*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào một ngày cuối cùng kiểm tra hệ thống mới, Lâm Cạnh cuối cùng cũng gặp được Hứa Bùi truyền thuyết trong phòng thông tin. Anh đeo một cặp mắt kính màu bạc, đang cùng Lưu Hủ nói cái gì đó, thoạt nhìn cũng chỉ là một học sinh bình thường, thật sự đối với hình tượng “Một tháng đổi một bạn gái” lang thang không hợp chút nào.
Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong. Lâm Cạnh đưa bảng điền thí nghiệm cho Lưu Hủ: “Anh, vậy em đi trước.”
“Hôm nay là thứ sáu, em không phải học tiết tự học đúng không” Lưu Hủ nhìn thời gian, “Bọn ăn tính đi ăn tối, em muốn cùng đi không?”
Bởi vì có Hứa Bùi ở, Lâm Cạnh ôm ấp một chút tò mò —— rốt cuộc Lâm ca của cậu vẫn rất bát quái, cho nên vui vẻ đồng ý.
Ba người đi đến cửa hàng thịt nướng của lão Tôn, chính là quán của ông chủ Thác phi đã từng bị Lâm Cạnh nhầm là đà điểu kia. Từ khi bị ủy quản yêu phạt một lần, ông chủ đã thành thật hơn nhiều, ít nhất cũng không lại trong thời gian làm việc mà say rượu. Hứa Bùi đối với nơi này rất quen thuộc, sau khi đặt đồ ăn lại đi đến cửa hàng tiện lợi kế bên mang về mấy chai bia: “Uống không?”
“Đừng, em ấy về còn phải đọc sách.” Lưu Hủ đoạt chai bia từ trước mắt Lâm Cạnh, rồi lại rót cho cậu môt ly nước ép trái cây.
Kinh doanh trong tiệm hôm nay rất tốt, Lâm Cạnh nói: “Em cho rằng phòng riêng của quán này chỉ có mười người trở lên mới có thể ngồi.”
“Theo lý mà nói nên như thế, nhưng chỉ cần đưa cho ông chủ thêm phí phục vụ là được.” Hứa Bùi mở nắp bia, “Bên ngoài người đến người đi, rất ồn ào.”
Lời đó là nói thật, Lưu Hủ một đầu đỏ không thể đỏ hơn, cộng thêm mức độ nổi tiếng quá cao của Lâm Cạnh ở Sơn Hải, kèm theo một trung tâm xoáy nước hãm sâu Hứa Bùi, phỏng chừng trong thời gian ăn thịt nướng ít nhất cũng có thể thu hoạch cả trăm ánh mắt tò mò từ chục phía.
Ông chủ rất nhanh liền mang vỉ nướng tới, Lâm Cạnh không có hứng thú với chuyện ăn thịt nướng, cậu thuần túy chỉ là vì bát quái mà tới, cho nên chỉ nghe hai người nói chuyện phiếm. Hứa Bùi ngược lại cũng không coi cậu là người ngoài, hoặc là nói căn bản cũng lười che dấu, sau khi uống mấy ly bia liền oán giận với Lưu Hủ vì áp chuyện này xuống trong nhà đã phí không ít sức lực.
Nghe khẩu khí này, phỏng chừng lại là tuy rằng học tập tốt nhưng vẫn là anh công tử ăn chơi trác táng. Thầy giáo Tiểu Lâm bình tĩnh chen vào nói: “Bất quá hiện tại hình như mọi người chỉ nói về Đường hiệu trưởng với chuyện áp lực học tập, cũng không nói khác mà.”
“Lúc bắt đầu anh cũng buồn bực.” Hứa Bùi nói, “Sau đó tra lại, hình như có người ở sau lưng cố ý nhắc đến Đường hiệu trưởng, là một công ty tiếp thị Lotte School.”
“Tiếp thị gì cơ ạ?”
