Trước Nhà Quả Phụ Lắm Đào Hoa

Chương 47: Đến đây, tẩu tẩu chơi với ngươi




Thẩm Mỹ Ảnh mắt trừng miệng ngốc nhìn Cẩm Y ngất đi. Đây vẫn là trên đường lớn, xung quanh có rất nhiều người, những người này rõ ràng vô cùng táo bạo!
Vừa định tiến lên kéo lại, bên cạnh lại có một người khác xuất hiện, đưa tay ôm lấy eo nàng.
Mỹ Ảnh bị sốc, liền vùng vẫy rồi kêu cứu: "Cứu mạng đi, có cướp!"
Những người đi ngang qua nhìn vậy thế mà lần lượt tránh né, một số người như muốn hành hiệp trượng nghĩa, cũng không tiến lên ngay lập tức, như đang quan sát xem chuyện gì đang xảy ra.
Người ôm nàng thấy vậy liền chặn cổ rồi nói: "Nương tử đừng nghịch ngợm, ngoan ngoãn theo vi phu về đi."
Mỹ Ảnh tức giận giẫm hắn một cước: "Ai là nương tử của ngươi! Tướng công ta đang ở trong quân doanh kìa!"
Người phía sau sửng sốt một chút, lại tiếp tục cười nói: "Xem nàng kìa, lại nói mấy lời giận dỗi, đi thôi, chúng ta cùng về nhà."
“Cứu mạng!” Mỹ Ảnh giãy giụa nhìn những người nông phu và chủ sạp đứng gần đó: “Nhanh cứu ta với!”
Mọi người ở xung quanh nhìn nhau, đều cho rằng là chuyện gia đình người ta, nếu ra mặt quản chuyện nói không chừng còn bị ăn đánh thì không hay cho lắm, thế nên mọi người đều dần tản ra, kẻ ở phía sau cứ vậy theo hướng ngõ nhỏ mà kéo nàng vào.
Thẩm Mỹ Ảnh nghiến răng, kêu cứu mạng cũng vô ích, quay đầu lại nhìn thấy quầy trái cây bên cạnh, nàng dùng sức, thoát khỏi tay của kẻ ở phía sau, đá hắn ta một cái.
"Vẫn còn muốn phát điên à?"
Giọng nói không chèn hơi gay gắt, nhưng lại có chút quen tai. Mỹ Ảnh lo lắng đến mức không để ý tới người đó là ai, đá đổ quầy trái cây vẫn thấy không đủ, lại xốc đổ luôn quầy trang sức bên cạnh.
"Này này!" Chủ quầy hàng của hai gian hàng đều là những nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh, nhìn thấy vậy, lập tức tiến tới bắt Thẩm Mỹ Ảnh: "Sao lại đi phá hoại việc làm ăn của người khác? Đồ đều bị vứt hết xuống đầy đất rồi, ngươi hãy trả tiền đi!"
“Ta không có tiền.” Nàng tỏ vẻ đáng thương nói: “Tất cả đều trên người tướng công của ta!”
Hai chủ quán nghe vậy, lập tức tóm lấy Tống Lương Dạ, một người nói: "Chúng ta không quan tâm phu thê các ngươi cãi nhau, nhưng phá hoại đồ của người khác thì phải bồi thường rồi mới được đi."
Tống Lương Dạ dở khóc dở cười, hắn muốn loại bỏ hai người này, nhưng ai biết hai người bán hàng này thực lực cực kỳ mạnh mẽ, khó có thể dễ dàng thoát ra. Trong một phút bất cẩn, nữ nhân bị túm trong tay thế mà vụt đi như một con chạch.
"Đứng lại!"
Một khi Thẩm Mỹ Ảnh đã thoát khỏi rắc rối, chạy còn nhanh hơn thỏ, ai đứng lại người đó mới là kẻ ngốc!
Không màng tính mệnh lao về phía trước, chạy không hề nhìn đường, hai chân nàng vì bị doạ sợ mà mềm nhũn như hai sợi mì, vừa rẽ qua một ngã tư liền ngã một cái thật mạnh, đầu gối âm ỉ đau nhưng vẫn cố gắng đứng dậy rồi tiếp tục chạy.
