Chẳng phải nên phớt lờ rồi mỉm cười mười phần giả tạo sao?
Tống Lương Thần không khỏi đưa tay ra, véo véo mặt nàng, rì rầm nói: "Thật sao?"
Meimei "nhẹ nhàng" nắm lấy tay hắn, âm thầm nhéo một cái: "Gia say rồi, ngồi xuống một lát đi, thiếp thân đi pha trà cho các vị đại nhân."
Đám người Diệp Thanh Thành ngồi vào bàn, nhìn Thế tử phi pha ấm trà mang qua, mỉm cười nhìn bọn họ nói: "Ta mới đến Yến địa, vẫn chỉ biết mỗi Trình đô đốc, dám hỏi hai vị còn lại là...? "
Liễu Ngạn Viễn chắp tay nói: “Tại hạ là con thứ hai của Hữu quân Liễu tướng quân, tên là Ngạn Viễn.”
Diệp Thanh Thành cũng nói: "Tại hạ là con thứ ba của Hữu quân Diệp đô đốc, tên là Thanh Thành."
Đều là con em của quan gia, Thẩm Mỹ Ảnh gật đầu cười nói: “Vốn còn lo lắng Thế tử phóng túng ở bên ngoài, hóa ra là đi cùng các ngươi, vậy ta cũng yên tâm rồi.”
Lời này nói ra một cách dí dỏm, Diệp Thanh Thành nhịn không được cũng trêu chọc: "Thế tử đúng thật là phóng túng mà, Người ngửi trên người hắn đi, toàn là mùi son phấn cả đấy."
Tống Lương Thần sửng sốt, quay đầu nhìn Mỹ Ảnh, cẩn thận nhìn xem biểu tình của nàng.
Nữ nhân quay đầu lại, tức giận liếc nhìn hắn rồi nhỏ giọng nói: “Trong phủ nhiều hoa như vậy, Gia thấy còn chưa đủ sao?”
Sau khi sửng sốt một chút, Tống Lương Thần cười khẽ: "Hoa nhà làm sao có hương giống hoa dại được?"
Mấy người bật cười, Mỹ Ảnh rót trà cho họ, thở dài một tiếng rồi nói: "Nam nhân á, đúng là hay thay đổi. Trước đây còn nói chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp hơn ta, bây giờ lại nói hoa bên ngoài thơm hơn."
Liễu Ngạn Viễn cười nói: “Thế tử phi nếu như dung mạo khuynh thành, cớ làm sao còn mang khăn che mặt?”
Tim đập thình thịch, Tống Lương Thần nhìn về phía nàng, vết sẹo trên mặt nàng vẫn còn chưa lành sao?
Mỹ Ảnh thong dong điềm tĩnh chớp chớp mắt, mỉm cười nói: “Không phải bởi vì quá xinh đẹp sao, nên mới phải đeo mạng che mặt lại, tránh có người không cẩn thận thấy ta vừa ý, vậy sẽ khiến Gia cảm thấy không thoải mái. Để cho một mình Gia xem vậy là đủ rồi."
Cho dù biết rõ là đang nói cho người khác nghe, nhưng Tống Lương Thần cũng không khỏi cười nhẹ một tiếng, nữ nhân này, lời nói cho dù không có lương tâm, cũng là mặt không đỏ, tim không run.
Mọi người cười rộ lên, Diệp Thanh Thành nhấp một ngụm trà, hai mắt sáng lên: "Đây là loại trà gì?"
Mỹ Ảnh nói: “Là trà mới của năm nay, vừa về đến phủ nên mới mang ra pha”.
"Không phải chứ?" Sau khi uống thêm một ngụm, Diệp Thanh Thành ngẫm vị một chút, cau mày nói: "Ở nhà ta cũng có trà mới, sao không ngon bằng trà này?"
"Nếu như Ngài thích..." Mỹ Ảnh suy nghĩ một chút, đang vừa định nói, Diệp Thanh Thành cao cao hứng hứng vội vàng nói: "Nếu ta thích, Thế tử phi có chịu pha cho ta mỗi ngày không?"
