Truy Kích Hung Án

Chương 1: Căn phòng màu đỏ




Khó khăn lắm mới giải quyết xong vụ án lời nguyền người gỗ, một bi kịch khiến người thổn thức lại xảy ra, Phương Viên vốn tưởng có thể xả hơi mấy ngày vô cùng thất vọng.
Mấy ngày nay cuộc sống của cô chẳng tốt chút nào.
Trước đây vì vụ án người gỗ mà bận đến tối mặt tối mày, cô hoàn toàn mặc kệ điện thoại của mẹ Phương, lần này chắc do mẹ Phương xui, hơn nữa không biết sau khi đi xem mắt Dương Chí Viễn về nhà đã phản hồi thế nào, mẹ Phương năm lần bảy lượt không liên lạc được với Phương Viên, bà ấy như muốn nổi điên, hai lần chạy tới Cục Công An đều đúng lúc Phương Viên đang bận xử lý các thủ tục sau khi vụ án của Nhiêu Hải kết thúc. Quá nhiều cảm xúc dồn nén, cuối cùng vào một ngày Phương Viên vừa được nhàn rỗi, mẹ Phương gọi được cho cô, điện thoại vừa kết nối liền trút giận không ngừng.
"Con nghĩ gì đấy hả? Bao nhiêu ngày không nghe điện thoại của mẹ, con có còn coi mẹ là mẹ của con không? Mẹ là ăn mày hả? Không lẽ mẹ phải đi cầu xin con gái ruột nghe điện thoại của mình sao?" Mẹ Phương nổi cơn thịnh nộ, cách nói chuyện hệt như năm xưa khắc khẩu với ba Phương, "Con đã nói gì với mọi người hả? Tại sao con trai nhà người ta sau khi xem mắt về, ba cậu ta lại tới tìm ba dượng của con, hỏi con rốt cuộc có phải con gái ruột của ông ấy không. Con biết biết cái gì là việc xấu trong nhà không thể rêu rao với bên ngoài không hả?"
"Nếu mẹ không nói, con thật sự không nghĩ chuyện mẹ tái hôn là việc xấu trong nhà." Phương Viên mới giải thoát khỏi công việc bận rộn, còn chưa khôi phục trạng thái, bỗng dưng phải nhận cơn răn dạy của mẹ Phương, cô cũng không khỏi tức giận, "Nếu mẹ không muốn người ta phát hiện thì tốt nhất là bảo ông chồng sau của mẹ sửa thành họ Phương đi. Nếu không chỉ cần IQ nhà người ta bình thường, mẹ đừng hòng giấu giếm."
"Mẹ mà cần con dạy dỗ hả? Mẹ đã nói với người ta mẹ họ Phương, con theo họ mẹ, đây vốn dĩ là cái cớ thích hợp nhưng con cứ một mực muốn vạch trần mẹ." Mẹ Phương chỉ trích, "Bây giờ cả nhà người ta biết mẹ với ba dượng của con là tái hôn rồi, cũng biết con không phải con gái ruột của ba dượng con, gặp gia đình như vậy có ai mà không ghét bỏ hả!"
"Ghét bỏ càng tốt, dù sao ngay từ đầu con đã nói rõ với mẹ, con chỉ là không muốn mối quan hệ mẹ con của chúng ta căng thẳng nên mới nhượng bộ, đồng ý đi xem mắt, chứ trước giờ con chưa từng hứa phải xem mắt thành công, thế nên chuyện này kết thúc tại đây đi, sau này mẹ đừng sắp xếp cho con đi xem mắt nữa, công việc của con rất bận, không rảnh đi lo những việc này đâu." Phương Viên trả lời lạnh lùng.
"Con đúng là, ba cô thế nào cô cũng thế ấy, nhà họ Phương mấy người ai cũng đều là động vật máu lạnh, ai cũng hợp lại khinh thường tôi." Bị Phương Viên từ chối thẳng, mẹ Phương bắt đầu không giữ được bình tĩnh, "Được thôi, cô không giúp tôi, tôi cũng sẽ không để cô yên, cùng lắm thì cá chết lưới rách!"
Rõ ràng Phương Viên đang mặc áo rất dày, nhưng nghe mẹ Phương nói, Phương Viên liền cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua, nhiệt độ toàn thân lập tức hạ xuống. Cô im lặng một lúc, sau đó nói với mẹ Phương: "Tùy mẹ, vì chuyện này mà mẹ muốn đến đơn vị con gây chuyện con cũng không ngại, cùng lắm thì mất việc, không có tiền ăn cơm, một tuần hai tư sáu, ba năm bảy mặt dày thay phiên đến chỗ mẹ hoặc ba con xin cơm, đến lúc đó nếu hai người không vui, con cũng hết cách."
"Con có ý gì hả? Uy hiếp mẹ?" Tuy vẫn còn tức giận nhưng giọng điệu của mẹ Phương đã yếu hơn.
"Mẹ tự xem mà làm đi, con người làm gì cũng phải gánh vác hậu quả, nếu mẹ cảm thấy thà nịnh bợ đối tác của chồng sau của mình mà không tiếc đùa giỡn cuộc sống và công việc của con gái ruột, con có làm gì cũng không thoát được. Cứ thế đi, sau này không có chuyện gì mẹ không cần liên lạc với con đâu." Nói xong, Phương Viên không cho mẹ Phương cơ hội trả lời, trực tiếp cúp máy.
Cúp máy xong, cô ngồi một mình rất lâu, khi nãy những lời nói trong điện thoại đa phần đều là giận dỗi, thật ra nếu bảo cô mặt dày đi xin cơm ba mẹ mình có đánh chết cô cũng không làm được.