“Kỳ thật chính là thuỷ quân công ty, chuyên môn quấy nước đục nhà người ta, chỉ tự làm cho mình cái tên dễ nghe.” Lưu Hủ giải thích, “Đã tìm ra từ IP của người đăng, nhưng mục đích là cái gì thì không biết.”
[Internet Water Army– thuỷ quân công ty – 网络水军: là một nhóm các nhà văn ma được trả tiền để đăng bình luận trực tuyến với nội dung cụ thể. Quân đội thủy quân Internet ra đời vào đầu những năm 2010. Những áp phích trả phí này có thể đăng tin tức, bình luận, tin đồn, thông tin sai lệch trên một số nền tảng trực tuyến như Weibo, WeChat và Taobao, nền tảng giống eBay của Trung Quốc ]
“Vậy Đường hiệu trưởng biết không ạ?”
Hứa Bùi gật đầu: “Đương nhiên, nếu không trường học bất đắc dĩ mà vì anh thì oan muốn chết.”
Lotte gần như là công ty khét tiếng trong ngành, chỉ cần để ý hay tìm hiểu một chút là có thể biết được đại danh. Lâm Cạnh tuy rằng không để ý, nhưng chỉ cần tìm một chút, cũng có thể biết được đại khái, cậu cap màn hình gửi cho Quý Tinh Lăng.
Có thể đạt tới: Tôi mới nghe nói rằng là công ty tiếp thị này liên quan đến chuyện của Đường hiệu trưởng, cậu có nghe chú nói gì không?
Quý Tinh Lăng trả lời rất nhanh, hắn không chỉ có nghe qua, buổi tối còn vừa thảo luận với cha mẹ trên bàn cơm xong.
Tinh ca: Ừ, sau lưng là một công ty kiến trúc, kiến trúc Hâm Lực.
Có thể đạt tới: Vì sao lại là công ty kiến trúc, tôi còn tưởng rằng là một vai ác nào đó trong ngành giáo dục chứ.
Quý Tinh Lăng trực tiếp gọi điện thoại cho cậu: “Cậu tan học rồi đúng không.”
“Tôi đang ở gần trường ăn tối, còn chưa về nhà.” Lâm Cạnh ra khỏi phòng, “Tôi đã nghe qua về kiến trúc Hâm Lực, nhưng bọn họ vì sao lại liên quan đến Đường hiệu trưởng?”
“Lầu Đông Sơn muốn trùng kiến, Hâm Lực muốn nắm lấy cơ họi này.” Quý Tinh Lăng nói, “Việc đấu thầu là do chú Đường quản, giai đoạn trước đàm phán thất bại, cho nên đối phương cố ý kiếm chuyện. Ba của nữ sinh kia là nhân viên ở Hâm Lực, phỏng chừng là bị thu mua, vừa vặn nương theo cái này mà gây khó dễ.”
Hâm Lực là tập đoàn xây dựng hàng đầu trong tỉnh, lầu Đông Sơn chỉ là một tòa nhà ba tầng, thoạt nhìn cũng không giống như là một hạng mục kinh thiên động địa, hay có thể làm đối phương hao tổn tâm cơ như vậy. Lâm Cạnh không hiểu: “Hẳn là không đến mức đúng không? Có phải còn mâu thuẫn khác hay không.”
“Cuối tuần ba tôi sẽ ăn cơm với chú Đường, có chuyện gì nữa thì tôi nói cậu sau.” Quý Tinh Lăng hỏi, “Hôm nay cậu có đi xem cây kia không?”
“Đi, bất quá người trên sân thể dục ban ngày rất nhiều, ổng cũng không có sáng lên nữa.” Lâm Cạnh nói, “Cho nên tôi chỉ ngồi ở bên cạnh đọc sách một lúc.”
“Sao lại ngồi chỗ đó đọc sách, lạnh như vậy.”
“Không lạnh.”
