Trưởng Tỷ Khó Làm

Chương 10:




10.
Hai nghìn lượng không phải là ít, nhưng còn xa mới đủ để bù đắp chi phí của Hầu phủ. Để không bị quá mất mặt, Đằng Tân đành phải lấy của hồi môn của phu nhân ra để trang trải.
Hắn ta thật là ngốc, cuối cùng Hầu phủ được vẻ vang, nhị phòng được hưởng thụ, người bỏ tiền lại là cậu ta.
Vì chuyện tiền bạc, Đằng Tân và Đằng Hoa Nguyệt đã cãi nhau.
Hắn ta muốn đoạt lại quyền quản gia của Đằng Hoa Nguyệt, nhưng nhị thúc không để hắn ta như ý.
"Hoa Nguyệt không quản cũng được, vậy để Tô di nương quản." Đó là lời của nhị thúc.
"Nữ nhân trong nhà chỉ có mấy người, chẳng lẽ ngươi muốn tự mình quản?"
Đằng Tân chỉ mới mười ba tuổi, mỗi ngày còn phải đi học, đương nhiên không thể tiếp quản.
Vì vậy hắn ta lại đến tìm ta.
Hắn ta mang theo nhiều lễ vật, đứng ngoài cổng viện xin lỗi ta.
Hắn ta liệt kê từng chi tiết trong mười năm chúng ta ở bên nhau, cố gắng khơi dậy tình cảm giữa ta và hắn.
Ta đứng dưới cây ngô đồng trong viện, nhìn lá rơi lác đác, lòng đầy tràn thương cảm khó tả.
Cha nương ruột của ta mất từ rất sớm, từ khi có trí nhớ, ta đã sống cùng cậu.
Cậu vốn là người khá tốt, nhưng vì nhà nghèo, lại phải nuôi thêm ta như thêm một gánh nặng, không có cô gái nào muốn lấy cậu.
Lâu dần, cậu trở nên oán hận ta.
Mỗi khi không vui, cậu lôi ta ra để trút giận, mỗi khi uống rượu, cậu còn lấy gậy đánh ta.
Ta phải làm tất cả việc nhà mỗi ngày, còn phải tìm mọi cách kiếm tiền để không c.h.ế.t đói.
Vì vậy, khi phu nhân như tiên giáng trần đột nhiên xuất hiện, hỏi ta có muốn làm con gái bà không, phản ứng đầu tiên của ta là quỳ xuống, dập đầu, lớn tiếng nói đồng ý.
Phu nhân thẳng thắn nói với ta rằng, giữa bà và ta, chỉ là một cuộc giao dịch.
Bà cho ta thân phận, địa vị, dạy ta biết chữ, quản gia, ban cho ta một nơi nương tựa, đổi lại từ đó ta phải sống vì Đằng Tân.
Ta rất trân trọng những điều kiện này, ta biết rõ chúng có thể thay đổi cả cuộc đời ta.
Nhưng ta càng khao khát có một gia đình hạnh phúc, dù đây chỉ là một cuộc giao dịch.
Vì vậy, ta đối với Đằng Tân luôn hết lòng hết dạ.
Ta coi hắn ta như người thân thực sự của mình.
Nhưng hắn ta chưa bao giờ coi ta là người thân.
Ta là tay, là chân, là đầu bếp, là thầy thuốc, là hầu gái, là túi tiền của hắn ta, chỉ duy nhất không phải là người thân của hắn ta.
Vì vậy, khi hắn ta không vui, liền nhổ hết cánh của ta, khi lợi ích của hắn ta bị tổn thất, thì bắt ta phải tìm lại cho hắn ta.
Ta đối với hắn ta, là lúc cần thì gọi, lúc không cần thì đuổi đi.
Ta nói với Đằng Tân đang đứng ngoài cửa còn đang nhớ về quá khứ: "Tình cảm tỷ đệ giữa chúng ta đã hết, ngươi hãy tự mình lo liệu đi."
Âm thanh bên ngoài dừng lại trong năm nhịp thở, sau đó Đằng Tân như con thú non tức giận, hung hăng đ.ấ.m vào cổng viện, gào thét:
"Đằng Hoa Dung, ngươi là đồ vô ơn bỉ ổi! Gia nhờ ngươi làm việc, là xem trọng ngươi, ngươi thật sự nghĩ mình giỏi giang lắm sao!
"Đóng cửa nhốt gia ở ngoài? Người đâu, phá! Phá thật mạnh cho ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.