Tống Lương Dạ vứt tiền, đuổi theo hướng Mỹ Ảnh chạy trốn, vừa đuổi theo vừa không khỏi bật cười, nữ nhân này không chỉ tàn nhẫn mà còn khá thông minh, khi biết kêu cứu là vô ích, còn biết phá mấy gian hàng để hắn bị giữ lại.
Tuy nhiên, cũng không có mấy tác dụng v, một nữ nhân bình thường căn bản không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Cuối cùng cũng đợi được cơ hội nàng ra khỏi phủ, con cừu non này, dù sao cũng phải ăn thịt trước mới được.
Trình Bắc Vọng trong tửu lâu tỉnh lại, đây đã là ngày thứ hai rồi, dụi dụi mắt nhìn sang bên cạnh, Chưởng quầy cười xoà: “Trình Đô đốc, Ngài ngủ ngon quá, người làm không dám đánh thức Ngài ".
Hắn đã ngủ lâu như vậy sao? Trình Bắc Vọng nhướng mày, đứng lên vươn vai, tâm tình vui vẻ đưa bạc: " Đa tạ ngươi đã không đánh thức ta.”
Khiến hắn có một giấc mơ rất đẹp.
Chưởng quầy thụ sủng nhược kinh nhận lấy bạc, cúi chào tiễn hắn ra ngoài.
Bước lên đường, Trình Bắc Vọng đang định hít một hơi thật sâu, cảm thán về một kiếp nhân sinh, thì đối diện bỗng đâu một trận gió bụi cuốn đến!
Cát bụi tạt thẳng vào mặt hắn!
Tâm tình biến đổi có đôi khi thật chỉ cần thời gian một cái nháy mắt! Trình Bắc Vọng thở dài, vươn tay nắm lấy thứ gì đó đang chạy điên cuồng ngang qua hắn.
"Ngươi đang làm gì vậy!" nắm lấy cổ tay của người đó, gầm gừ hét vào mặt nàng ta: "Chạy vội đi đầu thai à?"
Thẩm Mỹ Ảnh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Trình Bắc Vọng hung ác cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt này thì choáng váng, đưa tay kéo khăn quàng cổ của nàng, cả người ngây ngốc: "Thế tử phi?"
Đại cứu tinh a! Thẩm Mỹ Ảnh đã không còn để ý đến những gì hắn vừa mắng nàng, bay đến sau lưng hắn, khẩn trương nói: “Trình Đô đốc cứu mạng!”
Trình Bắc Vọng cảm giác được cảnh tượng anh hùng cứu mỹ nhân trong giấc mơ lại hiện ra, trong lòng vui mừng, lập tức che chở phía trước Mỹ Ảnh, lao tới gặp những người đang đuổi theo nàng.
Tống Lương Dạ đang tận hưởng trò vui mèo đuổi chuột, vốn tưởng rằng sẽ ngăn nàng lại trước khi đến Thế tử phủ là được, nhìn thấy nàng hoảng loạn chạy trốn, hắn thế mà cảm thấy rất vui vẻ.
Kết quả ai biết Trình Bắc Vọng sẽ từ góc đường đi ra!
Tống Lương Dạ đột ngột muốn dừng lại nhưng không dừng lại kịp, hắn lướt đến trước mặt Trình Bắc Vọng, vẻ mặt hoảng sợ muốn quay đầu.
"Đứng lại!" Anh hùng chân chính nhất định phải đánh bại kẻ xấu mới có thể thu phục được mỹ nhân, chỉ dọa đuổi đi cũng không có ý nghĩa gì! Trình Bắc Vọng phản ứng rất nhanh, tiến lên nắm lấy vai trái của Tống Lương Dạ.
"Xì—" Tống Lương Dạ hít một hơi, kêu rên một tiếng, hất tay hắn ra khỏi vai mình, quay người quét chân đánh trả.
Thẩm Mỹ Ảnh nheo mắt lại, khi nãy bị doạ ngốc rồi nên không để ý, lúc này nàng mới nhìn rõ người muốn bắt mình: “Tiểu thúc?”
