Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 95: Không sai, Tinh ca chính là một đại soái ca thâm tình như vậy!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giáo sư Trương Khiếu cùng trợ lý đều rất trầm mặc ít lời, Hoàng Húc còn chưa kịp nói thêm mấy câu với bọn họ hai người đã rời đi trở về phòng nghỉ ngơi. Quý Tinh Lăng từ ký túc xá đi ra, nhìn khuôn mặt hận đời như Lỗ Tấn trong phòng bếp, “Xì” một tiếng: “Này, nhóc cũng sẽ không ném cái nồi này lại trên đầu tôi đúng không?”
Hoàng Húc không thèm ới một tiếng, nhìn bếp đang nấu nước.
“Tôi phát hiện người như cậu cũng khá thú vị.” Quý Tinh Lăng thích hợp sử dụng logic của nữ sĩ Hồ Mị Mị một chút, “Nếu tôi muốn vào học Thần Đại, chẳng lẽ không thể dùng tiền sao, một cái tuyển sinh này đáng giá để tôi chạy tới nơi này chịu tôi sao?”
Hoàng Húc liếc nhìn hắn một cái: “Tôi làm sao biết anh nghĩ gì được?”
“Cậu không cần biết tôi nghĩ gì, bất quá nếu cậu thật sự muốn về thì tài xế nhà tôi ở ngay dưới chân núi.” Quý Tinh Lăng lười cũng cậu ta nhiều lời, chính mình đi nghiên cứu lò vi sóng hâm nóng cơm sáng.
Hoàng Húc lại hỏi: “Vậy vì sao anh muốn tham gia dự án này?”
“Không phải là tôi muốn dựa vào bản thân tự cố gắng một chút sao, kết quả ai biết là cái hố.” Quý Tinh Lăng cắm ống hút vào hộp sữa, một tay cầm bánh bao, lười biếng đi ra ngoài, “Cho nên cậu, hoặc là bình thường một chút, hoặc là lập tức lăn về trường, hoặc là ít nhất đừng để cho tôi thấy biểu tình như tấm bài Poker đó nữa.”
Dưới sự giáo dục khổ tâm của thầy giáo Tiểu Lâm, hiện tại Tinh ca đã có thể “nói” phi thường văn minh hiểu lễ phép, quả thực chính là thiến niên yêu hòa bình.
Chuyện như vậy làm sao hắn có thể nói rằng mình là một giáo bá trong trường nhiều năm rồi?
Hoàng Húc không lên tiếng nữa, cậu ta cũng cầm ly nước ấm trở về ký túc xá. Một lát sau, Hình Lạc cùng Dương Tiểu Bách cũng một trước một sau rời giường, chạy tới gõ cửa Quý Tinh Lăng, hỏi hắn có muốn ăn lẩuđóng hộp không, đợi lát nữa xuất phát có thể mang theo.
“Giáo sư Trương sáng nay đã trở lại.” Quý Tinh Lăng nói, “Tôi không vào núi, đợi lát nữa muốn hỏi ông ấy về chuyện nghiên cứu khoa học một chút, bằng không hai người cũng ở lại?”
Hai học đệ bằng mắt thường có thể thấy được rằng cả hai thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì mọi người thật sự không muốn đi làm culi nữa. Hình Lạc thử thăm dò hỏi: “Vậy anh Hoàng Húc thì sao?”
“Không biết.” Quý Tinh Lăng ném cho hai người mỗi người một hộp sữa bò, “Tôi đi đọc sách, hai người tùy ý.”
Dương Tiểu Bách cùng Hình Lạc thương lượng một lúc, vẫn là đi nói cho Hoàng Húc một tiếng, vì thế bốn người hôm nay đều ở lại ký túc xá. Trương Khiếu cùng trợ lý ngủ suốt một ngày, thẳng đến buổi chiều 5 giờ mới rời giường.
Quý Tinh Lăng đặt hai chân lên bàn ký túc xá, đang gọi điện thoại.
Lâm Cạnh một bên múc cơm một bên hỏi:“Cho nên hôm nay bọn cậu không vào núi?”
