*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là Quý Tinh Lăng thật vất vả mới xin được quyền ra ngoài ăn cơm từ mẹ ruột, lí do cũng rất địa phương “Học tập quá mệt muốn ra ngoài hít thở không khí”. Hơn nữa gần đây con trai mình quả thật tương đối ngoan, Hồ Mị Mị cũng đồng ý, bất quá địa điểm ăn cơm phải để bà lo.
Cuối cùng chọn một nhà hàng pháp, chủ nhà hàng là bạn thân Hồ Mị Mị, người một nhà mà…… đương nhiên hiểu tận gốc rễ, có thể bảo đảm nguyên liệu nấu ăn không xảy ra chuyện xấu nữa, hơn nữa hoàn cảnh tương đối thanh tĩnh.
Lâm Cạnh căn cứ vào địa điểm hắn nói, ở trên app tra một lúc, nghi hoặc mà nói: “Tôi có nhìn lầm hay không, tốn đến 4000 tám, năm giờ mới ăn cơm?”
“Không phải, chúng ta không thuộc phạm vi của 4800.” Quý Tinh Lăng giải thích, “Người mở nhà hàng là bạn tốt của mẹ tôi, cô ấy dành riêng cho chúng ta một phòng nhỏ,không có ba cái quy trình rườm rà, chỉ ăn một bữa cơm bình thường, lại còn không cần mua đơn.”
“…… Không thể đổi thành Bullfrog Pot sao?”
“Không thể.”
Quý Tinh Lăng tiếp tục nói: “Lúc đầu mẹ tôi cho rằng tôi cùng Vu Nhất Chu đi ra ngoài, không chọn nhà hàng này, sau đó nghe được là cậu, mới sửa lại, có thể cho bà ấy một chút mặt mũi hay không, coi như bù học phí được chưa?”
“Nhưng tôi cảm thấy 443 của cậu không tốn đến 4000 tám.”
“Tại sao cậu lại nói như thế, một điểm của tôi chẳng lẽ không đến mười đồng?”
Thật ra thì như thế đấy. Thầy giáo Tiểu Lâm tỏ vẻ đúng sự thật:” 443 của cậu nhiều nhất chỉ có giá trị bằng một buổi đi câu cá.”
“Được được, vậy tôi nỗ lực đến cuối kỳ thi được 500, này bữa cơm coi như tiền trả trước.” Quý Tinh Lăng thay cậu tháo dây an toàn, “Đi, xuống xe.”
Phía trước cách đó không xa, Vu Nhất Chu cũng vừa từ trong xe ra, đang còn buồn ngủ đi về phía cổng trường.
“Chuyện ăn cơm nói xong rồi đó.” Quý Tinh Lăng có thể là sợ Lâm Cạnh lại từ chối, nói xong cũng không chờ cậu trả lời, chạy vài bước đuổi theo Vu Nhất Chu, cùng nhau nói gì đó rồi lại cười vui vẻ.
Lý Mạch Viễn đang đứng ở cửa hàng tiện lợi, vài giây sau đó, Vi Tuyết quả nhiên bưng hai ly trà sữa đi ra từ bên trong, cô đeo đôi bao tay con nai màu xanh và đỏ, rất Giáng Sinh, cười rộ lên cũng rất đáng yêu.
Lâm Cạnh nghĩ thầm, lễ hội này cũng rất vui.
……
Đêm Bình An, cả thành thị đều đổ mưa phùn, ẩm ướt, lành lạnh, không giống với sự lãng mạn của tuyết.
Hồ Mị Mị ở phòng khách lớn tiếng nói: “Buổi tối hình như hạ nhiệt độ, con cùng Tiểu Cạnh nhớ mặc ấm áp một chút.”
Quý Tinh Lăng thuận miệng “Dạ” một tiếng, Hồ Mị Mị nghe ngữ điệu lười nhác muốn ăn đòn của hắn, liền biết khẳng định hắn không để ý, đến phòng ngủ thấy quả nhiên lại là áo thun ngắn tay cùng áo khoác thể thao.