Sắc mặt tối sầm, Tống Lương Thần duỗi chân, dùng sức đạp xuống phía dưới gầm bàn! Những người này bình thường nói không giữ miệng, vậy mà lại còn trêu chọc người của hắn trước mặt hắn sao?
Liễu Ngạn Viễn hừ một tiếng, mười phần vô tội nói: "Thế tử gia, chân của Diệp tam thiếu đang ở bên cạnh, Ngài là giẫm chân của ta!"
Diệp Thanh Thành lập tức nhấc cả hai chân, dở khóc dở cười nói: "Ngài lo lắng sao? Ta chỉ là nói đùa thôi mà!"
"Chuyện này cũng không phải là không thể được." Thẩm Mỹ Ảnh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu như Ngài thích uống, mỗi ngày đều đến Thế tử phủ bồi Gia đọc sách thật tốt, lúc đó tự nhiên ta sẽ mang trà đến thư phòng cho mọi người."
Diệp Thanh Thành: "..."
Hắn đường đường là tam thiếu gia họ Diệp, thế mà lại làm người bồi học cho Thế tử hay sao?
Liễu Ngạn Viễn không khỏi bật cười, Trình Bắc Vọng gật đầu nói: “Đây là một chủ ý hay, Thế tử phi làm thức ăn cũng rất ngon, vì mỗi ngày đều được ăn ngon, ta có thể cân nhắc đến việc sống ở Thế tử phủ. "
"Ngươi tha cho ta đi." Tống Lương Thần trừng mắt nhìn hắn: "Giáo huấn lần trước còn chưa đủ sao? Phụ thân ta đang nhìn chằm chằm bên đó, còn hy vọng Thế tử phi phạm sai lầm, các người đừng gây thêm phiền toái cho ta."
Diệp Thanh Thành sửng sốt, nhìn qua Mỹ Ảnh.
Thẩm Mỹ Ảnh đứng dậy, cười nói: “Các người nói chuyện trước đi, ta sẽ bảo nha hoàn mang chút điểm tâm qua đây, sẵn dọn dẹp mấy gian phòng khách, nếu như mệt rồi, các vị vừa hay có thể ở đây nghỉ ngơi.”
"Được." Liễu Ngạn Viễn gật đầu.
Nói cười khéo léo, đối với bọn hắn hữu lễ lại không tỏ ra quá ân cần, cũng cho Thế tử gia đủ mặt mũi. Những nghi ngờ trước đó trong lòng hắn đều đã biến mất, Tống Lương Thần có thể cưới một Thế tử phi như vậy, cũng được coi là sự đền bù sau từng ấy năm bị Giang Tâm Nguyệt giày vò trước đó.
Diệp Thanh Thành cùng Liễu Ngạn Viễn nhìn nhau, trong lòng có cùng suy nghĩ.
Thẩm Mỹ Ảnh đi rồi, bọn họ có thể nói chuyện thoải mái một lúc.
Trình Bắc Vọng hỏi: “Vương gia còn chưa buông tha cho Thế tử phi sao?”
"Lần trước dìm hồ không thành, bị Mỹ Ảnh giả ma doạ sợ thật rồi." Tống Lương Thần nói: "Chỉ là thấy ông không giống như sẽ bỏ qua như vậy, nên phòng thì vẫn phải phòng một chút ".
"Ngươi làm sao phòng?" Trình Bắc Vọng cau mày nói: "Dù không ở phủ nhưng ông ấy vẫn có cơ hội xuống tay với Thế tử phi. Lần trước nếu ta không đi tìm ngươi, Thế tử phi e rằng đã không còn sống cho đến bây giờ."
"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Thanh Thành tò mò hỏi: "Vương gia vì cái gì lại không thích Thế tử phi? Ta thấy nàng rất tốt mà."
Liễu Ngạn Viễn cũng bối rối: "Không thích Giang Tâm Nguyệt còn có thể hiểu được, còn Thế tử phi này, trước mắt còn chưa thấy tật xấu gì ".