“Không, ai lại nhàn đến mức không có việc gì mà chọn đi leo núi.” Quý Tinh Lăng ném sách tiếng Anh sang một bên, “Là tôi bảo đám Hình Lạc bọn họ ở lại, cũng phát hiện vấn đề của hai người họ có rất nhiều, lòng hiếu học cực kỳ đầy, vừa lúc có thể hỗ trợ dụ vài câu, xem giáo sư Trương bọn họ ở trong núi đã gặp gì.”
Lâm Cạnh chỉ vào món ăn trên cửa kính: “Cái này, sườn heo chua ngọt, còn có thịt viên cay, cảm ơn cô.”
Quý Tinh Lăng nói ý kiến: “Này sao cậu lại chỉ ăn thịt, thêm rau xanh!”
Lâm Cạnh không tình nguyện: “Ồ, cho cháu thêm cà chua xào trứng gà.”
“Xanh!”
“Xanh không may mắn, là tự cậu nói!”
Tinh ca không còn lời gì để nói, dỗi, bởi vì quá xanh quả thật cũng không được.
Lâm Cạnh bưng đĩa cơm ngồi xuống: “Nhưng cậu thật thông minh.”
Quý Tinh Lăng cảm giác bản thân lần thứ hai đã chịu vô tình trào phúng “Bởi vì tôi để cậu gọi thêm một cà chua xào trứng sao, chuyện này có gì mà thông minh?”
“Bởi vì cậu biết để Hình Lạc cùng Dương Tiểu Bách đi hỗ trợ nói lời khách sáo, rất thông minh.”
“……”
“Nhưng cậu lúc này vừa nói cà chua xào trứng, liền có vẻ không thông minh như vậy nữa.”
“Không có, câm miệng, tôi chưa nói, tôi siêu thông minh!”
Quý Tinh Lăng siêu thông minh nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ:“Bây giờ tôi đi nói lời khách sáo, cậu tiếp tục ăn cơm.”
Lâm Cạnh nói: “Phát sóng trực tiếp.”
“Hôn một cái liền gửi cho cậu.”
“Nợ.” Thầy giáo Tiểu Lâm ở phương diện này rất dễ nói chuyện, “Đến lúc đó trả lại cậu mười cái.”
Trương Khiếu luôn gọi trợ lý là tiểu Âu, tiểu Âu tên thật là Âu Á Phi, kéo dài cả ba châu lục lớn, nghe tới rất có khí thế. Lúc Quý Tinh Lăng đi ra khỏi ký túc xá đã có một số người chuẩn bị ăn cơm, Hoàng Húc đang hỗ trợ bày chén đũa, cũng không biết cậu ta có phải đã nghe lọt lời của Quý Tinh Lăng nói buổi sáng hay không, nhưng ít ra biểu tình cũng bình thường đi nhiều, nhìn dáng vẻ hình như cũng không muốn về trường.
Dương Tiểu Bách nhiệt tình vẫy tay: “Học trưởng, mau tới đây.”
Âu Á Phi liếc mắt một cái đánh giá, khả năng cũng đã nghe qua đại danh của địa thiếu gia. Quý Tinh Lăng chào hỏi: “Thầy Trương, anh tiểu Âu.”
“Ngồi đi.” Trương Khiếu một bên ăn bánh bao một bên hỏi, “Cảm thấy trong núi thế nào?”
Quý Tinh Lăng đáp, vẫn ổn, chỉ là không hiểu được lão Trịnh bọn họ đang làm gì.
“Đi theo chạy nhiều, kinh nghiệm phải dựa chậm rãi tích góp.” Trương Khiếu nói, “Độ tuổi các em mở rộng tầm nhìn là quan trọng nhất, còn chưa tới lúc tĩnh tâm nghiên cứu.”
Quý Tinh Lăng thuận tiện hỏi: “Thầy Trương, thầy và tiểu Âu ca trong núi cũng là nghiên cứu đất lở sao ạ?”
“Đúng thế.” Trương Khiếu gật gật đầu, “Sau một thời gian, khu vực núi này sẽ tiến vào mùa mưa, nhóm nghiên cứu khoa học phái nắm chặt thời gian một tháng cuối cùng để hoàn thiện rất cả số liệu. Nếu bốn đứa không thêm kịp tiến độ của lão Trịnh, không bằng ở lại lý túc xá xem tài liệu, có nền tảng lý thuyết trước.”
