Sau khi Lâm Phi Ca và Mã Khải đi, Phương Viên liền vội vàng đuổi theo Đới Húc ở phía trước, Đới Húc đi không tính là nhanh, có điều người cao chân dài, bước chân đương nhiên khá lớn, Phương Viên đuổi theo phía sau, ba bước có tới hai bước là chạy. Hiện trường nằm trên bãi đất hoang bên ngoài khu dân cư, bên cạnh là bờ tường rộng lớn, nhưng lại không phải đường cái phồn hoa, hơn nữa đang lúc mùa đông khắc nghiệt, tuyết đọng trên đất trống dày đặc, đi đường một chân sâu một chân nông, thỉnh thoảng còn bị trơn trượt, chờ tới đuổi kịp Đới Húc, Phương Viên đã thở hổn hển, khăn quàng trên cổ đã kết một tầng sương trắng.
Đới Húc nghe phía sau có tiếng động, quay đầu thấy Phương Viên đang cố gắng đuổi theo, sửng sốt một chút, bước chân bất giác chậm lại, kinh ngạc hỏi: "Sao em còn ở đây? Không cùng bạn học qua kia sao?"
"Dạ không, vụ án này khá đặc biệt, em không qua kia xem náo nhiệt nữa, vả lại phỏng chừng bên này đang cần nhân thủ." Phương Viên khách khí cười nói với Đới Húc, "Tiền bối, hiện tại chúng ta làm gì?"
"Gọi tôi là Đới Húc được rồi, gọi tiền bối nghe thật không quen." Đới Húc xua tay, tựa như không quen với kiểu khách khí câu nệ như vậy, "Tôi sao... Đang định đi tìm hiểu xung quanh."
"Để tìm những khối thi thể khác bị vứt bỏ sao?" Phương Viên vừa đi theo vừa hỏi.
"Coi như vậy đi, chủ yếu không nằm ở việc có tìm được khối thi thể khác không, tìm được mấy khối, quan trọng là nếu tìm được, nó giống hay khác với khối thi thể lúc nãy." Đới Húc trả lời.
Phương Viên có chút nghi hoặc, lại sợ chính mình không ngừng hỏi chuyện sẽ khiến đối phương cảm thấy không thích, vì vậy liền nhịn xuống, không lên tiếng, trong lòng thầm tự cân nhắc, vì sao Đới Húc lại chú ý những chỗ phanh thây khác có giống khối thi thể vừa tìm được hay không.
Cứ như vậy, Đới Húc cao to đi trước, Phương Viên theo sau, nghiễm nhiên trông giống hệt cái đuôi nhỏ của anh. Đới Húc không nói lời nào, Phương Viên liền không mở miệng, chỉ an tĩnh đi theo, cẩn thận lưu ý xem xung quanh có bộ phận nào khác, hoặc là dấu vết bị người động qua, cũng may sau khi phát hiện Phương Viên không cùng bọn người Lâm Phi Ca rời đi, Đới Húc dường như thả chậm tốc độ, việc này không khiến Phương Viên không phải bối rối đuổi theo, nhưng hai người đi xa như vậy vẫn không thu hoạch được gì, bởi vì vừa đi, lại vừa phải chú ý tình hình xung quanh, tốc độ của bọn họ rất chậm. Mắt thấy xung quanh mỗi lúc một yên lặng, đường lớn vốn dĩ thỉnh thoảng có mấy chiếc xe qua lại, sau khi đi thêm 2-3km, ngoài đường lập tức trở nên vắng lặng. Một đường vừa đi vừa tìm, trên trán Phương Viên đã lấm tấm mồ hôi, bước chân của Đới Húc cũng ngày càng chậm, tựa hồ đang do dự không biết có nên tiếp tục tìm kiếm theo hướng này không.
Ngay thời điểm hai người sắp dừng lại, Phương Viên bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, khi nhỏ cô từng có thời gian ở nhà ông bà, khi đó bọn họ có nuôi mấy con mèo, cho nên đối với tiếng mèo kêu cô đặc biệt cảm thấy quen thuộc. Mới nghe được vài tiếng, cô đã nghe ra là mấy con mèo đang tranh đoạt cái gì, không ngừng phát ra tiếng kêu uy hiếp. Cô theo tiếng qua xem, từ xa quả nhiên thấy mấy con mèo đang vây quanh một chỗ, mùa đông, thức ăn bên ngoài không nhiều, đặc biệt là đồ ăn đáng để mấy con mèo vây quanh muốn chiếm đoạt làm của riêng, nghĩ tới dấu răng trên khối thịt vừa rồi, Phương Viên lập tức cảnh giác, vội gọi Đới Húc: "Tiền bối, nhìn bên kia!"
