Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 72: Quý Tinh Lăng cười, nghiêng đầu nhìn cậu:€Cậu có sợ không?”




Rất nhiều người đã ở lại trong chương trình luyện tập của trường vào cuối tuần, sau khi nghe nói lớp 11-1 đang ở phòng tập vũ đạo, liền sôi nổi chạy tới náo nhiệt. Quý Tinh Lăng cũng không có áp lực tâm lý gì, bởi vì hắn chỉ cần ngồi ở chỗ kia, căn cứ vào cốt truyện trên tờ giấy A4 trong tay là được, nhưng Vu Nhất Chu thì cực kì muốn sup sụp, mặt mũi đẹp trai của cậu ta không cho phép “Theo gió lay động”, cảm thấy hành động này thật sự quá ngu ngục, vì thế mạnh mẽ đổi mình thành một gốc cây thông, gió có cấp tám cũng không cây lay động.
Quý Tinh Lăng cười nói: “Vu ca, mày như vậy không được, phải lả lướt một chút, đừng có cô phụ đạo diễn cho mày một vị tri trong rừng rậm.”
Vu Nhất Chu ném cho hắn một chai nước lạnh: “Câm miệng đi.”
Nữ chính La Lâm Tư bởi vì buổi sáng có khóa học dương cầm, đến buổi chiều mới có thể tới, cho nên Lâm Cạnh phụ trách giúp Lý Mạch Viễn học lời kịch.
Ngữ điệu Lâm ca giả làm công chúa không có cảm xúc gì:“Tôi có phải là người học giỏi nhất trong lớp 11-1 không?”
Quý Tinh Lăng đứng bên cạnh đắc ý muốn hất đuôi, là cậu là cậu!
Kết quả Lý Mạch Viễn giả giọng chói tai của thái giám:”Không phải cậu, là tôi!”
Quý Tinh Lăng: “Ha ha ha ha ha ha.”
Lý Mạch Viễn bị tiếng cười làm cho có hứng thú đột xuất, biểu diện văn chương chảy ào át, vẻ mặt đưa đám giơ tay kháng nghị: “Đạo diễn tớ muốn khiếu nại, người giới thiệu chương trình muốn chê cười tớ!”
Bạch Tiểu Vũ cũng đang nghẹn cười, cô theo chủ nghĩa nhân đạo có lệ: “Không, cậu diễn khá tốt.”
Lý Mạch Viễn tiếp tục kháng nghị: “Lâm đ*o, cậu xem Bạch tỷ cũng không dám quản Quý Tinh Lăng, cậu phải thay tôi chủ trì công đạo!”
Đạo diễn Tiểu Lâm đá đá cái kệ gỗ của người dẫn chương trình không an phận:“Ngồi cho đàng hoàng, đừng nói nữa!”
“Không phải, tôi là thuộc về chân tình biểu lộ.” Quý Tinh Lăng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Có thể để tổ chế tác biết trước được phản ứng của khán giả, hơn nữa còn có thể tối ưu hóa cốt truyện, hẳn là nên được khen ngợi mới đúng, sao cậu lại có thể đá tôi.”
Lâm Cạnh còn chưa kịp nói, Bạch Tiểu Vũ đã gật gật đầu: “Tớ cảm thấy có đạo lý.”
Quần chúng cả lớp cũng mồm năm miệng mười, đúng rồi đúng rồi.
Lý Mạch Viễn trợn mắt há hốc mồm, nữ sinh mấy người?
Quý Tinh Lăng càng đắc ý, tiếp tục liếc liếc thầy giáo Tiểu Lâm, nhìn thấy không, khen tôi đi.
Lâm Cạnh: “……”
Cuối cùng vẫn là Vi Tuyết ra tay cứu vớt bạn trai học bá, dùng một túi đồ ăn vặt ngăn chặn miệng của đại thiếu gia.