“Mẹ, trong xe cùng nhà hàng đều nóng muốn chết.”
“Con thì lúc nào ăn cơm mà ngoan ngoãn chỉ ở phòng ăn?”
Hồ Mị Mị từ tủ quần áo cho lấy cho hắn một cái áo len màu xanh đậm:“Mặc cái này, them áo cao cổ nữa.”
Quý Tinh Lăng mới nghe được ba chữ “Áo cao cổ”, cổ đã bắt đầu cảm thấy ngứa, cho nên cuối cùng vẫn ngoan ngoàn thay áo khoác, lại dùng nước từ ly vuốt tóc: “Con đi đây”
Nhanh chóng chạy đi, chỉ sợ mẹ lại giữ lại bắt mặc thêm một cái quần mùa thu.
Quá quê mùa, Tinh ca không thể mặc.
Lâm Cạnh đang dựa vào cửa chờ, cậu mặc một cái áo len màu trắng, thoạt nhìn thoải mái thanh tân lại sạch sẽ, túi bên hông phồng lên, mơ hồ lộ ra một tí cạnh gọc vuông.
Quý Tinh Lăng chủ động hỏi: “Là quà Giáng Sinh của tôi sao?”
“Cậu muốn lấy bây giờ sao?”
“Không không, đợi chút đi.” Quý Tinh Lăng cùng cậu đi vào thang máy, vì biết hai tay mình trống trơn, cố ý thêm một câu, “Quà của cậu ở chỗ ăn cơm.” Tôi cũng không có quên.
Lâm Cạnh cười cười: “Ừ.”
Thang máy rất an tĩnh, có thể là bởi vì Quý Tinh Lăng ngày thường rất ít khi mặc đàng hoàng như vậy, Lâm Cạnh ở trong gương nhìn nhiềulần. Kết quả đại thiếu gia lười nhác giơ tay, đặt lên đầu cậu:“Cậu có thể quang minh chính đại mà thưởng thức tôi, không cần lén lút như vậy.”
“Ai nhìn cậu.” Lâm Cạnh phi thường bình tĩnh, “Tôi nhìn GUCCI.”
“Áo này là GUCCI sao? Tôi không chú ý.” Quý Tinh Lăng thuận miệng nói, “Không thấy được cậu giống người sẽ nghiên cứu cái này.”
Lâm Cạnh “Ừ” một tiếng, không nói tiếp nữa.
……
Lễ Giáng Sinh trong trung tâm thành phố, kẹt xe đến mức làm thầy giáo Tiểu Lâm choáng váng chóng mặt.
Quý Tinh Lăng một bên giúp cậu bóc ô mai, một bên buồn bực: “Năm rồi cũng không có khoa trương như vậy?”
“Đường Thiên phúc vừa xảy ra hai tai nạn tông đuôi xe.” Lão Phùng bất đắc dĩ, “Phỏng chừng còn phải đợi một lúc.”
Quý Tinh Lăng mở bản đồ trên di động, con đường gần đây một mảnh hồng cùng đỏ thẫm, xem ra là nước chảy cũng không lọt.
Không có cách, đành phải hỏi người bên cạnh:“Ngồi xe điện ngầm được không? Chỉ là có chút chen chúc.”
“Được.” Quai hàm Lâm Cạnh phồng lên, “Đi đến là được.”
Cậu thật sự chóng mặt, tất cả đều phải dựa vào ô mai trong miệng để kéo dài mạng sống cho đến bây giờ.
Đi qua cũng không thực tế, vẫn có một khoảng cách, bất quá trạm của tàu điện ngầm ở gần đây. Sau khi xe đến, quả nhiên không có ít người, chỗ ngồi không có khả năng còn, Quý Tinh Lăng kéo Lâm Cạnh đếm một góc, một tay chống tường, dành cho cậu một ít không gian yên tĩnh:“Không sao, chỉ có bốn điểm dừng.”
Một lát sau.
“Còn có ba điểm dừng.”
Lại một lát sau.
“Còn có hai điểm dừng.”
