Trước Nhà Quả Phụ Lắm Đào Hoa

Chương 42: Cho họ nghỉ phép




Khi lợi ích của con người bị xâm phạm, họ thường sẽ thực hiện một số hành động thiếu suy nghĩ, đặc biệt là những nô tài chưa từng đọc qua cuốn sách nào, dễ bị người khác khiêu khích, lao vào gây rắc rối mà không nghĩ đến hậu quả.
Ví dụ như bây giờ, Tần đại trù vừa chủ động xúi giục, các phòng các viện thậm chí còn không biết chuyện gì đang xảy ra, liền theo hắn đến chủ viện, đám người dọc đường đầy hưng phấn, hò hét " Vì phúc lợi hợp lý cho hạ nhân" làm khẩu hiệu, khí thế hừng hực, đội ngũ chỉnh tề.
Tống Lương Thần và Trình Bắc Vọng đang lôi lôi kéo kéo chuẩn bị dùng bữa sáng tại chủ viện thì nghe thấy tiếng sấm rền bên ngoài, hai người đều bối rối, thò đầu ra xem.
"Thế tử gia! Chúng nô tài vì Thế tử phủ tận hiến mấy năm cũng có, mười mấy năm cũng có, chưa bao giờ có lúc nào bất mãn như lúc này!" Tần đại trù phía trước phòng chủ quỳ xuống với một tiếng "phịch" thật lớn, mặt đỏ bừng, cũng không biết là do tức giận hay là do kìm nén.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tống Lương Thần cau mày, hắn từ trước đến nay đối với hạ nhân rất rộng rãi, hạ nhân trong phủ đều là thành thật nghe lời, sao đột nhiên lại...
"Gia." Vu thị vậy mà cũng đến, trên mặt nhỏ một vẻ ủy ủy khuất khuất: "Thế tử phi đã làm gì, Gia còn không biết hay sao? Chúng ta đều không phải là người không hiểu quy củ. Nếu không phải Thế tử phi quá đáng, chắc chắn sẽ không náo thành như lúc này."
Trình Bắc Vọng nhướng mày, cười khinh một tiếng: "Thế tử phi của các ngươi không phải rất có năng lực sao? Lại xảy ra chuyện gì rồi?"
Có người ngoài ở đây, Vu thị kiềm chế một chút, thấp giọng nói: "Trình đô đốc an hảo, chuyện nhà của Thế tử phủ, khiến Ngài cười chê rồi.."
"Ta không cười các ngươi, di nương nhà ta càng nhiều càng ồn ào hơn nữa là." Trình Bắc Vọng cười nói: "Hôm nay tính sai ngày thị tẩm, ngày mai lại thiếu đồ của một ai đó, một đám nữ nhân làm loạn mãi chưa xong, ta đều cũng nhìn đến quen rồi, còn không phải sao? Chạy được đến Thế tử phủ, ta cũng không muốn quay về rồi.”
Vu thị sững sờ, lòng hơi hoảng sợ, liền nhanh chóng nhìn Tống Lương Thần nói: "Gia, chúng ta không muốn làm ầm ĩ, là Ngài đột nhiên cho Thế tử phi quản sự, nàng ấy không biết quản, mới khiến mọi người đều bất mãn. Dù sao cũng là Thế tử phi, một mình thiếp thân đến nói khẳng định là vô dụng, nhưng mọi người đều có ý kiến, thế nên mọi người mới dứt khoát cùng nhau nói chuyện một lần."
Tống Lương Thần mím môi, lời của Vu Mộng Sương tuy rằng khó nghe, nhưng trái lại không có khôn ngoan, hoặc giả nói là ngu đi, có gì nói đó. Nhìn thấy những gì đã nói, chẳng phải là nàng bất mãn với Thế tử phi nên xúi giục hạ nhân cùng nhau gây chuyện sao?
Thở dài một hơi, hắn nói: "Thế tử phi đã làm gì khiến các ngươi phản ứng lớn như vậy?"
Vu thị nhướng đôi mày liễu: “Hôm qua nàng ấy cố ý chuốc say Gia, khiến thiếp thân không thể thị tẩm. Bữa cơm hôm qua cũng rối loạn tứ tung, Gia cứ hỏi xem sẽ biết. Thiếp thân nói thật, quản sự này vẫn là người có kinh nghiệm, không phải ai tùy ý cũng có thể quản sự tốt được.”
"Vu chủ tử nói đúng." Tần đại trù nói: "Nói về việc sắp xếp phòng bếp, Ôn chủ tử mỗi ngày đều chuẩn bị mọi thứ từ sáng sớm. Khi đổi thành Thế tử phi, suýt chút nữa là không có bữa trưa. Còn không phải, hiện đã đến giờ ăn sáng rồi, Ngài xem trong phủ, không có bữa sáng để giao đến viện nào cả."
Đây không phải là nói lời vô nghĩa sao? Tần đại trù hắn đang đình công, ai sẽ làm bữa sáng để mà giao chứ?
Tống Lương Thần hiểu rằng điều này là do Thẩm Mỹ Ảnh đột ngột lên nắm quyền đã khơi dậy sự bất mãn của mọi người. Quả thực là hắn thiếu cân nhắc, dù sao Ôn Nhĩ Nhã đã quản lý hậu viện nhiều năm như vậy, đột nhiên có người đến thay thế nàng, khó tránh khỏi khiến người ta phàn nàn.