Quý Tinh Lăng trong miệng ngậm một viên xí muội, quai hàm phình ra. Thời tiết cuối mùa xuân đã dần dần ấm lại, ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ, chiếu sáng một mảnh màu cam vàng ấm áp. Phòng luyện tập có chút nóng, có không ít nam sinh đã cởi áo khoác ra, Quý Tinh Lăng cũng đem áo khoác ném sang một bên, hắn mặc một chiếc áo thun màu đen ngắn tay, kiểu dáng đơn giản lại rộng, lúc khom lưng đọc kịch bản, chất liệu vải mềm mại sẽ phác họa vai lưng nhỏ đẹp của thiếu niên, làm da lộ ở cổ lại rất trắng, liền…… Không biết nữ sinh bên cạnh nghĩ như thế nào, dù sao thầy giáo Tiểu Lâm cảm thấy, trắng đến mức chói mắt.
Bên tai cậu cũng nóng lên, một lí do nhỏ là do mặt trời, còn lí do lớn bởi vì cảm thấy bạn trai quá đẹp trai, muốn đè lên tường hôn chục cái!
Đầu lưỡi Quý Tinh Lăng cuốc cục xí muội, không rõ chuyện hỏi: “Sao mặt cậu lại đỏ như vậy, có muốn cởi áo ra rồi mặc áo khoác của tôi hay không, nơi này nóng quá.”
Trên trán Lâm Cạnh có một lớp mồ hôi mỏng, buổi sáng lúc ra cửa, cậu bị mẹ mình nhìn chằm chằm bắt mặc thêm áo len, thật sự nóng. Vừa mới chuẩn bị đồng ý, Vi Tuyết bên cạnh lại thuận miệng chen vào nói: “Khiết phích của cậu ấy thậm chí đã có thể dùng chai nước tẩy rửa 84 làm đồ uống, sao có thể mặc áo khoác cậu ném bừa bãi như vậy. Lần trước tay áo đồng phục của Lý Mạch Viễn không cẩn thận đụng phải mặt cậu ấy, sắc mặt của anh trai này lập tức trắng bệch, đại khái cũng liền dùng khăn ướt điên cuồng lau tám chín lần, cuối cùng ngay cả nước tẩy trang của tớ cậu ấy cũng sài luôn.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Lâm Cạnh bị đánh thức chuyện cũ ác mộng: “Cậu nói đạo lý được không, Lý tổng lúc ấy cả tay áo đều dính cái gì dính dính không rõ.” Tôi chưa có tự sát tại chỗ đã xem là phi thường khắc chế khéo léo và có lễ phép.
“Không rõ cái đầu cậu, tớ đã nói đó là trà sữa khoai môn của tớ!”
“Xúc cảm cũng chả khác gì con sên mà!”
Hai người náo loạn vài câu, Lâm Cạnh cũng liền ngượng ngùng mặc áo khoác của bạn trai, đành phải tiếp tục nóng.
Quý Tinh Lăng ngược lại cũng không miễn cưỡng, chỉ cúi đầu đã trả lời WeChat.
Diễn tập buổi sáng rất thuận lợi, đến giữa trưa, Hầu Việt Đào dùng tiền quỹ lớp gọi cơm hộp. Đại thiếu gia đương nhiên không vui, hắn vốn muốn mang thầy giáo Tiểu Lâm đến cửa tiệm Nhật ôn chuyện cũ, kết quả Vu Nhất Chu khả năng trong lòng không cân bằng, đã muốn theo kịp, nam sinh còn lại cũng muốn đi theo náo nhiệt, sôi nổi yêu cầu Tinh ca mời khách.
Quý Tinh Lăng ở phương diện này từ trước đến nay dễ nói chuyện: “Được thôi, ăn cái gì?”
Bạch Tiểu Vũ nhắc nhở bọn họ: “Buổi chiều hai giờ bắt đầu diễn tập, có lời kịch và cực kì cần diễn viên, còn có nhân viên công tác đều phải đúng giờ trở về.”
“Vậy đừng đi xa.” Lâm Cạnh nói, “Đến sau hẻm tùy tiện ăn tô mì được”
Câu “Tùy tiện ăn tô mì” này, nghe tới liến biết chỉ có tốn 10 nhân dân tệ cho một người, hiện trường kêu gào kháng nghị: Lâm ca, cậu không cần tiết kiệm tiền cho Tinh ca, không được, bọn tớ muốn ăn đắt!
“Đắt cái gì mà đắt, không nghe được hai giờ chiều còn phải về sao?” Quý Tinh Lăng không chút để ý mà mắng một câu, nhưng kỳ thật trong lòng phi thường đắc ý, không sai, thầy giáo Tiểu Lâm của tôi chính là luôn tiết kiệm tiền của tôi như thế đấy, các cậu hâm mộ cũng không có cách nào!