Thầy giáo Tiểu Lâm dở khóc dở cười: “Cậu kiêm chức nhân viên thông báo của tàu điện ngầm sao?”
Quý Tinh Lăng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi còn không phải sợ cậu ngại nhiều người, thêm sự giận dữ mà đi về sao.”
“Tôi không quay về.”
“Vì sao, bởi vì cậu muốn cùng tôi ăn cơm sao?”
“Không, bởi vì tôi vừa mới tra, đường đi về càng đông”
“…… Đậu má, cậu thật sự nghĩ muốn về.”
Lâm Cạnh nghiêng đầu cười, đại thiếu gia lần này đã không chọc thành công, còn mất mặt mũi, hơi có chút ngứa răng, giơ tay muốn xoa loạn tóc cậu, tàu điện ngầm đã đến gần trạm.
Một bác gái bên cạnh không chú ý, xô vào người Quý Tinh Lăng, làm cả người hắn đều nghiêng về phía trước
Lâm Cạnh liền cảm thấy bên sườn mặt truyền đến một chút ướt át, mang theo độ ấm hô hấp lại mềm mại.
“……”
“Cậu bé, thực xin lỗi thực xin lỗi.” Bác gái nhanh chóng xin lỗi, kéo tay hắn cố gắng nâng hắn dậy.
Quý Tinh Lăng kỳ thật cũng tương đối ngốc, nhưng càng ngốc chính là, mình mẹ nó cũng không giống rất muốn đứng thẳng lên mà, bác à bác có thể đẩy cháu lần nữa được không?
Lâm Cạnh nhìn thời gian: “Đến trạm.”
“Không, còn một điểm dừng khác mà” Quý Tinh Lăng nói, “Hơn nữa cậu xem đồng hồ làm gì, trên đồng hồ cũng không thông báo đã đến trạm.”
Thầy giáo Tiểu Lâm nửa ngày cũng không nghĩ được lời gì để nói, lại có chút bối rối, dứt khoát không nói, bắt đầu chuyên tâm mở Anipop trên điện thoại.
Quý Tinh Lăng nâng ngón tay, nhẹ nhàng cọ cọ môi dưới, coi như không có việc gì chỉ chỉ trỏ trỏ: “Này, đường kẻ ngang này, loại bỏ màu xanh lá.”
Lâm Cạnh loại bỏ một hàng màu tím, hệ thống nháy mắt “unbelievable”: “Câm miệng.”
“…… Ồ.”
Năm phút đồng hồ sau, tàu điện ngầm nhắc nhở đến trạm.
Bị không khí lạnh bên ngoài thổi vào, hai người thanh tỉnh không ít. Quý Tinh Lăng tra hướng dẫn trên di động, thời gian đi bộ cũng tốn mười phút. Lâm Cạnh bỏ tay vào túi áo, dọc theo con đường ướt vì mưa đi về phía trước, Khu vực này vẫn còn nhiều dân cư, không phổ biến như khu thương mại và không có cửa sổ mua sắm trong các trung tâm mua sắm, từng nhà hàng thấp bị bao trùm bợi sự an tĩnh chiều hôm, đèn đường hạ bóng cây lung lay, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một quán cà phê nho nhỏ, vang lên những điệu nhạc không vui vẻ, mà là giọng nữ khần khàn trầm thấp ngâm nga hát.
Lâm Cạnh đứng ở cửa nghe một lát.
Quý Tinh Lăng giơ tay rồi che tai lại bằng lòng bàn tay đã lạnh băng: “Đứng ở nơi này lạnh muốn chết, cậu thích bài hát này sao? Tôi mua CD cho cậu, tên là gì?”
“Không biết.”
Quý Tinh Lăng mở phần mềm tìm nhạc, sau khi ghi lại một đoạn, từ app hiện lên vài bản dịch rất lố bịch, cái gì mà “Em chỉ là một gánh nặng”, hay là “Để anh vì thế mà rời đi”, đây là cửa hàng kiểu gì, ngày này là ngày nào mà mở bài chia tay cudon này, “ jingle bells” không dễ nghe sao, hay là“Merry Christmas” phải tốn tiền sao.
