóc một hồi thì chàng mới lấy lại hưu thư để xin lỗi ta rồi. Vốn dĩ đã muốn trở về Thế tử phủ, không ngờ đến là không thể ra khỏi phủ này, cũng không có việc gì làm, ta liền nghĩ đến tìm dì Văn nói chuyện."
Văn thị sửng sốt: “Hưu thư đã đưa rồi, còn có thể thu lại sao?".
"Là vậy đúng không? Ta cũng không đồng ý. Ai có thể nghĩ tới Thế tử sẽ khóc lóc cầu xin ta tha thứ." Thẩm Mỹ Ảnh không đỏ mặt nói: "hàiii, khiến một nam nhân phải cúi đầu, thật không dễ dàng, nên là ta đưa lại cho chàng hưu thư rồi, nhân duyên với chàng ấy, cũng có thể coi là bền vững ”.
Sắc mặt Văn thị trở nên nghiêm túc trong chốc lát, sau đó lại mỉm cười nói: “Cái này
... cho thấy Thế tử thực sự coi trọng ngươi. Nhưng hưu thư đã được đưa ra trước mặt Vương gia, nên nếu muốn lấy lại…”
"Ừm, ta biết, Thế tử đã đi tìm Vương gia nói chuyện rồi." Thẩm Mỹ Ảnh cười nói: "Chỉ cần hộ tịch chưa bị thu hồi, ta vẫn là Thế tử phi, đúng không?"
“…Đúng.” Văn thị mỉm cười kéo nàng ngồi xuống bên cạnh: “Chỉ là... Vương gia hình như có ý định hứa hẹn cô nương Cổ gia cho Thế tử.”
“Ồ?” Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt căng thẳng: “Cô nương đó là người như nào? Ta chỉ biết nàng là con gái của Cổ tướng quân, nàng có xinh đẹp hơn ta không?”
Văn thị dừng lại, liếc nhìn vết sẹo trên mặt nàng, cười nói: “Đích nữ Cổ gia tự nhiên là có tư sắc xuất chúng, vả lại còn có thể múa uyển chuyển mỹ lệ, nghe nói tại trấn biên, vô số tướng sĩ si mê nàng, hiện tại đã đến tuổi gả chồng, nên Vương gia có ý định cho nàng ngồi vị trí Thế tử phi.”
"Ra là vậy.” Mỹ Ảnh trên mặt tràn đầy lo lắng: “Nói như này, vị trí Thế tử phi của ta vẫn là ngồi không yên sao?”
“Kỳ thật ngươi làm trắc phi cũng không tệ lắm.” Văn Thị cười nói: “Ngươi mấy cái khác cũng không tệ, chỉ là gả lần hai này dù sao nghe cũng không hay ho gì, làm chính thất sao có thể khiến Thế tử xấu mặt được".
Nhìn xem, một người hai người đều là hồ ly ngàn năm, khi thuyết phục Thế tử chấp nhận nàng đã nói gì? Nói nàng là con gái Hứa gia, cũng không có gì ủy khuất với Thế tử. Bây giờ muốn nàng nhường vị, lại nói là nàng làm xấu mặt Tống Lương Thần.
Đều là cao thủ hết, trước sau mâu thuẫn mặt cũng không mang sắc hồng!
Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt bướng bỉnh nói: “Cho dù là vậy, ta cũng không cam lòng mất đi vị trí Thái tử phi một cách vô ích. Ta muốn gặp Cổ cô nương đó. Nếu Gia bằng lòng lập nàng làm phi, cũng sẽ không muộn để ta rút lui."
"Hàiii.." Văn thị suy nghĩ một chút: "Vương gia dự định tối nay sắp xếp Thế tử cùng Cổ cô nương gặp mặt. Nếu như Thế tử không hưu ngươi, vậy... vậy ta sẽ sắp xếp lại, để đêm nay Thế tử đưa ngươi theo cùng."
“Được.” Mỹ Ảnh gật đầu: “Dì Văn vất vả rồi.”
Văn thị mỉm cười gọi nha hoàn tới thì thầm.
Sau khi biết tất cả những gì mình muốn biết, Mỹ Ảnh không ở lại lâu nữa, làm lễ rời đi, ra ngoài tìm Tống Lương Thần.
Tống Lương Thần đương nhiên không có đi tìm Yến vương nói chuyện,nói sớm quá sẽ rất nhàm chán, nhất định phải trở tay không kịp mới có thể thưởng thức được biểu tình trên mặt phụ Vương hắn đúng không?
Hắn đang tựa người vào một bên hành lang, ngắm nhìn những bông hoa đang nở rộ trong vườn.
Thẩm Mỹ Ảnh vui vẻ từ chỗ Văn thị đi ra, vỗ vỗ vai hắn nói: "Gia, đối mặt có một vũ công!"