"Không những không có tật xấu, nàng còn giúp ta rất nhiều." Tống Lương Thần thở dài: "Bất quá, thân phận không tốt, trợ lực với ta không lớn, phụ Vương từ đầu đã tính sẽ vứt bỏ nàng, chỉ là nữ nhân này thông minh, có thể tự mình đứng vững ".
Trình Bắc Vọng không khỏi đem chuyện Yến Vương muốn dìm Thẩm Mỹ Ảnh, cùng với mấy tin đồn về nàng, toàn bộ đều kể cho hai người bọn họ nghe một phen.
Sau khi nói xong, cả ba nam nhân đồng thời nhìn Tống Lương Thần, thở dài một tiếng.
"Các ngươi làm gì vậy?" Tống Lương Thần không vui hỏi: "Ánh mắt này là có ý gì?"
“Thế tử phi thật sự là một ứng cử chức hiền thê không tồi chút nào.” Diệp Thanh Thành nói: “Ta cảm thấy Ngài được lợi rồi.”
Liễu Ngạn Viễn cũng gật đầu: “Nàng biết tiến lui, lại ở sau lưng giúp ngươi lo liệu mọi chuyện, chỉ hai điểm này thôi đã xem là đáng quý rồi. Từ xưa anh hùng đi với mỹ nhân, chúng ta còn chưa trở thành anh hùng, vậy mà Thế tử đã trước một bước tìm được mỹ nhân rồi, sao lại có thể bắt chúng ta bùi ngùi chờ đợi như vậy?
Tống Lương Thần bỗng nhiên có chút hối hận, tại sao hắn lại mang những người này về đây chứ? Chỉ mỗi một con sói Trình Bắc Vọng này cũng đủ khiến hắn bực dọc rồi, bây giờ trước mặt lại có thêm hai con nữa.
Hắn biết Thẩm Mỹ Ảnh tốt, nhưng có cần bọn họ phải nói ra không?
"Chúng ta hãy suy nghĩ nhiều hơn về Tả quân đi..."
Lời còn chưa nói hết, Diệp Thanh Thành đã nói: “Ta vốn tưởng rằng hai người các ngươi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngồi chờ cơ hội ở Tả quân, nhưng hiện tại xem ra, Thế tử phi đang giúp Ngài tạo ra thời cơ rồi a.”
Sự qua lại giữa các nữ quyến hậu viện cũng là một phần cực kỳ quan trọng của mạng lưới quan hệ, "gió bên gối" hiệu quả hơn bất cứ điều gì khác, có một hiền nội trợ giúp, nói không chừng con đường đã được đánh thông tự bao giờ?
Ba nam nhân đồng thời nhìn Tống Lương Thần, thở dài một lượt.
Thế tử gia mặt đen như đáy nồi: "Giờ không còn sớm nữa, các ngươi cũng nên về đi chứ?”
Liễu Ngạn Viễn nói:“Thế tử phi vừa nói đi dọn dẹp phòng khách, chúng ta không vội, có thể ở lại đây mà.”
“Đúng.” Trình Bắc Vọng gật đầu: “Ngày mai còn có thể ăn sáng với ăn trưa.”
Diệp Thanh Thành đồng ý nói: “Nếu không có chuyện gì thì có thể cùng nhau ăn tối nữa.”
Tống Lương Thần: "..."
Mỹ Ảnh đi thu dọn xong ở bên ngoài, đứng ở cửa liền nghe thấy bên trong có tiếng đập mạnh ping ping bang bang, giống như có người đang đánh nhau, truyền ra vài câu chửi bới, một lúc sau lại có người ha ha cười lớn.
Một đám say rượu ra thế này? Nàng rụt cổ, kiên định quả quyết nhường phòng này cho đám người của Gia, tự mình thu thu dọn dọn đến sảnh phụ để ngủ.
Cẩm Y sau khi hầu hạ nàng tắm rửa, thấp giọng nói: "Chủ tử, mấy vị kia ngủ ở phòng của Người không sao chứ?"