Không thèm mua! Đại thiếu gia quyết định đổi ý, mạnh mẽ kéo thầy giáo Tiểu Lâm rời khỏi quán cà phê: “Đi, đi ăn cơm!”
Lâm Cạnh bị hắn kéo đến lảo đảo: “Cậu chạy cái gì.”
“Tôi đói!”
Quả thật đói. Hai người giữa trưa cũng chưa ăn được nhiều, buổi tối lại kẹt xe nửa tiếng, thêm đường từ tàu điện ngầm thêm, bụng đói đã sớm kêu vang. May mắn ông chủ nhà hàng này người quen, không có những quy trình rườm rà phiền phức, ngồi xuống không đến mười phút đã có đồ ăn, cửa phòng đóng lại, khung cảnh hoàn mỹ.
4000 tám cũng không phải toàn dựa vào trang trí, hương vị vẫn đúng với giá. Quý Tinh Lăng cướp mấy con tôm hùm từ đĩa cậu, lại còn đưa lại một miếng bít têts, ăn cơm cực kì không thành thật, nếu như bị Hồ Mị Mị nhìn thấy, phỏng chừng sẽ bị tức muốn hôn mê.
Nhưng thầy giáo Tiểu Lâm không tức giận, sau khi cậu ăn xong miếng bít tết, lại hỏi thêm một miếng từ đối phương, cuối cùng dựa về lưng ghế: “No rồi.”
“Quà.” Quý Tinh Lăng dùng khăn lau miệng, tự giác duỗi tay.
Lâm Cạnh từ trong túi áo len lấy ra một hộp quà.
Đại thiếu gia vừa thấy giấy đóng gói quen mắt, liền cảm thấy không tốt lắm, mở ra vừa thấy, quả nhiên.
“Làm gì mà đưa tôi món quà đắt như vậy?”
“Vì phối hợp 4000 tám của cậu.”
Lâm Cạnh đối với đồ xa xỉ không có gì hứng thú, buổi chiều sở dĩ có thể nhận ra áo khoác GUCCI của đại thiếu gia tất cả đều là bởi vì hai ngày khi đi mua găng tay GUCCI, thấy được một cái áo giống từ người mẫu.
“Cầm về đi”
“Tôi đưa cho cậu món quà đầu tiên, cho chút mặt mũi được không.”
“Không phải, ipod mới là món quà đầu tiên.” Quý Tinh Lăng thực nghiêm túc, “Hơn nữa tôi tương đối thích quà như vậy.”
“Vậy cậu về sau khi mời tôi ăn cơm, có thể cùng tôi thương lượng địa điểm được không?” Lâm Cạnh cười cười, “Bất quá đôi bao tay này khá xinh đẹp, cậu nhận lấy đi, tôi không trả phí từ sinh hoạt, là món quà lần trước thi đứng nhất, ba mẹ tôi khen thưởng.”
Quý Tinh Lăng xoa nhẹ đầu cậu một chút, tâm tình có chút phức tạp.
Dù sao thì…… Không cao hứng cho lắm, tổng cảm thấy phần quà này không giống như ý mình muốn.
“Tôi đâu?” Lâm Cạnh hỏi.
Quý Tinh Lăng gọi phục vụ đưa vào cho mình một túi quà nhỏ.
Đó là một quyển tập thơ của Shelly, thật dày, bìa cứng.
Quả nhiên so với GUCCI dụng tâm hơn.
Lâm Cạnh có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Quý Tinh Lăng bị cậu nhìn đến có hơi không được tự nhiên: “Ý gì, tôi không thể mua sách sao?”
“Không.” Lâm Cạnh nghĩ nghĩ, “Chỉ cảm thấy…… Không giống phong cách cậu lắm.”
“Vậy cậu thích không?”
“Siêu thích.”
