Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 76: Lâm Cạnh nhìn Quý Tinh Lăng, buồn bực:€Stylist của cậu đâu?”




Có thể bởi vì thấy biểu tình của bạn trai tương đối một lời khó nói hết, thầy giáo Tiểu Lâm chủ động câm miệng, hơn nữa cứng nhắc nói sang chuyện khác: “Buổi chiều cậu có đến trường không? Tôi thấy Bạch Tiểu Vũ đã nói chuyện tập luyện trong nhóm lớp.”
Quý Tinh Lăng nằm trên giường, cánh tay vô lực đặt lên mắt: “Tôi bị mẹ tôi cấm túc ở nhà, cuối tuần này lại phải viết kiểm điểm.”
Lâm Cạnh khóa trái cửa, ngồi bên cạnh hắn duỗi tay đẩy: “Muốn tôi giúp cậu nói không?”
“Đừng, cậu vẫn nên ở nhà đợi tôi đi” Quý Tinh Lăng thanh âm rầu rĩ.
Lâm Cạnh hôn hôn lỗ tai hắn: “Vậy cậu đứng mất hứng.”
Quý Tinh Lăng vẫn rất uể oải ỉu xìu, bởi vì chuyện“Sau khi uống say bị thầy giáo Tiểu Lâm bọc áo đồng phục biến trở về bản thể” này thật sự quá không mạnh, rất mất mặt, không phù hợp với thiết lập tính cánh lạnh lùng của đại thiếu gia, không thể tiếp thu được. Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Cạnh, tương đối phô trương thanh thế uy hiếp: “Quên hết những chuyện ngày hôm qua đi!”
“Vì sao phải quên?” Thầy giáo tiểu Lâm vẻ mặt chính trực, “Rõ ràng cậu mạnh như vậy.”
“…… Dối trá.”
“Tôi nói thật.” Lâm Cạnh hai tay ôm lấy mặt hắn, “Quý Tinh Lăng, cậu siêu mạnh!”
“Câm miệng đi!”
“Không câm!”
Tinh ca quả thực muốn câm luôn rồi, hắn một tay đè người kia xuống giường, lại sợ động tĩnh nháo quá lớn để ba mẹ bên ngoài nghe được, chỉ có hung tợn mà liếm liếm cái răng phía sau: “Thành thật một chút!”
“Ừ ừ ừ.” Gật đầu, siêu phối hợp.
Quý Tinh Lăng dở khóc dở cười, gõ một cái trên trán cậu.
Lâm Cạnh hỏi: “Buổi chiều cậu thật sự không đến trường sao?”
“Ừ.” Quý Tinh Lăng kéo người ngồi dậy, “Đợi lát nữa còn phải đến bệnh viện, mẹ tôi cảm thấy trong rượu Thao Thiết có linh qủa.”
“Bệnh viện yêu quái?”
“Đúng vậy.”
May mắn, trước khi thầy giáo Tiểu Lâm hỏi một câu không còn tình người “Vậy lúc cậu đến bệnh viện thì vô khoa nào”, Thương Vi kịp thời gọi điện thoại lại, gọi con trai mình về nhà.
Cuối tuần ở trung tâm thương mại có hoạt động, mới sáng sớm mà chỗ nào cũng là người, Lâm Cạnh nhàm chán chơi di động, đi cùng mẹ từ quầy trang điểm này đến quầy trang điểm khác. Rồi lên khu quần áo nam trưởng thành trên tầng bốn để mua một vài chiếc áo sơ mi và quần, mua quà tặng cho Lưu Hủ, cả cháu gái của bà Lý tầng tám ở Giang Ngạn Thư Uyển cũng có được một đôi giày trẻ con, mắt thấy túi mua hàng trong tay càng ngày càng nhiều, học bá rốt cuộc cũng phải kháng nghị, lúc trước không phải mẹ đã nói là mua quần áo cho con sao?
“Không phải nói mua cho con túi hạt dẻ sao?”
“……” Hai tay Lâm Cạnh xách tám túi mua hàng, con thật sự rất muốn ăn.
Thương Vi có tâm phát hiện: “Được thôi, đi mua cho con”
Bốn mùa ở Cẩm Thành không rõ ràng, mùa hè cùng mùa đông tiến đến thường xuyên trong một đêm. Lâm Cạnh mang tâm trạng “mua xong nhanhlên đi”, chủ động tỏ vẻ: Mẹ, mẹ mau cho con vài áo thun ngắn tay tiện nghi là được, cửa hàng Nike phía trước hình như giảm giá 50%.
