Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 33: Mềm mại, như kẹo bông




“Trái tim pha lê màu hồng manh manh” là một trò chơi của thiếu nữ, đương nhiên, thiếu nam cũng có thể thử nghiệm một chút.
Không có yêu cầu gì quan trọng, toàn bộ hành trình chuyên tâm vào chiến lực tình yêu là được.
Giai đoạn kỹ thuật VR bây giờ vừa mới khởi bước, mắt kính thường có góc nhìn hẹp và trọng lượng nặng, Lâm Cạnh cũng hơi chóng mặt, cho nên hoàn toàn là ôm tâm trạng có lệ chọn một trò chơi đơn giản, tính chơi đủ năm phút đồng hồ liền rút lui, cậu quay đầu hỏi Quý Tinh Lăng: “Cùng nhau? Hình như có thể chơi hai người.”
Tinh ca tại chỗ biểu tình rùng mình, liên tục tỏ vẻ trò chơi có khuynh hướng cảm xúc yêu đương cao cấp như vậy, đương nhiên là để thầy giáo Tiểu Lâm chơi một mình.
Kết quả Trịnh Bất Phàm vừa vặn lại đây, cực kì có tâm tình: “Này là cái gì, chơi vui không, tớ thử với.”
Lâm Cạnh trả lời: “Trò chơi tình yêu.”
Trò chơi tình yêu rất hay! Trịnh Bất Phàm quyết đoán duỗi tay: “Ông chủ, cháu cũng muốn.”
“Cậu muốn cái gì mà muốn.” Quý Tinh Lăng vỗ một cái bỏ, độc ác đuổi người, “Cậu cảm thấy mình hợp với bốn chữ trò chơi tình yêu hay sao? Thành thật đi chơi bowling đi.”
“Tinh ca cậu không thể như vậy.” Trịnh Bất Phàm mạnh mẽ đeo mắt kính, “Cậu cùng Lâm ca khẳng định sẽ không thiếu bạn gái, nhưng tớ thiếu, còn không cho phép người không được đẹp trai không được giàu chơi trò chơi tình yêu?”
Quý Tinh Lăng nhìn về phía Lâm Cạnh, lập tức sửa đúng:“Cái gì gọi là tớ không thiếu bạn gái, tớ là không có hứng thú quen bạn gái.”
Trịnh Bất Phàm tỏ vẻ “Càng đả kích.”
Quý Tinh Lăng lười nói tiếp với cậu ta, quyết định lùi ra khỏi khu trò chơi.
Thẳng đến lúc trò chơi bắt đầu, Trịnh Bất Phàm mới phát hiện cái này không phải là trò chơi thẳng nam yêu đương với mấy em gái, bản thân cậu ta mới là em gái manh manh, toàn bộ hành trình đều yêu cầu tìm mọi cách bắt được tâm của tổng tài bá đạo.
“……”
Ông chủ tôi muốn trở về chơi bowling.
Lâm Cạnh chọn nhân vật là động vật, là một chú thỏ con mềm mại, Trịnh Bất Phàm quét một vòng nhận vật còn lại, phi thường khuất nhục chọn một chị gái xinh đẹp.
Có thể là thấy khu VR náo nhiệt, vài người khác không chơi bowling cũng đi lại đó. Trò chơi này nội dung tương đối cẩu huyết, nam chính bị bọn bắt cóc bắt làm con tin, cho nên yêu cầu người chơi đi nghĩ cách cứu, mỗi trạm kiểm soát có những khó khăn khác nhau, bản hướng dẫn không có giới thiệu đặc biệt rõ ràng. Lâm Cạnh cho rằng trò chơi tình yêu nhiều lắm cũng chỉ là quét quét dọn nhà cửa rồi đi làm cơm, không nghĩ tới còn phải đánh nhau một hồi.
Thầy giáo Tiểu Lâm: thật không dám dấu diếm, tên tổng tài bá đạo này tôi không muốn cứu.
Quý Tinh Lăng đặt khuỷu tay lên bả vai Vu Nhất Chu, bật cười không chút đồng cảm.
