Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 24: Này, cậu thích người như thế nào?




Trước khi thi đấu bắt đầu, bảo vệ còn cho người lại đây nhắc nhở, nói hai bên đường chạy không cho phép treo biểu ngữ [Tấm băng có viết khẩu hiệu ]. Nhưng không sao cả, lớp 11-1 đã phát huy đầy đủ sức mạnh của soái ca, phái Vu Nhất Chu đi cùng vừa vặn ngồi ở trung điểm thương lượng với lớp 10, thành công đem “Sơn hô sóng thần Lâm ca lớp tôi” chuyển dời đến chỗ cao nhất trên khán đài, phải nói thế nào, đương nhiên là càng kiêu ngạo.
Bởi vì thành tích ban đầu cùng hạng mục thú vị đại hội thể thao, Lâm Cạnh ở trường Sơn Hải đã quét hai làn sóng tồn tại, cho nên hiện tại vừa nghe nói cậu còn phải chạy 400 mét, rất nhiều người chạy tới xem náo nhiệt, cả Lý Mạch Viễn cũng vứt bỏ đề đi quảng bá hô hoán cổ vũ cố lên —— còn phần vì sao thời gian Lâm ca tạm thời chạy 400 mét còn có thể được quảng bá, thì đương nhiên là bởi vì lớp 11-1 có người ở đài phát thanh, La Lâm Tư chỉ liếc mắt nhìn lớp mình một cái, là có thể mặt không đổi sắc tại chỗ đi đưa tin, một bên “Hy vọng các vận động viên đều có thể bảo vệ thân thể tốt”, một bên “Chúc bạn học Lâm Cạnh có thể lấy được thành tích tốt”, năng lực lấy việc công làm việc tư siêu tuyệt.
Bên kia, Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh còn chưa đi đến nơi đánh dấu, cũng đã thấy được biểu ngữ sơn hô sóng thần trên khán đài, cùng với một đống khán giả lớp 11-1.
“……”
“Lâm ca.” Trịnh Bất Phàm từ phía sau chạy tới, “Đi, tớ đưa cậu đến chỗ đánh dấu.”
“Biểu ngữ này cũng quá long trọng rồi.” Quý Tinh Lăng hỏi người bên cạnh, “Này, nếu cậu chạy không được giải nhất, thì cậu tính làm sao bây giờ?”
Lâm Cạnh trả lời: “Tự sát tại chỗ.”
Quý Tinh Lăng: “…… Khụ, kiểu này tôi cảm thấy cậu có chút khoa trương.”
Trịnh Bất Phàm cười nói: “Không chỉ có lớp chúng ta có biểu ngữ, lớp nào cũng có, chẳng qua chúng ta chiếm được chỗ tốt thôi, Lâm ca cậu ngàn vạn lần đừng có áp lực.”
“Tôi không áp lực.” Lâm Cạnh hoạt động người, lại hỏi, “Chu Chương rốt cuộc làm sao vậy?”
“Cậu ta sao,” Trịnh Bất Phàm hạ giọng, “Kỳ thật giữa trưa tôi cùng thầy Tống đã đến phòng y tế nhìn thử, cậu ấy hình như là bị học sinh trường khác đánh, Lão Vương đã gọi phụ huynh, mới đưa cậu ấy đi bệnh viện.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Lâm Cạnh cũng sửng sốt: “Trường khác, trường trung học phụ thuộc Cương Tam?”
“Đúng đúng, chính là Cương Tam.” Trịnh Bất Phàm khó hiểu, “Lâm ca sao cậu biết?”
“Lúc ăn trưa đụng phải.”
Cho nên đám người kia thật ra là tới tìm Chu Chương gây chuyện? Chẳng qua là trùng hợp đụng tới giáo bá trong truyền thuyết của Sơn Hải trong quán mì, không nhịn được nhìn nhiều lần, lại bị Cát Hạo nghĩ thành “Tinh ca em cảm thấy bọn họ là tới tìm anh”, do đó dẫn ra một hồi hiểu lầm. Nếu thật là như vậy, thì giữa trưa không phải là do đối phương khiêu khích, mà là đại thiếu gia không có lý do mà đã dịch ghế trừng người ta, hơn nữa đồng lõa Vu Nhất Chu vỗ bàn, làm khách hàng vô tội sợ tới mức làm rớt chén rồi khom lưng, trong sạch tốn mất hai mươi nguyên.
