*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Hoành Dư cũng đem phiếu điểm của Quý Tinh Lăng gửi cho phụ huynh, mang thêm cả một đoạn khích lệ chân tình. Giáo viên dạy môn ngữ văn khen học sinh, tìm từ từ trước đến nay rất phong phú, Hồ Mị Mị sạu khi nhận được liền mở cờ rong bụng, bà cầm điện thoạiđứng ở cửa phòng ngủ, nhìn con trai mình năm nhoài trên bàn gắng sức học bài, có mềm lòng, có cao hứng, có vui mừng, tỏ vẻ: “Lúc này mẹ coi như con thi được 500, tiền yêu quái lúc trước nợ xóa hết.”
Quý Tinh Lăng cũng rất cao hứng, không cần nợ ai đều cao hứng, nhưng trong lúc cao hứng cũng không nhịn được phiền muộn, phiền muộn vì sao thấy giáo Tiểu Lâm không nói chuyện tốt như mẹ mình, 482 cũng có thể làm tròn thành 500. Bạn trai tương lai rốt cuộc đến khi nào mới thăng cấp lên được bạn trai, 3500 từ đơn học xong lại quên, tổng điểm lại thiếu mười tám điểm, không thể hôn không thể chuyển chính thức, hiện tại cả mặt cũng không thấy được, này đến tột cùng là tình người mất đi hay là đạo đức bị chôn vùi, cuộc sống thật không dễ dàng, Tinh ca thở dài.
Hồ Mị Mị tiếp tục nói: “Chú Trọng Minh đã tìm gia sư cho con, thời gian đi học cụ thể ——”
“Không cần đâu ạ.” Quý Tinh Lăng quơ quơ di động, “Lâm Cạnh nói cậu ấy đã sửa ghi chép cho con, mỗi đêm đều sẽ đưa lại đây, nơi này còn có một đống tư liệu lớn lúc trước cậu ấy ôn tập, bận không đếm xuể.”
Hồ Mị Mị “……”
Đây là đứa nhóc nhà kế bên khiến người lớn bớt lo sao?!
Bà đã không biết phải cảm ơn như thế nào, dứt khoát gọi điện thoại cho em trai, kêu em mình đến Thanh Khâu lấy một ít rau dưa trái cây thiên nhiên sách, lại mang qua miếng sườn thịt cừu, còn có sữa bò hay quả hạch gì đó, bảy tám thứ chất đầy cả một phòng bếp. Cho dù Lâm bác sĩ cùng Thương bác sĩ ở Ninh Thành xa xa, cũng bởi vì con trai thành công trong việc dạy học, mà thu hoạch được một đống Trà Hoàng Sơn Maofeng, con hải sâm, còn được buộc bằng dây tơ lụa đỏ, không khác gì sính lễ trên phim truyền hình, phi thường vui vẻ.
Lớp 11-1.
Đại diện các môn cũng không biết lấy ăn ý từ đâu ra, bài thi của Quý Tinh Lăng đều đi qua Vu Nhất Chu, toàn bộ giao cho Lâm Cạnh. Bạch Tiểu Vũ trước khi phát bài thi còn cảm khái một câu: “Quý Tinh Lăng lần này viết văn quá chỉnh tề rồi, trước kia xấu quá mức, đến bây giờ tớ còn tưởng rằng mình nhìn lầm tên.”
Bên cạnh lập tức có nam sinh e sợ thiên hạ chưa đủ loạn nói một câu: “Em gái, sao cậu có có thể biết được trước kia Quý Tinh Lăng viết chỉnh tế hay là qua loa?”
Bạch Tiểu Vũ: “……”
Cô thẹn quá thành giận đánh đối phương một cái: “Bớt đi, ai làm em gái của cậu!”
Một bên nói, một bên chột dạ nhìn sang Lâm Cạnh, có thể là sợ cậu sẽ đem chuyện này nói cho Quý Tinh Lăng. Bất quá may mắn, người đứng nhất lớp không chán ghét như những nam sinh khác, cũng không có ý muốn chọc mình, cứ im lặng nhìn bài thi trong tay.
Câu hỏi tập làm văn lần này là 《 quý trọng thời gian 》, Lâm Cạnh quét sơ qua bài của đại thiếu gia viết, phía dưới lúc gần kết thúc có câu thơ 《 tặng Lưu Cảnh Văn 》quen thuộc, ‘Nhất niên hảo cảnh quân tu ký, tối thị tranh hoàng quất lục thì’, tùy tiện vào, còn tùy tiện hợp lý, rất tự nhiên, rất hợp ý của giáo viên! Cậu bật cười nửa ngày, mở WeChat gửi qua một nhãndán hôn hôn cổ vũ, làm đại thiếu gia nhộn nhạo cả buổi, lập tức đi học ba bài thơ.