Cũng là một đạo lý như thi đại hội thể thao, soái ca lúc chơi VR điều đầu tiên vẫn là đẹp trai, chẳng sợ đối diện là cương thi đẫm máu, cũng tuyệt đối không như Trịnh Bất Phàm hoặc cứ lấm la lấm lét, hoặc là ngồi xổm xuống đất gọi trời oán đất. Trong đại đa số thời gian, Thầy giáo Tiểu Lâm chỉ là hơi hơi nghiêng đầu, đôi tay ở không trung ưu nhã múa, giống như tham gia trò chơi làm nhạc trưởng, đầu nghiêng, kiểu tóc không thể loạn, giả vờ mình đang trong một cảnh giới mới.
Vu Nhất Chu không còn lời nào để nói: “Phục.”
Nhưng bản thân trò chơi rất vui, cho nên Lâm Cạnh cũng không rút lui sau năm phút, kéo lượng máu còn lại cho đến mức cuối cùng. Lúc này bọn bắt cóc đã bị đánh lui về, tổng tài cũng thuận lợi về tới giường lớn hai trăm mét vuông, người chơi chỉ cần nấu một bữa ăn khác và có được năm sao để vượt qua ải.
Có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, Trịnh Bất Phàm cân nhắc khẩu vị đáng giận của kẻ có tiền, áp dụng con đường “cố gắng chọn đồ đắt nhất có thể”, một con cua Hoảng Đế đủ sang trọng, bất chấp cả nước chanh, đều phải như mưa trút xuống một mâm. Quý Tinh Lăng xem đến răng muốn đau, lại đem tầm mắt chuyển về màn hình Lâm Cạn, thầy giáo Tiểu Lâm bên này lại tương đối dưỡng sinh, suy xét đến tổng tài bá đạo mới vừa bị bắt cóc, cần phải ăn ẩm thực thanh đạm, trước mắt cậu còn đang thong thả ung dung nấu cháo.
Không biết có phải bởi vì quá quen với bạn học bên cách vách hay không, Quý Tinh Lăng thế mà cảm thấy một nồi cháo kia còn rất mỹ vị, muốn ăn.
Sau đó giây tiếp theo, liền thấy Lâm Cạnh không biết xuất phát từ mục đích gì, đột nhiên vung tay, cuồng dã đổ vào cả bình sa tế.
“……”
Lâm Cạnh hơi hơi nhăn mày, có chút không hiểu được một nhân vật phản diện trong suốt đột nhiên xuất hiện che tầm nhìn kia là chuyện như thế nào, cậu chỉ nghĩ là chỉ dẫn hoặc là che dấu trạm kiểm soát linh tinh, cả một đường đuổi theo không ngừng, rồi giơ lọ gia vị“Lách cách lang cang” điên cuồng rắc vào trong nồi. Vu Nhất Chu bọn họ đều xem đến ngây người, như vậy chỗ nào là nấu cơm cho nam chính suy yếu, rõ ràng là có ý định mưu sát rồi đi cướp đoạt gia sản. Bởi vì là đây là một trò chơi hai người, cuối cùng dù sao cũng phải chọn một người, hệ thống trò chơi đối mặt với hai đầu bếp vĩ đại như vậy, đại khái cũng rất khó xử, nửa ngày mới run rẩy đưa cho chị gái họ Trịnh vương miện kim cương thắng lơi.
Cùng lúc đó, nhân vật phản diện trước mắt Lâm Cạnh đột nhiên to ra, biến thành một khuôn mặt nhợt nhạt, cười toe toét với nụ cười đẫm máu.
Không hề có tâm lý phòng bị, cậu bị cả kinh hô hấp cứng lại, bỗng nhiên kéo mắt kính xuống, tay cầm cũng rơi xuống đất.
Quần chúng xung quanh ngây người rồi cười ngây ngô, nghĩ rằng, trò chơi tình yêu còn có thể vì chơi thua mà tức giận sao?
Quý Tinh Lăng tiến lên nhặt tay cầm lên: “Làm sao vậy?”
“……” Lâm Cạnh nhìn thoáng qua bên phải, chị gái xinh đẹp đang cùng tổng tài bá đạo nhẹ nhàng nhảy, Trịnh Bất Phàm có lẽ là đã mở cổng đến thế giới mới, còn nhảy rất nhập tâm như một phu nhân. Đứng bên cạnh còn lại là một con thỏ bị loại trừ, trên đầu là nửa nồi cháo, phi thường buồn bã.