Khi đi đến cổng trường, Cát Hạo đột nhiên nói: “Tinh ca, phố đối diện kia có phải là tài xế của anh không?”
“Ừ.” Quý Tinh Lăng quay đầu nhìn Lâm Cạnh, “Cô mang quần áo cho cậu, đến đó thay đi, bọn tôi ở quán chờ cậu.”
“……”
Quý Tinh Lăng không giải thích nhiều, tiếp tục cùng những người khác nói nói cười cười đi về sau hẻm.
Lâm Cạnh một mình đi sang, sau khi nhận túi từ trong tay Lão Phùng, mở ra liền thấy bên trong có một cái áo đen ngắn tay, cùng với cái áo khoác thể thao.
Bả chủ quán mì đối với đám nhóc này đều rất quen thuộc, cơ bản không hỏi cũng đã biết muốn hỏi cái gì, một bên ghi đơn một bên hỏi:“Tiểu Lâm đâu, vẫn là ăn mì bò sao?”
“Cho cậu ấy một tô mì cà chua thịt bò, hương vị đạm một chút, cho rau xanh nhiều hơn hai phần, không cần rau thơm cùng hành ạ.” Quý Tinh Lăng tổng kết tiền, “Mì nấu mềm một chút ạ, thôi, để chờ cậu ấy tới thì gọi sau.”
Một đám người xung quanh:?
Nam nhân như bảo mẫu này là ai đây, là ai đã xuyên vào Tinh ca của tôi?
Vu Nhất Chu cảm thấy mình quả thật đã mất thị lực.
Các cậu có thể chú ý một chút hay không.
Tôi cũng không phải một miếng vá chuyên nghiệp!
Quý Tinh Lăng sau khi nói xong, khả năng cũng cân nhắc có chút không đúng, tiếp tục mặt không đổi sắc: “Tô của Vu Nhất Chu ——” nhưng suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ ra được tên nhóc này tựa hồ chỉ không ăn hành và rau thơm, vì thế tự chủ phát huy, “Không cần hành, không cần rau thơm, nhiều sa tế cùng dấm một chút ạ, mì nấu mềm một chút, rồi cho cậu ấy thêm ít củ cải ngâm.”
Vu Nhất Chu: “……”
Em cũng không ngại làm công cụ sửa hộ, thật sự đó.
Nhưng em mẹ nó thật sự không thích ăn mềm, củ cải ngâm lại là cái quỷ gì?
Cát Hạo mê hoặc hỏi vấn đề: “Tinh ca, anh hôm nay làm sao vậy?”
“Hối lộ Lâm Cạnh cùng Vu ca của chúng ta một chút.” Quý Tinh Lăng sau khi trả tiền xong, thuận thế ôm lấy Vu Nhất Chu ngồi bên cạnh mình, lại tương đối xấu hổ mà hạ giọng, “Này, đến lúc tao pháthuy quá độ, mày có thể kịp thời nhắc nhở tao một chút hay không.”
Vu Nhất Chu lạnh nhạt: “Vì sao em phải nhắc nhở anh, chỉ bởi vì anh mời em ăn một tô mì mềm bỏ thêm củ cải dưa muối sao?”
“…… Được rồi, mày ăn của tao, tao ăn củ cải, được rồi đúng không?”
Qua vài phút, Lâm Cạnh cũng trở lại. Quý Tinh Lăng không để Lão Phùng đi mua quần áo, mà là trực tiếp về phòng 1301 lấy đồ của mình, cũng là một cái áo thun ngắn tay màu đen giống y đúc, nhưng bởi vì có áo khoác, có là đồ đôi cũng không rõ ràng,
Quý Tinh Lăng nhìn cậu cười, lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề.
Lâm Cạnh chưa từng mặc quần áo người khác bao giờ, bây giờ mặc áo của bạn trai lại càng thấy khó chịu, đặc biệt là thấy hắn còn lưu manh nở nụ cười, liền ở dưới bàn dẫm chân, cậu chú ý một chút cho tôi!
Cát Hạo kêu thảm thiết một tiếng: “Ai dẫm tớ?”
