Trường Hận

Chương 7.1: Khuyên giải (1)




Sau khi về phủ, tôi nói với mẹ rằng tôi đã để cho Đào Chi được tự do rồi. Mẹ khẽ cười, chỉ nói: “Đào Chi là người của con, con thích làm thế nào thì cứ làm thế đó, mẹ không can thiệp.”
Sau khi biết Đào Chi đã rời đi, Lê Tâm có chút hụt hẫng. Tôi có thể nhìn ra Lê Tâm bây giờ đang buồn bực vì chuyện Đào Chi không từ mà biệt. Khi hầu hạ tôi thay quần áo đi ngủ, Lê Tâm làu bàu: “Đào Chi đúng là không có nghĩa khí, rời đi mà không nói với em một tiếng, hại em bây giờ không thoải mái chút nào.”
Tôi hỏi: “Lê Tâm, ngươi thương tâm ư?”
Lê Tâm không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Tất nhiên là vậy rồi, tốt xấu gì cũng đã ở bên nhau cả chục năm. Mà không chỉ thương tâm, em còn rất tức giận nữa.”
Tôi nghe thế thì liền trầm mặc, bàn tay khẽ đặt lên ngực, thấy trái tim mình vẫn đập đều đều, hoàn toàn không khác gì thường ngày cả. Rất hiển nhiên, tôi không hề thương cảm hay tức giận vì hành vì của Đào Chi, thậm chí ngay đến một chút cảm giác cũng không có.
Khi Lê Tâm đốt hương an thần, tôi chợt nói: “Khỏi cần đốt nữa, chuẩn bị cho ta một vò rượu. Ta muốn tới tiểu viện của sư phụ.”
Tôi cũng chẳng rõ đây là thói quen được hình thành từ khi nào, cứ mỗi khi gặp điều nghi hoặc là lại vô thức muốn đi tìm Thẩm Hành. Lê Tâm rất nhanh đã mang tới cho tôi một vò rượu. Tôi không cho Lê Tâm đi theo, một mình ôm theo vò rượu đi về phía tiểu viện của Thẩm Hành.
Đêm thu trời lạnh, tôi cố gắng đi nhanh thêm một chút, đồng thời ôm chặt vò rượu hoa quả trong lòng.
Khi đi ngang qua tiểu viện của huynh trưởng, tôi thấy có không ít a hoàn, người hầu đang đứng ở bên ngoài rì rầm trò chuyện. Tôi dừng chân lại một lát rồi mới bước đến cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vương gia và Thế tử…” Lời còn chưa dứt, a hoàn trả lời tôi đã ngoảnh đầu lại, nhìn thấy là tôi thì liền giống như gặp phải ma, tức thì sợ đến nổi mặt mày tái nhợt, hoang mang khom người hành lễ. “Quận… Quận chúa vạn phúc.”
Thị vừa hô lên, những người khác liền phát hiện ra sự tồn tại của tôi, vội vàng khom người hành lễ. Không đợt tôi hỏi chuyện, bọn họ đã nhanh chóng tản đi, bỏ lại tôi một mình ở đó.
Tôi chẳng hiểu ra làm sao.
Lúc này, từ trong tiểu viện của huynh trưởng đột ngột vang ra tiếng đồ sứ vỡ vụn.
“Đồ bất hiếu!”
Ba chữ ấy tôi nghe thấy hết sức rõ ràng.
Tôi bước lại gần xem thử, thấy trên lớp giấy dán cửa sổ có in bóng hai người, một người là cha tôi, người còn lại chính là huynh trưởng.
Cha và huynh trưởng không phải mới chỉ cãi nhau có một, hai ngày, dó đó tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên, đang nghĩ xem có nên đi vào khuyên can hay không thì chợt nghe “bốp” một tiếng, hiển nhiên là huynh trưởng đã bị ăn tát.
“Ta sinh ngươi ra có ích gì chứ?” Đó là giọng nói đầy vẻ giận dữ của cha.
“Con là do mẹ sinh ra.”