“Lâm ca, cậu không sao chứ?” Cát Hạo đưa cho hắn một chai nước.
“Các cậu không thấy được cuối cùng có con quỷ sao?” Lâm Cạnh mờ mịt hỏi.
Một vòng người nhất trí lắc đầu.
Chúng tôi chỉ thấy được cậu có ý đồ đưa tô cháo đầy ớt cho bá đạo tổng tài, kế hoạch chưa được như nguyện liền ném tay cầm.
“Không phải, bên này của tôi lúc cuối cùng thật sự có một con quỷ, đột nhiên hiện ra, còn đổ máu.” Lâm Cạnh cường điệu, “Các cậu có phải đều nhìn Trịnh Bất Phàm hay không, không ai chú ý bên tôi”
Hầu Việt Đào lôi kéo lớn giọng nói: “Không a, Tinh ca vẫn dùng điện thoại Cát Hạo quay cậu mà.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Tôi mẹ nó?
Quý đại thiếu gia bình tĩnh mà nói: “Ừ, kết quả toàn bộ hành trình của cậu đặc biệt ưu nhã, không giống Trịnh Bất Phàm toàn bộ hành trình rất đáng khinh, cực kì nực cười.”
Thầy giáo Tiểu Lâm muốn đi qua xem điện thoại, trên màn hình thật đúng là không có nữ quỷ, chỉ có mình như bị giống trúng tà, một đường vừa nhảy vừa rắc gia vị.
“Nhưng tôi có thấy mà.” Lâm Cạnh ngốc, “Là bị hỏng sao?”
Ông chủ cũng không rõ là chuyện như thế nào, kiểm tra nửa ngày cũng không phát hiện vấn đề ở đâu, cuối cùng chỉ có thể đưa cho bọn họ mấy tấm vé thử nghiệm miễn phí, coi như là nhận lỗi. Đối diện gần gũi với nữ quỷ trong khi chơi trò chơi tình yêu, Lâm Cạnh không biết đây là vận khí gì của mình, ngũ quan máu chảy đầm đìa vẫn sinh động hiện lên ở trước mắt như cũ, kế tiếp tám phần phải dùng ít nhất ba tháng, mới có thể miễn cưỡng quên vị tỷ tỷ Sadako 3d siêu thật này.
Cậu đau đầu mà nói: “Tôi đi rửa mặt.”
“Bên trái đi thẳng.” Ông chủ nhiệt tình chỉ đường, trở về gặp Quý Tinh Lăng đang cầm mắt kính VR kia, vì thế lại giải thích, “Bộ thiết bị này trước kia thật sự chưa xảy ra vấn đề gì, đưa đến xưởng mới có thể biết là chuyện như thế nào.”
“Không sao đâu ạ, bạn cháu có thể là hoa mắt.” Quý Tinh Lăng để mắt kính lại, một tay để túi quần yên lặng về chỗ.
Một tiếng kêu tinh tế thảm thiết từ trong lòng bàn tay hắn truyền đến, chỉ có yêu quái mới có thể nghe được.
Đó là một con yêu quái nửa trong suốt, rất nhỏ, mái tóc thật dài. Từ trước thích tàng hình đi vào lỗ tai con người, cho nên được xưng là yêu trong tai người, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, loại yêu quái này cũng liền có càng nhiều địa phương có thể trốn tàng hình, ví dụ như chui vào mắt kính VR làm trò đùa dai.
Tư vị bị Kỳ Lân kẹp lấy cổ cũng không dễ chịu, nó đang đáng thương mà nức nở, ý đồ bán thảm chạy trốn.
Quý Tinh Lăng đương nhiên không thể bị gạt, bảo Cát Hạo gọi chuyển phát nhanh: “Giúp tôi đem nó đưa đến ủy quản yêu.”
Nhân viên chuyển phát nhanh mặc đồng phục màu vàng trừng lớn đôi mắt: “Chúng tôi…… Chúng tôi trên nguyên tắc chỉ phụ trách vận chuyển hàng hóa, vì sao cậu không gọi điên thoại báo Giãi Trĩ.”