“……”
Thầy giáo Tiểu Lâm: Không phải tớ, tớ không có.
Quý Tinh Lăng nằm xuống bàn, cười không dừng được.
Vu Nhất Chu sa mạc lời, hận không thể chạy lên cột cờ khai hết biểu hiện thần kinh khoe ân ái của hai người, mà thêm vào hay mang cậu ta vào đánh yểm trợ. Nhưng mà đào thêm 1000×1000 chiến hạm cũng không nhét Tinh ca vào đươc, đành thôi vậy.
Sau khi mì được dọn lên, Quý Tinh Lăng cầm chén thịt để sang một bên, Lâm Cạnh dùng dư quang thoáng nhìn, cho rằng hắn muốn gắp cho mình, lập tức cảm thấy không được. Làm trò trước mặt cả bảy tám bạn học, không thể quá trắng trợn táo bạo như vậy được, vì thế nhanh chóng quyết định, tự mình duỗi đôi đũa lại đoạt lấy —— như vậy liền có vẻ thực hợp lý, giữa nam sinh mà, đoạt cơm dành đồ uống là chuyện bình thường.
Nhưng không nghĩ tới đại thiếu gia kỳ thật cũng không đáng tin cậy như vậy, hắn muốn dùng vài miếng thịt bò hối lộ tượng trưng cho Vu Nhất Chu một chút.
Đôi đũa của Lâm Cạnh dừng lại nửa đường.
Đôi đũa của Quý Tinh Lăng dừng lại trên tô mì của Vu Nhất Chu.
Cát Hạo ngây ngốc, ở bên cạnh cao giọng nói: “Lâm ca, cậu đừng có giành, Tinh ca đã lấy lòng Vu ca suốt một đường rồi, hai người kề vai sát cánh cũng không biết đang nói cái gì, còn không cho bọn tớ nghe.”
Lâm Cạnh bình tĩnh để đũa về: “Ừ.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Không phải, tôi không có, tôi khi nào thì lấy lòng Vu Nhất Chu, càng không có kề vai sát cánh cùng cậu ta nói nhỏ, tôi rất trong sạch!
Vu ca lam nhan họa thủy: Đậu má, tôi thật oan.
May mắn, mấy nam sinh ngồi cùng bàn cũng không để ý lắm, đề tài rất nhanh đã chuyển tới chuyện buổi chiều có nên đi tập luyện hay không, cùng với đề tài bàn luận quen thuộc, trường mình có nữ sinh nào là xinh đẹp nhất. Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh cũng thành thật, vùi đầu mặc không hé răng ăn xong tô mì. Những người còn lại đến phòng tập luyện trước, Lâm Cạnh nhỏ giọng hỏi: “Cậu thì sao, về nhà hay là đi đến chỗ Đường hiệu trưởng?”
“Tôi đến chỗ chú Đường.” Quý Tinh Lăng kỳ thật rất muốn đến phòng học với cậu, nhưng lại sợ ánh mắt cùng động tác bại lộ quá nhiều —— tình yêu cuồng nhiệt của cặp đôi mới yêu có điểm này không tốt, thường xuyên muốn đùa đối phương một chút, dễ dàng không đúng mực.
Lâm Cạnh gật đầu: “Tôi 6 giờ lại đó tìm cậu.”
Quý Tinh Lăng thay cậu kéo khóa áo khoác lên, che áo thun bên trong:“Như vậy liền không rõ ràng nữa.”
“Được.” Lâm Cạnh đáp một tiếng, cùng hắn đi về trường.
Một lát sau, lại nói: “Chờ đến sau khi tốt nghiệp, chúng ta có thể công khai.”
Quý Tinh Lăng giật mình: “Tốt nghiệp đại học sao?”
“…… Tốt nghiệp cấp ba cũng được, đến lúc đó thì xem lại.”
Quý Tinh Lăng cười, nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu có sợ không?”
Lâm Cạnh đá hòn đá nhỏ trước mặt: “Tôi cả yêu quái còn không sợ.”
Quý Tinh Lăng ôm bờ vai của cậu: “Ừ, cậu cả yêu quái còn không sợ, cậu siêu mạnh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh ca: Trang phục tình nhân, cũng rất đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.