Hơn bốn giờ chiều, Quý Tinh Lăng ở nhà học đến phát chán, nầm xuống giường muốn nhắn WeChat cho thầy giáo tiểu Lâm, rồi lại sợ quấy rầy cậu học, do do dự dự xóa xóa bấm bấm, Lâm Cạnh cũng cứ nhìn chằm chằm khung thoại vẫn cứ nhắn nhớ “Đối phương đang nhắn”, lo âu chờ đến năm phút cũng không nhận được tin nhắn, đành phải chủ động dò hỏi: Cậu đang viết văn 3000 chữ sao?
Tinh ca: Không phải, tôi chỉ muốn gửi nhãn dán cho cậu, lại sợ làm phiền cậu học bài
Có thể đạt tới: Cậu nghĩ nhiều rồi, trong lúc tôi học không ai có thể làm phiền.
Quý Tinh Lăng mắt sáng lấp lánh, quả nhiên thầy giáo Tiểu Lâm của mình, chính là ngầu như vậy! Nhưng ngoài miệng còn muốn lưu manh khoe khoang một chút, cả tôi cũng không làm phiền được sao, nếu trong lúc cậu học bị tôi kéo qua điên cuồng hôn hôn thì sao?
Lâm Cạnh: “……”
Lúc này chuông học đã vang lên, có không ít học sinh đã về chỗ ngồi, cậu mặt không đổi sắc ném điện thoại vào hộp bàn, lấy một cây bút bắt đầu trở về học bá đi làm đề toán. Lúc này đến phiên đại thiếu gia chậm chạp không đợi được tin nhắn mới, hắn cân nhắc, còn tưởng rằng thầy giáo Tiểu Lâm muốn tự thể nghiệm chứng minh cái gì gọi là “Trong lúc học không ai có thể làm phiền”, vì thế tiếp tục lưu manh gửi qua cho cậu cả chục cái nhãn dán, vẫn thầy không trả lời như cũ, lại siêng năng ấn gửi một đoạn thoại dài hơn mười giây, ngoài ra còn thêm một nhãn dán thẹn thùng.
Dựa vào chuyện Quý Tinh Lăng ngày thường với hai chữ “Thẹn thùng” không quan hệ đến nửa xu, Lâm Cạnh nhìn chằm chằm nhãn dán đỏ mặt khả nghi này, càng nhìn chằm chằm càng cảm thấy đáng khinh, tự nhiên đối mặt với giọng nói trên sinh ra một chút hoài nghi, cảm thấy chẳng lẽ là cái gì thiếu nhi không nên xem, tôi không thèm nghe.
Sau đó bấm vào đoạn ghi âm.
Không thành công.
Thầy giáo Tiểu Lâm bồng bột bị suy nghĩ cùng lòng hiếu kỳ xui khiến, cả người cậu nóng lên, trực tiếp lôi điện thoại từ hộp bàn ra.
Lúc này, bên ngoài phòng học có chủ nhiệm giáo dục đi ngang qua.
“……”
Kết cục rõ ràng. Thầy giáo Tiểu Lâm mất đi di động, lớp 11- 1 cũng mất đi 5 điểm. Tuy rằng Ngưu Vệ Đông vẫn cho bạn đứng thứ nhất mặt mũi, không có để cậu đọc bản kiểm điểm trước mặt mọi người, nhưng Lâm Cạnh cũng đủ buồn bực, cuộc đời lần đầu tiên bởi vì lý do như vậy mà đi vào phòng giáo dục, thật sự mất mặt.
Mà ở Giang Ngạn Thư Uyển, Quý Tinh Lăng còn buồn bực đây, vì sao thật sự không để ý đến mình, mình hình như cũng không nói gì mà. Hắn mất cả hứng ngồi dậy từ trên giường, chưa đọc xong hai trang sách đã nhận được tin nhắn mới.
Vu: Vừa rồi là anh nhắnWeChat cho Lâm Cạnh đúng không?
Vu: Cậu ấy bị lão Ngưu bắt được, điện thoại bị tịch thu rồi.
Quý Tinh Lăng:?
Đậu má!
Tinh ca: Sau đó thì sao?
Vu: Không có sau đó, lão Ngưu không để viết bản kiểm điểm, nhưng trừ điểm của lớp.
Vu; Lâm Cạnh sau khi đi về từ phòng giáo dục, đã nằm xuống bàn khóc cũng tầm mười phút rồi.
Tinh ca:…… Mày chụp hộ tao cái.