Quý Tinh Lăng lười điền mẫu báo cáo, vì thế nói: “Bởi vì tốc độ của mấy người nhanh nhất, internet đạt 99,9% trên khu vực, giây phút nào cũng ở gần khách hàng.”Học cách sử dụng từ quảng cáo, phong cách của thầy giáo Tiểu Lâm thật ổn định và tàn nhẫn.
Nhân viên chuyển phát nhanh quả nhiên đã bị thuyết phục, đương nhiên chủ yếu vẫn là xem ở trên mặt mũi của đồng tiền yêu quái vàng rực rỡ, hơn nữa con yêu trong tai người quả thật rất nhỏ, đã bị Kỳ Lân nắm đến nửa chết nửa sống, không còn uy hiếp gì: “Vậy phiền ngài cho tôi năm sao khen ngợi!”
Xe ba bánh xe một đường biến mất ở chân trời. Quý Tinh Lăng trở lại sô pha, uống mấy ly nước trái cây lạnh băng cho tỉnh táo tinh thần. Theo thói quen tính sờ di động, mới nhớ tới chuyện bị Ngưu Vệ Đông tịch thu, vừa lúc này Vu Nhất Chu kêu hắn đi qua chơi bowling, nhàn rỗi cũng nhàm chán, liền đi đến chơi một ván.
Sân chơi bowling này hợp với ktv cùng phòng tập thể thao, cách vách là một sàn nhảy, còn có chỗ ăn chơi mật thất chạy thoát linh tinh, thành phần nhân viên phức tạp, buồng vệ sinh cũng trang trí xa hoa truỵ lạc, đèn nê ông chiếu lên một bức ảnh, như một Động Bàn Tơ, mỗi người đều không giống người.
Lâm Cạnh dùng nước lạnh hất lên mặt hai lần, nhắm mắt lại duỗi tay muốn rút khăn giấy, lại bị đẩy ra thật mạnh.
Mấy tên côn đồ không biết từ khi nào tiến vào, chen chúc cả toilet. Có khách hàng muốn đi WC, thăm dò vừa thấy cũng thức thời chạy nhanh rời đi, cửa cũng không đóng lại, thà để bàng quang nổ tung rồi bò thêm một tầng.
Trong đó một người có thể xem là đại ca, đi lên liền hỏi: “Mày chính là đàn em Quý Tinh Lăng mới thu?”
Lâm Cạnh “……”
Đối phương tiếp tục nói: “Nghe nói cậu ta gần đây rất kiêu ngạo.”
Lâm Cạnh cảm thấy trong đó có người khá quen mắt, nhưng nhất thời không nghĩ đã gặp ở đâu, vì thế một bên lau tay một bên nói: “Cậu ấy vẫn luôn kiêu ngạo.”
Những lời này nguyên bản là trần thuật sự thật, nhưng tên côn đồ kia rõ ràng không nghĩ như vậy, nhấc chân đá thùng rác“Loảng xoảng”, gân cổ trừng cậu:“Cho nên mày liền không đem lão đại bọn tao để vào mắt?”
Lâm Cạnh lui về phía sau một bước, không muốn bị đối phương phun nước miếng vào: “Lão đại của mấy người là ai?”
” Lưu Hướng Long lớp 11-5 trường Cương Tam, Lưu ca!”
Lâm Cạnh còn nhớ thời điểm ở quán mì sau hẻm lần trước, Quý Tinh Lăng đầy mặt khó hiểu hỏi Vu Nhất Chu: “Mày đối với trường trung học phụ thuộc Cương Tam có ấn tượng không”, hình như cũng không phải bộ dáng từng gây chuyện với đối phương, vậy tên Lưu ca kia là từ nơi nào mọc ra?
Lâm Cạnh hỏi: “Mấy người tới nơi này tìm Quý Tinh Lăng?”
“Chúng tao là tới tìm mày!”
Lâm Cạnh nghi hoặc “Vì sao muốn tìm tôi?”
Đối phương vẻ mặt khinh miệt:” Chỉ mẹ nó nhìn mày không vừa mắt, thế nào?”
“Không thế nào cả, cho nên các cậu không dám trêu chọc Quý Tinh Lăng, mới có thể đặc biệt tới tìm tôi?”