“Được, đợi lát nửa mua cho con vài cái giảm 50%.” Thương Vi đi vào một cửa hàng khác, “Áo thun này thế nào?”
“Khá đẹp ạ, nhưng con không cần đắt như vậy.”
“Liên qua gì đến con, mẹ mua cho Tiểu Tinh.”
“…… Không phải, vì sao chỉ mua cho Quý Tinh Lăng chứ, con cũng muốn một cái.”
Thương Vi?
Lâm Cạnh đúng lý hợp tình, con mới là con trai mẹ, con muốn!
Ba phút sau, thuận lợi có một bộ đồ đôi từ tay mẹ mình.
Thầy giáo tiểu Lâm nhìn hai cái áo thun màu trắng giống như đúc trong túi, tâm trạng cực kì tốt, thời gian mua sắm tiếp theo chủ động câm miệng, chịu thương chịu khó làm cu li, mặc kệ Thương Vi mua cái gì, đều có thể đầy mặt chân thành đóng góp mười tám lần, cho dù có đạo đức giả đi chăng nữa. Cả chuyện “Lần sau lúc hai nahf lại cũng nhau ăn cơm, liền có thể quang minh chính đại mặc đồ đôi” này, Lâm ca cũng có chút mơ ước, cũng có gấp không chờ nổi —— cơ mà soái ca bình tĩnh ưa nhã vẫn phải giữ im.
Diễn tập buổi chiều, Lâm Cạnh không có về nhà, trực tiếp từ trung tâm thương mại đến trường. Nhân viên hậu trường lần này khá ít, chỉ có mấy diễn viên chính, nhìn thấy cậu tới, mọi người trăm miệng một lời ăn ý kinh người: “Quý Tinh Lăng không tới sao?”
Lâm Cạnh thân thiện dò hỏi: “Các cậu rất hy vọng cậu ấy tới sao?”
Lý Mạch Viễn vẻ mặt siêu ghét bỏ “Thôi bỏ đi, ai sẽ hy vọng Quý Tinh Lăng tới chứ, tớ ước gì đến ngày kỷ niện thành lập trường cậu ấy cũng không tới”
Lâm Cạnh vui vẻ: “Cậu ấy ở nhà ——” vốn muốn nói học bài, lời nói đến bên miệng kịp thời chuyển biến, “Khả năng buổi chiều muốn đi chơi bóng.”
Bạch Tiểu Vũ có chút sùng bài mù quáng: “Quý Tinh Lăng thật sự siêu giỏi, cậu ấy chỉ cần học một ít, điểm lập tức được nâng cao”
Thầy giáo tiểu Lâm: Cậu ấy không có học một ít, cậu ấy bật đèn học cả đêm.
Bạch Tiểu Vũ tiếp tục nói: “Buổi sang tớ có giúp thầy Vương thống kê điểm, cậu ấy thi được hơn 90 điểm.”
Lâm Cạnh giật mình, nhớ tới lúc Quý Tinh Lăng vừa ra phòng thi đã đắc ý, chẳng lẽ không phải là tự tin mù quáng của học sinh cấp ba, mà là quả thật thi khá ổn?
Cậu lại quay đầu: “Lý tổng, toán học thì sao?”
Lý Mạch Viễn không kịp thời nắm bắt được chuyện xảy ra:“Cậu điểm tối đa.”
Vi Tuyết cùng Bạch Tiểu Vũ đồng thời sửa đúng: “Cậu ấy đang hỏi điểm của Quý Tinh Lăng.”
Lý tổng: “……”
Lý tổng đúng sự thật tỏ vẻ: “Tớ không thấy.”
Thầy giáo tiểu Lâm vô tình nhìn qua “Cần cậu làm gì.”
Lý Mạch Viễn:?
Lâm Cạnh tự mình gọi điện thoại cho Lý Kiến Sinh, không sai, Lâm ca chính là mạnh như vậy.
Tâm trạng của Lão Lý rất tốt, ha hả cười nói: “Quý Tinh Lăng lần này thi được 83, tuy rằng điểm không cao, nhưng là bởi vì độ khó của kỳ thi tháng, cũng tính là không lui bước, đương nhiên, em thi rất tốt, em cùng Lý Mạch Viễn vẫn luôn là hai học sinh thầy yên tâm nhất, phải tiếp tục bảo trì.”