“Ngươi…”
Tôi nhủ thầm, chuyện cãi nhau giữa cha và huynh trưởng tôi chớ nên can dự vào thì hơn. Lỡ như cha muốn dùng nghiên mực đập huynh trưởng, rồi lại không cẩn thận đập vào tôi, vậy thì oan cho tôi quá. Tôi bỏ ngay suy nghĩ khuyên can, liền ôm theo vò rượu rời khỏi tiểu viện của huynh trưởng.
Dù sao chuyện cha và huynh trưởng bất hòa cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, mà bọn họ có cãi nhau đến mấy thì cũng chẳng ích gì, bởi xét cho cùng bản chất của vấn đề vẫn là ở tam Hoàng tử và Thái tử. Một ngày tân hoàng còn chưa được lập, cha và huynh trưởng chắc sẽ còn phải cãi nhau.
Ngay đến mẹ cũng không đến khuyên can, tôi là con gái lại càng không cần tham gia vào chuyện này.
Có điều… hình như có gì đó không đúng lắm.
Tại sao cha lại xuất hiện trong phòng của huynh trưởng vào giờ này nhỉ? Cha vốn đứng về phía tam Hoàng tử, còn huynh trưởng đứng ở bên Thái tử, mà hai người lại đều là tâm phúc của hai vị kia, tuy là cha con nhưng lập trường bất đồng, bọn họ nên tránh nhau mới đúng.
Tôi suy nghĩ mãi, nhưng dù có nghĩ nát óc cũng vẫn chẳng hiểu được nguồn cơn, thế là đành bỏ cuộc không nghĩ nữa.
Bên trong tiểu viện của Thẩm Hành lúc này vẫn sáng đèn, ngoài cửa không hề có người hầu canh gác. Tôi bước lên phía trước, đưa một tay tới gõ cửa. Mãi một hồi lâu sau mà vẫn chẳng có tiếng ai đáp lại, tôi hơi sững người, lẽ nào sư phụ đã lại ra ngoài rồi?
Nhưng trong phòng vẫn sáng đèn cơ mà.
Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng đẩy cửa đi vào.
Phía sau tấm bình phong vẽ hình tiên hạc mịt mờ hơi nước, còn có tiếng nước chảy rào rào, kế đó giọng nói hững hờ của Thẩm Hành bất chợt vang ra: “Lại đây bóp vai cho ta nào!”
Bóp vai? Bóp vai cho Thẩm Hành lúc này đang không mặc quần áo ư?
Trong đầu tôi lập tức hiện lên tình cảnh một kỹ nữ và một nam tử chơi trò uyên ương vờn nước với nhau trong thùng tắm mà mình từng thấy trong Tần lêu Sở quán, liền chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt. Bổn Quận chúa thích mỹ nhân, Thẩm Hành là mỹ nhân, hơn nữa còn là sư phụ tôi, cho dù nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn thì chắc cũng không sao…
Hơn nữa, tôi thân là đồ đệ của sư phụ, theo lý mà nói thì nên hầu hạ sư phụ.
Thế là tôi bèn rảo bước đi vòng tới phía sau tấm bình phong.
Thẩm Hành dang rộng hai cánh tay đặt trên thành của thùng tắm, để lộ đôi bờ vai cường tráng. Làn da y có màu trắng ngà, giữa làn hơi nước mịt mờ thực quá ư quyến rũ. Tôi đặt vò rượu hoa quả trong tay xuống, nhớ lại xem hồi nhỏ mình đã từng bóp vai đấm lưng cho huynh trưởng thế nào, sau đó liền đưa tay tới đặt lên đôi bờ vai nhẵn mịn của Thẩm Hành.
Còn chưa bắt đầu đấm bốp, tôi đã cảm nhận được thân thể Thẩm Hành đột ngột trở nên cừng đờ. Y không hề ngoảnh đầu lại. “…A Uyển?”
Tôi đáp: “Là con, sư phụ.”
Thẩm Hành ngoảnh đầu lại. Nước trong thùng tắm rất trong, ánh mắt tôi vô tình liếc thấy hai điểm màu đỏ trước ngực Thẩm Hành. Sư phụ cũng giống như huynh trưởng, toàn thân huynh trưởng từ trên xuống dưới chẳng có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn thấy, nghĩ thế, trái tim đang đập thình thịch của tôi dần ổn định trở lại.