Những lời này nghe qua không có vấn đề gì, nhưng trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ, thời gian còn chưa tới một tuần, có thể có nền tảng lý thuyết vững chắc nào, đơn giản chỉ là cách nói uyển chuyện hơn câu“Bốn người yên phận ở đủ mười ngày rồ nhanh chóng về đi học, đừng gây thêm rắc rối cho chúng tôi”.
Hoàng Húc từ nhỏ đến lớn đều được các giáo viên yêu thích, khả năng vẫn là lần đầu tiên bị lơ đi, không thể chịu được đối đãi như vậy, vì thế chủ động đưa ra: “Thầy Trương, ngày mai em có thể theo hai người vào trong núi không ạ?”
Âu Á Phi nghe vậy nhíu mày: “Đi theo chúng tôi?”
Hình Lạc cùng Dương Tiểu Bách cũng muốn đi theo giáo sư đại học vào núi một lần, cảm thấy khẳng định sẽ thú vị hơn đi với lõa Trịnh, hiện tại thấy học trưởng mở miệng, cũng nhôn nhao nói cũng muốn đi.
Trương Khiếu lắc đầu: “Không được, đường thầy đi quá nguy hiểm.”
“Không sao ạ.” Quý Tinh Lăng nói tiếp, “Ba em thường xuyên mang em đi tham gia các môn thể thao khắc nghiệt, cũng hay cổ vũ em đi theo giáo viên khảo sát thuộc địa.”
Đại thiếu gia nếu đã nói đến ba mình, Trương Khiếu đối mặt với kim chủ của kim chủ này cũng không thể trực tiếp từ chối, đành phải gật đầu: “Vậy bốn tụi em chuẩn bị một chút, chúng ta ngày mai 11 giờ xuất phát.”
11 giờ mới xuất phát, làm tròn lên cơ bản cũng như là chơi xuân, tình tiết qua loa bộc lộ rõ. Mà ngày hôm sau cái gọi là thăm dò thực địa, cũng có lệ giống như thời gian xuất phát, trên cơ bản chính là Trương Khiếu cùng trợ lý mang theo bốn nam sinh cấp ba du sơn ngoạn thủy, thuận tiện giải thích về địa hình và tai họa lở đất, xem như là báo cáo kết quả công tác cho kim chủ.
[Du sơn ngoạn thuỷ = Đi chơi núi xanh ngắm nhìn nước biếc.]
Lúc này đừng nói là Hoàng Húc, ngay cả Hình Lạc cùng Dương Tiểu Bách cũng cân nhắc lại, mặc kệ là giáo sư Trương hay là đội trưởng lão Trịnh đều hoàn toàn không cần thực tập sinh cấp ba, dự án này gần như cũng đã xong. Vì thế sau khi về ký túc xá liền chủ động nói, những ngày sau không ra ngoài nữa, chỉ ở lại trong phòng đọc sách củng cố nền tảng lý thuyết.
Âu Á Phi nhìn về phía Quý Tinh Lăng.
Đại thiếu gia thái độ tốt đẹp:“Em cũng ở lại đọc sách.”
“Được, vậy 4 đứa ở lại học.” Âu Á Phi vỗ vỗ bả vai Hoàng Húc, “Có cái gì không rõ thì ghi lại về trường hỏi giáo viên.”
Cả giải thích những câu không hiểu cũng bị đẩy về, có thể thấy được bọn họ muốn bỏ qua nhóm học sinh cấp ba này tới mức nào.
……
Đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Cạnh từ trong phòng tắm đi ra, một bên lau tóc, một bên gọi điện thoại cho bạn trai trong núi:“Thế nào, Hoàng Húc hôm nay có lại lạnh lùng trừng mắt cậu không?”
“Ai thèm để ý cậu ta.” Quý Tinh Lăng lật tư liệu trên Ipad, “Tôi tính ngày mai đi theo giá sư Trương đi ra ngoài xem thử.”
“Sao cậu không nói cho chú Quý, để chú ấy đi tra?”
“Tôi không được đi chứng minh trước sao, lỡ may không phải yêu quái thì sao.”
Nam sinh tuối đang lớn, luôn có một chút yêu thích với thám hiểm và trinh thán, huống chi Tinh ca còn là Kỳ Lân thật mạnh, không sợ trời không sợ đất, “Ầm” một tiếng là vô địch.