Ngữ văn hơn 90, toán hơn 80, còn tổng hợp, hơn nữa đại thiếu gia còn tự mình cảm giác thi tiếng Anh khá tốt, cho dù không đến 500, nhưng ít nhất sẽ hơn được 400. Lâm Cạnh gửi điểm cho Quý Tinh Lăng trên WeChet, qua gần ba tiếng bên kia mới trả lời.
Tinh ca: Mới từ bệnh viện trở về, không có chuyện gì.
Tinh ca: Vì sao tôi chỉ thi được như vậy.
Có thể đạt tới: Kỳ thi tháng lần này rất khó, cậu đừng có tham lam được không.
Quý Tinh Lăng cà lơ phất phơ nằm ở trên sô pha, tiếp tục đọc báo. Kỳ thật điểm của hắn lần này quả thật vẫn ổn, không tính là thấp, nhưng nói như thế nào, lúc trước hắn đã lên mạng tra, trường cách Bắc đại gần nhất chính là đại học Thanh Hoa, cái này mẹ nó cũng rất toang, bởi vì Tinh ca cũng không phải rất có thể thi vào Thanh Hoa được.
Hồ Mị Mị gõ gõ cửa.
Quý Tinh Lăng ngồi dậy: “Mẹ.”
Hồ Mị Mị trong tay xách theo một túi mua hàng: “Của con.”
Quý Tinh Lăng nhận được trong tay nhìn thoáng qua, khó hiểu: “Bởi vì buổi sáng mẹ đã phê bình con, cho nên muốn áp dụng vật chất bồi thường? Tâm ý con nhận, nhưng lần sau có thể thay đổi một chút không ạ, con không thích cái màu sắc trắng thêm vàng này chút nào.”
“Là quà cô Thương đưa cho con.”
“Bất quá nhìn kỹ lại, màu sắc như vậy vẫn khá đẹp”
Cô Thương đưa liền không kỳ lạ nữa, cô Thương đưa liền phi thường đẹp và ưu nhã.
Hồ Mị Mị cười mắng một câu, thay hắn đóng cửa lại. Quý Tinh Lăng mặc áo thun, lập tức tự chụp một tấm gửi cho thầy giáo Tiểu Lâm, khoe khoang ha hả hỏi, cậu mua cho tôi?
Có thể đạt tới: Ừ, tôi cũng có một cái áo như vậy.
Tinh ca: Thứ hai đi học muốn mặc cùng không =3=~~~~~~~~~
Có thể đạt tới: Cậu đừng có đắc ý như vậy được không
Không thể! Đại thiếu gia mạnh mẽ gưi nhãn dán điên cuồng hôn hôn, không chỉ muốn đắc ý, còn muốn đắc ý cực kì, phi thường vui vẻ!
Tôi! Liền! Muốn! Mặc!
Nhưng Ứng Long không tốt, cho trời mưa tí tách cả ngày Chủ Nhật, đến thứ hai còn chưa dừng, nhiệt độ không khí giảm vài độ. Thầy giáo Tiểu Lâm sáng sớm đã bọc mình kín mít như bánh bao, đại thiếu gia cũng chỉ có thể tạm thời cất đồ đôi đi.
Kì thi tháng lần này, tổng điểm của Quý Tinh Lăng vừa vặn dừng lại ở con số 454, tuy rằng không thể so với 500 lần trước, nhưng xếp hạng trong khối đã tăng lên 200 bậc, 3500 từ đơn cũng thuận lợi học xong lần thứ hai, cơ bản có thể ứng phó thầy giáo Tiểu Lâm tùy tiện kiểm tra.
Cho nên bạn trai vẫn là bạn trai như cũ, cũng không có bởi vì rớt về 454, mà đau khổ bị giáng cấp.
Thầy giáo tiểu Lâm vẫn rất tốt bụng.
Ngày kỷ niệm thành lập trường đảo mắt liền đến
Lớp 11-1 lấy ưu thế “Cả lớp tham gia diễn xuất” khổng lồ, gần như người nào cũng có vé vào cửa. Quý Tinh Lăng nhìn chiếc vé được in xinh đẹp trong tay, thật sự không nghĩ ra hỏi: “Cậu nói cái thứ như thế này có cần phải đắt như vậy hay không, lại còn phải làm mã QR để xác mình, chẳng lẽ còn sợ có người trăm phương nghìn kế trà trộn vào để xem kỷ niệm ngày thành lập trường?”
