Long Nhất từ từ tỉnh dậy, chỉ cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn. Nhát kiếm đó vậy mà lại không lấy mạng nàng?! Là mạng của nàng rẻ mạt quá sao?
Thở sâu ra một hơi, nàng mờ mịt nhìn trần nhà, đột nhiên cảm thấy rất mệt, mệt đến nỗi không muốn nghĩ ngợi gì nữa.
Kiếm Hậu Nam vào phòng nhìn thấy cảnh Long Nhất mở to mắt nhìn trần nhà. Thấy nàng tỉnh lại, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, phát hiện trong lòng mình lại có thể dâng lên niềm vui sướng sâu sắc.
“Thanh tỷ.” Hắn gọi, đến gần bên giường.
Long Nhất dường như không nghe thấy, ngay cả tròng mắt cũng không động đậy, chỉ là cứ mãi nhìn phía trên xa xăm vô tận.
Nghĩ nàng chắc chắn là hận mình, trong lòng Kiếm Hậu Nam áy náy, lại biết bản thân đâm nàng một nhát kiếm kia không thể chỉ một tiếng xin lỗi là xong. Vì thế hắn sẽ không dùng bất kỳ lời nói nào bào chữa cho bản thân.
“Thanh tỷ, phải thay thuốc rồi.” Hắn nói, không hề hi vọng nàng sẽ trả lời mình.
Đúng như hắn nghĩ, Long Nhất không có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả suy nghĩ cự tuyệt cũng không có.
Khe khẽ thở dài, Kiếm Hậu Nam cũng không nhiều lời, cúi xuống giở tấm chăn trên người Long Nhất, có chút do dự, tay phải hướng về phía vạt áo nội y trắng thuần của nàng. Kỳ thực Long Nhất hôn mê mấy ngày nay đều là hắn thay nàng thay thuốc và xử lý vết thương, hơn nữa thay y phục, lau thân thể, cũng đều do hắn tự tay làm. Chỉ là đối diện nàng đã thanh tỉnh, muốn làm những việc này, dường như cũng có chút lúng túng.
Mở rộng vạt áo làm lộ ra da thịt trắng ngần như ngọc cùng miếng vải băng chặt vết thương. Kiếm Hậu Nam hít sâu một hơi, lần đầu tiên phát hiện bàn tay gỡ vải băng của bản thân không khống chế được run run.
Lúc gỡ vải băng xuống, ngoài vết thương đã từ từ liền miệng ra, còn có đồi ngực xinh đẹp cũng đồng thời lộ ra. Kiếm Hậu Nam rốt cuộc nhịn không được cả khuôn mặt tuấn tú đều ửng đỏ, không quay đầu đi. Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ, cũng không phải là lần đầu nhìn thấy thân thể trần trụi của nàng, vì sao hôm nay tâm trí cứ hỗn loạn như vậy.
Biết rằng bản thân lúc này không nên suy nghĩ lung tung, hắn hít sâu một hơi, nén xuống sự xao động trong lòng, bắt toàn bộ tâm tư của mình đặt vào vết thương của Long Nhất.
Rửa sạch thuốc cũ, thay thuốc mới, lại giúp nàng băng lại miệng vết thương….
Hắn muốn nhanh chóng hoàn thành mọi việc, lại phát hiện ngón tay mình hôm nay lại trở nên mẫn cảm khác thường, cũng vụng về khác thường. Đợi đến khi làm xong hết thảy, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Cũng may là Long Nhất không hề có bất kỳ phản ứng gì, nếu không hắn sẽ càng lúng túng hơn.
“Thanh tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Giúp Long Nhất mặc lại y phục, Kiếm Hậu Nam bỏ lại một câu như vậy, rồi sau đó cơ hồ như đang chạy trốn, bưng chậu nước dơ rời khỏi phòng.
Ánh mắt Long Nhất trước sau vẫn không hề động đậy, tựa hồ như không hề biết mọi việc xảy ra xung quanh.
Kiếm Hậu Nam chạy ra khỏi phòng, đứng ở trong sân hít lấy hít để từng hơi để hóa giải sự nghẹt thở bất thường trong lòng. Trên tay hắn tựa hồ vẫn còn lưu lại cảm xúc khi chạm vào da thịt tinh tế trơn nhẵn của Long Nhất, trong mũi tựa hồ vẫn có thể ngửi thấy mùi thảo dược xen lẫn với mùi thơm cơ thể nữ nhi tản mát trên người nàng.
Rốt cuộc là hắn bị sao vậy? Mở ra lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Kiếm Hậu Nam như nghĩ đến cái gì, ánh mắt cứ nhìn về phía trước, vì cảm giác đột ngột xuất hiện mà cảm thấy lo sợ nghi hoặc không thôi.
Hôm đó vì cứu Tử Tiêu, hắn cơ hồ khiến Long Nhất chết dưới kiếm của mình, mà hắn cũng thực sự khiến người của cung Tuyết Ngưng nghĩ rằng Long Nhất chết dưới kiếm của hắn. Hắn dùng thuốc tự điều chế khiến tim Long Nhất tạm thời ngừng đập, thân thể trở nên lạnh ngắt, đồng thời lại dùng chân khí bảo vệ tâm mạch của nàng mãi cho đến khi Minh Nguyệt Hề cho phép hắn mang “thi thể” của Long Nhất đi. Do hắn có ơn với cung Tuyết Ngưng, Minh Nguyệt Hề cũng không nhỏ mọn đến nỗi ngay cả một cỗ thi thể cũng không cho hắn mang về sơn trang mai táng.
Đưa Long Nhất ra khỏi hồ Lạc Lan, hắn không hề quay về núi Kiếm Khiếu ngay lập tức, mà là ở gần đây tìm một căn nhà của tiều phu trong núi để ở, cứu chữa cho Long Nhất chỉ còn một chút hơi thở.
Mặc dù biết rõ cứu sống Long Nhất, lại sẽ có rất nhiều người vô tội chết dưới tay nàng, nhưng hắn thực sự không có cách nào thấy chết mà không cứu, huống hồ người này còn là đồ đệ của phụ thân hắn.
Hắn không biết cứu sống nàng xong phải làm thế nào, hắn có nên nhân cơ hội này phế đi võ công của nàng, như vậy đợi nàng khỏi lại sau này cũng không thể lạm sát kẻ vô tội, chỉ là….
Hắn nhớ tới ánh mắt hôm đó của Long Nhất, thống khổ, đau thương, lạnh lùng, chán nản…. Hắn nói không nên lời đó là cái gì, chỉ cảm thấy rất phức tạp, phức tạp đến mức khiến trái tim hắn loáng thoáng có chút đau nhói. Lại nhớ đến ánh mắt lúc mới tỉnh dậy của nàng, như vậy trống rỗng, cơ hồ cái gì cũng không có, chân mày hắn không khỏi nhíu chặt, bỗng nhiên xoay người đi vào nhà tranh.
Ngoài dự đoán, mắt Long Nhất lại nhắm lại, dường như vẫn chưa ngủ đủ, chỉ là hai hàng lông mi thanh tú thon dài như chiếc lồng rũ xuống từng tầng, nhè nhẹ khép lại.
Ánh mắt Kiếm Hậu Nam không cách nào khống chế được nhìn gương mặt đang ngủ say của Long Nhất, mấy ngày qua đây là lần đầu tiên hắn cẩn thận tỉ mỉ đánh giá diện mạo của nàng.
Đó thực sự là một khuôn mặt rất mỹ lệ, lúc đôi mắt đó nhắm lại, là dung mạo dịu dàng của một nữ tử bình thường, chân thật đến làm cho lòng người sinh ra cảm giác muốn gần gũi.
Tay hắn bất giác sờ sờ vào hàng mi dài cong như cánh quạt rũ xuống, nhẹ nhàng như một cơn gió, trên mặt dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
Một khi cái hố đen sâu dưới hàng mi này lộ ra, gương mặt này lại biến thành một chiếc mặt nạ lừa người, khiến lòng người lạnh lẽo không cách nào nắm bắt được.
Chỉ là----
Nếu thật sự phế đi võ công của nàng, với những hậu quả do tất cả việc làm trước đây của nàng gây ra, có phải chẳng khác nào gián tiếp lấy mạng của nàng? Kẻ thù của nàng nghĩ thôi đã thấy ở khắp thiên hạ.
Một ngày này, Long Nhất tỉnh dậy từ cơn mê man, Kiếm Hậu Nam không có ở đây, nàng gắng sức xuống giường, chầm chậm mà vô thức bước ra khỏi căn phòng đã nằm thời gian dài.
Không phải cung Tuyết Ngưng.
Cánh tay nàng vịn vào khung cửa bên cạnh, đứng nhìn căn nhà tranh giữa sườn núi dường như đã qua mấy đời.
Ở giữa sườn núi, trước mặt là khoảng đất trống dùng hàng rào trúc nhỏ vây lại, ngoài hai gốc cây mận xoắn vào nhau mà sống ra, không còn vật gì khác. Có lẽ là giáp với phương Bắc, mùa xuân đến núi Kiếm Khiếu cũng muộn hơn một chút, lúc hoa mận trên núi Kiếm Khiếu rụng hết, hai gốc cây này lại sum xuê cành lá như cũ.
Nhấc chân bước ra khỏi bậc cửa, Long Nhất gần như mê man nhìn màu trắng mảnh mai đầy khắp cây, kìm lòng không đặng bước tới gốc cây, nhấc tay khẽ vuốt thân cây xù xì thô ráp, nàng quyến luyến áp mặt vào thân cây.
Cơn gió lạnh khẽ thổi qua thân thể chỉ mặc một lớp áo mỏng trên người, đem hàn ý thẩm thấu vào thân thể nàng, lại không thể ngấm vào trong lòng nàng. Lòng nàng rất mờ mịt trống rỗng, sự trống rỗng trước giờ chưa từng có, cái gì cũng không có. Nàng thực sự tham luyến cảm giác này, thậm chí không muốn suy nghĩ bất kỳ chuyện gì.
Gió núi len qua mái tóc dài buông rũ của nàng, giống như bàn tay yêu thương của mẫu thân.
Đối diện là dãy núi xanh biếc chập chùng kéo dài, được cây rừng xanh um bao phủ, pha thêm chút sắc trắng đơn thuần hay sắc hồng phấn, là hoa mận, không thì là hoa đào, giống như áng mây nhẹ.
Long Nhất trượt người ngồi xuống dưới gốc cây, ánh mắt hướng về bầu trời mờ sương, sau đó dời sang phía núi có hoa mây đan xen.
Là hắn cứu nàng! Hắn đâm nàng bị thương, rồi lại cứu nàng.
Hắn không nên cứu nàng.
Nhắm mắt lại, nàng cảm thấy hơi mệt, nhưng gió núi thổi vào người làm nàng cảm giác được sự lạnh lùng trong trẻo của cuộc sống. Nhíu mày, lại mở mắt ra, cảnh xuân sắc tràn đầy trước mắt.
Đó là lựa chọn không cách nào tránh được, lựa chọn không thể không làm ------ lấy sinh mạng của người khác đổi lấy sự sinh tồn cho chính mình.
Nhưng đến khi ngươi bắt đầu đem việc giết người trở thành một thói quen, ngươi đối với sinh mạng cũng chắc chắn không còn thấy quan trọng. Có đôi khi nàng nghĩ, nếu máu của mình cũng bắn tung tóe ra như vậy, không biết sẽ chói lọi như thế nào, nàng nhất định sẽ mỉm cười nhìn cho kỹ.
Cho nên, cho nên lúc nàng bị kiếm của hắn đâm trúng, nàng cũng không có hận ý, chỉ là cảm giác thư thái trống rỗng vô cùng. Cuộc sống như thế này nàng thực sự chán ngán rồi.
Nhưng chung quy hắn vẫn cứu nàng. Hắn không nên cứu nàng, lần cứu này, hai người liền vĩnh viễn dây dưa không rõ ràng.
Khẽ thở dài một hơi, vầng trán nàng nhẹ cọ trên thân cây, nhớ đến ánh mắt ôn hòa của hắn, tim bỗng nhiên lại mơ hồ đau đớn.
Một trận gió mạnh thổi hoa mận rơi như mưa, rơi lả tả đầy trên mái tóc dài đen nhánh và y phục trắng thuần của nàng. Nàng nhịn không được khẽ ho nhẹ, động tới vết thương mới lành, càng khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự đau đớn của việc tồn tại.
Sớm đã không nhớ rõ, vào thời khắc nào cảnh xuân dạt dào sức sống trước mắt lại chân chính lọt vào tầm mắt này. Mặc dù trong trí nhớ hoa mận và nụ cười ấm áp so với lúc này thì rực rõ hơn nhiều, chỉ là trong lòng nàng hiểu rõ, sẽ không còn xuất hiện nữa. Mà đối với nàng, hết thảy những thứ trước mắt nàng lúc này đều là xa xỉ. Vì thế, nàng dung túng bản thân không chút băn khoăn hưởng thụ tất cả mọi thứ này, nhưng lại không dám tham luyến. Nàng thậm chí không dám nghĩ tới ngày tháng thế này sẽ kéo dài bao lâu.
Kiếm Hậu Nam hái thuốc trở về, không ngờ lại nhìn thấy Long Nhất cứ mặc áo phong phanh đơn bạc như vậy ngồi trong gió xuân se lạnh, trong lòng không khỏi căng thẳng. Không biết có phải do so với dĩ vãng hình ảnh giản dị dưới làn mưa hoa lộng lẫy toát ra vẻ đẹp đặc biệt hay là bởi lo lắng thân thể vẫn chưa hết bệnh của nàng không chịu nổi tiết trời se lạnh. Long Nhất sau khi bị thương dường như không còn là nữ tử tâm ngoan thủ lạt mà hắn quen thuộc, từ sau khi tỉnh dậy nàng chẳng nói một lời nào, ngược lại khiến hắn rất muốn hiểu được tâm tư của nàng.
Đặt gùi thuốc xuống, hắn bước nhanh đến bên Long Nhất, không nghĩ ngợi gì cúi rạp người xuống ôm nàng từ dưới đất lên, sau đó xoay người chuẩn bị quay về phòng.
“Lạnh như vậy, với thân thể tỷ như lúc này sao có thể chịu được?” Giọng nói hắn ôn nhu trách cứ, không hề phát hiện sự đương nhiên trong hành vi của bản thân. Mấy ngày gần đây, chiếu cố nàng có lẽ cũng đã trở thành thói quen.
Long Nhất từ từ lấy lại tinh thần, giương mắt nhìn gương mặt của nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Chân mày thon dài, thanh nhã lại mang theo sự kiên cường không thể bỏ qua; đôi mắt đen sâu trong suốt như hồ nước trong vắt, tràn đầy sự ấm áp như mùa xuân khiến tim nàng xao động nhớ nhung; còn có sóng mũi cao thẳng chỉ thuộc về nam nhân đó, đôi môi cong duyên dáng và cái cằm cương nghị.
Hóa ra, Nam nhi nhỏ bé ốm yếu trong lòng nàng đã trở thành một nam nhân làm cho nữ nhi rung động.
Nhìn gương mặt trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Long Nhất có thể cảm nhận được hô hấp phập phồng nhỏ nhẹ trong lồng ngực hắn. Vẻ đau lòng và tuyệt vọng bất thình lình nổi lên bao phủ lấy nàng, ngay cả bản thân nàng cũng không biết vì sao.
Cảm nhận được sự chăm chú của nàng, Kiếm Hậu Nam lại nhìn nàng một cái, trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa. Có thể thấy được nụ cười này từ nội tâm phát ra, so với nụ cười xa cách trước giờ có chút không giống.
Nhưng vết thương trên ngực lại vì nụ cười này của hắn mà trở nên dữ dội hơn, Long Nhất nhắm mắt, hít thật sâu, muốn kiềm chế gì đó, nhưng cuối cùng lại buông tha. Mở to mắt, dưới vẻ mặt kinh ngạc của Kiếm Hậu Nam, vươn tay ôm lấy cổ hắn, môi mềm nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Lồng ngực Kiếm Hậu Nam chấn động, cứng đờ, dừng chân lại.
Bị phong hàn, Long Nhất lại lâm vào hôn mê, còn bị sốt cao. Kiếm Hậu Nam vẫn một mực không nghỉ ngơi ở bên giường chăm sóc nàng, thân thể của hắn vốn cũng không phải khỏe mạnh, mấy ngày liền như vậy, cơ hồ như không chống đỡ nổi.
Một ngày, trời xanh nhẹ, mây phủ đầy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển mưa. Sau một đêm ra mồ hôi, Long Nhất rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Bởi vì miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại, vì thế ngoài việc cảm thấy có chút mệt mỏi ra, nàng so với người bình thường đã không mấy khác biệt, tin rằng lúc này nếu có cường địch đột kích, nàng cũng có đủ năng lực ứng phó.
“Nam nhi.” Khoanh tay đi đến phía sau Kiếm Hậu Nam đang sắc thuốc, gương mặt Long Nhất lại hiện lên nụ cười dịu dàng sủng ái đệ đệ. Thân thể đã bình phục, sự yếu đuối tự nhiên sẽ biến mất không thấy nữa. Không phải nàng không biết trong lúc dưỡng thương, thân thể của mình đã bị nam nhân trước mặt này nhìn thấy hết, cũng không phải không nhớ những việc mà nàng đã làm với hắn ngày hôm đó. Chỉ là, đối với những việc này quên đi là tốt nhất, chẳng qua khiến người ta xấu hổ mà thôi.
Kiếm Hậu Nam quay đầu lại, ánh mắt dò xét dừng trên mặt Long Nhất. Lại là nữ nhân mang mặt nạ khiến người ta không nhìn thấu tâm tư kia sao?
Tóc dài rối tung vấn thành búi, mặc dù mặc trên người bộ quần áo vải thô hắn tìm thấy, mặc dù nở nụ cười, lại không thể che dấu sự ung dung cao ngạo phát ra từ trong xương cốt. Đây thực sự là nữ nhân ngày hôm đó ngồi dưới gốc cây mận, mềm yếu ngỡ ngàng, rồi lại chủ động hôn hắn sao?
Bị Kiếm Hậu Nam nhìn có chút không tự nhiên, sau đó đột nhiên chú ý tới gương mặt tái nhợt lộ ra sự mệt mỏi của hắn, Long Nhất tiến lên một bước, hạ siêu thuốc vẫn chưa sắc xong từ bếp lửa xuống, “Ta đã khỏi rồi, không cần sắc nữa.” Không muốn nhìn thấy hắn vì nàng mà hao tâm tổn trí nữa, nàng chịu không được.
“Không được, tỷ vẫn còn…” Khuôn mặt ôn hòa của Kiếm Hậu Nam lần đầu tiên lộ ra vẻ bực mình, không thích nàng tự ý làm chủ như vậy, đang muốn đặt thuốc lên bếp lửa lại bị Long Nhất ngăn lại, sau đó bị kéo vào phòng một cách cương quyết.
Muốn hắn nghỉ ngơi một chút, Long Nhất lúc này mới phát hiện ra ngôi nhà tranh đơn sơ này chỉ có một cái giường, nói như vậy từ lúc nàng bị thương mãi đến tận bây giờ, hắn đều chưa nằm lên giường. Kia rốt cuộc là bao nhiêu ngày vậy? Long Nhất cảm thấy trong lồng ngực nhói đau không thể xem nhẹ.
“Đệ nghỉ ngơi một lúc cho ta.” Cứng rắn ấn Kiếm Hậu Nam lên giường, không để ý tới sự kháng nghị của hắn, nàng ra lệnh nói. Rồi sau đó thản nhiên cười cười, nghiêng người sát vào hắn đang nhíu mày giãy dụa muốn ngồi dậy, có chút dọa dẫm rồi nói tiếp: “Nếu đệ không thích ngủ một mình, ta không ngại ngủ cùng đệ.” Ánh mắt nàng lóe lên quyết tâm nói được làm được, không ai dám hoài nghi sự chân thật trong lời nói của nàng.
Kiếm Hậu Nam cứng đờ, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, để nàng tháo giày cho mình, lại đắp chăn bông lên. Không phải kiêng dè thân thủ của nàng, chỉ là lo lắng cơ thể nàng vẫn chưa bình phục, nếu ngay lúc này lại ra tay với nàng vì việc này, sợ là lại làm tái phát vết thương, đó không phải cái hắn muốn thấy.
Nhìn hắn nhắm mắt lại, ánh mắt Long Nhất lập tức trở nên dịu dàng vô cùng, trong lúc hắn không phòng bị nhanh chóng vung ngón tay nhẹ như lông vũ điểm vào huyệt ngủ bên gáy.
Chỉ có như vậy hắn mới nghỉ ngơi tốt được.
Hô hấp của Kiếm Hậu Nam dần dần trở nên trầm ổn, ánh mắt Long Nhất dừng trên gương mặt ngủ yên bình an nhiên của hắn. Bao năm qua lần đầu tiên nàng có thể không chút kiêng dè hoàn toàn biểu lộ tình cảm trong lòng trên mặt.
“Nam nhi.” Nàng khẽ gọi, trong giọng nói mang theo tình cảm dịu dàng sâu đậm. Ngón tay dịu dàng yêu thương khẽ vuốt khuôn mặt hắn, mũi cao, đôi môi tái nhợt không còn sắc máu…
“Nam nhi….” Lại khẽ gọi, đè nén không được khát khao trong lòng, nàng cúi người, môi mềm hôn lên cánh môi ấm áp của hắn.
Cứ để nàng làm càn lần này thôi. Nếu không phải buổi gặp gỡ bất ngờ năm 12 tuổi đó, nàng có lẽ chỉ là công cụ giết người không có tình cảm mà Kiếm Vô Cực bồi dưỡng ra. Bao nhiêu lần lưỡng lự giữa ranh giới sống chết, nếu không phải trong lòng lúc nào cũng khắc khoải nhớ nhung hắn, nàng sớm đã thỏa hiệp với vận mệnh đầy máu tanh và lãnh khốc đó rồi. Kỳ thực nàng sớm đã chán ghét, mệt mỏi, chỉ là mãi không nỡ rời bỏ thân thể yếu ớt này, chỉ vì hắn. Thế nhưng hắn rõ ràng không thích tất cả những việc nàng làm, trong đôi mắt hắn nàng thậm chí từng thấy sự chán ghét.
Hít sâu một hơi, nàng lại cảm thấy sự vô vọng cơ hồ có thể cắn nuốt nàng. Đúng vậy, nàng không phải tuyệt vọng mà là vô vọng, trước giờ chưa từng có hi vọng.
“Tại sao…..” Nàng lại lầm bầm trên môi hắn, vì bản thân không cách nào lựa chọn vận mệnh cho riêng mình. Chỉ là sự gần gũi như vậy cũng không cách nào trấn an được cảm xúc hỗn loạn của nàng, sẽ chỉ làm nàng thêm trống rỗng.
Một tiếng thở trầm gần như nghẹn ngào, Long Nhất đột nhiên lùi lại, chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú khiến nàng lo lắng như muốn tan nát cõi lòng, sau đó dứt khoát xoay người bước ra khỏi phòng. Không thể lún sâu vào nữa, bằng không sợ rằng nàng sẽ không khống chế được mà tổn thương tới hắn, là điều nàng không hy vọng nhìn thấy nhất.
Long Nhất vĩnh viễn cũng không biết, sau khi nàng rời đi, nam tử vốn phải đang ngủ say kia lại kỳ lạ mở mắt ra. Nàng cũng vĩnh viễn không biết được, Kiếm Hậu Nam từ nhỏ đã phải chịu đựng đủ loại trị liệu, kinh mạch huyệt vị của hắn sớm đã khác với người thường.
Nhìn vào chỗ nàng từng đứng, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn lịch sự của Kiếm Hậu Nam không tự nhiên mà từ từ đỏ ửng lên, mà đôi mắt kia lại như nghĩ tới điều gì.
--- ---
Đêm khuya, nhà tranh, ánh đèn leo lắt.
Long Nhất và Kiếm Hậu Nam ngồi ở hai bên bàn gỗ.
“Ta nằm trên giường lâu ngày như vậy, không muốn nằm nữa rồi.” Long Nhất lấy tay chỉ chỉ vào cằm, nhìn nam tử đối diện cười miễn cưỡng.
Kiếm Hậu Nam nhìn lại nàng, trong ánh mắt có tia sáng khiến người không hiểu, lại không hề tranh cãi với nàng.
“Thanh…… tỷ,” Giọng hắn có hơi trầm thấp, không biết có phải là do tối hôm đó không, “Tỷ không hận đệ?” Vì Tử Tiêu, hắn gần như đã giết nàng. Nàng tại sao cũng không để ý chút nào.
“Hận đệ?” Long Nhất khẽ giật mình, rồi sau đó nghĩ ra hắn là nhắc tới chuyện kia, không khỏi bật cười, “…….Hiểu rồi, đệ cảm thấy ta hận đệ sẽ thấy tốt hơn sao?” Không trực tiếp trả lời, nàng quăng trả lại vấn đề cho hắn.
Kiếm Hậu Nam cũng không nghĩ là nàng sẽ trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: “Tỷ hận đệ…. đệ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.” Nếu không sẽ cảm thấy thiếu nàng cái gì đó, lương tâm lúc nào cũng bất an.
Long Nhất hiểu ý tứ của hắn, biết rằng nếu mình hời hợt cho qua chuyện này, sợ rằng hắn sẽ cả đời không buông được sự áy náy đối với nàng. Hơi trầm ngâm, nàng khẽ cười nói: “Mặc dù đệ làm ta bị thương, nhưng cũng đã cứu ta, coi như bù trừ. Đương nhiên, nếu đệ vẫn muốn bồi thường cho ta cái gì, ta cũng không từ chối đâu.” Câu sau chỉ là trêu đùa.
Nghe thấy lời của nàng, Kiếm Hậu Nam im lặng, đôi mắt đen rũ xuống, vẻ mặt giống như đang chuyên chú lắng nghe tiếng gió rít qua nóc nhà. Long Nhất cũng không thúc giục hắn, rất hưởng thụ cùng hắn nghe tiếng gió thổi.
Một cơn gió lạnh từ khe cửa thổi vào, ánh đèn nhỏ leo lắt khẽ động, sau một thoáng yên lặng, chỉ nghe tách tách một tiếng, bấc đèn đã làm bừng sáng ngọn lửa mỹ lệ, ánh đèn mờ ảo trong nháy mắt trở nên sáng trưng.
“Hôm đó sau khi tỷ bị Minh cô nương đánh ngất, đệ…….” Kiếm Hậu Nam đột nhiên bắt đầu kể rõ cảnh ngộ bản thân gặp phải trong cung Tuyết Ngưng, chỉ là lúc nói đến Minh Nguyệt Hề đả thương Long Nhất, hắn sốt ruột cùng lúc lại phát bệnh, không khỏi dừng một chút, sau đó lại nói ra mấy câu này, “Bọn họ muốn đưa đệ ra khỏi cung Tuyết Ngưng, nhưng đệ đã hứa sẽ cùng tỷ đối mặt, sao có thể bỏ mặc tỷ không lo.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng Long Nhất gợn lên từng cơn sóng nhỏ, nếu hắn đối đãi với nàng như vậy không phải vì sự áy náy thì tốt biết bao. Chỉ là nàng hiểu hơn ai hết, đó chỉ là si tâm vọng tưởng.
“Bọn họ không chịu nói cho đệ biết tỷ ở đâu, lại cũng không ngăn đệ đi lại chung quanh, đối đãi với đệ giống như khách nhân.” Nghĩ đến bản thân ở cung Tuyết Ngưng được an bài một gian phòng thoải mái còn nàng lại phải ngủ ở nhà giam ẩm ướt tăm tối, hắn liền cảm thấy khổ sở cùng áy náy không nói nên lời. Càng về sau hắn càng – “Đệ liền tận dụng sự dễ dãi của bọn họ dành cho đệ đi tìm tỷ, hôm đó thực sự không còn cách nào, liền bắt lấy nha hoàn của Minh cô nương bức nàng ta đưa đệ đi tìm tỷ, không ngờ rằng……” Nói đến đây, hắn ngừng lại, vẫn không cách nào quên được việc mình đâm nàng một kiếm.
Long Nhất không nghĩ tới hắn sẽ để mình ở trong lòng, trái tim ấm áp, mỉm cười nói: “Đệ đã dùng thủ đoạn gì mới có thể khiến nha đầu đó đưa đệ tới địa lao?” Với tính cách ôn hòa của hắn, rất khó khiến người khác tưởng tượng được dáng vẻ nghiêm túc uy hiếp người của hắn.
Nghe nàng hỏi, Kiếm Hậu Nam nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, tạm thời vứt bỏ sự bất an trong lòng, cũng nở nụ cười, “Đệ cũng không làm gì, chỉ là lạnh lùng nói nàng ta là đệ muốn “vẽ” lên mặt nàng ta, nàng ta liền đưa đệ đi.” Hắn chỉ là uy hiếp bằng lời, cũng không thực sự làm, nhưng nữ hài tử yêu quý dung mạo, cũng không dám mạo hiểm như vậy, vì thế liền trúng kế của hắn.
Long Nhất không khỏi mỉm cười, “Nếu là ta, sẽ không để đệ thực hiện được.” Nói đến đây, nàng từ trên đầu gỡ trâm gài tóc xuống, nhẹ nhàng gẩy gẩy bấc đèn, chỉ một lúc, trong phòng liền sáng lên rất nhiều.
Nhìn bàn tay trắng thuần của nàng tao nhã gẩy bấc đèn, Kiếm Hậu Nam có chút loạn nhịp, “Tỷ…. đương nhiên sẽ không bị người khác uy hiếp.” Hắn nhớ lại thời điểm lúc mới biết nàng, nàng từng bị phụ thân trừng phạt nghiêm khắc, lúc ấy chỉ là một tiểu cô nương mới 12 tuổi, phải thừa nhận tra tấn ngay cả người lớn cũng không cách nào chịu đựng được như vậy. Nàng chẳng qua chỉ quật cường mím chặt môi, cũng không cầu xin tha thứ, cũng không rơi lệ, mãi cho đến khi chịu không nổi ngất đi.
Nghe như hắn còn có ý khác, Long Nhất ngừng động tác trên tay, nghi hoặc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Kiếm Hậu Nam sau khi nghỉ ngơi đã không còn tái nhợt khiến người khác lo lắng nữa, “Cái gì?”
Kiếm Hậu Nam lắc đầu một cái, bỏ đi trí nhớ lúc còn nhỏ, khẽ chuyển đề tài: “Hôm đó, tỷ…. vì sao không tránh?” Hắn lúc nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng, với thân thủ của Long Nhất sao có thể dễ dàng bị hắn đâm trúng như vậy, huống hồ - hắn không dùng hết lực.
Nghe vậy, Long Nhất rũ mi xuống, không trả lời ngay.
Vì sao nàng không tránh? Nàng chỉ là, chỉ là muốn biết Tử Tiêu trong lòng hắn quan trọng thế nào…. Chỉ là muốn biết bản thân trong lòng hắn có một chút địa vị nào không, cho dù chỉ là một vị tỷ tỷ. Huống hồ, lúc đó nàng đích thực muốn giết Tử Tiêu. Nàng căm hận Tử Tiêu không quý trọng hắn, lại còn ghê tởm không chịu buông bỏ hắn. Về việc vì sao trước khi bị hắn đâm trúng lại không giết Tử Tiêu, cũng không phải nàng không có cơ hội, mà là….. không hi vọng hắn đau lòng.
Kiếm Hậu Nam lần này cũng không dễ dàng bỏ qua đề tài này, ngược lại chăm chú nhìn Long Nhất, chờ nàng cho mình một đáp án.
Thật lâu sau, Long Nhất ngước mắt, đôi mắt đen láy trong suốt lấp lánh như thủy tinh đối diện đôi mắt cố chấp của hắn, tiếng lòng run lên, “Thật sự muốn biết?” Trong lòng nàng như có cỗ nhiệt lưu thiêu đốt tán loạn, giãy dụa muốn phát tán ra. Có lẽ mấy ngày này nàng cách xa cuộc sống trước đây, khiến sự tự chủ của nàng suy yếu đi. Mà hắn, không còn sự xa cách trước đây, khiến cho lòng nàng không cách nào ngăn chặn hi vọng dâng lên.
Kiếm Hậu Nam thản nhiên đối diện với nàng, biết rõ câu trả lời của nàng có khả năng sẽ khiến cho mối quan hệ của hai người trở nên không rõ ràng, lại vẫn kiên định như cũ gật đầu.
Long Nhất nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, bên trong đã trần trụi không thể che dấu tình ý nóng bỏng.
“Bởi vì – ta muốn chàng vĩnh viễn nhớ tới ta!”