Lâm Cạnh quay đầu, ánh mắt cùng tâm tình đều rất phức tạp, xong rồi, lần này cậu tám phần mười là muốn thanh danh càng thêm lan xa, bị truyền thành người khác đến gần trường Sơn Hải ăn bữa cơm cũng không được cho phép bởi thế lực cực kì ác.
Trịnh Bất Phàm tiếp tục nói: “Tớ đi trước nhìn thử, Lâm ca cậu nắm chắc thời gian làm nóng người đi.”
Lâm Cạnh đáp một câu, lại hỏi người bên cạnh: “Tôi không thân với Chu Chương, cậu ấy bình thường cũng được mà, tại sao lại chọc tới lưu manh bên Cương Tam?”
“Không rõ lắm, nếu cậu muốn biết lý do, tôi có thể tìm người hỏi một chút.” Quý Tinh Lăng lấy số thẻ từ trong tay cậu, “Xoay người đã.”
Chất lượng băng dán phế vật, hắn tốn nửa ngày mới giúp đối phương dán xong: “Tôi đến khán đài, cậu cố lên.”
Lâm Cạnh đưa bình nước cho hắn: “Ừ.”
Nơi đánh dấu đã có không ít vận động viên vây quanh.
Thật ra người thích thể dục của các lớp, tính đi tính lại tổng cộng cũng chỉ có mấy người, ngày thường muốn kiểm tra thân thể chỉ cần chạy hai vòng là biệt tận gốc rễ, chỉ có ngoại trừ Lâm Cạnh vừa chuyển tới —— mọi người chỉ có thể căn cứ vào đội cỗ vũ trên khán đài mà phán đoán khả năng là mạnh.
Toàn bộ lớp 11-1 trước mắt còn đang ở trạng thái cực kì điên cuồng, vẫn luôn hô “Lâm ca đứng nhất, Lâm ca đứng nhất”, hoàn toàn không biết có tự tin từ đâu, vừa vui mừng vừa đam mê. Mà lớp khác bị lớp một vùng lên như vậy, cũng điên theo, một làn sóng âm thanh lớp chúng ta cố lên đã lớn lại càng lớn, trường hợp kinh người, thậm chí còn thành công triệu hoán Chủ Nhiệm Giáo Dục Ngưu Vệ Đông tới.
Vu Nhất Chu dùng bả vai đẩy người bên cạnh: “Này, anh cảm thấy lớp chúng ta có thể đứng thứ mấy?”
“Không biết.” Quý Tinh Lăng dùng hai ngón tay cầm chai nước khoáng, nhìn về chỗ đánh dấu xa xa.
Lâm Cạnh đang trong lúc làm nóng người. Làn da cậu vốn trắng, sau khi mặc áo màu đỏ ngắn tay lại càng trắng, lúc đứng ở dưới ánh mặt trời, cả người đều được phủ lên một vầng sáng sắc kim trong suốt, dù sao thì…… không giống với những người xung quanh khác, cậu thuộc về kiểu liếc mắt một cái là lập tức bị hấp dẫn.
Ảnh của học tra không xứng với điện thoại của học bá, nhưng ảnh của học bá vẫn có thể tồn tại trong điện thoại của học tra. Quý Tinh Lăng mở camera, trước tiên điều tiêu cự của ống kính.
“Tinh ca.” Vu Nhất Chu có điểm khó hiểu, “Anh trước kia đã chụp em sao?”
“Tao vì sao phải chụp mày, mày còn chưa chụp tao, có tới có lui có biết hay không.”
“Em mẹ nó đã chụp.”
“…… Cảm ơn.”
Vu Nhất Chu:?