“Cậu đừng có khinh thường tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường được không.” Lâm Cạnh đang quần áo diễm, “Hơn nữa tôi nghe Vi Tuyết nói Tieba còn có hoàng ngưu (bọn đầu cơ) xào phiếu, cộng thêm việc thuê đồ diễn, hcoj sinh trường khác không có ít người muốn cướp, hiện tại đã hơn trăm một tấm rồi.”
[Đầu cơ là việc mua một tài sản (một hàng hóa,hoặc bất động sản) với hy vọng rằng nó sẽ trở nên có giá trị hơn trong tương lai gần. Trong tài chính, đầu cơ cũng là thực tiễn tham gia vào các giao dịch tài chính rủi ro nhằm cố gắng kiếm lợi từ biến động ngắn hạn trong giá trị thị trường của một công cụ tài chính có thể giao dịch — thay vì cố gắng kiếm lợi từ các thuộc tính tài chính cơ bản được thể hiện trong công cụ như vốn lãi, cổ tức, hoặc lãi. ]
Quý Tinh Lăng một lần nữa có một sự hiểu biết mới về mức độ nhàm chán của thanh thiếu niên đương đại, buồn bực: “Cướp gì?”
Lâm Cạnh yên lặng trả lời, có thể là cướp bởi cậu
Tieba viết rất rõ ràng, biểu diễn nhân ngày kỷ niệm thành lập trường ở Sơn Hải “Có Quý Tinh Lăng”, cũng không biết là bọn hoàng ngưu ở lớp nào, tám phần là vì muốn bán với giá cao, còn làm như có thật mà viết cả tiết mụccụ thể, bảo Tinh ca giáo bá đăng ký tiệt múc hát, trong lúc Vi Tuyết kể lại đã cười muốn ngất.
Trường học đại khái cũng bởi vì nghe được có người bán phiếu, mới đổi mấy tấm vé màu hồng thành vé chống giả cao cấp.
Kỳ thật đại đa số học sinh ở Sơn Hải năm rồi đều không có hứng thú với ngày kỷ niệm thành lập trường, chỉ nguyện ý nghỉ ngủ chơi game. Nhưng lần này thì không giống, lí do cũng không hoàn toàn là bởi vì Quý Tinh Lăng, bởi vì hwusng thú của nam sinh đối với nam sinh đẹp trai không lớn, chủ yếu là bởi vì có cùng một tâm trạng phổ biến “Lần này có lầm hay không mà vé còn phải đi cướp? Nếu đáng giá như vậy thì tôi cũng muốn”.
Đường Diệu Huân vui mừng: “Vẫn là bọn nhỏ ở Sơn Hải có sức sống.”
Cấp dưới nhanh chóng nịnh hót: “Là do lãnh đạo tổ chức tốt, lãnh đạo tổ chức tốt.”
Kỷ niệm ngày thành lập trường buổi chiều mới bắt đầu. Vương Hoành Dư thần thông quảng đại, tự ban cho lớp 11-1 một phòng nghỉ riêng, giữa phòng có một bộ ghế sô pha màu đỏ thẫm, chae khác như bộ của hoàng hậu Disney, mọi người bị dọa cho điên rồi, sôi nổi tỏ vẻ, tới tới tới, Tinh ca mời ngồi.
“Cút đi.” Quý Tinh Lăng dựa vào cửa sổ, từ trong tay Vu Nhất Chu lấy một miếng cánh gà, “Lớp chúng ta diễn thứ mấy?”
“Thứ bảy.” Cây thông bên cạnh a.k.a Cát Hạo nói chuyện, “Ăn nhanh lên, sau đó đi thay quần áo.”
Quý Tinh Lăng kéo cái mũ trùm đầu của cậu ta xuống, thật vất vả mới tìm được đôi mắt của đàn em mình.
Quần áo rẻ đúng là rẻ như tên, hoàn toàn không có cô phụ giá cả 28 đồng bao ship, tuy rằng Lâm Cạnh sau khi nhận được đã kiểm tra một lần, nhưng cũng vô dụng. Vu Nhất Chu đã cao chân còn dài, cậu ta vừa cầm lên bỏ chân mặc vào, chưa gì đã rách cả một đường
Quý Tinh Lăng đỡ cửa sổ, cười gần năm phút.
Bạch Tiểu Vũ ai oán.
Vu ca oan lại không có chỗ để tố cáo: “Đờ phắc, tớ thất sự chỉ mới nhẹ nhàng kéo, vải này là giấy sao.”
Cuối cùng vẫn là Ninh Phương Phỉ đi tìm kim chỉ, khẩn trương chăm sóc các diễn viên.