Cũng không biết có thể là vì tác dụng tâm lý, hay là cây đại thụ gia gia kia thật sự hiền từ hòa ái, lại ở trong gió lạnh lặng lẽ ấm áp ôm lấy thiếu niên, thật sự một chút cũng không lạnh, thậm chí còn thoải mái đến mức buồn ngủ
“Tiểu Cạnh.” Lưu Hủ ở trong phòng kêu cậu, “Món hàu nướng em gọi có rồi.”
Quý Tinh Lăng cảnh giác: “Vì sau cậu lại ở cùng với tên tóc đỏ?”
Thầy giáo Tiểu Lâm sợ ngây người: “Vì sao cách xa như thé, trong tiệm còn ồn như vậy mà cậu còn nghe ra được?”
Quý Tinh Lăng: “……”
Lâm Cạnh thử: “Cậu là Thuận Phong Nhĩ sao?”
“Câm miệng đi, đó là yêu quái kỳ quái gì, một chút cùng không mạnh!”
Tinh ca của cậu thật là đam mê theo đuổi sự mạnh” mẽ”.
Lâm Cạnh hé miệng “Ừ, ừ” quả thật không mạnh:” Tôi lúc tan học thì gặp được anh Lưu Hủ, còn có nam chính trong sự kiện yêu sớm tên là Hứa Bùi, cho nên cùng nhau hàn huyên một lát, thuần túy vì bát quái, cơm nước xong liền về nhà.”
“Muốn biết chuyện chú Đường cậu tới hỏi tôi là được, chạy đi ăn cơm với người khác làm gì.” Quý Tinh Lăng xoay bút trong tay, “Mấy giờ về? Tôi bảo tài xế tới đón cậu.”
Lâm Cạnh: “Cậu có thể đừng học theo lời thoại trên phim truyền hình được không.”
Quý Tinh Lăng không thể hiểu được: “Phim truyền hình người ta nói thế nào?”
“Chính là……” Thầy giáo tiểu Lâm nghĩ lại một chút, cậu không biết sao, vậy có thể là tôi sai, khi còn nhỏ không nên xem nhiều phim thần tượng như vậy, thế cho nên vừa nghe đến “Tôi bảo tài xế tới đón cậu” liền nhớ tới tổng tài một thân âu phục đen ngồi sau bàn làm việc thật lớn
“Sao lại không nói gì, chính là cái gì?”
“Chính là, cậu siêu siêu đập dai, vừa nói liền khiến tôi nhớ tới nam chính trên TV.”
“Tôi cảm thấy hai chữ ‘ chính là ’ này của cậu có chút có lệ.”
“Vì sao lại cảm thấy có lệ, tôi siêu chân thành, cậu chẳng lẽ đang nghi ngờ sự đẹp trai của mình sao?”
“…… Tôi không có, tôi trước nay chưa từng nghi ngờ sự đẹp trai của mình bao giờ, cậu thắng.”
Thầy giáo tiểu Lâm, một người khen tuy rằng không có cảm tình, nhưng vẫn cứ cưỡng ép đoạt lí, hơn nữa phi thường đúng lý hợp tình mà khen.
Buổi tối cuối tuần, Quý Tinh Lăng gõ gõ cửa thư phòng: “Ba, ba có bận không?”
“Không bận lắm.” Quý Minh Lãng buông văn kiện, “Làm sao vậy?”
“Con muốn hỏi chuyện của chú Đường, không phải hai người hôm nay ăn cơm sao.” Quý Tinh Lăng kéo ghế qua, “Chuyện của Hâm Lực kiến trúc là thế nào ạ, chuyện vẫn không chịu bình ổn sao ạ, một hai phải lấy được hạng mục trùng kiến lầu Đông Sơn?”
Quý Minh Lãng gật đầu: “Phải.”