Kết quả rút thăm, Lâm Cạnh ở vòng thứ nhất trên đường chạy, cậu hoạt động đầu gối một chút, làm tốt chuẩn bị trước khi xuất phát. Trên khán đài rốt cuộc cũng an tĩnh lại, mỗi người đều ngừng thở, thẳng đến lúc súng bắt đầu vang lên, mới lần thứ hai xao động —— là kiểu xao động khàn cả giọng.
Vu Nhất Chu cảm khái: “Uồi, đây là lần đầu tiên thấy Lý tổng kêu đến nổi gân xanh trên cổ.”
Tiếng hô “Lâm ca đứng nhất” vang rung trời, mà Lâm ca quả thật cũng đứng nhất. Cậu vốn chạy bên vòng bên trong, vừa xuất phát đứng ở phía cuối, sau đó một đường chạy nhanh vượt qua, hiệu quả có thể đứng nhất.
Đến khoảng cách cuối cùng, Lâm Cạnh nhất kỵ tuyệt trần, bỏ xa người chạy thứ hai tầm 30 mét, dẫn đầu hướng tới vạch đích.
[ Nhất kỵ tuyệt trần – Xuất từ thành ngữ từ xưa: “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai” (Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới). Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành “Nhất kỵ tuyệt trần.” ]
Lớp 11-1 không hô “Lâm ca đứng nhất” nữa, trực tiếp đổi thành âm vang thét chói tai dồn dập, thi đấu mới vừa kết thúc đã vọt xuống khỏi khán đài, vây cậu vào chính giữa. Tống Đào trước đó cũng chưa nghĩ tới, học sinh mình tùy tiện kéo tới thể mà có thể nhẹ nhàng đoạt giải quán quân, trong lúc nhất thời cũng tương đối ngốc, đem người đơn độc gọi vào phía dưới khán đài hỏi nửa ngày, cuối cùng mới vui sướng dặn dò: “Tiếp sức ngày mai phải phát huy cho tốt, để thầy điều chỉnh vị trí một chút, em cầm gậy chạy cuối cùng.”
“Được ạ.” Lâm Cạnh hỏi, “Còn ba người còn lại là ai ạ?”
“Vu Nhất Chu, Tô Ninh cùng Lý Mạch Viễn.”
Nếu là Vu Nhất Chu thì còn đáng tin cậy một chút. Bạn học Tô Ninh tuy rằng nghe tới như tên chạy bằng suy nghĩ, nhưng nhiều lắm cũng coi như người máy quét rác, chịu thương chịu khó tiến lên thong thả, Lý Mạch Viễn thì đừng nói, cậu ta lúc này thuần túy là vì phải đánh giá ba tốt, nhất định phải tích cực hưởng ứng yêu cầu của thành phố “Phát triện toàn diện đức trí thể mỹ”, mới bị cưỡng ép đi báo danh một hạng mục thể thao.
Tống Đào khả năng cũng biết một tổ hợp hát rong như vậy, cơ bản không thể đoạt được giảu nhất, cho nên cuối cùng lại bổ sung một câu: “Cũng không cần quan trọng, tham dự là được.”
“Vâng ạ.” Lâm Cạnh gật gật đầu, “Em đi nghỉ ngơi trước.”
Quý Tinh Lăng đang ở dưới bóng cây chơi di động. Trong khoảng cách cuối cùng của 400 mét, tất cả mọi người đều kích động chen khán đài, người trong ống kình lúc ẩn lúc hiện không thể chụp được, ngược lại lại quay được không ít quỷ kêu gào, nghe đau cả răng.
Lâm Cạnh đi tới: “Cậu đang xem gì vậy?”
“Vốn muốn quay cậu lại, lưu lại thời khắc huy hoàng.” Quý Tinh Lăng nói, “Nhưng tôi nhìn nửa ngày, phần lớn đều là cái gáy của Cát Hạo nhảy loạn.”
Lâm Cạnh cười nhận lấy chai nước trong tay hắn: “Đi toilet đi, tôi trả lại áo cho cậu.”
“Cứ mặc đi, ngày mai không phải còn tiếp sức sao?” Quý Tinh Lăng sóng vai với cậu đi về, “Đúng rồi, tôi vừa hỏi Chu Chương bên kia, hình như là bởi vì tranh giành bạn gái cái gì mà lão đại bên Cương Tam, đối phương mới có thể dẫn người lại đây giáo huấn cậu ta, Lão Vương còn đang xử lý.”