“A Thanh đâu rồi?”
A Thanh là gã người hầu trong tiểu viện này, tôi từng gặp mấy lần, thấy gã hơi lơ ngơ, còn rất thích ngủ gật nữa. Tôi đáp: “Khi vào đây con không nhìn thấy gã. Có lẽ gã đã đi ngủ mất rồi.”
Thẩm Hành không hề tỏ ra lúng túng, trên mặt cũng không lộ chút vẻ dị thường nào, vô cùng quang minh chính đại. Y bình tĩnh cúi đầu nhìn vò rượu hoa quả bên dưới chân tôi, cười hỏi: “Đến tìm sư phụ uống rượu sao?”
Tôi sợ Thẩm Hành không cho tôi uống, liền vội vàng nói: “Là rượu hoa quả, không có chút mùi rượu nào đâu.”
Thẩm Hành nói: “A Uyển đợi một lát, ta mặc quần áo xong rồi sẽ ra ngay.”
Tôi đáp “vâng” một tiếng nhưng vừa mới định rời đi thì chợt nghe giữa không trung vang lên những tiếng động khe khẽ, kèm theo đó là một tiếng “A Uyển” vẻ đầy nôn nóng của Thẩm Hành. Sau đó, từ nơi cổ tay truyền tới một lực kéo rất mạnh, tôi bất giác cảm thẩy trời đất quay cuồng, “ục ục ục ục”, nước bắt đầu chui vào trong mũi, trong miệng tôi.
“Ư…”
Tôi vốn không biết bơi, đành giãy giụa trong thùng tắm nhưng rất nhanh sau đó đã được hô hấp trở lại, thế là liền vừa thở dốc vừa uể oải bám lấy thân thể Thẩm Hành, sau khi ho sù sụ liền mấy tiếng mới có thể cất lời hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Hành ôm hờ lấy tôi, đáp: “Vừa rồi có thích khách.”
Tôi nghe thế thì không kìm được mở to đôi mắt, lại tỉ mỉ quan sát xung quanh, thấy trong phòng lúc này không ngờ lại cắm đầy những mũi phi tiêu hình ngũ giác, chắc hẳn vừa rồi khi tôi tránh dưới nước, Thẩm Hành đã phải ứng phó với một trận mưa ám khí dày đặc.
Tôi lại hỏi: “Thích khách rốt cuộc muốn giết ai vậy? là con hay là sư phụ?” Sau đó trầm ngâm nói: “Có lẽ không phải là muốn giết con, vì giết con thì không cần dùng đến nhiều ám khí như thế. Hơn nữa con tới chỗ sư phụ chỉ là nhất thời nổi hứng, thích khách ắt không thể đoán trước được. Có điều… tại sao lại có thích khách tới ám sát sư phụ nhỉ? Sư phụ đã gây thù chuốc oán với ai ở bên ngoài ư?”
“Ta sẽ điều tra rõ ràng, A Uyển không cần lo lắng.”
Vừa rồi phải ngâm trong nước nên mắt có hơi cay, tôi bèn đưa tay lên định dụi, nhưng Thẩm Hành lại giữ lấy tay tôi, nói: “Đừng dụi, không tốt cho mắt đâu. Cố nhịn một chút.”
Tôi nói: “Con khó chịu lắm.”
Thẩm Hành dịu giọng dỗ dành: “Để ta thổi cho con, con chớ có dụi đấy.” Dứt lời, Thẩm Hành quả thực đã ghé miệng tới trước mắt tôi mà nhẹ nhàng thổi mấy hơi.
Tôi không kìm được chớp chớp mắt liên tục, nước mắt nhanh chóng tràn ra, khi chảy qua những chỗ bị cay tức thì khiến tôi dễ chịu hơn hẳn.
Tôi nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Tôi vốn cũng không hề ý thực được rằng tư thế của mình với Thẩm Hành bây giờ vô cùng ám muội, cho đến khi nghe thấy “cạch” một tiếng, tôi nhìn thấy A Thanh vứt thùng nước trong tay xuống rồi hoảng hốt bỏ chạy ra ngoài, thế là mới khẽ ho lên mấy tiếng.
