Trưởng Tỷ Khó Làm

Chương 1:




1.
Chính viện của Hầu phủ chật kín người, từ thế tử mới được phong là Đằng Tân, đến nha hoàn quét dọn ở tiền viện.
Ai cũng mang vẻ mặt hưng phấn, họ đang chờ xem ta gặp rắc rối.
Đích nữ nhị phòng Đằng Hoa Nguyệt, đường muội của ta, lúc này đang che chở Đằng Tân ở sau lưng, như thể người bị xét xử là hắn chứ không phải ta.
Nàng ta nhẹ nhàng nói với Đằng Tân: "A Tân đừng sợ, tỷ tỷ ở đây rồi, đệ muốn nói gì thì cứ nói, tỷ tỷ sẽ bảo vệ đệ."
Đứa đệ đệ ngây thơ của ta nhìn nàng ta với ánh mắt đầy kính trọng.
Đằng Tân được khích lệ, lớn tiếng quát ta: "Đằng Hoa Dung, ngươi vốn chỉ là con gái nông dân hèn mọn, không biết được mấy chữ, lại chẳng hiểu phong nhã, dựa vào đâu mà giữ quyền quản gia? Biết điều thì mau giao lại thẻ bài, đừng để ta phải sai người đoạt lấy!"
Nói xong, hắn còn nhìn Đằng Hoa Nguyệt với ánh mắt mong chờ như đang đợi được khen ngợi.
Lời nói và biểu cảm của hắn khiến ta choáng váng, cảm giác như từ trên vách núi rơi xuống vực sâu, vừa buồn tủi vừa hoang mang.
Ta hít một hơi sâu, hỏi hắn: "Tại sao ta không biết thơ từ ca phú, cũng không hiểu phong nhã, lý do ngươi còn không rõ sao?"
Đằng Tân trả lời dứt khoát: "Ngươi muốn tìm lý do gì nữa? Nương ta thấy ngươi đáng thương nên mới nhận nuôi ngươi, nhưng sau khi ngươi vào Hầu phủ, không phải ở lì trong bếp thì cũng lo liệu việc trước viện, chẳng tham gia học hành cùng lão sư, cũng không học cầm kỳ thi họa, đâu có giống tiểu thư gia giáo chút nào? Ta còn không dám nói với bạn học rằng ta có một người tỷ tỷ như ngươi!"
Hắn nhìn Đằng Hoa Nguyệt, trong mắt đầy sự ngưỡng mộ và yêu thích: "Ngươi nhìn tỷ tỷ Hoa Nguyệt, khí chất và tài năng như thế này mới là đích nữ của Hầu phủ."
Đằng Hoa Nguyệt ngại ngùng cười.
Từng lời của Đằng Tân như lưỡi d.a.o tẩm độc, từng nhát từng nhát cứa vào xương, moi thịt của ta.
Từ sâu trong lòng ta bùng lên cơn giận, nhưng cơn giận này lan khắp người rồi biến thành sự bất lực không bờ bến.
Ta vào phủ mười năm, quản gia tám năm, hàng ngày không chỉ phải lo liệu mọi việc trong phủ mà còn phải quản lý các cửa hàng mà phu nhân để lại, ngoài ra ta dành toàn bộ thời gian và tâm trí chăm sóc hắn.
Hồi nhỏ, hắn bị suy dinh dưỡng, hàng ngày chỉ ăn được chút ít, người gầy gò như mèo, cứ thay đổi mùa hoặc thời tiết đột ngột là hắn lại ốm sốt, phải nằm trên giường nửa tháng mới hồi phục.
Lúc đó, phu nhân đã gần cạn kiệt sức lực, cả đại phòng lung lay, mà phòng hai lại hay gây rắc rối, phu nhân không thể chăm lo cho Đằng Tân.
Ta thương hắn còn bé, lại biết ơn phu nhân đã cứu ta ra khỏi địa ngục, nên một lòng một dạ nghiên cứu dược thiện và thực đơn. Sau đó, ta gần như trở thành nửa thầy thuốc, hàng ngày thay đổi món ăn chữa bệnh cho hắn, mới có thể nuôi lớn hắn từng chút một.