Đối phương hoàn toàn là tác phong vô lại, lúc mới bắt đầu còn có thể chấp nhận ngồi xuống đàm phán, sau đó lại liên tiếp bị Đường Diệu Huân từ chối, hạng mục lại sắp đưa vào trong tay người khác, dứt khoát xé rách mặt nạ, không ngại nói mồm uy hiếp, nói cho dù chuyện này có được áp xuống, Sơn Hải còn có mấy ngàn học sinh, không thể bảo toàn chuyện không còn ai xảy ra chuyện nữa, chỉ cần có lời đồn thêm vài lần, cho dù bộ giáo dục không muốn động thì phụ huynh học sinh cũng không đồng ý.
Lão tổng của Hâm Lực kiến trúc tên là Ngụy Lực, Quý Tinh Lăng đối với người này có chút ấn tượng, mỏ chuột tai khỉ, dù sao lớn lên cũng không thể nào làm người tốt được.
Quý Minh Lãng tiếp tục nói: “Nhưng chú Đường của con cũng không cho phép Hâm Lực vào trường học, bọn họ lần này biểu hiện thật sự quá kỳ quái.”
Kỳ quái đến mức vượt qua phạm trù con người, vậy chỉ có thể dựa trên phương diện yêu quái. Mà Sơn Hải có một không ít tiểu yêu quái vị thành biên, hơi chút không chú ý, liền có khả năng sẽ chịu thương tổn.
Trọng Minh đã dựa theo quy định, đem chuyện này đưa cho Giải Trĩ điều tra, trước mắt còn chưa có kết quả.
Quý Tinh Lăng cường điệu: “Chuyện này nếu có gì khác thì ba nhớ nói con.”
Quý Minh Lãng cười cười: “Được.”
Ông lại bảo con trai đến bên cạnh: “Hai ngày nay linh lực thế nào? Ba đã xem báo cáo bệnh viện Thước Sơn gửi tới, hình như cũng không có dị thường gì.”
“Con vốn không có dị thường.” Quý Tinh Lăng nói, “Khả năng là do đến kỳ trưởng thành, cho nên cao cao thấp thấp không quá ổn định, con về phòng tiếp tục học.”
“Đã sắp 11 giờ, đi ngủ sớm một chút.” Quý Minh Lãng dặn dò một câu. Quý Tinh Lăng miệng đồng ý, kết quả một giờ sau, thành niên Kỳ Lân xử lý xong công việc đi về phòng ngủ, liền thấy con trai mình còn đang làm bài, miệng lẩm bẩm, quả thật khắc khổ nghiêm túc.
Người làm cha này lại muốn rơi lệ.
Ông đứng ở cửa, cẩn thận nhớ lại năm phút, nhãi con quả thật sau khi chuyển tới Giang Ngạn Thư Uyển, mới bắt đầu cảm thấy hứng thú với chuyện học.
Cho nên chẳng lẽ thật sự là công lao của Bạch Trạch?
Ánh sáng của học bá thật sự hữu dụng như vậy sao?
Theo lý mà nói là không thể, nhưng…… Quý Minh Lãng khó có được lúc tự hoang mang với bản thân, lê dép trong nhà trở về phòng ngủ.
Có phải nên bớt thời giờ đi nghiên cứu cơ cấu của yêu quái môt chút hay không.
Mà cách vách, là động lực duy nhất để Quý Tinh Lăng học bài – gia sư vàng · Thầy giáo Tiểu Lâm, còn đang đi tìm hiểu đủ loại yêu quái kỳ quái trong cuốn bách khoa toàn thư, trong nước ngoài nước, nghiêm túc nhớ kỹ những yêu quái mạnh nhất. Thuận tiện cũng tra cây thụ sáng lên, cái này ngược lại thật sự không ít, chỉ cần là cây thần, trong mười thì có tám chín cây đều sáng lên, không có giá trị tham khảo.