Thẩm Hành không hề buông tôi ra, còn khẽ hỏi: “Có phải cổ họng không được thoải mái không?”
Tôi lại ho thêm mấy tiếng nữa, nói: “Dạ không, sư phụ nên buông con ra rồi.”
Thẩm Hành xem chừng có chút lưu luyến không nỡ rời, nhưng rốt cuộc vẫn buông tôi ta. Tôi đứng thẳng người dậy, nói: “Lần này thực là nguy quá, vừa rồi A Thanh nhìn thấy hai chúng ta như vậy nhất định là đã hiểu lầm, ngày mai trong phủ chỉ sẽ có không ít lời đồn bữa bãi. Nếu mẹ mà nghe được, bà nhất định sẽ tới mắng con cho mà xem.”
Tôi đang chuẩn bị bước ra khỏi thùng tắm, lại không ngờ đáy thùng tắm trơn đến vậy, tôi vừa giẫm xuống đã bị trượt chân, sau đó lại một lần nữa nhào lên người Thẩm Hành. Có lẽ vì vừa rồi đã phải chịu một phen tập kích nên thùng tắm trở nên hết sức lỏng lẻo, sau khi lắc lư mấy cái liền vỡ tan ra, nước lập tức tràn hết ra ngoài.
Thẩm Hành và tôi lúc này cả người đều ước nhẹp ngã sõng soài. Thật không khéo làm sao, môi tôi chẳng biết thế nào lại áp lên môi của Thẩm Hành. Môi của Thẩm Hành hơi lạnh, còn có một mùi gì đó rất thơm nữa. Tôi vô thức liến thử một chút rồi không kìm được mừng rỡ reo lên: “Sư phụ, người nhất định là vừa mới uống rượu nho rồi!”
Lại một tiếng “cạch” nữa vang lên, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy A Thanh vứt bỏ thùng nước trong tay hoảng hốt bỏ chạy ra ngoài.
Ánh mắt Thẩm Hành trở nên sâu thẳm, dường như có một làn hơi sương mờ mịt ở bên trong, đôi tay đang quàng qua eo tôi thì trở nên nóng bỏng. Rồi y cất giọng khàn khàn gọi khẽ: “A Uyển.”
Tôi tỉnh táo trở lại, ý thức được rằng hành động vừa rồi của mình có phần không ổn lắm. Tôi bèn đứng dậy khỏi người Thẩm Hành, nói với y một tiếng xin lỗi.
Thẩm Hành hỏi tôi: “Tại sao A Uyển phải xin lỗi?”
Tôi đưa tay sờ mũi. “Vừa rồi con không nên làm như vậy, trong sách có nói những việc này chỉ có thể làm với tình nhân của mình thôi. Con và sư phụ không phải là tình nhân của nhau, không thể làm ra chuyện như vậy được.”
Thẩm Hành cười hỏi: “Con xem được điều này trong cuốn sách nào vậy?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Các cuốn tiểu thuyết đều nói thế cả mà.”
“Tiểu thuyết nói thế thì con liền tin là như thế ư?”
Tôi nói: “Mẹ con cũng nói những chuyện thế này chỉ có thể làm với phu quân của con thôi.”
Tôi nói: “Kỳ thực con cũng không hiểu lắm…” Sau đó liền tỏ vẻ nghiêm túc hỏi Thẩm Hành: “Sư phụ, con rốt cuộc nên làm theo lời ai?”
Thẩm Hành khẽ ho một tiếng, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Y nói: “Vương phi nói không sai, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Việc này A Uyển ngoài làm với phu quân ra còn có thể làm với sư phụ nữa, nhưng tuyệt đối không được đi tìm người nào khác đâu đấy. Nếu sau này A Uyển muốn…” Hơi dừng một chút, Thẩm Hành cất giọng dịu dàng nói tiếp: “Cứ đến tìm sư phụ là được rồi.”
Cha từng nói con cứ nghe lời sư phụ thì tuyệt đối không thể nào sai được.
Tôi trịnh trọng gật đầu. “Sư phụ, nếu sau này có nhu cầu, con nhất định sẽ tới tìm người.”