Lâm Cạnh nghe vậy kinh ngạc: “Chu Chương có bạn gái?”
Quý Tinh Lăng nghe vậy cũng rất kinh ngạc: “Chu Chương vì sao không thể có bạn gái?”
Lâm Cạnh: “……”
Hình như cũng đúng.
Thanh xuân đều là sự rung động, tuổi này, có người thích hoặc là có người thích mình, tựa hồ đều là chuyện đương nhiên. Chính là kiểu tâm ngâm trong bọt biển rượu mơ, nắm chặt một chút là có thể tràn đầy vị chua ngọt, lại thấm thỏm vị hơi say.
Quý Tinh Lăng thuận miệng hỏi: “Vậy cậu ở Ninh Tam có bạn gái không”
Lâm Cạnh nhìn hắn một cái: “Tôi có bạn gái vì sao còn muốn chuyển trường?”
Quý Tinh Lăng đánh giá đúng sự thật: “Những lời này nghe thì rất giống là bởi vì cậu ở Ninh Tam không tìm thấy bạn gái, mới có thể chuyển tới Sơn Hải đi tìm mùa xuân thứ hai.”
Lâm Cạnh: “……”
Đại thiếu gia khó được lúc để thầy giáo Tiểu Lâm dỗi một lần, tâm tình liền tốt lên, vì thế lại xoa xoa gáy cậu: “Này, cậu thích người như thế nào?”
Lâm Cạnh trả lời: “Đẹp.”
“Nông cạn.”
“Vậy chắc cậu thích một người thâm ảo.”
Quý Tinh Lăng nghĩ nghĩ, tìm được một câu trả lời tương đối không nông cạn: “Học tốt.”
“Học giỏi vì sao lại thích phần tử đếm ngược như cậu?”
“Tôi yêu đơn phương được chưa?”
“Được.”
Một lát sau.
“Không phải, chờ một chút, tôi có sắc có tiền, học tốt vì sao không thể thích tôi?”
“Nông cạn.”
“Vậy cũng được, chúng ta cùng nhau nông cạn.” Quý Tinh Lăng vui vẻ tiếp thu, ôm lấy bờ vai của cậu, hai người cùng nhau cãi nhau ầm ĩ, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về khu dạy học.
Hoàng hôn kéo bóng hai người dài vô hạn.
……
Bởi vì thần tiên cứu lớp Lâm Cạnh, bi thương của lớp 11-1 trong nháy mắt không còn bi thương nữa. Lúc Vương Hoành Dư điểm danh buổi sáng hôm sau, hô ba bốn tiếng mới có thể để cả lớp an tĩnh, không hiểu ra sao hỏi: “Thầy nói các em đều đang phấn khởi cái gì?”
“ Ngày hôm qua thầy bỏ lỡ rồi, Lâm Cạnh quả thực y như bay.” Vi Tuyết giơ tay, “Các lớp khác xem đến ngây người.”
“Đúng thế, không bằng chúng ta hùm tiền mua đồ ăn vặt, đi bệnh viện an ủi lão Chu một chút đi, nếu không phải cậu ấy anh dũng bị thương, tổng điểm của chúng ta bây giờ còn đang lót đáy.”
Đề nghị này được cả lớp nhất trí tán thành, thậm chí còn vỗ tay hoan hô. Vương Hoành Dư nghe được ngực buồn, nhưng lại không thể nói rõ Chu Chương không phải là do không cẩn thận té ngã, mà là bởi vì yêu sớm rồi nổi lên xung đột với đám lưu manh trường khác, đành phải nói sang chuyện khác, rồi nhanh chóng tống cổ đám nhãi con này trở về khán đài.