Vu Nhất Chu tùy tiện quay gửi cho hắn một video ngắn, Lâm Cạnh quả thật không nhúc nhích nằm sấp xuống bàn, bất quá có khóc hay không thì không chắc.
Quý Tinh Lăng cũng suy sụp theo, này mẹ nó, bất quá Tinh ca cho dù có suy sụp cũng vẫn còn lí trí, thay vì bạn thân thì chọn một nhân chứng nào khác đáng tin cậy hơn, điện thoại Lâm Cạnh bị tịch thu sao?
Lý tổng: Ừ, cậu ấy đụng phải họng súng của lão Ngưu.
Quý Tinh Lăng đau đầu, lại hỏi: Vậy cảm xúc cậu ấy thế nào?
Lý Mạch Viễn trả lời: Buồn bực, sau khi đi về từ phòng giáo dục liền nằm xuống bàn, hình như đang đọc tiếng Anh.
Tinh ca: Cậu giúp tớ nói xin lỗi cậu ấy trước.
Lý tổng: Ồ, người vừa nãy nói chuyện với cậy ấu là cậu sao? Chờ đấy.
Một phút đồng hồ sau gửi tới một tin nhắn mới ——
Lý tổng: Lâm Cạnh nói không sao, cũng bảo cậu học cho tốt.
Quý Tinh Lăng còn muốn hỏi tiếp, nhưng Lý Mạch Viễn bên kia không được nữa, Vu Nhất Chu miệng lại tiện, chỉ có tạm thời từ bỏ, nhìn cái gáy của thầy giáo Tiểu Lâm trên màn hình điện thoại, chính là hối hận, phi thường hối hận.
Vi Tuyết quay đầu an ủi Lâm Cạnh: “Không sao đâu, không phải chỉ trừ có năm điểm thôi sao, cậu tùy tiện tham gia hoạt động nào đó của trường là có thể lấy lại. Bằng không cũng sắp đến ngày kỉ niệm thành lập ttrường thì cậu tham dự là được.”
Lâm Cạnh hữu khí vô lực: “Cậu lớn lên xinh đẹp như hoa như vậy, sao lại có thể học người khác nhân lúc cháy nhà mà đi hốt của.”
Cụm từ “Xinh đẹp như hoa” cũng là khen, Tuyết tỷ đành phải từ bỏ đánh cướp, hơn nữa ngọt ngào chỉ con đường cho vị soái ca xui xẻo này:“Văn phòng thông tin giáo viên gần đây đã thử nghiệm hệ thống mới của thư viện và tuyển dụng tình nguyện viên, hình như chỉ trong vòng một tuần, cậu đến làm một ngày cũng coi như là tham gia hoạt động trong trường, có thể lấy điểm về.”
Lâm Cạnh ngồi dậy: “Báo danh ở đâu?”
So với” Hoạt động trong trường” giúp nhân viên lao công quét lá, rửa sạch hồ nước, hay dọn chén đĩa trong căn tin linh tinh, thử nghiệm hệ thống mới quả thực chính là hạng mục thần tiên, rất nhiều tên xui xẻo liên lụy làm trừ điểm lớp đều vội vàng đi báo danh, nhưng không chịu nổi thầy giáo Tiểu Lâm vừa cao vừa đẹp trai lại còn học giỏi, hạng nhất đi đến nơi nào đều trâu bò, mới vừa ngoi đầu đã được chọn vào văn phòng.
Điền xong một loạt thông tin, lại ngồi thử nghiệm kiểm tra một chút, Lâm Cạnh bỏ hai tay vào túi áo vui vẻ, nghĩ thầm mình đã lấy được điểm lại, có phải là có thể miễn trừ màn chủ nhiệm lớp lải nhải hay không. Kết quả mới vừa vào phòng học liền thấy Vương Hoành Dư cùng Ngưu Vệ Đông đứng song song trên bục giảng, thoạt nhìn như là phải tiến hành một lần giáo dục học sinh luôn, tức khắc ngốc, lập tức cất bước muốn chạy.
“Lấy về thôi.” Vương Hoành Dư đem điện thoại đưa qua.
Lâm Cạnh:?
Bạn học cả lớp cũng:?
Tuy rằng người đây đều biết đứng nhất lớp có ưu đãi, nhưng cũng không cần ưu đãi đến mức trắng trợn táo bạo như vậy đúng không, lén đưa cũng được mà, nhưng tại sao còn có cả chủ nhiệm giáo dục, này chẳng khác gì đưa cúp trong lễ trao giải cả!
A, tim mình thật đau.