Thẩm Hành khẽ ho mấy tiếng, thần sắc có chút phức tạp nhưng rất nhanh sau đó đã lại trở nên kiên định. Y nói: “Quần áo của con ướt hết rồi, mau thay một bộ khác đi.” Thẩm Hành kéo một chiếc áo rộng từ trên bình phong xuống, khoác lên người mình. Một lát sau, chẳng biết y lấy từ đâu ra một bộ váy áo màu xanh lam, nói: “Hãy cứ thay tạm bộ này đi vậy.”
Tôi hơi sững người, sao trong phòng Thẩm Hành lại có xiêm y của con gái nhỉ?
Thẩm Hành lại nói tiếp: “Là đồ mới đây, mấy hôm trước đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo ta vừa hay nhìn thấy, cảm thấy hợp với con thì liền mua luôn, bây giờ quả nhiên là có đất dụng võ. Đừng ngây ra nữa, mau thay vào đi kẻo lại bị cảm lạnh.”
Khi tôi thay xong bộ đồ đi ra, Thẩm Hành lộ rõ vẻ dịu dàng. Tôi dang rộng hai tay nhìn trái ngó phải một hồi, sau đó ngạc nhiên bật thốt: “Sư phụ, đôi mắt người thật là chuẩn quá, không ngờ kích cỡ lại hoàn toàn vừa với con, không to cũng không nhỏ tí nào.”
Nét cười nơi đáy mắt Thẩm Hành lúc này rạng rỡ tựa ánh trăng bên ngoài kia vậy.
Mặt đất lúc này tan tác tả tơi, vò rượu hoa quả mà tôi mang tới cũng đã đổ hết ra đất. Tôi cảm thấy khá tiếc nuối, sớm biết thế này thì đã kêu Lê Tâm chuẩn bị thêm một vò nữa rồi. Có điều tôi cũng không phải tiếc nuối quá lâu, khi Thẩm Hành thay xong quần áo đi ra, không ngờ y lại ôm theo một vò rượu.
Tôi ngước lên nhìn, hai mắt lập tức trở nên sáng rực. “Sư phụ, là rượu nho đấy ư?”
Nhớ lại mùi rượu nho trên môi Thẩm Hành vừa rồi, lũ sâu rượu trong bụng tôi tức thì nhộn nhạo, thế là tôi liền nhảy qua đống hỗn độn trên mặt đất tới trước mặt Thẩm Hành, lại ghé tới mở nắp vò rượu ra ngửi, quả đúng là thứ mùi ngọt ngào đó.
Tôi hưng phấn nói: “Bây giờ ánh trăng đang đẹp, chúng ta mau ra ngoài sân thôi.”
“Đợi một chút đã.” Thẩm Hành đưa vò rượu nho tới cho tôi, lại tiện tay với lấy một chiếc áo choàng sạch sẽ khoác lên người tôi, một loạt những động tác này y làm rất thuần thục, cứ như là đã từng làm vô số lần rồi vậy.
“Bên ngoài trời lạnh.” Nói rồi Thẩm Hành lại nhét cho tôi một chiếc lò sưởi cầm tay.
Khóe miệng hơi co giật, tôi nói: “Sư phụ, bây giờ mới là mùa thu thôi.”
Thẩm Hành khăng khăng nói: “Thân thể con không được khỏe, cứ ôm lấy đi.”
“Con bây giờ đã khỏe rồi mà.” Tuy ngoài miệng làu bàu như thế nhưng tôi vẫn nghe theo theo lời của Thẩm Hành. Khi cùng Thẩm Hành ra ngoài, tôi vừa hay gặp A Thanh đang chuẩn bị đi vào trong. A Thanh hết nhìn tôi rồi lại nhìn Thẩm Hành, ánh mắt vô cùng quái dị, cuối cùng gã nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói: “Quận… Quận chúa…”
Tôi nhủ thầm thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, bèn dặn: “Vừa rồi ngươi không nhìn thấy gì hết cả.”
Những lời đồn nhảm nhí tôi chẳng để vào lòng, tôi chỉ sợ bị mẹ mắng thôi.
A Thanh lập tức gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Tôi hài lòng gật đầu. “Tốt lắm.”