Sáng sớm hôm sau, Trương Khiếu 5 giờ liền rời khỏi nơi dừng chân, Âu Á Phi muốn sửa sang lại tư liệu, không có đồng hành cùng ông.
Kỳ Lân nhãi con bọc lôi điện uy phong bay lêm vòm trời.
Vùng núi Tây Nam hiểm trở liên miên, Trương Khiếu leo lên núi với chiếc túi nặng nề mà lại thành thạo đi bộ như trên đất bằng. Con đường ông đi xa lạ gồ ghề với ít dấu chân người, đến đoạn cuối cùng cơ hồ đã thành một khu rừng hoang dã không xuyên thủng được. Tán cây sồi che khuất tầm mắt, Quý Tinh Lăng không thể không biến trở về hình người, lặng yên không một tiếng động trốn đến phía sau một cây cổ thụ lớn.
Kinh tâm động phách, rất ngầu, đáng tiếc thầy giáo Tiểu Lâm lại không nhìn thấy.
……
Tuyền Thủy Thôn, những học sinh cấp ba còn lại mới vừa rời giường, Hoàng Húc lấy bốn trứng gà từ trong rổ phòng bếp, Hình Lạc một bên mì gói một bên nói: “Tinh ca hôm nay xuống dưới chân núi, không ăn với chúng ta.”
Hoàng Húc hỏi: “Về Cẩm Thành?”
“Không ạ, ảnh nói trên WeChat nói muốn đi tìm tài xế nhà mình lấy thứ gì đó.”
Hoàng Húc thả trứng gà lại, không hỏi nhiều. Hôm nay thời tiết khó có được lúc tốt, sau khi ăn sáng xong, Hình Lạc cùng Dương Tiểu Bách rủ nhau đi dạo gần núi, Hoàng Húc ở lại cầm quyển sách, ngồi ở trước cửa sổ phòng Quý Tinh Lăng đọc sách —— nơi này có ánh sáng tốt nhất.
Mặt trời rọi qua khe hở của bức màn, vuwad vặn rọi vào một bình thủy tinh chưa đầy những lá non của long huyết thụ xinh đẹp, xanh tươi sức sống bừng bừng. Không sai, Tinh ca chính là một đại soái ca thâm tình, lãng mạn không chịu được như vậy, đi đến nơi nào cũng phải mang theo thầy giáo Tiểu Lâm, trước khi ngủ còn phải đặt sang một bên gối đầu mình hôn một cái—— hôm nay ra cửa quá gấp, cho nên quên cất đi.
Cây non long huyết thụ vừa mới nảy mầm, thậm chí chỉ là những chiếc lá rơi cũng có một chút linh khí, lúc này sương mù đang bốc hơi bởi ánh nắng mặt trời, lại rọi qua khe hở của bình thủy tinh đậy kín, chậm rãi tản ra trong không khí.
Con người không cảm thấy được, yêu quái lại nhanh nhẹn hít cái mũi một cái.
Cửa gỗ “Kẽo kẹt” một tiếng, Âu Á Phi từ bên trong đi ra.
“Anh Tiểu Âu.” Hoàng Húc ngẩng đầu chào hỏi.
Âu Á Phi nhìn chằm chằm cậu ta nhìn một hồi, đột nhiên hỏi: “Những người còn lại đâu?”
“Bọn họ đều đi ra ngoài.”
“Cùng anh vào núi.” Âu Á Phi mặc áo khoác, “Đừng mang theo hành lý, đưa điện thoại đây anh giúp em cầm”
Hoàng Húc sửng sốt: “Hiện tại vào núi?”
Âu Á Phi thúc giục: “Nhanh lên, vừa lúc những người khác không ở đây.”
“…… Ồ, được.”
Hoàng Húc không nghi ngờ anh ta, đi theo Âu Á Phi một đường vào núi.
Học sinh giỏi thường xuyên hưởng một số phúc lợi từ giáo viên, cho nên lần này cậu ta cũng đương nhiên cho rằng khẳng định là giáo sư Trương muốn để mình đơn độc đi học.
……
Trong núi nổi gió lớn.