“Là bởi vì gần đây người nào của Sơn Hải cũng đang đồn mấy người với Quý Tinh Lăng?”
“Tìm tôi gây chuyện chẳng khác nào tìm Quý Tinh Lăng gây phiền.”
“Chính xác là sau khi đánh tôi xong, trong lòng mấy người cùng tương đương với đánh Quý Tinh Lăng?”
“Cậu kia giơ điện thoại lên làm gì, muốn quay lại sao, sau đó ở trung tâm thành phố thuê một màn hình led lớn, sau đó lặp đi lặp lại tin đã khiêu khích thành công đàn em Quý Tinh Lăng mới nhận sao?”
“Màn hình LED rất đắt, có tiền không?”
“Nếu có tiền không bằng trước mua một cái quần có thể mặc.”
Lâm Cạnh dựa vào bồn rửa mặt, đôi tay để vào áo đồng phục, ngữ điệu không chút để ý, trên mặt cũng không quá nhiều biểu tình, nhưng tốc độ nói có thể so với Gatling, không có một câu vô nghĩa, cả dấu chấm câu đều là vũ khí có lực sát thương lớn.
Nhóm tên côn đồ này ngày thường mắng chửi người đẳng cấp tối cao nhất cũng chỉ là “Đệt| x mày”, chưa bao giờ trải qua kiểu công kích ưu nhã và cao quý này, nửa ngày sắc mặt xanh mét nghẹn ra một câu: “Mày mẹ nó chán sống.”
Lâm Cạnh trả lời: “Tôi không chán sống, nhưng tôi nói xong, kế tiếp phải đánh nhau sao?”
Tên côn đồ: “……”
Trước khi tới, bọn họ kỳ thật đã hỏi thăm, xác định Lâm Cạnh chỉ là học tập giỏi, mức độ đánh nhau rất liệt, lúc này mới đặc biệt tới gây chuyện. Nhưng là hiện tại xem vẻ mặt cậu bình tĩnh, hình như thật sự có mạnh, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ đối phương sẽ thâm tàng bất lộ là Quý Tinh Lăng số 2, một đám người đứng nửa ngày cũng không dám dịch bước, chỉ trong miệng hùng hùng hổ hổ không sạch sẽ, ý đồ dùng những lời tục tĩu lấy được thắng lợi tâm lý.
Bất quá có người đã không kiên nhẫn đợi.
Quý Tinh Lăng một chân đá văng cửa khép hờ, một tay kéo tên quỷ xui xẻo phía sau ném ra trước, chỉ vào tên lưu manh phía trước, lười nhác nhấc cằm: “Lời vừa mới nói, lại nói lần nữa cho tao.”
“……”
“Lời vừa mới nói” hiển nhiên không phải lời gì hay, hầu kết đối phương chuyển động một chút, không nói nên lời.
“Ra ngoài trước đi.” Quý Tinh Lăng vỗ bả vai Lâm Cạnh, “Đóng cửa.”
“Thôi, nơi này bẩn như vậy” Lâm Cạnh đứng thẳng, “Muốn báo cảnh sát không?”
Vừa nghe muốn báo cảnh sát, đối phương lập tức liền nóng nảy: “Quy củ giang hồ ——”
Lời nói còn chưa nói xong, Lâm Cạnh liền “Phụt” cười ra tiếng.
“……”
Đám Vu Nhất Chu đợi nửa ngày cũng không thấy người, cũng lại đó tìm, nhìn thấy một trận như vậy liền hiểu, sôi nổi vây lại:“Tinh ca.”
“Không có gì.” Quý Tinh Lăng nhìn người giơ máy lên, “Xóa.”
Đối phương nhanh chóng xóa hết, còn để ra tiếng “Đã xóa”: “Tinh ca xin, xin lỗi.”
Quý Tinh Lăng kéo tay Lâm Cạnh qua, khi dắt cậu đi ra ngoài, tùy tay đè cái đầu màu vàng bên cạnh, “Loảng xoảng” một tiếng đẩy vào thùng rác, lạnh giọng nói câu: “Lăn trở về mười tám trung của mày đi.”
Trâu Phát Phát vùng núi ngoài ô không có phòng bị, thiếu chút nữa cả người đều lăn vào thùng rác, hồn phi phách tán: “Tinh ca!”