Tống Lương Nghiệp sửng sốt, bị Trình Bắc Vọng đá lùi lại mấy bước.
"Tiểu thúc?" Trình Bắc Vọng quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Ảnh, lại nhìn người đeo khăn che trước mặt, phản ứng cực nhanh hỏi lại: "Tống Lương Dạ?"
Gọi Tống Lương Thần là Thế tử gia, đối với người này, bọn họ luôn gọi bằng tên.
Tống Lương Dạ kéo khăn mặt ra, cười vui vẻ nhìn bọn họ: "Mắt tinh quá vậy?"
Mỹ Ảnh không khỏi trợn mắt: "Ngươi còn chưa thay quần áo!"
Tống Lương Dạ cúi đầu, nhìn chiếc áo bào màu xanh quạ của mình, cười nhẹ: "Đúng là ta sơ suất."
“Ngươi muốn làm gì?” Trình Bắc Vọng kéo hắn lại, cau mày nhìn: “Ngươi tại sao giữa đường lại đuổi theo Thế tử phi?”
Tống Lương Dạ cười nói: "Ta trêu tẩu tẩu chơi thôi."
Trêu mả tổ cả nhà ngươi ý! Thẩm Mỹ Ảnh tức giận đến run rẩy: "Trêu chơi ta lại khiến Cẩm Y bất tỉnh rồi mang đi sao? Ngươi muốn chơi gì với ta? Đến đây, giờ tẩu tẩu cùng ngươi chơi!"
Vừa nói vừa tháo chiếc trâm ra khỏi đầu.
Tống Lương Dạ bị doạ trốn sau lưng Trình Bắc Vọng: "Tẩu tẩu bình tĩnh! Cẩm Y không có việc gì, nàng hẳn là đang trên đường trở về Thế tử phủ rồi!"
Thất sách, giá như hắn có thể quả quyết một chút bắt lấy nàng là tốt rồi, vô tình đụng phải Trình Bắc Vọng, lúc này không thể làm gì được nữa, đành phải nhanh chóng vượt qua thôi.
Trình Bắc Vọng nhìn Thẩm Mỹ Ảnh có chút dữ tợn trên mặt, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ: "Thế tử phi thật sự là động tĩnh giai nghi, lúc tức giận cũng rất ư tao nhã."
Thẩm Mỹ Ảnh: "..."
Tống Lương Dạ rùng mình, khua khua tay trước mắt Trình Bắc Vọng: "Ngươi mù à? Nàng ta hung dữ đến mức vết sẹo nhăn nhúm cả rồi, ngươi còn cho rằng tao nhã sao?"
"Quả thật rất tao nhã." Trình Bắc Vọng ngắm nhìn Mỹ Ảnh mỉm cười, sau đó nhìn chằm chằm Tống Lương Dạ: "Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, chơi ở đây làm gì? Sớm ngày trở về với cửu cửu ngươi đi."
Tống Lương Dạ nhếch môi, đặt tay lên vai Trình Bắc Vọng, khuôn mặt quyến rũ đầy vẻ trẻ con: "Không, ta còn muốn ở lại phủ Thế Tử thêm mấy ngày nữa."
“Ngươi ở lại Thế tử phủ?” Trình Bắc Vọng cau mày.
"Đúng vậy, tẩu tẩu ta rất tốt bụng, ta bị thương còn giúp ta bôi thuốc." Tống Lương Dạ cong cong môi: "Cho nên ta mới thích ở gần tẩu tẩu."
Thẩm Mỹ Ảnh mím môi, nhét cây trâm vào lại búi tóc: “Ta không thích ở gần ngươi.”
Vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Trình Bắc Vọng: “Ngài có biết nhà hắn ở đâu không?”
Trình Bắc Vọng nói: “Hắn đang sống cùng cửu cửu của hắn, tạị một trạch viện ở cực nam Hoành Thành.”
“Tẩu tẩu lại muốn đuổi ta đi à?” Đôi mắt phượng tràn đầy ủy khuất, Tống Lương Dạ nói: “Lần sau ta sẽ không đùa giỡn với tẩu tẩu nữa, để ta ở lại thêm hai ngày đi, quay về một thân cô đơn quạnh quẻ, rất thảm đó!”