Gào thét xuyên qua ngọn cây với các loại địa hình phức tạp, phát ra những tiếng như đang nức nở khóc, nhứng chiếc lá đua nhau rụng bay lên lại rơi xuống, vừa vặn có thể che lấp bước chân đi theo của Quý Tinh Lăng
Có một cái hang sâu trong chỗ sâu của vùng núi.
Trương Khiết đi vào phía trước, trước tiên lấy một bộ bảo vệ từ trong túi leo núi của mình, che cả người mình kín mít. Ông ta ở trong hang đến ba tiếng, lúc đi ra khỏi trên bộ phòng hộ màu trắng rõ ràng có dính không ít phấn màu xanh tím.
Quý Tinh Lăng vẫn luôn canh giữ bên ngoài hơi hơi nhăn mày
Trương Khiếu đặt quần áo bảo hộ vào một chiếc túi kín dùng một lần và kiểm tra lại lần nữa để chắc chắn rằng không có bất thường nào trên cơ thể trước khi ông vội vã rời khỏi núi.
Bốn phía lại trở nên an tĩnh lần nữa, một màn sương mù bọc sấm sét cũng lặng lẽ đi vào hang.
Trong không khí có một mùi mốc cực đậm, ẩm ướt, dính dính, xunh quanh chỉ một mảnh yên tĩnh.
Kỳ Lân nhãi con đi cẩn thận dọc theo bức tường hang, hắn lo lắng rằng nơi này sẽ có những người khác, ví dụ như đồng lõa với Trương Khiếu, hay ví dụ như những kẻ săn yêu quái khác.
Ánh mặt trời rọi vào từ bất cứ khe hở nào, những vũng nước trên mặt đất trộn lẫn phấn bột có màu đen sáng bóng, rất giống như hóa chất ô nhiễm trên mặt biển. Nước không ngừng tí tách, tí tách rớt xuống, lại đi vào sâu bên trong là tiếng xích sắt bị kéo vang lên mơ hồ.
Đó là một con hóa xà(1) bị trói, căn cứ vào hình dáng hẳn là đã khá lớn tuổi.
Miệng bà bị xích sắt quấn lấy, không thể nói được bất kì âm thanh nào, mái tóc dài bị tẩm trong nước bùn cùng rêu xanh, thân thể màu xanh đen ngả mềm, hai tay hai chân cungx bị trói chặc, tròng mắt vẩn đục ngẫu nhiên sẽ chuyển động một chút, là dấu hiệu sinh mệnh còn sót lại.
Kỳ Lân nhãi con dính sát bức tường, quả thực muốn sởn cả tóc gáy, mà càng khiến hắn kinh ngạc hơn chính là dưới thân con hóa xà, thế mà còn có một đám nhãi con rất nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không biết thế giới quanh mình hiện đang có bao hiểm ác, còn đang ngủ trong lòng ngực mẹ mình một cách vô tư.
Hóa xà dùng cái cằm duy nhất có thể tự do hoạt động, nhẹ nhàng cọ con mình.
Kỳ Lân nhãi con xem không đành lòng, muốn đi lên giúp bà cởi xích, lại cảm thấy bằng chính mình hẳn là không thể khiêng con hóa xà lớn như vậy, huống chi còn có một đống nhãi con, vì thế quyết định đừng rút dây động rừng, trước tiên đi ra ngoài nói cho ủy quản yêu đã.
Mà lúc hắn đi ra ngoài, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân và nói chuyện.
Sương mù màu đen “Vèo” một tiếng nấp lại bên tường, ẩn nấp trong góc bóng tối không có ánh sáng.
Người đến là Trương Khiếu cùng Âu Á Phi, còn có Hoàng Húc bị bít kín miệng.
Kỳ Lân nhãi con:?
Tính huống này mịa nó là như thế nào?
Âu Á Phi ném học sinh cấp ba xuống bên cạnh hóa xà.
Hoàng Húc thẳng tắp rơi vào nước bùn, hôn mê bất tỉnh.
Hóa xà cũng không có bất luận phản ứng gì, vẫn che chơở con mình trong lòng ngực như cũ.
Trương Khiếu hoài nghi: “Hữu dụng không?”