Vẫn là chỗ cũ cho chạy tiếp sức 4×100, cho nên “Sơn hô sóng thần Lâm ca lớp tôi” cũng vẫn ở trên chỗ cao nhất của khán đài như cũ, lúc này còn có đến ba người giơ biểu ngữ, cách thức phi thường thống nhất, mọi người cùng nhau gào thét. Tô Ninh thụ sủng nhược kinh, Lý Mạch Viễn lại là nội tâm buồn khổ, thở ngắn than dài cả ngày, tôi lúc trước rốt cuộc là vì sao lại muốn chọn cái hạng mục được quần chúng chú ý như vậy.
[ chạy tiếp sức 4×100 – Về nguyên lý thì chạy tiếp sức 4x100m giống với chạy cự ly ngắn, trung bình và chạy cự ky dài. Tốc độ chạy tiếp sức 4x100m phụ thuộc vào tần số cũng như độ dài bước. Độ bài bước lại phụ thuộc vào tốc độ đạp sau, chân sau và sức mạnh cũng như sự phối hợp nhuần nhuyễn giữa tay và chân. ]
Chạy đầu là Vu Nhất Chu, cậu ta cũng là người cao chân dài như Lâm Cạnh, nhẹ nhàng 100 mét giao gậy đầu tiên. Tô Ninh thì tương đối không thể nhìn, thuộc về lòng dư mà thực lực không đủ, ưu thế Vu Nhất Chu tích góp bị cậu ta chạy mà không còn sót lại chút gì, Lý Mạch Viễn chạy thứ ba vốn cực kì không tin tưởng với mình, lại nhìn thấy Tô Ninh xa xa mà giống như bộ phim điện ảnh quay chậm chiếu lại từ đầu kia chạy tới, tức khắc càng khổ sở, trên khán đài còn cố tình vì sự nghiệp của Lý Mạch Viễn thét chói tai mù quáng “Thật đẹp trai”, kêu làm cho áp lực của Lý tổng tăng gấp đôi, bước xuất phát đầu tiên liền lảo đảo một chút.
Trịnh Bất Phàm đang ở dưới khán đài đi báo cáo: thầy Tống, nói ra thì thầy khả năng không tin, lúc Lâm Cạnh nhận gậy, ba người lớp khác đã đến gần vạch đích rồi.
Nhưng nhiệt tình của lớp 11-1 không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn “Lâm ca! Đứng nhất! Lâm ca! Đứng nhất!” như cũ. Kêu đến khàn cả giọng, Lâm Cạnh nắm chặt gậy tiếp sức, trong tiếng hoan hô sơn hô sóng thần, cắn răng chạy xong 100 mét cuối cùng.
Trịnh Bất Phàm: “Chờ một chút thầy Tống, thầy đừng cúp điện thoại, nói ra thì thầy khả năng vẫn là không tin, Lâm Cạnh vừa mới đem tổng thành tích của lớp chúng ta từ đứng từ dưới lên trên lên đứng thứ ba.”
Tống Đào: “……”
Hiện trường tương đối kích động còn có Lý Mạch Viễn, này hình như là lần đầu tiên của cậu ta từ nhỏ đến lớn, cầm được giải thưởng liên quan đến thể dục, thuộc về một cột mốc lịch sử lớn trong đời người—— khi viết tự truyện tương lai công thành danh toại, nhất thiết phải dành cả một trang miêu tả thật tinh tế chuyện như vậy. Vì thế đề cũng không làm, tự mình đi đến quầy bán quà vặt xách về một túi đồ uống,lớn cùng đồng đội với bạn học vui vẻ cả ngày hôm nay.
Kế tiếp chạy 3000 mét nam, Vu Nhất Chu cũng chạy thuận lợi, làm tổng thành tích lớp 11-1 lại lần nữa có thể kéo lên, thuận lợi bò đến vị trí giữa.
Vương Hoành Dư vui mừng khôn xiết, đứng ở khán đài dành cả mười phút khích lệ, thậm chí còn tính bỏ tiền túi, chuẩn bị quà cho các vận động viên.
Buổi chiều hai giờ, đường rẽ hành lang bên ngoài phòng học được bóng cây bao trùm, an tĩnh đến mức không có một ngọn gió. Lâm Cạnh đứng ở phía sau Quý Tinh Lăng, gỡ xuống số thể “092” của mình, đổi thành “001” của hắn.
“Tôi đi xem của cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.