Quý Tinh Lăng trong lòng thoải mái một chút, sau đó lại bắt đầu nổi hứng, bắt đầu nói nhiều: “Chậc, tôi biết cậu khẳng định sẽ thích, kỳ thật lúc đầu tôi vốn đang tính tìm quan hệ, muốn tác giả tự tay ký tên cho cậu gì đó, kết quả khi lên mạng tra, mới phát hiện tác giả năm 1822 đã qua đời.”
Thầy giáo Tiểu Lâm:?
Đại thiếu gia cũng không có cảm thấy nơi nào không ok, còn đang dào dạt đắc ý, siêu đẹp trai, siêu khoe khoang, vì thế Lâm Cạnh cũng cười theo hắn: “Hiện tại ăn cơm xong rồi, tính đi về sao?”
“Còn sớm mà.” Quý Tinh Lăng cầm lấy áo khoác, “Tôi mang cậu đến tầng cao nhất.”
“Đi tầng cao nhất làm gì?”
“Xem cảnh đêm.”
Hướng dẫn nhà hàng có viết, ở ban công tầng mười chín, có thể quan sát cảnh đêm của cả thành phố.
Lễ Giáng Sinh đặc biệt xinh đẹp, bởi vì nơi nơi đều sẽ sáng đèn, từ các nhà cao tầng, cầu vượt cùng bánh xe đu quay.
Dòng sông lặng lẽ đi qua thành phố, được bao bọc trong ánh đèn ấm áp.
Trên ban công cũng không có những người khác, bởi vì tới khách tới nơi này, phần lớn đều không nguyện ý ra hứng gió lạnh đi nhìn phong cảnh.
Ngoại trừ học sinh cấp ba.
Bởi vì bọn họ luôn có chút ngốc.
“Lạnh không?”
“Mới vừa ăn cơm xong, không lạnh.”
“Làm gì mà cậu cứ nhìn bờ sông vậy, muốn đi ngồi bánh xe đu quay?”
“Đêm nay không có khả năng đến đó ngồi.”
“Cũng đúng, vậy chúng ta lần sau đi.”
Lâm Cạnh quay đầu nhìn mắt hắn: “Lần sau là khi nào?”
Quý Tinh Lăng không cần nghĩ ngợi: “Ngày mai?”
“Thôi” Lâm Cạnh chuyển tầm mắt về mặt sông, “Chờ cậu thi đến Bắc Kinh lại nói.”
Quý Tinh Lăng nghẹn: “Vì sao bánh xe đu quay cũng phải gộp với Bắc Kinh mới được bán ra?”
“Cậu biết đi Bắc Kinh là có ý gì không?”
“……”
Ngón tay Lâm Cạnh siết chặt lan can, hơi hơi lộ ra một chút khớp xương màu trắng, có chút hối hận xúc động của mình.
“Có chút lạnh, đi về đi.”
“Đừng!” Quý Tinh Lăng giữ chặt cánh tay cậu, “Tôi biết.”
“……”
“Tôi chính là…… Tôi thừa nhận, tôi chỉ không cẩn thận nghĩ tới.” Quý Tinh Lăng tiếp tục nói, “Tôi chỉ có chút, kia cái gì, có chút khẩn trương.”
“Đầu óc đặc biệt loạn.”
“Nhưng tôi không muốn trốn tránh a!”
“Tôi không phải đã cố gắng học sao.”
“Lần trước thi được 443 mà.”
“Tuy rằng không cao, nhưng đã thực cố gắng có đúng hay không.”
“Cậu cười cái gì.”
“Này cậu có thể đừng cười với sàn nhà hay không, nhìn tôi được chưa.”
“Đi thôi.” Lâm Cạnh cười đấm nhẹ trên vai hắn một cái, “Về nhà.”
“Vậy……” Quý Tinh Lăng nghiêng đầu, cẩn thận nhìn cậu.
“Chờ cậu thi được 500 lại nói.”
“Đậu má.”
“Không cho nói tục.”
“450 không được sao?”
“Không được!”
Gió rất nhẹ.
Thổi trúng ngón tay cũng nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Chú thích:
Bullfrog Pot:
Anipop