“Linh khí trên người cậu ta rất sạch sẽ, là linh thực khó lường.” Âu Á Phi một lần nữa xách Hoàng Húc lên, “Chỉ là hôn mê cả một đường, cũng có thể là dọa, hiện tại hình như không còn nữa.”
Trương Khiếu mắng một câu: “Cậu cái gì cũng chưa biết rõ đã mang người đến, vậy làm sao giải thích với trường?”
“Nếu không có linh khí thì con rắn này nhất định sẽ chết.” Âu Á Phi không để bụng, “Huống chi thằng nhóc này cũng chỉ là một học sinh cấp ba, rớt xuống núi ngã chết cũng không hiếm lạ, muốn bồi tiền cũng là khoa học kia bồi, nhưng lỡ may nhóc con này dùng được thì kiếm tiền chính là chúng ta.”
Trương Khiếu không còn dị nghị, từ trong túi leo núi lấy ra kim tiêm cũng thuốc:“Trước để thử đây là thực vật gì.”
Âu Á Phi bóc đóng gói, chuẩn bị tiêm vào người Hoàng Húc. Quý Tinh Lăng kỳ thật cũng không rõ rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra, nhưng vai ác cùng con tin thì rất dễ dàng phân chia, mắt thấy nước thuốc màu đỏ sền sệt đã bị tiêm vào người Hoàng Húc, hắn cảm thấy không được, phải ra mặt cứu người, vì thế “Ầm” một tiếng lao ra khỏi bóng tối, như cơn lốc cuốn con tin xui xẻo đi.
Sấm sét màu xanh nhạt đâm thủng không khí, Trương Khiếu cùng Âu Á Phi đều bị lực này hất ngã xuống mặt đất, tay chân tê mỏi một lúc, kinh sợ nhìn nhau:“Cái gì…… Sao lại thế này?”
Kỳ Lân nhãi con khiêng Hoàng Húc, một bên chạy xuống núi, một bên nghĩ, đậu má, vận khí của tên có bệnh tâm thần này thật đúng là quá tốt, cư nhiên có thể nằm sấp trên lưng mình.
Hoàng Húc “vận khí thật tốt” bị đánh cho hôn mê, hơi thở thoi thóp.
Trong trang trại dưới chân núi, tài xế Lão Phùng đang phơi nắng, đột nhiên liền thấy một đám mây đen phi xuống từ trên không trung.
“Đây là cái gì!” Ông duỗi tay đón được một gì đó thật lớn…… Người, bị dọa cho sốc.
“Trước tiên đi cậu ta đến bệnh viện.” Quý Tinh Lăng chạy thở hồng hộc, giơ tay gọi điện thoại cho ủy quản yêu, lại phân phó Lão Phùng, “Chú tìm vài người lên núi, tốc độ càng nhanh càng tốt, nói bọn họ giúp cháu thu dọn hành lý, đem cả hai học sinh còn lại xuống núi luôn.”
Lão Phùng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
“Đội nghiên cứu khoa học có vấn đề, hình như buôn lậu các sản phẩm từ yêu quái ạ.” Quý Tinh Lăng đứng ở bên cửa sổ, “Alo, chú Giải Trĩ.”
Đối diện thái độ thân thiện:“Nhãi con a, có việc đi tìm ba cháu.”
“Cháu báo án.”
“Báo án gì, mẹ cháu lại không chịu mua kẹo mút cho?”
Lịch sử đen tối lúc năm tuổi bị nhắc lại, giáo bá lãnh khốc nghẹn vài giây: “Có người nhốt yêu quái.”
Chú thích:
(1):Hóa xà 化蛇: Là con quái vật trong thần thoại Trung Quốc. Thân rắn, mặt người, có cánh, âm thanh của nó giống như tiếng khóc. Hóa xà rất ít khi phát ra âm thanh, nhưng một khi nó nói thì sẽ kéo lũ lụt lớn tới. Người ta kể rằng trong thời kỳ mùa xuân và mùa thu, một người nông dân đã nghe thấy tiếng của một đứa bé khóc, nhưng khi tìm thấy nó, anh ta thấy đó là một con quái vật hình con rắn. Trong ba ngày sau đó, sông Hoàng Hà thực sự ngập lụt, làm ngập hơn 850 thị trấn và làng mạc dọc đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.