Một tháng vừa mới qua được một nửa, yêu xa chính là sống một ngày bằng một năm. Lâm Cạnh nằm xuống giường thở ngắn than dài, gửi WeChat cho bạn trai tương lai cách vách, hôm nay tôi đi xem cây kia, nhưng bởi vì trời đã trở tối, xung quanh cũng không có người, cho nên lúc tôi vừa ngồi xổm xuống, nó dùng một cái rễ vỗ tay của tôi.
Còn chấn động rớt xuống hai ba đóa hoa, các lớp mày đỏ tím dày, rất phù hợp với thẩm mỹ cửa người đã già.
Tuy rằng cũng chỉ trong giây lát lướt qua, nhưng lưu lại kinh hỉ thật sự lâu dài. Lâm Cạnh cầm một nhánh cây mỏng, thô nhưng lại có một chút độ ấm, mùi thơm của cỏ tràn ngập, còn có vài con bướm sắc vàng nhạt, gió vừa thoổi qua liền bị thổi bay.
Quý Tinh Lăng nghe được tức muốn chết, cho dù là đại yêu quái trấn thủ siêu ghê gớm, cho dù là ông ông ông ông ông ông của mình, cũng không thể tùy tiện vỗ tay thầy giáo Tiểu Lâm của tôi.
“Ông ta sao có thể muốn run hoa liền run hoa, chẳng lẽ không sợ bị người khác phát hiện hay sao!”
“Hình như chỉ có mình tôi có thể thấy.”
Quý Tinh Lăng lại càng tức.
Lâm Cạnh khẽ chạm vào ống tay áo, cảm thấy một tia hương khí kia tựa hồ còn sót lại. Vì đáp lại phần quà này, cậu trong ngày hôm sau trộm lấy một lòng đỏ trứng ngon, chờ đến sau khi học xong tiết tự học buổi tối, trộm mở ra đặt ở dưới tàng cây.
Một cái rễ từ dưới bùn đất chui ra, nháy mắt cuốn đi điểm tâm.
Thoạt nhìn vẫn là một yêu quái gia gia nhanh nhẹn.
Người lớn tuổi không thể ăn quá nhiều đồ ngọt cùng điểm tâm, sẽ kém tiêu hóa, mỗi ngày gần như chỉ ăn một miếng. Vì thế từ lòng đỏ trứng đến bánh đậu xanh, lại đến bánh cookies quartet, bánh crepe nhiều lớp, bánh sơn tra, Lâm Cạnh mỗi ngày đều mang điểm tâm đến, nhìn đại thụ ăn xong lại đi. Cuối cùng một ngày nghĩ ra ý khác, đổi thành opera cake, kết quả sau khi mở hộp, nửa ngày cũng không thấy rễ bò ra.
Ủa, không thích ăn khẩu vị nước ngoài sao? Lâm Cạnh dùng tay vỗ vỗ rễ cây “Cháu cầm đi, hôm sau lại mang cái mới lại ạ.”
Đại thụ vẫn không tiếng động, chỉ có gió thổi lá sàn sạt.
Lâm Cạnh bưng đĩa lên muốn rời đi, xoay người lại thiếu chút nữa đâm vào trong lòng ngực người nào đó:“A!”
“Cẩn thận!” Đối phương nhanh chóng đỡ cậu, một tay khác cầm chổi và đồ hốt rác, là người vệ sinh chỗ này.
Lâm Cạnh nhìn bánh kem rơi xuống mặt đất:“Thực xin lỗi.”
“Không có sao, làdo tôi” Người vệ sinh buông ra tay, “Trời lạnh như vậy, sao lai tới đây ăn bánh kem.”
“Quá ngọt, muốn tìm thùng rác ném đi ạ.” Lâm Cạnh còn đeo tai nghe, vừa lúc có thể che dấu lầm bầm lầu bầu của mình, cậu vội vàng rời khỏi trường học, chủ động gọi điện thoại cho bạn trai tương lai thú nhận, tôi vừa mới cùng đại thụ nói chuyện phiếm, hình như bị người vệ sinh thấy được.