Tống Lương Thần quay đầu lại, khó hiểu nhìn nàng: "Là thứ gì?"
“Thiếp thân là nói, cô nương cần đối mặt, là người họ Cổ, được cho là nhảy hay múa giỏi.” Thẩm Mỹ Ảnh kiên nhẫn giải thích: “Buổi tối đi gặp bọn họ chỉ cần mang ta theo là được.”
Tống Lương Thần cau mày: "Biết múa à, vậy tối nay ngươi định làm sao xử lý?"
“Xử lý dễ mà.” Mỹ Ảnh cười nói, “Gia muốn giữ thể diện không?”
"Ai không muốn?" Tống Lương Thần liếc nàng một cái: "Còn muốn nói cái gì thì cứ nói đi!"
Thẩm Mỹ Ảnh xoa xoa tay, cười hắc hắc nói: “Thân là Thế tử phi, đương nhiên việc gì cần thiết cũng đều biết. Nếu cô nương đó muốn khiêu vũ tối nay thì thiếp thân cũng có thể khiêu vũ, giá cả rõ ràng! Ba mươi lượng một bài!"
Đó thực sự là một mức giá rõ ràng! Tống Lương Thần suýt chút nữa phun máu vào mặt nàng: "Sao không đi ăn cướp đi?"
Ba mươi lượng bạc, tiền lương hàng năm của Tống Quản gia mới chỉ có ba mươi lượng!
Mỹ Ảnh bĩu môi: "Ba mươi lượng rất rẻ. Dù sao Gia cũng không thiếu tiền, việc này sao phải tính toán với thiếp thân? Thiếp thân cam đoan là Ngài sẽ không thiệt thòi gì!"
Ba mươi lượng bạc chỉ để xem một điệu múa, nghĩ thế nào đi nữa cũng là thiệt thòi đúng không? Tống Lương Thần khóe miệng co giật, vung ống tay áo nói: "Lại nói đến lúc đó, người ta cũng không nhất định tới đó tranh tài với ngươi".
Nhún vai, Mỹ Ảnh gật đầu: "Vậy thì đến đó chờ xem."
Cố gia dù sao cũng là gia tộc giàu có, con gái Cổ tướng quân có thể ngay từ đầu khiêu vũ sao? Tống Lương Thần không nghĩ như vậy.
Tuy nhiên, khi trời đã gần chạng vạng, hắn mang Mỹ Ảnh bước vào phía sau hoa viên, đã nhìn thấy đàn tranh, lụa và tre đặt được trong sân, mấy chiếc bàn ngắn xếp thành hình tròn, ở giữa có một khoảng trống.
Không phải chứ?
"Thế tử đến rồi." Yến vương hài lòng gật đầu khi nhìn thấy Tống Lương Thần từ xa.
Kết quả là khi nhìn lại lần nữa, phía sau còn có một Thẩm Mỹ Ảnh.
Nụ cười trên mặt cứng đờ, Yến vương quay đầu nhìn Văn Thị.
Văn thị vẻ mặt có chút mơ hồ, nhìn Vương gia khó hiểu, Thế tử không phải đi nói cho ông biết sao?
Cổ Đạo Biên và Cổ phu nhân đã ngồi ở một bên, vốn đang cùng với Yến Vương cười cười nói nói, khi họ quay lại nhìn, khuôn mặt của Cổ phu nhân lập tức tối sầm lại.
"Gì vậy? Không phải nói đã hưu rồi sao? Sao còn ở nơi đây?"
Cổ tướng quân nhẹ nhàng kéo vạt áo của Cổ phu nhân, Cổ phu nhân nhận ra giọng mình quá lớn, vội vàng hướng Yến vương cúi đầu: “Vương gia tha tội.”
“Không sao.” Yến vương cười nói: “Thần nhi cũng nên giải thích một chút.”
Tống Lương Thần nhẹ nhàng đỡ Mỹ Ảnh, để nàng ngồi xuống bàn bên phải Yến vương, sau đó ngồi xuống cạnh bên nàng, ngẩng đầu nói: “Tại thư phòng trong một phút kích động đã viết hưu thư, sau này nghĩ lại, Mỹ Ảnh không hề phạm sai lầm nào, là người dịu dàng, ân cần, khoan dung và đứng đắn, ta dù thế nào cũng không nên hưu bỏ nàng ".
Sắc mặt Yến Vương trầm xuống: “Đại trượng phu còn có thể nói không giữ lời sao?”
“Biết sai thì sửa, cũng là đại trượng phu.” Tống Lương Thần nhìn phụ Vương mình: “Đây không phải là điều Ngài đã dạy con sao?”
"Ha ha." Cổ tướng quân cười đắc ý: "Thế tử nói không phải không có lý, hắn muốn cưới ai, tự nhiên là phải do hắn quyết định".