Sau khi phu nhân qua đời, ta với tư cách là trưởng nữ đích xuất đã tiếp nhận quyền quản gia, đã phải nỗ lực rất nhiều mới giữ được đại phòng không bị phòng hai lấn át, mục đích là bảo vệ gia sản cho đến khi hắn ta trưởng thành. Dù vậy, ta vẫn hàng ngày quan tâm đến việc ăn uống học hành của hắn ta, chưa bao giờ lơ là.
Nhưng bây giờ, hắn ta lại chê bai ta không biết thờ từ ca phú, không biết cầm kỳ thi họa, không bằng Đằng Hoa Nguyệt.
Ta nhìn thẳng vào Đằng Tân, cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy: "Vậy ngươi có biết, tước đi quyền quản gia của ta có ý nghĩa gì không?"
Khuôn mặt non nớt của Đằng Tân không giấu được tâm sự, ánh mắt né tránh, giọng nói lộ vẻ không yên tâm.
"Ngươi không cần sợ hạ nhân không tôn trọng ngươi, ngươi dù sao cũng được biết đến là con nuôi trên danh nghĩa của nương ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Hắn ta lúng túng, thái độ mềm mỏng hơn: "Hơn nữa, không phải ngươi thường nói quản lý gia đình rất vất vả sao? Ta cũng là vì ngươi, sau này ngươi cứ ở trong viện của mình mà nghỉ ngơi, không cần lo mấy việc phiền phức đó nữa."
Ta tức giận đến đỏ mắt, cướp đi chỗ dựa duy nhất của ta trong Hầu phủ, lại nói là vì tốt cho ta sao?
Trước đây ta chỉ nghĩ hắn ta còn nhỏ, chưa phân biệt được đúng sai, giờ xem ra, có lẽ ta đã đánh giá hắn ta quá cao rồi.
Trong phủ này chỉ có ta và hắn ta là một thể, ta mất quyền quản gia, hắn ta sẽ làm sao kiểm soát được Hầu phủ?
Nhìn vẻ sợ sệt của hắn ta, rồi nhìn Đằng Hoa Nguyệt bên cạnh hắn ta với vẻ kiêu ngạo, ta bỗng sinh ra một suy nghĩ ác độc, muốn xem trò hay.
Nếu Đằng Tân không quan tâm đến tình cảnh của ta, không coi trọng tình tỷ đệ của chúng ta, ta hà tất phải lo lắng cho tương lai của hắn nữa? Dù sao ta cũng đã bảo vệ hắn mười năm, ân tình với phu nhân, ta đã trả xong rồi.
Ta ưỡn thẳng lưng, không kiềm được nước mắt nơi khóe mắt, tỏ ra vẻ đau buồn trước mặt mọi người.
Những hạ nhân xung quanh không dám nói chuyện riêng, nhưng không nhịn được trao đổi ánh mắt.
Ta run rẩy nói: "Đệ đệ đã lớn, biết thương tỷ tỷ rồi, thật làm tỷ tỷ vui mừng. Từ nay tỷ tỷ sẽ ở viện nhỏ của mình hưởng phúc, mọi việc trong phủ giao hết cho đệ đệ."
Đằng Tân và Đằng Hoa Nguyệt nhìn nhau, trong mắt họ đều là niềm vui chiến thắng, niềm vui này càng rõ ràng hơn khi ta lấy ra thẻ bài và chìa khóa kho.
Đằng Tân nhận lấy thẻ bài, không một chút do dự đưa ngay cho Đằng Hoa Nguyệt.
Hắn ta nói với tất cả quản sự và nha hoàn rằng từ hôm nay, Đằng Hoa Nguyệt sẽ quản lý gia đình.
Tay Đằng Hoa Nguyệt nắm chặt lấy thẻ bài, đến mức tay đỏ cả lên. Trong mắt nàng ta lóe lên dã tâm không giấu được, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ lạ, nhưng người lại điềm tĩnh cúi chào Đằng Tân.
"Đệ yên tâm, sau này đệ và phụ thân cùng với huynh trưởng cứ an tâm lo việc bên ngoài, việc trong nhà cứ giao cho tỷ!"
Ta dùng khăn lau nước mắt nơi khóe mắt, lui sang một bên, hứng thú nhìn màn kịch tình tỷ đệ thắm thiết này, trong lòng tự hỏi, không biết bọn họ có thể thắm thiết được bao lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.