“Đừng ồn.” Vương Hoành Dư gõ gõ bảng, “Phụ huynh của Quý Tinh Lăng đã tự mình tới trường học giải thích, nói Lâm Cạnh mang điện thaoij đi học là vì giúp Quý Tinh Lăng chụp bài học, cho nên các giáo viên thương lượng, quyết định đối đãi như một tình huống đặc thù.”
Di động mất được tìm lại, Lâm Cạnh cũng thành thật, thẳng đến khi buổi tối ăn cơm mới khởi động máy. Cậu cho rằng Quý Tinh Lăng sẽ bật chết độ ném bom, ai ngờ lại chỉ có một tin nhắn, là một nhãn dán nhân vật qùy gối nước mắt chảy thành sông, ôm tấm bảng“Thực xin lỗi”, vừu manh lại vừa đáng yêu.
“Phụt.”
Quý Tinh Lăng lần thứ mười tám hỏi mẹ mình: “Thầy thật sự đã đem điện thoại đưa cho Lâm Cạnh ạ?”
Hồ Mị Mị sắp bị hắn làm phiền đến ù tai: “Bằng không con tự gọi điện thoại cho thầy Vương đi?”
Quý Tinh Lăng: “……”
Vậy thầy giáo Tiểu Lâm vì sao còn chưa trả lời con.
Hắn cả ăn cơm cũng không có khẩu vị, vội vàng nhét hai miếng bánh về phòng ngủ, dự đỉnh làm một bài văn thật chân thành tình cảm dào dạt đầy hối lỗi.
Lâm Cạnh trực tiếp gọi điện thoại cho hắn.
“Tôi sai rồi!” Đại thiếu gia thái độ phi thường tốt đẹp, không nói hai lời đã xin lỗi.
Lâm Cạnh hỏi: “Là cậu nói cô đến trường?”
“Ừ, tôi nói tôi nhắn loạn làm cậu bị thu điện thoại, mẹ tôi liền hỗ trợ đi lấy về, bất quá mẹ tôi cảnh cáo tôi không có lần sau.” Quý Tinh Lăng thật cẩn thận, “Cậu không tức giận chứ?”
“Tôi không tức giận, tôi cũng không nên trong lúc chuông vang mà xem điện thoại.” Lâm Cạnh nhớ thương, “Đoạn thoại cậu gửi vừa nãy là gì vậy?”
“Đoạn thoại gì cơ?” Quý Tinh Lăng nói xong mới phản ứng lại, “Ồ, không có gì, tôi chỉ đùa rầm rì vài câu, không phải trước đó cậu đã lơ tôi sao.”
Lâm Cạnh: “……” Trách không được đoạn văn được thay đổi, hóa ra đoạn nói của cậu thật sự không ốm mà rên?
Quý Tinh Lăng khó hiểu: “Cậu đã xóa lịch sự trò chuyện của chúng ta?”
Lâm Cạnh đúng sự thật trả lời, trước khi đưa điện thoại cho Ngưu chủ nhiệm, tôi đã xóa toàn bộ.
Hơn nữa điện thoại cũng có mật khẩu, mà giáo viên hẳn là sẽ không động vào điện thoại của học sinh, nếu mà còn giữ cái hôn hôn trong WeChat chắc chắn sẽ trở thành chuyện khủng bố ở Sơn Hải.
Lâm ca tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Quý Tinh Lăng không còn lời nào để nói, chỉ có thể viết chữ phục, không để cậu đi làm gián điện thật sự là một tổn thất lớn của quốc gia, đây là thủ đoạn ổn chuẩn tàn nhẫn cùng tốc độ gì.
“Nói sau nha” Lâm Cạnh uống xong một ngụm canh cuối cùng, “Tôi còn phải đến phòng thông tin.”
“Cậu đến phòng thông tin làm gì?”
“Vì không để cho lão Vương lải nhải chuyện điện thoại, buổi chiều hôm nay tôi đã đến kiểm tra hệ thống.” Lâm Cạnh nói, “Hiện tại tuy rằng không còn trừ điểm, nhưng cũng đã đăng ký rồi thì đi thôi”
“Làm tình nguyện viên sao, có mệt hay không?” Đại thiếu gia không vui, “Cơm nước xong còn về phòng học.”
“Ngồi ở phòng máy thì mệt gì, cậu lo học bài đi.” Lâm Cạnh trước khi cúp điện thoại còn bổ sung một câu, “Về sau trong thời gian đi học, chúng ta đừng nhắn tin WeChat, cậu có đề gì không hiểu thì cứ nhắn, đến tối tôi trả lời cậu sao.”