Lâm Cạnh lúc này mới nhớ tới người quen mắt kia là ai—— ngầy đầu tiên tới Sơn Hải, tên đàn em nhanh chân đén báo tin rồi chạy đi.
Về phần vì sao rõ ràng là người mười tám trung, lại khăng khăng nói mình là trường trung học phụ thuộc Cương Tam thì cậu không biết, sau khi trở lại đại sảnh, Vu Nhất Chu ném lại một chai nước trái cây: “Tưởng hai bên đi chọn sư phụ mà bái, xem ra lời nói của em lúc trước sai rồi, thừa sự ngu, chỉ số thông minh ngang hàng.”
Quý Tinh Lăng rửa tay sạch sẽ, cũng ngồi vào ghế sô pha:“Này, nếu tôi không đến kịp, vậy cậu thật sự chuẩn bị đánh nhau với đám người kia?”
Lâm Cạnh phủ nhận: “Sao có thể, đối phương có đến mười mấy người.”
“Vậy mà cậu còn thao thao bất tuyệt trào phúng, thật sự chọc giận đối phương thì làm sao bây giờ. Lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, trước tiên phải tìm cách thoát thân đi tìm tôi, có biết hay không?”
Lâm Cạnh nói “Nhưng không phải cậu vẫn luôn đứng ở ngoài cửa sao?”
“……” Ồ, hóa ra cậu thấy được a.
Kỳ thật Quý đại thiếu gia vừa mới ném xong một quả, đã hoảng loạn đi toilet tìm người, kết quả vừa vặn nghe được đối phương đang nói với đám trường Cương Tam.
“Quý Tinh Lăng cậu có phải cố ý không tiến vào hay không.”
“Không có không có.”
“Cậu muốn nhìn tôi xấu mặt?”
“Không có!” Cái này thật sự không có! Quý Tinh Lăng sờ sờ chóp mũi, “Tôi chỉ…… Dù sao nếu cậu trị không được, tôi khẳng định sẽ vọt vào, nhưng cậu không phải đã thu phục rồi sao.”
Không chỉ có thu phục, còn thu phục thật sự ưu nhã, quy mô sát thương rất lớn, Tinh ca lúc ấy dựa vào tường bên ngoài, vì câu “Lặp đi lặp lại truyền tin trên màn hình LED lớn” vui vẻ cười một trận.
“Tôi còn phát hiện một chuyện.” Quý Tinh Lăng tiếp tục nói, “Cậu ngày thường nói với tôi đã tính thủ hạ lưu tình, thật sự đó, vừa mới so sánh tôi mới biết được, đặc biệt ôn hòa, quả thực chính là tràn ngập tình yêu quan tâm.”
Lâm Cạnh bình tĩnh vặn nắp chai nước: “Ừ.”
Ngoài miệng cậu dính một chút nước cà chua, vừa mới chuẩn bị liếm, Quý Tinh Lăng chưa gì đã duỗi tay lại đây, không nhẹ không nặng lau đi.
“……”
Lâm Cạnh cùng hắn đối diện.
Quý Tinh Lăng cũng lau xong mới mộng bức phản ứng lại, động tác này hình như có chút…… Nhưng hình như cũng không có gì. Trùng hợp lúc này Cát Hạo ở bên kia gọi: “Tinh ca, anh muốn cùng Lâm ca tới đánh một ván cuối cùng hay không? Chúng ta chuẩn bị tan cuộc đi ăn cơm.”
“Cậu đi chơi đi.” Lâm Cạnh lấy điện thoại ra “Tôi đi trả lời WeChat.”
“Ồ.” Quý Tinh Lăng đứng lên, cất nhanh bước rời đi.
Lâm Cạnh nhìn bóng dáng hắn một lát, mới thu hồi tầm mắt, lung tung ấn một tin nhắn cũ đã từ hai ngày trước.
Quý Tinh Lăng cầm quả bowling từ trong tay Cát Hạo, lại nhìn lướt qua ghế sô pha.
Đầu ngón tay tựa hồ vẫn còn lưu lại xúc cảm vừa nãy, mềm mại, như kẹo bông trong cơn mưa phùn.
Một chút cũng không có uy lực sát thương lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.