Mỹ Ảnh ngáp dài nói: "Không sao đâu, các ngươi mang mấy cái chăn mỏng đi qua, cho gia nô đưa các vị đến giường và trường kỷ là được. Ngày mai nhất định sẽ có người đến tìm ta, ta sẽ không bận tâm quá nhiều."
Ngọc Thực tò mò hỏi: "Ai sẽ đến tìm Người?"
“Trong đám phu nhân hôm nay, sẽ có người đến.” Mỹ Ảnh mỉm cười: “Phu nhân tướng lĩnh, tuy rằng hào nhoáng nhưng chắc chắn cũng rất nhàm chán. Bữa yến đêm nay ăn vui vẻ như vậy, không cần nói cũng biết, họ tự nhiên sẽ nguyện ý cùng ta kết giao. "
Mắt Cẩm Y tràn đầy ngưỡng mộ: "Chủ tử thật thông minh."
Trước đó nàng được sai đi nghe ngóng sở thích của các vị phu nhân, nàng còn cho rằng lấy lòng như vậy có chút mất thân phận của Thế tử phi, không ngờ đến chủ tử của mình đều đã tính toán kỹ lưỡng, chỉ việc tặng theo đúng lễ tiết, còn có thể khiến người cảm giác được quan tâm.
Được ở cạnh chủ tử, thật là đều có thể học được điều gì đó mỗi ngày.
Thổi tắt ngọn đèn, Mỹ Ảnh yên bình đi ngủ. Phòng chủ bên đó náo loạn một lúc, cũng dần dần chìm vào yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mỹ Ảnh đứng dậy đang định đi vào bếp, đã bị Tống Lương Thần chặn ở cửa Tương Tư Uyển.
“Ta muốn ăn cháo nàng nấu.” Tống Lương Thần đỡ trán nói: “Đầu ta còn có chút đau.”
Đây có phải là đang làm nũng không? Khóe miệng Mỹ Ảnh giật giật, gật đầu nói: "Thiếp thân tuân mệnh."
“Chỉ một bát là được rồi.” Tống Lương Thần nói: “Chỉ có một mình ta ăn.”
“Vâng." nhìn hắn một cách kỳ lạ, Mỹ Ảnh cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi vào phòng bếp.
Nửa canh giờ sau trong Tương Tư Uyển, Trình Bắc Vọng nhìn bát cháo trước mặt mình, sau đó lại nhìn bát cháo trước mặt Tống Lương Thần, bất mãn nói: “Sao cháo của ngươi lại thơm hơn?”
Tống Lương Thần hừ lạnh một tiếng, vừa thổi cháo vừa nói: "Đây là phủ Thế tử, không phải phủ Đô đốc. Cháo của ta thơm hơn của ngươi, có gì không đúng chứ?"
Trình Bắc Vọng cau mày, cúi đầu nghĩ một lát, tựa hồ cảm thấy không có gì không đúng, liền yên lặng ăn bát cháo trắng trước mặt.
Thấy vậy, Diệp Thanh Thành cười hắc hắc nói: "Thế tử gia keo kiệt như vậy, chỉ mỗi bát cháo của hắn được thêm tôm, chứ cháo cho chúng ta đều không có."
"Đúng vậy." Liễu Ngạn Viễn cũng cười: "Đãi khách không chu đáo là đây chứ đâu."
Tống Lương Thần nhấp một ngụm cháo, cười nói: " Đây là Thế tử phi đặc biệt làm cho ta, chờ đến khi các ngươi lập chính thất, tự nhiên cũng được chính thê của các ngươi làm thôi."
Đặc biệt? Trình Bắc Vọng nhướng mày: “Tình cảm giữa Thế tử và Thế tử giờ tốt như vậy sao?”
“Luôn rất tốt mà.” Tống Lương Thần nói: “Nếu không phải các ngươi ở đây chướng mắt, hôm qua ta đã ôm lấy mỹ nhân rồi, chứ đâu phải sáng nay nằm ở bên cạnh Bắc Vọng.”
Trình Bắc Vọng cười chế nhạo, múc cháo nói: "Đúng vậy, hắn còn coi ta thành Thế tử phi, trời sáng rồi còn kêu ta đừng đi."