Thẩm Hành nói với A Thanh: “Trong phòng bây giờ hơi bừa bộn, ngươi vào thu dọn một chút đi. Thu dọn xong thì hãy đi nghỉ ngơi, khỏi cần ở lại đây thêm nữa.”
A Thanh chẳng biết đang nghĩ gì, tự nhiên lại hoang mang ngước mắt ngó nhìn chúng tôi, khuôn mặt bỗng trở nên đỏ bừng.
Tôi và Thầm Hành cùng đi tới bên chiếc bàn đá cẩm thạch dưới gốc cây. Tôi ôm lò sưởi cầm tay trong lòng, làu bàu: “Sư phụ, gã người hầu này của sư phụ đúng là quái lạ quá chừng.”
Thẩm Hành nói: “Gã xưa nay vẫn luôn như vậy, A Uyển đừng để bụng làm gì.”
Sau khi uống với tôi mấy ly rượu nho, Thẩm Hành mới hỏi: “A Uyển có tâm sự gì ư?”
Thẩm Hành quả đúng là mắt sáng như đuốc, tôi đưa tay chống cằm hỏi ngược lại: “Sư phụ, nếu có một người đã đi theo sư phụ nhiều năm đột nhiên phản bội sư phụ, liệu sư phụ có tức giận không? Sau cơn tức giận liệu có thương tâm không?”
Thẩm Hành trầm ngâm một lát rồi mới đáp: “Nếu y thực sự đã làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ, vậy thì chẳng việc gì phải giận cả, ta cùng lắm chỉ trách mình không biết nhìn người thôi.” Thẩm Hành nhìn tôi chăm chú, hỏi: “Đào Chi là người của Thái tử ư?”
Tôi gật đầu, nói chuyện với sư phụ đúng là đỡ được bao nhiêu sức lực, có một số lời tôi còn chưa nói thì y đã biết rồi. Tôi lại nói tiếp: “Sư phụ, Đào Chi nói con không có trái tim. Con vốn không tin nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì lại thấy Đào Chi nói đúng. Con và Dịch Phong đã giao hảo mấy năm, y nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với con, đồng thời còn nói ra rất nhiều lời khó hiểu. Khi đó con chỉ cảm thấy nuối tiếc vì sau này không thể nghe Dịch Phong gảy đàn nữa, nhưng rồi Dịch Phong lại nói là tài cầm nghệ của sư phụ còn ở trên y, thế là ngay cả một chút nuối tiếc đó cũng biến mất luôn. Lúc ấy Đào Chi còn hỏi con, bao nhiêu năm giao tình như vậy nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt, lẽ nào trong lòng con không có một chút thương cảm nào ư?”
Thẩm Hành lắng nghe những lời tôi nói, sắc mặt chẳng chút xao động.
Tôi uống một ngụm rượu nho, sau đó nói tiếp: “Bây giờ nghĩ lại, con từ đầu đến cuối thực sự không có một chút thương cảm nào. Đào Chi phản bội con, rời khỏi con, trong lòng con đến một tia khó chịu cũng không có. Con cảm thấy bất luận là Dịch Phong hay Đào Chi, trong lòng con lẽ ra phải có một chút suy nghĩ, tâm trạng con lẽ ra phải có một chút xao động. Nhưng con không hề. Sư phụ, có lẽ con thực sự là một người không có trái tim.”
Nghĩ tới vẻ mặt của cha mẹ và huynh trưởng thường ngày khi nói với tôi về chữ tình, tôi đột nhiên bừng tỉnh ngộ. “Sư phụ, lời Liễu Không đại sư nói với mẹ con năm xưa nhất định là không liên quan gì tới chuyện cưới hỏi của con.” Tôi nhìn Thẩm Hành chăm chú. “Sư phụ, người đừng gạt con nữa, Liễu Không đại sư năm xưa có phải nói con vừa sinh ra đã là người không có trái tim không? Cho nên trong chuyện tình cảm con mới ngốc nghếch như thế, dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng không thể hiểu nổi một chữ tình.”
Thẩm Hành trầm lặng suốt một hồi lâu, cuối cùng mới khẽ thở dài đáp: “Phải.”
Trái tim tôi bất giác hơi run lên.
