Trưởng Tỷ Khó Làm

Chương 15:




15.
Bất hiếu là tội lớn, trong "Đại Minh Luật Tập" có nói, người bất hiếu, nặng thì phải trừng phạt.
Tuy nhiên, ta chỉ là trưởng tỷ của Đằng Tân, chỉ là "như nương", chứ không phải nương thật, do đó tội bất hiếu của hắn phải do hoàng thượng quyết định.
Điều ta muốn chính là hoàng thượng ra quyết định.
Ta tin rằng, ta đã đưa ra một cơ hội tốt như vậy, hoàng thượng nhất định không bỏ qua.
Quả nhiên, hoàng thượng không do dự mà tước bỏ danh hiệu thế tử của Đằng Tân, và ra lệnh cho hắn phải học lễ nghi thật cẩn thận, không được làm mất mặt tổ phụ và nương hắn.
Lời này rất có ý nghĩa sâu xa, vì tổ phụ và nương của Đằng Tân đều là những người đã từng dùng ân tình để uy h.i.ế.p hoàng thượng.
Trước mặt hoàng thượng, họ chẳng có chút thể diện nào.
Còn ta, không biết là vì cơ hội ta đưa ra quá tốt hay vì Triệu tiểu tướng quân, hoàng thượng không những không trừng phạt ta, mà còn đánh giá ta một chữ "tốt".
Vì chữ "tốt" này, nhà họ Đằng không dám làm loạn chuyện hôn sự của ta.
Cũng vì chữ "tốt" này, dù mọi người có nghĩ gì về ta, ít nhất là bề ngoài, không ai dám nói việc ta kiện Đằng Tân là sai.
Họ chỉ dám nói tất cả là lỗi của Đằng Tân, dù sao đến đời hắn, nhà họ Đằng đến cả danh hiệu thế tử cũng đã mất, phải không?
Trong chốc lát, cả nhà họ Đằng trở thành trò cười của Vân Thành.
Ta chuyển ra khỏi Phàm Lâu khi biển hiệu của Hầu phủ bị tháo xuống.
Ta không về Đằng phủ, mà ở trong một căn viện nhỏ ba gian, phu nhân tướng quân mời nương của Tống Kiều Kiều đóng vai trưởng bối của ta, lo liệu hôn lễ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/truong-ty-kho-lam-qjmg/chuong-15.html.]
Lúc đó ta không còn quan tâm đến chuyện của nhà họ Đằng nữa, mà dồn hết tâm trí vào việc chuẩn bị của hồi môn.
Theo sự hiểu biết của ta về họ, từ giờ ta không cần làm gì nữa, họ sẽ tự làm hỏng bản thân mình.
Nhưng Minh cô nương và Cần Nhi hàng ngày đều đi nghe ngóng, ta gần như nghi ngờ rằng hai cô gái này coi những chuyện vặt vãnh của nhà họ Đằng như một cuốn truyện để giải trí.
Họ thì lại đầy lý lẽ, nói rằng phải biết kết cục của kẻ ác thế nào, nếu không sẽ ngứa ngáy khó chịu. Ta cười và để họ làm theo ý mình.
Nghe nói sau khi Đằng Tân bị tước bỏ danh hiệu thế tử, cả người hắn suy sụp hẳn, còn những người mà hắn coi là thân thiết nhất—Đằng Hoa Nguyệt và nhị thúc, cũng vì mất đi hy vọng đoạt tước, dần dần lộ rõ bộ mặt thật trước mặt hắn.
Đằng Tân bị ép phải chuyển từ chính viện sang viện tồi tàn nhất, những đồ cổ trong nhà cùng với của hồi môn của phu nhân đều bị sung công.
Đằng Tân từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua cảnh thiếu thốn, hắn dễ dàng rơi vào bẫy của nhị thúc mà dính vào cờ bạc.
Chỉ một lần đánh bạc, hắn đã mất cả ngón tay phải.
Hắn không thể nào tiếp tục sự nghiệp quan trường nữa.
Còn về Đằng Hoa Nguyệt, nàng ta cuối cùng trở thành nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Đằng phủ, nhị thúc còn sắp xếp cho nàng ta một mối hôn sự khá tốt.
Đối phương là một thanh niên tài giỏi đầy triển vọng, chỉ có điều gia cảnh còn chưa vững.
Ban đầu, Đằng Hoa Nguyệt dưới sự thuyết phục của nhị thúc, cũng khá hài lòng với hôn sự này, nhưng Đằng Tân thỉnh thoảng lại nhắc nhở nàng ta rằng, nàng ta giỏi hơn ta nhiều, làm sao có thể lấy người kém hơn ta được?
Đằng Hoa Nguyệt bị hắn kích động, thật sự không muốn gả đi.
Đối phương là một gia đình tử tế, nghe nói nhị tiểu thư tuyệt thực, liền chủ động đến nhà từ hôn.
Nhị thúc tức giận đến mức trước mặt tất cả gia nhân đánh Đằng Hoa Nguyệt hai cái tát, rồi còn dùng tới gia pháp, bắt Đằng Tân quỳ đến tàn phế đôi chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.