Đới Húc theo hướng tay cô nhìn qua, rất nhanh liền hiểu ý của Phương Viên. Anh sải bước đi qua, mấy con mèo hoang vốn đang tranh giành thấy có người tới, lập tức tản đi, trên nền tuyết trắng chỉ còn lại đống dấu chân hoa mai lộn xộn và một khối thịt giống bộ ngực bị phát hiện khi nãy.
Đới Húc không lập tức tới gần mà chú ý tình hình xung quanh, quanh khối thịt, ngoại trừ dấu chân của mèo để lại cũng không có dấu chân hay vết bánh xe nào khác, mà cách khối thịt khoảng 10m là đường cái, đoạn đường này không quá phồn hoa, nhưng bình thường vẫn có người theo định kỳ tới dọn tuyết đọng hay rác rưởi, cho nên mặt đường vô cùng sạch đẹp. Đới Húc không nói gì, chỉ nhìn đường lớn, lại quay đầu nhìn khối thịt, bỗng nhiên khom lưng ném một nắm tuyết qua. Phương Viên ban đầu hơi kinh ngạc, vừa nhìn kỹ liền thấy có một con mèo hoang đang lặng lẽ trộm miếng thịt bị dọa tới hoảng sợ la lên, nhanh chóng đào tẩu.
Đới Húc vừa nhìn con mèo hoang bị dọa vừa phủi tuyết dính trên cổ tay áo, lấy di động gọi điện thông báo cho người khác, hiện trường bên kia đã được xử lý, mấy tổ còn lại cũng chia người tìm kiếm xung quanh, sau khi biết Đới Húc có phát hiện liền lập tức đuổi qua bên này, trước khi bọn họ tới, Phương Viên và Đới Húc canh giữ miếng thịt, miễn cho không cẩn thận sẽ bị mấy con chó mèo lưu lạc ngậm đi.
Hai người lặng yên đứng một lúc, Phương Viên cảm thấy bản thân nên tìm đề tài gì đó chủ động bắt chuyện với Đới Húc, nhưng lục hết trong đầu lại không biết nên nói cái gì, bắt chuyện và làm quen trước nay không phải sở trường của cô, ngoại trừ trông chừng miếng thịt, cô chỉ biết nhìn đông ngó tây, sau đó bỗng nhiên nhíu mày.
"Sao vậy tiền bối?" Phương Viên thấy anh có chút hơi buồn rầu, vội vàng hỏi.
Đới Húc nhìn đồng hồ, sờ đầu, lẩm bẩm: "Nhoáng cái đã 10h, trách không được tôi đói bụng tới kêu lộc cộc lộc cộc."
Phương Viên còn tưởng anh sẽ nói gì đó liên quan tới vụ án, không ngờ cư nhiên lại nói một câu như vậy, kinh ngạc suýt chút đã rớt cằm, bên ngoài không biểu hiện gì cả, đành phải mỉm cười, không lên tiếng.
Chẳng bao lâu, những người khác đã tới, chuyện đầu tiên đương nhiên là xem xét dấu vết xung quanh miếng thịt và xác định xem nó có giống bộ ngực vừa được phát hiện hay không, có phải từ trên một người hay không.
"Nếu không nhìn lầm, đây có lẽ là cánh tay người." Pháp y kiểm tra miếng thịt xong liền nói với Đới Húc bên cạnh, "Vừa rồi cách vị trí miếng thịt ban đầu, ngược với chỗ các anh khoảng 2-3m, chúng tôi cũng phát hiện một phần, thời điểm tôi tới đây nghe pháp y Lưu nói bên đó là phần đùi, cũng giống bên này, nó chỉ có da, mỡ, tổ chức cơ, không có xương thích hợp, cảm giác như xương đã bị hung thủ lấy đi."