Thẩm Hành lại nói: “Nhưng như vậy thì cũng có sao đâu. A Uyển, con không hiểu thì ta sẽ dạy cho con đến khi nào hiểu thì thôi, nếu cả đời này con đều không hiểu, vậy ta sẽ dạy con cả đời. Hơn nữa đối với con, không có trái tim cũng không hẳn là chuyện xấu. Không có trái tim thì sẽ không có tình cảm, và con sẽ không bao giờ bị tổn thương.”
Lúc này, tôi lại đột nhiên nhớ tới giấc mơ đã đeo bám tôi suốt mười sáu năm trời kia.
Nữ tử trong mơ kia cũng tên là A Uyển, dưới một bầu trời màu máu, nàng ta oán hận nói: “Nếu có kiếp sau, A Uyển cũng muốn làm một người không có trái tim, vì không có trái tim thì sẽ không có tình cảm, không có tình cảm thì sẽ không biết đau lòng là gì.”
Dường như có thứ gì đó bật ra ngoài.
Nếu Tư Mã Cẩn Du thực sự là Tần Mộc Viễn, vậy… Thẩm Yến là ai đây?
Tôi ngẩn ngơ nhìn Thẩm Hành.
Y đột nhiên lại gần tôi, khẽ nói: “A Uyển, cái gì nghĩ không thông thì đừng nên nghĩ nữa, sự phiền não của con sư phụ sẽ giúp con giải quyết. Con muốn có cái gì, sư phụ sẽ kiếm về cho con cái đó.”
Đêm qua tôi uống không ít rượu, hơi say, rốt cuộc đã trở về tiểu viện của mình như thế nào tôi cũng chẳng rõ nữa, chỉ biết khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao đến ba con sào rồi. Lê Tâm lúc này đang hầu hạ bên giường, thấy tôi tỉnh lại thì bèn bưng tới cho tôi một bát canh giải rượu.
Khi tôi đang uống canh, Lê Tâm cười híp mắt nói: “Đêm qua là Thẩm công tử đưa Quận chúa về đấy.” Hơi dừng một chút, Lê Tâm chăm chú nhìn tôi, nhỏ giọng nói tiếp: “Quận chúa, bây giờ cả vương phủ đều đang nói Quận chúa đêm qua nổi lòng sắc dục, đã đè Thẩm công tử vốn đang tắm ra ngay tại chỗ mà làm cái gì đó rồi đấy.”
Phì…
Tôi phun hết canh giải rượu trong miệng ra, vừa ho sắc sụa vừa hỏi: “Cái gì cơ?”
Lê Tâm nói: “Quận chúa không biết chứ, gã A Thanh đó vốn nổi tiếng là lắm mồm nhất trong vương phủ đấy. Đừng thấy gã mặt mày lơ ngơ mà nhầm, khi nói tới một số chuyện gã chẳng thể nào ngưng lời được đâu.”
Tôi thầm kêu hỏng bét, sau khi cầm lấy chiếc khăn Lê Tâm đưa cho để lau miệng, tôi lại hỏi: “Mẹ ta đã tới đây chưa?”
“Dạ chưa?”
“Vậy còn cha ta?”
“Cũng chưa.”
“Thế… huynh trưởng của ta thì sao?”
Lê Tâm thở dài than: “Quận chúa dậy hơi muộn, cho nên đã bỏ lỡ mất một số chuyện rồi. Bây giờ có lẽ chẳng có người nào chú ý tới chuyện của Quận chúa nữa đâu. Sáng sớm hôm nay Vương gia và Thế tử gia sau khi tan buổi chầu sớm trở về đã lại cãi một trận, sau đó Thế tử gia liền nói là muốn dọn ra ngoài tự lập môn hộ.”
Tôi cả kinh bật thốt: “Vậy bây giờ đã dọn ra ngoài chưa?”
Lê Tâm gật đầu đáp: “Thái tử điện hạ đã thưởng cho Thế tử gia một tòa phủ đệ, nửa canh giờ trước Thế tử gian đã dọn qua bên đó rồi. Vương gia giận đến ngất đi, Vương phi thì cũng khóc đến sung húp hai mắt. Hiện giờ toàn bộ vương phủ đều đã trở nên hỗn loạn, cho nên Quận chúa có thể yên tâm, so sánh với chuyện của Thế tử gia, chuyện hoang đường mà Quận chúa làm ra đêm qua không đáng kể gì đâu.”