Thẩm Mỹ Ảnh mặt không biểu tình nhìn hắn: “Ta cảm thấy ngươi không có ý tốt.”
Cái này cũng có thể nhìn ra sao?
Tống Lương Dạ nhướng mày, mím mím môi, biểu tình mười phần tổn thương: "Tẩu tẩu thế mà xem ta như thế..."
“Ta sẽ đưa ngươi trở về.” Trình Bắc Vọng nói: “Cũng làm Thế tử phi yên tâm.”
Mỹ Ảnh cúi đầu cảm kích: "Đa tạ Trình đô đốc!"
“Chuyện nhỏ chuyện nhỏ.” Trình Bắc Vọng duyên dáng cười: “Có thể khiến nàng thoải mái hơn một chút là tốt rồi.”
Dừng một chút, Mỹ Ảnh mỉm cười, không nhìn hắn nữa, hành lễ rồi đi về phía Thế tử phủ.
"Trình đô đốc." Tống Lương Dạ nói: "Nếu Ngài đưa ta trở về, ta cũng có thể tự mình chạy thoát, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy phải không?"
Nhìn thấy Mỹ Ảnh đi rồi, Trình Bắc Vọng sắc mặt tối sầm, nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi nắm tin tức khá rõ, Lương Thần vừa rời đi liền tới Thế tử phủ rồi."
“Quá khen quá khen, hôm qua còn ngủ cả đêm trong phòng tẩu tẩu.” Tống Lương Dạ nhếch môi: “Không ngờ Thống đốc Trình cũng là người có tính tình chân thật, niềm nhớ thương đối với vợ bạn thế này, thực sự nửa điểm cũng không hề che giấu."
“Bốp!” Trình Bắc Vọng một quyền đánh vào má trái của hắn, khiến hắn ngã sang một bên suýt ngã xuống đất: “Ngươi có phải là con người không?!”
Tống Lương Dạ nhẹ giọng nói, đứng thẳng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn: "Các ngươi không phải đều gọi ta là súc sinh sao? Lại hỏi ta có phải là con người không, không phải quá buồn cười sao?"
Trình Bắc Vọng túm lấy cổ áo hắn, nheo mắt lại: “Bây giờ lập tức trở về chỗ của ngươi, không được đặt chân vào Thế tử phủ nửa bước!”
"Ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho ta?" Tống Lương Dạ mỉm cười, đưa tay đẩy tay hắn ra: "Quản cho tốt việc của mình đi, Trình đô đốc. Vừa rồi ngươi nhìn tẩu tẩu của ta như thế nào, nói cho ca ta biết, hai người cũng phải đánh nhau một trận.”
“Đã bị đánh rồi.” Trình Bắc Vọng theo bản năng trả lời, nói xong mới cảm thấy có gì đó không ổn: “Chuyện này không phải trọng điểm, nếu ngươi lại làm loạn, ta hiện tại sẽ sai người đi báo cho Thế tử, mời hắn quay về”.
"Ngươi đi đi." Tống Lương Dạ nhếch môi: "Hắn ở trong quân đội muốn thu phục nhân tâm đúng không? Ta chỉ muốn xem xem, hắn có vì vị Thế tử phi này mà quay lại hay không."
Trình Bắc Vọng cau mày.
Khi Mỹ Ảnh trở lại Thế tử phủ, Cẩm Y quả thực đã ở trong chủ viện, chỉ là vẫn đang ngủ, Ngọc Thực hoảng sợ ở bên cạnh nàng: " Đây là chuyện gì vậy? Người đang rất tốt sao lại ngất xỉu trở về?"
“Bị người của Nhị gia đánh bất tỉnh.” Mỹ Ảnh mệt mỏi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi rủ xuống bàn: “Gọi đại phu đến khám cho nàng ấy xem xem, gáy chắc hẳn bị sưng rồi.”
“Ôi” Ngọc Thực nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thực sự có rất nhiều việc, Mỹ Ảnh nhắm mắt lại, gần như ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
“Thế tử phi.” Tống quản gia lại tới: “Trình đô đốc nói hắn muốn ở lại đây hai ngày, Người xem?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.