"Ngoại trừ hai cái này, còn chi tiết nào khác không?" Đới Húc hỏi.
Thang Lực vừa cùng pháp y tới lắc đầu: "Tạm thời không có."
Đới Húc khẽ gật đầu, theo bản năng vuốt cằm, sau lúc lâu lại nói ra một câu không đầu không đuôi: "Chó mèo hoang ở gần đây còn rất nhiều."
Phương Viên không biết tại sao anh lại bỗng nhiên nói như vậy, có chút hoang mang nhìn anh, Thang Lực hình như sớm đã quen với cách hành xử này, vẫn như cũ trầm mặc không lên tiếng, mặc Đới Húc im lặng chốc lát, sau đó lần nữa chủ động mở miệng: "Tiếp theo định làm gì?"
"Tiếp tục tìm, tranh thủ tìm những phần khác, mau chóng xác định thân phận." Thang Lực lời ít ý nhiều, trả lời xong phát hiện Đới Húc không nói gì, cũng không tỏ thái độ nào khác, liền hỏi lại, "Còn cậu?"
"Tôi thấy so với tìm thịt, chi bằng chúng ta tìm xương." Đới Húc nói.
"Được, chia ra mà làm, xe để lại cho cậu." Thang Lực gật đầu. Đây không phải lần đầu hai người hợp tác, đối với tính cách của nhau nắm bắt quá rõ, chính bản thân anh cũng không nhiều lời, Đới Húc làm việc tự có biện pháp của anh ta, cho nên tuy rằng suy nghĩ bất đồng, nhưng tiếp theo tiến hành thế nào giữa họ vẫn có sự ăn ý.
"Phương Viên theo tôi, hai bạn học của cô ấy nếu trở về..."
Đới Húc còn chưa dứt lời, Thang Lực đã mở miệng cướp lời: "Tôi nói bọn họ tìm cậu."
Đới Húc bật cười, có chút bất đắc dĩ mà gật đầu, Phương Viên chạy nhanh chuẩn bị theo anh lên xe, không ngờ anh lại không qua đó, ngược lại dạo tới dạo lui đi tới cái hố bên cạnh, ngồi xổm xuống ném gạch đá vụn vào.
"Tiền..."
"Ở trước mặt tôi cứ gọi thẳng tên, con người tôi không chú ý nhiều như vậy, vừa mở miệng là gọi 'tiền bối', nghe thật xa lạ." Phương Viên vừa lên tiếng đã bị Đới Húc trực tiếp cắt ngang, "Em muốn hỏi tôi làm gì đúng không? Tôi đang chọn mấy viên gạch."
Câu trả lời này đối với Phương Viên mà nói chẳng có tác dụng gì, cô vẫn không rõ Đới Húc muốn làm gì, có điều nếu Đới Húc đã trả lời hàm hồ, cô cũng không dám hỏi nhiều, làm người ta thấy thấy phản cảm, cuối cùng đành phải yên lặng ở bên cạnh nhìn, nhìn xem Đới Húc rốt cuộc muốn làm gì.
Đới Húc tỉ mỉ chọn lựa tàn gạch trong hố cây, cầm lên ước lượng, tìm được mấy khối vừa ý liền bảo Phương Viên theo mình tới bên đường cái, một một khối ở chỗ không bóng người ném qua, gạch vừa rời tay anh liền vẽ trên không trung một đường parabol, dừng lại phía xa của bãi đất trống.
Đới Húc sờ cằm, nhíu mày, tựa hồ kết quả như vậy không hề vừa ý. Anh xoay người, đánh giá Phương Viên một phen, ước lượng chiều cao của cô và mình, hỏi: "Em cao bao nhiêu? Khoảng 1m60 đúng không?"
Phương Viên vội vàng gật đầu: "Nếu đi giày cao gót thì khoảng như vậy."
"Được, em thử xem, ném qua kia." Đới Húc nghe xong liền cầm một viên gạch to bằng viên ban nãy nhét vào tay Phương Viên.
Phương Viên vẫn không rõ tình huống hiện tại, nghi vấn cơ hồ sắp buột miệng thốt ra nhưng cô vẫn nhịn xuống, do dự một hồi liền dùng hết sức ném viên gạch theo hướng Đại Húc chỉ.