Quý Tinh Lăng ngồi dậy, khiếp sợ: “Hai người đã phát triển đến mức nói chuyện với nhau?”
Lâm Cạnh sửa đúng: “Không, là tôi đơn phương nói, nói ngày mai lại đi gặp ông ấy.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Lâm Cạnh đem sự tình nói đại khái một lần, thấp thỏm: “Hẳn là không sao đúng không?”
“Không có lần sau nữa.”
“Ừ.”
“Về sau cũng đừng đến đưa đồ ăn nữa.”
“Nhưng cây kia có tức giân hay không, ngày mai tôi có thể đi giải thích không?”
“Tôi tìm người giúp cậu giải thích đi.”
“Được.”
Vì thế đàn em vàng· vong ưu thảo · Cát Hạo lại nhận được nhiệm vụ mới.
Vào lúc ban đêm, một cái cây vừa tròn vừa ú chui ra từ trong đất, vỗ vỗ đại thụ bên cạnh, phi thường xã hội mà chào hỏi “Uy, anh em!”
Đại yêu quái trấn thủ đang ngủ gà ngủ gật:?
Vong ưu thảo sau khi thông báo chuyện của Kỳ Lân xong, liền tiêu sái rời đi. Về nhà sau khi tắm xong mới nhớ tới hỏi “Tinh ca, cây đó là yêu quái gì vậy? Sao nãy giờ lại không nói gì.”
“Không rõ ràng lắm.” Quý Tinh Lăng một bên đọc văn, một bên không chút để ý trả lời, “Chỉ biết ông ấy là đại yêu quái trấn thủ Sơn Hải, thân phận rất cao.”
Cát Hạo: “……”
Năm phút đồng hồ sau, tiểu đệ còn đắm chìm trong hoảng sợ, run run rẩy rẩy đẫm nước mắt lên án, Tinh ca sau anh lại có thể như vậy, anh vì sao không nói cho em biết ổng ghê gớm như thế, em còn vỗ ổng bảy tám lần.
Quý Tinh Lăng: “Nếu tao nói cho mày, thì mày dám đi không?”
Cát Hạo: “Em không dám.”
“Cho nên tao mới không nói.”
“……”
“Mày cũng nói xong rồi, hoảng loạn gì nữa” Quý Tinh Lăng lựa chọn xem nhẹ chuyện bản thân cũng không dám đi nói chuyện với đại yêu quái trấn thủ, dù sao Tinh ca nhất định phải thật ngầu, “Đều là thực vật, nói không chừng mày với ổng có thể thêm quan hệ họ hàng, được rồi, cúp đây.”
“Bao giờ anh đi học lại?”
“Ngày kia.” Quý Tinh Lăng ngáp một cái
Cát Hạo buồn bực: “Ngày kia, ngày kia không phải bắt đầu thi tháng sao, Tinh ca anh cũng bệnh rồi, vì cái gì không dứt khoát nghỉ thêm hai ngày nữa?”
Quý Tinh Lăng lười biếng trả lời một câu: “Mày mới có bệnh.”
Xin nghỉ cái rắm, Tinh ca siêu khỏe mạnh, hắn đã mong lần kiểm tra này từ lâu rồi có biết hay không.
Thậm chí nhà hàng hẹn hò lần đầu tiên cũng đã chọn xong rồi!
Chú thích:
Thuận Phong Nhĩ: một người có thể nghe thấy tiếng nói từ xa trong các truyền thuyết và truyền thuyết cổ xưa của Trung Quốc. Nghĩa là “Tai có thể nghe thấy âm thanh của gió”. Ông cùng với Thiên Lý Nhãn là hai vị thần trong Đạo giáo, mặc dù địa vị không cao, nhưng được lan truyền rộng rãi.
Bánh cookies quartet:
Bánh crepe nhiều lớp:
Bánh sơn trà:
Bánh opera [ một loại bánh từ Pháp ]: