Trường Sinh Bất Tử

Chương 52: Lôi Đình tướng quân chết




- Hồng lang, tạm thời ta không biết ngươi tên gì, thế nhưng ngươi là kim đan đệ bát trọng, trước mắt rất nguy hiểm thế nên ngươi cũng không cần phải cùng ta đối mặt với cái chết, lúc nào cũng có thể chạy trốn được. Ngươi giúp ta như vậy là đã dốc hết toàn lực để thực hiện lời hứa của lang tộc rồi.
Chung Sơn trầm giọng nói với con đại lang dưới chân.
Phù…..
Đại lang thở ra một tiếng có nghĩa là sẽ nghe theo lời Chung Sơn mà chuẩn bị toàn lực chiến đấu. Hai mắt đại lang dần dần trở nên đỏ bừng, lạnh lùng nhìn về phía Lôi Đình tướng quân.
Lúc này, chẳng biết vì sao mà trong mắt Lôi Đình tướng quân bỗng nhiên chuyển sang màu hơi hồng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
- Ngay bây giờ.
Chung Sơn hét lớn một tiếng.
Một quả cầu lửa từ miệng đại lang phun ra bắn thẳng về phía Lôi Đình tướng quân, đồng thời đạp đá điên cuồng lao đến chỗ Lôi Đình tướng quân.
Đầu óc Lôi Đình tướng quân bỗng nhiên trở nên mơ hồ. Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lúc này lại nghĩ đến nữ nhân?
Đầu óc Lôi Đình tướng quân đang căng thẳng, cảm giác hình như mình trúng một loại pháp thuật mê huyễn nào đó. Lôi Đình tướng quân đang định trấn tĩnh lại tinh thần thì thấy một quả cầu lửa rất lớn đang lao về phía mình.
Lôi Đình tướng quân mở trừng hai mắt lên, tung ra một quyền mang theo những tia sấm sét để đánh tan quả cầu, nhưng bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện thêm một vài mỹ nữ nữa.
Mỹ nữ lại tới nữa rồi, nhưng trong nháy mắt, tuyệt thế mỹ nữ trước mặt bỗng nhiên biến thành một con sói rất lớn.
Theo sát sau quả cầu lửa chính là đại hồng lang.
Hồng lang biểu tình hung ác lao xuống người Lôi Đình tướng quân, hung hăng dùng một trảo đánh vào người Lôi Đình tướng quân.
Lôi Đình tướng quân thấy không ổn liền tạo ra một cương tráo (Lưới năng lượng) chống đỡ lại thế nhưng vẫn cảm giác toàn thân như ứa máu ra.
Lôi Đình tướng quân bị đẩy vào bên trong nham thạch nóng. Mà hỏa lang thì vốn đã quen với thuộc tính hỏa nên căn bản không sợ nham thạch nóng. Hồng lang nhào tới đè lên lớp cương tráo chắn trước mặt Lôi Đình tướng quân, đồng thời há mồm nhả ra một quả cầu lửa. Dường như tiếng trống trận đã làm cho tinh thần hồng lang hăng hái lên, quyết giết bằng được Lôi Đình tướng quân. T
Thế nhưng sinh lực của Lôi Đình tướng quân lại rất manh, cho dù cương tráo đã yếu hết mức thế nhưng vẫn không bị quả cầu lửa của hồng lang xâm phạm đến.
Lúc này, Chung Sơn thu hồi đại đao lại, tay trái cầm Cấm Thần Thấu Cốt Đinh, tay phải dùng Hồng Loan Mê Vụ bao trùm xung quanh. Bởi vì lần trước thấy Diệu tiên nhân và Thi tiên sinh quyết đấu với nhau, Chung Sơn đã biết Hồng Loan Mê Vụ có thể trực tiếp thẩm thấu qua cương tráo.
Quả nhiên, Hồng Loan Mê Vụ mang theo Cấm Thần Thấu Cốt Đinh trực tiếp phá vỡ cương tráo của Lôi Đình tướng quân.
Hồng lang đè lên thân thể Lôi Đình tướng quân, Chung Sơn đứng dưới hung hăng dùng Cấm Thần Thấu Cốt Đinh xuyên qua cổ tay trái Lôi Đình tướng quân.
A…………
Lôi Đình tướng quân đau đớn rống lên một tiếng, tay phải điên cuồng đập loạn lên nhưng tay trái đã bị Cấm Thần Thấu Cốt Đinh xuyên qua cắm vào mặt đất nên không thể cử động được.
Lôi Đình tướng quân bị thương càng nặng thì hồng lang càng dễ dàng không chế hơn.
Chung Sơn lại lấy ra thêm một cây Cấm Thần Thấu Cốt Đinh xuyên qua cổ tay phải của Lôi Đình tướng quân, găm xuống mặt đất.
Lôi Đình tướng quân điên cuồng hét lên thế nhưng bị đinh găm xuống đất nên hai tay không thể cử động được nữa.
Hồng lang hình như cũng biết Chung Sơn muốn làm gì, nó liền lập tức dùng hai chân đè lên hai chân của Lôi Đình tướng quân.
Chung Sơn vẻ mặt tàn nhẫn lấy ra thêm hai cây Cấm Thần Thấu Cốt Đinh nữa găm vào hai chân của Lôi Đình tướng quân khiến cho tứ chi của Lôi Đình tướng quân bây giờ đã không thể nhúc nhích được nữa.
Đồng thời Chung Sơn lấy đại đao chém một đao lướt qua đầu Lôi Đình tướng quân.
Một cái rãnh rất lớn bỗng nhiên xuất hiện, tất cả những nham thạch nóng phía trên chảy xuống đều chảy vào rãnh chứ không hề chảy về phía Lôi Đình tướng quân.
Chung Sơn đạt đến thiên ma túy thể tầng thứ hai nên có thể tạo ra cương tráo bảo vệ cơ thể thế nhưng hiện tại thì cương tráo của Lôi Đình tướng quân đã không còn nữa. Bị găm tứ chi giống như bị xuyên thủng xương tùy bà, căn bản không có cách nào có thể sử dụng được năng lượng trong người.
Chỉ vì Lôi Đình tướng quân đã tu luyện nhiều năm nên thân thể cứng rắn, mình đồng da sắt, căn bản không bị chết cháy bởi nham thạch được.
Thanh Vân kinh hãi nhìn một hồi, trong mắt là sự kinh hãi. Chung Sơn mới chỉ là tiên thiên đệ bát trọng, mới chỉ là tiên thiên đệ bát trọng thôi tại sao lại có thể sản sinh ra cương tráo? Còn nữa, vừa rồi tại sao Cấm Thần Thấu Cốt Đinh lại có thể xuyên qua cương tráo của Lôi Đình tướng quân.
Xa xa, vô số tướng sĩ cũng nhìn lên trên ngọn núi lửa. Bệ hạ, bệ hạ thật quá mạnh mẽ, đến tiên nhân mà cũng bị bệ hạ đóng đinh trên đỉnh núi.
Trong mắt mọi người bây giờ, Chung Sơn đã trở lên quá uy lực, cho dù là lúc trước đại lang phun lửa cũng không thể thần kỳ được như thế này.
Bệ hạ vừa xuất thủ đã đóng đinh được tiên nhân trên đỉnh núi, hơn nữa thủ hạ của bệ hạ cũng có một tiên nhân. Thanh y yêu nhân đang bay trên trời kia không phải là tiên nhân thì là gì.
Lúc này, trong lòng quân lính vô cùng phấn khởi và kích động. Cả đời bọn họ chưa từng được chứng kiến cảnh tượng như thế này, sau này nếu như kể về việc bệ hạ đóng đinh tiên nhân trên đỉnh núi thì chắc sẽ là một câu chuyện nóng bỏng, hấp dẫn.
Ba ngày sau thì núi lửa ngừng phun trào.
Một nửa số đại hồng lang quay về lang vực.
Đại quân đóng quân ở chân núi. Trên núi là Chung Sơn, Thanh Vân, Anh Lan, Lâm Khiếu, Ngụy Thái Trung cùng với Chung Chính đang đứng nhìn Lôi Đình tương quân bị đóng đinh xuống mặt đất.
Cấm Thần Thấu Cốt Đinh đã đóng đinh chân nguyên của Lôi Đình tướng quân lại khiến cho lúc này Lôi Đình tướng quân giống như một con cừu non.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng mọi người đều tràn ngập chấn động.
Trước đây có nghĩ cũng không dám nghĩ đến thế nhưng bây giờ, một Nguyên Anh Kỳ đang nằm dưới chân mọi người.
Thanh Vân Lang Tương cũng nuốt nuốt nước bọt, cho dù trong mắt Thanh Vân Lang Tương thì những người Nguyên Anh Kỳ chỉ giống như lũ tiểu miêu tiểu cẩu thế nhưng việc Chung Sơn chỉ là Tiên Thiên Kỳ mà có thể khống chế được Lôi Đình tướng quân như thế này thì quả là thần kỳ.
Chung Sơn thực sự đã làm được, Tiên Thiên Kỳ vây khốn Nguyên Anh kỳ,
Bỗng nhiên trong mắt Thanh Vân Lang Tương, Chung Sơn đã trở lên to lớn hơn, phi phàm hơn.
- Cô gia gia, chính là hắn đả thương Linh nhi tỷ tỷ phải không?
Anh Lan lập tức hỏi.
Chung Sơn nhíu mày nói:
- Sau này phải gọi là cô nãi nãi.
- Vâng.
Anh Lan lè lưỡi nói.
- Ha ha ha, tiểu tử thối, ta hận, hận lúc trước đã không một chưởng đánh chết ngươi.
Lôi Đình tướng quân nằm trên mặt đất điên cuồng hét lớn.
- Giết ta sao? Hừ, lúc trước ta cũng không định đi tìm ngươi, ít nhất là trong thời gian ngắn sẽ không tìm ngươi. Thế nhưng ngươi lại liên tục muốn đẩy ta vào chỗ chết, thậm chí hơn nửa năm trước, thiếu chút nữa ngươi đã đánh chết thê tử của ta. Lúc đó ta đã thề sẽ tìm được ngươi, giết chết ngươi, để cho ngươi chết không được tử tế.
Chung Sơn lạnh giọng nói.
- Ha ha ha, đến đây mà giết ta, sau này Âm Nguyệt Hoàng Triều sẽ khiến cho ngươi chết không được toàn thây.
Lôi Đình tướng quân quát.
- Giết ngươi? Ngươi muốn chết dễ dàng như vậy sao? Âm Nguyệt Hoàng Triều của ngươi là cái thá gì, ta không chỉ muốn ngươi chết không tử tế mà còn muốn tru di cửu tộc nhà ngươi. Ngươi cứ nằm đấy mà chờ xem ta cho ngươi chết kiểu nào. Thái Trung.
Chung Sơn lạnh giọng nói.
- Có.
Ngụy Thái Trung lập tức kêu lên.
- Mang bầy kiến ở Đại Cáp hoang mạc tới đây để hắn chứng kiến. Ngươi ở đây trông coi, chờ khi nào bọn kiến tiêu hóa hết da thịt của hắn thì trở về tìm ta.
Chung Sơn lạnh giọng nói.
- Tuân lệnh.
Ngụy Thái Trung lập tức đáp.
Nghe Chung Sơn nói vậy, Lôi Đình tướng quân sợ dựng tóc gáy lên. Thanh Vân ở bênh cạnh cũng ớn lạnh, bỗng nhiên cảm giác mình hình như vẫn còn rất lương thiện.
- Lâm Khiếu, lưu lại năm trăm lang kỵ binh, năm vạn đại quân bảo vệ cho ta. Đợi sau khi Lôi Đình bị tiêu hóa hết thì cùng với Thái Trung quay về gặp ta.
Chung Sơn hạ lệnh.
- Tuân lệnh.
Lâm Khiếu lập tức đáp.
Sau đó Chung Sơn quay đầu lại, đi xuống núi.
Khi Chung Sơn quay về Tuyên Kinh thì toàn bộ quân lính đều đã biết sự việc lần này.
Hoàng đế quá dũng mãnh, một tiên nhân bay trên trời bị bệ hạ đóng đinh trên ngọn núi lửa ở Hồng Vân Trấn. Từ đó ngọn núi này được mệnh danh là Đồ Tiên Sơn.
Bệ hạ đúng là thiên tử chân chính, lang tiên cũng phải cúi đầu xưng thần.
Đến bây giờ, bỗng nhiên lang tộc lại trở thành một quốc thú, lang kỵ bình cũng không còn là chuyện tối cơ mật nữa, chỉ cần trung thành với Đại Tình vương triều thì đều có khả năng trở thành lang kỵ binh. Trở thành lang kỵ binh thì có thể đạp lang chinh chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Thậm chí còn có thể xuyên qua núi non trùng điệp mà không hề gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Đại Tình vương triều có lang kỵ binh ngày càng trở nên thần dị, những nước xung quanh bây giờ càng hoảng sợ, không biết phải làm thế nào.
Trong Trường Sinh Điện, Chung Sơn lại chủ trì triều chính, thống lĩnh Đại Tình thiên hạ. Thế nhưng cái quan trọng nhất đối với Chung Sơn lại đang ở Khai Dương Tông. Lôi Đình tướng quân đã chết, đã phải chịu hình phạt tàn khốc.
Thù của Linh nhi đã được báo, thế nhưng hành tung của Linh nhi ngày càng trở lên mờ ảo, không biết nàng đang ở chỗ nào? Còn cả gia tộc của Niết Thanh Thanh nữa, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi. Cần phải trở lại hỏi sư tôn cho rõ ràng mới được.
Chung Sơn có thể bay nhưng lại chọn cách đi bộ để đến Khai Dương Tông, bởi vì khi bay thì mục tiêu sẽ rất lớn, trừ phi đạt đến tu vi có thể tự bảo vệ mình còn không thì đi bộ là tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.