La Lâm Tư hoàn toàn dựa vào mặt mà hold nộ đồ của công chúa, khiến cho nó cũng có chút mỹ lệ đoan trang. Đồ của Lý Mạch Viễn có thể che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt cũng không mất mặt. Vi Tuyết phụ trách kéo đàn violon, váy là của cô. Ba người được xem như là những người có thể nhìn được, còn những người còn lại…… Đặc biệt là một đám cây làm bối cảnh, phải nói là đủ hình thù kỳ quái, không giống như khung cảnh rừng rậm trong câu truyện cổ tích, giống các cây bị đột biến sau bức xạ hạt nhân hơn.
Vu Nhất Chu cũng muốn bị màu xanh của mình làm cho mù, đây rốt cuộc là tạo hình Ninja rùa gì mà đủ sỉ nhục, vì thế đá chân Quý Tinh Lăng, nghiếnrăng răn dạy: “Anh vì sao còn chưa đi thay quần áo, có một chúc cảm giác vinh dự tập thể hay không?”
“Tao không vội” Quý Tinh Lăng lấy điện thoại ra, chụp mười tám bức của cậu ta sau đó gửi vào trong nhóm gia đình.
Mẹ: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Mẹ nuôi: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Mẹ: Chu Chu hôm nay thật đáng yêu ha ha ha ha.
Mẹ nuôi: Ai u, cô không chịu được, Tiểu Tinh con chụp thêm nhiềutấm nữa đi, cô phải làm một album gửi cho ông bà thằng bé xem.
Vu Nhất Chu: “……”
Thôi, đời người không đáng.
Lâm Cạnh vội vàng chạy vào: “Còn có ba tiết mục nữa là tới chúng ta, mọi người chuẩn bị lên sân khấu.”
“Đạo diễn tớ muốn khiếu nại!” Vu Nhất Chu lười biếng giơ tay, “Có người còn đang mặc đồng phục!”
Lâm Cạnh nhìn Quý Tinh Lăng, buồn bực: “Stylist của cậu đâu?”
Hiện trường lập tức liền sợ ngây người, thậm chí cảm thấy mình có phải nghe lầm hay không, tại sao còn có phân đoạn stylist này, kẻ có tiền như cậu ta đều có đãi ngộ như vậy sao?
Quần áo của Tinh ca bởi vì số đo không thích hợp, cả nước lại không còn hàng nào khác, cho nên quầy chuyên môn sửa nhỏ lại cho riêng hắn, nói giữa trưa hôm nay sẽ tới. Quý Tinh Lăng nhướn cằm: “Hẳn là tới rồi, mấy người kia chăng.”
Bởi vì nữ sĩ Hồ Mị Mị có thẻ kim cương ở trung tâm thương mại, cho nên tới không chỉ có nhà chuyên BA, còn có người quản lí chăm sóc khách hàng, ngoài ra còn thêm một stylist toàn năng. Một đám người mênh mông hầu hạ đại thiếu gia thay quần áo, Vu Nhất Chu trợn mắt há hốc mồm nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra hai chữ.
[BA = beauty adviser = chuyên viên tư vấn sắc đẹp ]
“Đậu má.”
Anh có phải là chó không!
Quý Tinh Lăng: Tôi có chút oan, tôi chỉ tưởng rằng chỉ thay quần áo thôi.
Stylist toàn năng này không gọi là Tony, gọi là Héliodore, nghe nói là tiếng Hy Lạp, vừa nghe tên này liền biết tay nghề rất cao cấp. Sư phụ Héliodore cao cấp sau khi sửa lại tóc cho Quý Tinh Lăng, lại đến Vi Tuyết cùng La Lâm Tư, cùng với mấy nữ sinh khác làm tóc, trang điểm, mới nho nhã lễ độ mà cáo từ rời đi.
“Stylist này thật sự đẹp trai a!”
“Thủ pháp siêu ôn nhu!”
“Cái kia…… Quý Tinh Lăng cũng rất đẹp trai nữa.”
“Cậu ấy vẫn luôn đẹp trai mà.”
“Diễn xong chúng ta có thể đến chụp ảnh chung hay không.”
Âm thanh u mê nhỏ nhỏ, đều trộm nhìn sang bên hắn
Quý Tinh Lăng đứng ở trước mặt Lâm Cạnh: “Này, có phải khá đẹp hay không.”
Lâm Cạnh ôm cặp văn kiện, lỗ tai đỏ bừng, mạnh mẽ thật vân đạm phong khinh: “Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.