Tôi ngạc nhiên vô cùng, vốn tưởng cha và huynh trưởng sẽ cải nhau tới tận lúc tân hoàng đăng cơ, chẳng ngờ mới bây giờ mà huynh trưởng đã ra ngoài tự lập môn hộ rồi.
Tôi hỏi: “Bây giờ mẹ ta đang ở đâu?”
Lê Tâm đáp: “Sau khi Vương gia ngất đi, Thẩm công tử đã qua thăm khám rồi. Bây giờ có lẽ Vương phi đang ở bên cạnh Vương gia.”
Tôi chải chuốt qua loa một chút rồi vội vàng qua bên đó. Còn chưa bước chân vào tiểu viện của cha mẹ, tôi đã gặp Thẩm Hành vừa từ trong đó đi ra, liền hỏi: “Sư phụ, cha con sao rồi?”
Thẩm Hành đáp: “Không có gì đáng ngại, chỉ là khí giận công tâm mà thôi, chờ sau khi khí giận tan đi là sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Tôi khẽ gật đầu, đang định đi vào thì Thẩm Hành chợt kéo tay tôi lại, nói: “Vương gia và Vương phi cần được yên tĩnh.”
Tôi ngó thấy Thẩm Hành mặt mày bình thản, không hề có một tia hoảng loạn, xem ra chuyện này không hề nghiêm trọng như trong tưởng tượng của tôi. Tôi liền kéo Thẩm Hành tới một góc vắng vẻ, hỏi: “Sư phụ, con cảm thấy chuyện này có vấn đề. Con rất hiểu huynh trưởng, dù huynh ấy có giận cha con đến mấy thì cũng không bao giờ làm ra chuyện tự lập môn hộ đâu.”
Thẩm Hành khẽ mỉm cười hỏi ngược lại: “Vậy A Uyển cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ nào?”
Nhìn thần sắc của Thẩm Hành, tôi lại càng cảm thấy phán đoán của mình là đúng, bèn thử thăm dò: “Lẽ nào hai người bọn họ đang dùng khổ nhục kế?”
Thẩm Hành gật đầu.
“Vương gia và Thế tử hiện đang là tâm phúc của hai vị Hoàng tử, nhưng lại vì quan hệ cha con giữa bọn họ nên cả Thái tử và Tam Hoàng tử đều có cố kỵ. Nếu Vương gia và Thế tử muốn hoàn toàn nhận được sự tin tưởng của hai vị Hoàng tử, vậy thì đoạn tuyệt quan hệ chính là biện pháp gọn ghẽ và dễ dàng nhất. Hoàng đế Thiên Long triều chẳng còn sống được bao lâu nữa, phen khổ nhục kế này sẽ không phải kéo dài quá lâu đâu, A Uyển cứ việc yên tâm.”
Tôi nói: “Sư phụ, người lợi hại quá.” Ngay cả việc Hoàng đế chẳng còn sống được bao lâu mà cũng biết rõ ràng như vậy, quả đúng là cao nhân có khác.
Thẩm Hành đưa tay tới xoa đầu tôi, tôi để mặc cho y xoa, sau thời gian vừa rồi tôi đã quen với sự đụng chạm của Thẩm Hành rồi. Y mỉm cười nói: “Có điều A Uyển phải nhớ lấy, đừng nên để lộ sơ hở trước mặt người ngoài.”
“Con biết mà.” Bây giờ ở trước mặt người ngoài tôi cần giả bộ vô cùng căm phẫn.
À phải rồi, hiện giờ huynh trưởng đã dọn ra ngoài tự lập môn hộ, tôi là em gái, theo lý mà nói thì cần phải giận dữ chạy tới cãi nhau với huynh trưởng một phen, sau đó thì khóc lóc chạy trở về vương phủ. Nghĩ thế, tôi liền nói: “Sư phụ, bây giờ con phải ra ngoài một chuyến.”
Thẩm Hành nói: “Nhớ cẩn thận đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.