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói: "Nếu đã như vậy, tại sao không..."
"Gia, bữa sáng tới rồi." Lâm Phong đột nhiên từ bên ngoài đám người bẩm báo lên một tiếng.
Trong viện có một đám nô bộc đang chờ Thế tử hạ lệnh toàn quyền cho Ôn chủ tử, nghe được thanh âm quay đầu lại nhìn, liền thấy nha đầu phụ trợ ở phòng bếp đang bưng cháo tôm, xuyên qua đám người, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Tống Lương Thần.
Tần đại trù sửng sốt, cau mày nhìn nha hoàn đó: “Ai bảo ngươi mang bữa sáng tới?”
Nha hoàn phụ trợ không lo không sợ nói: “Thế tử phi đã sắp xếp nhà bếp thật tốt rồi, bữa sáng cho các phòng các viện đều đã được giao đi. Xin Thế tử yên tâm.”
Tống Lương Thần nhướng mày: "Người trong phòng bếp đều ở đây, nàng ấy làm sao sắp xếp được? Tự tay nàng ấy cũng không làm được đâu?"
Nha hoàn phụ trợ cung người cúi đầu nói: “Thế tử phi đã thuê đầu bếp của Đỗ Khang Lâu, bọn họ đã ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa.”
Sắc mặt Tần đại trù khẽ biến, vội vàng nói với Thế tử: “Gia, Ngài xem, Thế tử phi này là muốn đuổi nô tài đi sao? Nô tài ở phủ tận tâm tận lực, không dám nói quá khổ quá mệt, nhưng đều vì mỗi bữa ăn của Gia cũng là phí hết tâm tư. Xuân Hạ Thu Đông đã bảy tám năm rồi, Thế tử phi nhìn nô tài không thuận mắt, thế mà lại nói đổi là đổi sao?!”
Hạ nhân ở sân viện đều có chút hoảng sợ, chăm chú chờ xem phản ứng của Thế tử gia.
Tống Lương Thần xoa xoa lông mày: "Đi mời Thế tử phi tới đây."
"Gia, thiếp thân ở đây." Mỹ Ảnh đứng ở bên ngoài đám đông, mỉm cười đáp lại.
Mọi người đều sốc, trái tim của Tần đại trù cũng đập thình thịch.
Nàng ấy đến khi nào?
Trình Bắc Vọng nghiêng người sang một bên xem náo nhiệt, nhìn thấy nữ nhân thần sắc ung dung xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Tống Lương Thần hành lễ: “Thiếp thân xin thỉnh an Gia.”
"Miễn lễ." Tống Lương Thần liếc nàng: "Ta có nên khen ngợi nàng không? Thế tử phủ rất lâu đã không có động tĩnh lớn như vậy, đây là lần đầu tiên mọi người tụ tập cùng nhau như thế này."
Thẩm Mỹ Ảnh đứng thẳng người, cười nói: “Là lỗi của thiếp thân, còn chưa hiểu rõ Thế tử phi sẽ phải làm gì, cho nên đã khiến mọi người bất mãn.”
"Vậy nàng định làm gì?" khoanh tay nhìn nàng, Tống Lương Thần không biết vì sao cảm thấy có hả hê khi người gặp hoạ.
Nàng luôn trông như thể không gì không làm được, thấy điều này cũng khiến hắn có chút không vui. Con gái trong nhà, yếu đuối một chút và phụ thuộc, dựa dẫm một chút, sẽ khiến hắn cảm thấy giống một nữ nhân bình thường. Nhưng Thẩm Mỹ Ảnh chưa bao giờ cần đến hắn, trăm năm nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.
Hắn đột nhiên muốn nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của nàng.
Tuy nhiên, lần này nhất định vẫn phải thất vọng vì có người đã báo trước cho nàng, nên Mỹ Ảnh đã có chuẩn bị đầy đủ cả rồi.
“Mọi người cảm thấy làm quá mệt mỏi, không muốn làm nữa, thiếp thân cảm thấy Thế tử gia có thể cho họ nghỉ phép.” Mỹ Ảnh nói: “Phòng bếp bên đó, thiếp thân đã thuê hai vị đầu bếp, ba vị phụ bếp, còn có hai nha hoàn. Chính viện bên này, bà tử bán nha hoàn đã đợi ở cửa phủ rồi, chờ lát nữa thiếp thân sẽ đi chọn mấy người ngoan ngoãn hiểu chuyện là được.”
Hạ nhân trong viện tức giận nhưng không dám lớn tiếng chỉ trích, trừ việc dám nhỏ giọng thảo luận, mọi người đều thấp giọng nói, cả trời đều xì xầm những lời buộc tội.
Họ đều là nô bộc lâu năm của Thế tử phủ, ngươi nói đổi là đổi sao?
“E rằng điều này không thoả đáng” Tống Lương Thần nói: “Những người này, ở trong phủ Thế Tử đã lâu rồi.”
“Thiếp thân biết, cho nên chỉ là nghỉ phép thôi.” Mỹ Ảnh cười híp mắt nói: “Khi họ không muốn làm việc gì thì thiếp thân sẽ sắp xếp cho người khác làm, chờ khi họ muốn quay lại làm thì thiếp thân vẫn như cũ, đồng ý cho họ quay lại."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.