Quý Tinh Lăng buổi chiều mới liên lụy thầy giáo Tiểu Lâm bị tịch thu di động, còn đang không thể hiểu được cậu đi làm tình nguyện viên làm gì, trước mắt tương đối không có nhân quyền, không thể tự tin đi cò kè mặc cả. Nhưng hắn vẫn là hừ một câu: “Chỉ có làm bài mới có thể gửi WeChat sao, nếu tôi nhớcậu thì sao?”
Lâm Cạnh đặt đĩa lại bàn ăn:“Cậu không phải nhớ tôi 27/7 sao?”
Quý Tinh Lăng: “……”
Lời này của cậu thật là đúng!
Không sai là tôi!
“Tôi cũng nhớ cậu.” Lâm Cạnh cười, “Tôi đi đã nhé”
“Ừ.” Quý Tinh Lăng dựa vào trên ban công, “Tôi chờ cậu tan học.”
Cho dù không thể gặp mặt, chỉ cần có thể nhìn thấy được ánh sáng màu cam vàng sáng lên từ phòng ngủ bên 1302, hắn cũng sẽ cảm thấy an tâm không thể hiểu được.
Nếu nghỉ thêm một tháng nữa, Quý Tinh Lăng cảm thấy mình gần như trở thành một người hâm mộ văn học, vừa hé miệng……liền biết làm sao để miêu tả cũng biểu cảm.
“Em là hơi thở, là đầu giường, là ngôi sao làm bạn ban đêm.
Là màn lụa, là sương mù, là ngọn đèn trong mơ.”
Là thật sự chua.
—— câu này không phải Bắc Đảo viết.
[Bắc Đảo 北島 (1949-) tên thật là Triệu Chấn Khai 趙振開, là nhà thơ đương đại Trung Quốc ]
Thầy giáo Tiểu Lâm không thấy được Tinh ca đã chua không chịu được, đành phải tiếp tục học từ đơn, học 3500, học đến mức hận không thể biến mình thành 3500.
Phòng thông tin, Lâm Cạnh nhìn người tóc đỏ quen thuộc bên cạnh, kinh ngạc: “Anh Lưu Hủ?”
“Sao em cũng tới tối ưu hóa hệ thống?”
“Em học tin cũng đạt tiêu chuẩn.” Lâm Cạnh kéo ghế ra, “Em tới làm cu li trao đổi điểm lớp.”
Lưu Hủ vui vẻ: “Không nhìn ra được em còn có thể có lúc gặp rắc rối.”
Lâm Cạnh không nói tỉ mỉ vể chuyện di động, chỉ hỏi anh mấy vấn đề thí nghiệm. Lưu Hủ lúc trước trong tổ máy tính, sau đó tuy rằng bị ban thi đua vật lí đào đi, nhưng tâm còn ở, bây giờ cũng thường xuyên đến phòng máy tính. Anh đứng ở phía sau, một bên khom lưng chỉ Lâm Cạnh kiểm tra hệ thống, một tay khác còn trả lời WeChat, thoạt nhìn rất trăm công ngàn việc.
Lâm Cạnh hơi xấu hổ khi làm phiền anh: “Anh bận thì thôi, em tự mình làm được.”
“Không có chuyện gì.” Lưu Hủ nói, “Chỉ là Hứa Bùi đang oán giận.”
Tên này có chút quen thuộc, Lâm Cạnh nghĩ nghĩ: “Đại thần lớp thi đua yêu sớm?”
“Cái gì đại thần yêu sớm, cậu ấy là anh em tốt của anh.” Lưu Hủ dở khóc dở cười, “Em đã nghe được cái gì?”
“Đủ thứ bát quái.” Màu hường phấn, kinh ngạc, ngây thơ, Tieba đã lôi đủ thứ chuyện ra mà bàn luận rồi.
Lưu Hủ kéo ghế ngồi sang bên cạnh cậu: “Việc này có chút phức tạp, Hứa Bùi bên kia không đề cập tới, nhưng bây giờ bọn anh đang cảm thấy cha mẹ Đàm Trác hình như là bị ai xúi giục, cố tình đến làm lớn mọi chuyện”
Lâm Cạnh phản ứng đầu tiên chính là: “Sẽ không vì nhằm vào Đường hiệu trưởng chứ.”
“Khó mà nói.” Lưu Hủ nhắc nhở, “Bất quá việc này cũng không liên quan đến em, chỉ cần nhớ một chuyện, yêu sớm đi để bị tóm lấy.”
Lâm Cạnh nghĩa chính từ nghiêm: ”Em không có yêu sớm.”
Tuy rằng em điên cuồng muốn sớm.
Nhưng có người còn thiếu mười tám điểm.