Cũng may không biết có phải bị cô uy hiếp thật sau, từ đó mẹ Phương không còn gọi điện quấy rầy nữa, Phương Viên cũng có thể thở phào, tạm gác chuyện này sang một bên. Bây giờ cô đã bắt đầu học được cách vứt những chuyện phiền lòng ra khỏi đầu, nếu không, người mệt mỏi cuối cùng chỉ có bản thân mình.
Cô và Đới Húc rảnh rỗi được hai ngày, trong thời gian đó Bạch Tử Duyệt có liên lạc với Đới Húc không Phương Viên không biết, cô chỉ biết hình như Đới Húc thật sự không cho cơ hội để Bạch Tử Duyệt đến nhà thể hiện kỹ năng nấu nướng, điều này làm cô vô cùng thoải mái. Trong lúc này, Phương Viên lại rối rắm chuyện khác, không biết nên tìm cơ hội nào nói cho Đới Húc biết suy nghĩ của mình, dù gì Đới Húc cũng đã thẳng thắn bày tỏ với cô, cũng không hề gây áp lực, cho dù anh bảo cô không cần vội trả lời, cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng Phương Viên vẫn cảm thấy làm vậy không được ổn lắm, một mặt trong cuộc sống và công việc cô nhận sự quan tâm lặng lẽ của anh, một mặt lại không hạ quyết tâm, điều này khiến chính cô vô cùng khó chịu.
Nhưng phải nói với Đới Húc thế nào đây? Nói bản thân ám ảnh trước hôn nhân của ba mẹ cùng cái giá mình phải trả từ việc đó khiến bản thân ám ảnh chuyện yêu đương sao?
Đây nghe qua giống cái cớ hơn, hơn nữa càng giống một lời từ chối uyển chuyển, nhưng từ chối vốn không phải ý của Phương Viên. Cô vốn nghĩ bản thân là một người khá thẳng thắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô phát hiện bản thân cũng có một mặt nhút nhát không dứt khoát, nếu không phải gần đây Hạ Ninh đang bận tìm cơ hội thay đổi công việc, rời khỏi thành phố C, cô đã chia sẻ phiền não này với cô ấy. Hiện tại điều cô cần nhất chính là một người lanh lẹ như Hạ Ninh ở sau lưng đẩy cô một cái, dù cô ấy đẩy cô theo hướng nào, ít nhất cũng có hướng đi.
Có điều công việc không cho cô cơ hội hưởng thụ khoảng thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi sau một hồi bận rộn, thậm chí còn chưa tìm được cơ hội mở lời với Đới Húc, trong cục lại nhận báo án, nhiệm vụ rơi xuống đầu cô và Đới Húc. Sáng sớm cả hai vừa tới đơn vị liền lập tức đến hiện trường.
Thời gian báo án là 8 giờ sáng, địa điểm phát hiện là ngoại ô thành phố. Người báo án là nữ, có lẽ đã chịu đả kích rất lớn nên lúc báo án nói năng có hơi lộn xộn. Sau khi nhận được điện thoại, đồn cảnh sát địa phương lập tức phái người tới hiện trường xem thử, sau khi xác nhận là vụ án giết người liền báo lên cục thành phố, trùng hợp Thang Lực và Đường Hoằng Nghiệp mới tiếp nhận vụ án mới, vụ án Chung Hàn và Cố Tiểu Phàm đang đảm nhận còn chưa kết thúc, hơn nữa hai bọn họ gần đây phải đi gặp phụ huynh, chuẩn bị tính đến chuyện kết hôn, thế nên đội hình sự không giao chuyện này cho hai người họ.
Do vậy vụ án lần này cứ thế rơi vào tay Đới Húc và Phương Viên, đội trưởng hứa lần này sau khi thuận lợi phá án nhất định sẽ cho họ nghỉ ngơi mấy ngày, dù gì cũng không thể làm việc liên tục như vậy, hai người họ một người được xem là về kinh nghiệm hay năng lực đều có thể một mình nhận vụ án của đội hình sự, một người còn lại tuy là tân binh nhưng rất có tư chất, người làm lãnh đạo nói không đau lòng là giả.
Đới Húc và Phương Viên đều thấy không thành vấn đề, nhất là Phương Viên, cô đang mong lúc này có thể bận rộn, khỏi dây dưa với mẹ Phương. Với người khác, gia đình là cảng tránh gió khi công việc gặp khó khăn, nhưng với cô, công việc là bức tường phòng cháy che chắn sự quấy nhiễu của gia đình, tập trung vào làm việc giúp cô bình tĩnh kiên định.
Cứ thế hai người theo đội pháp y, đội kỹ thuật và những đồng nghiệp khác của đội hình sự từ Cục Công An chạy tới địa điểm xảy ra vụ án. Nơi xảy ra vụ án ở ngoại ô thành phố, tuy khá xa nhưng tình hình giao thông vẫn ổn, hơn nữa khu vực xung quanh đã được đưa vào kế hoạch quy hoạch, khoảng một hai năm nữa sẽ tiến hành phá bỏ di dời cải tạo, biến thành khu vực phát triển mới của thành phố A, thế nên tuy chưa chính thức quy hoạch nhưng con đường phía trước đã được tu sửa hoàn thiện, có điều dân cư không nhiều, xung quanh không có quá nhiều công ty cơ quan, chỉ có vài nhà máy tư nhân nhỏ, do vậy vào buổi sáng sớm trông có hơi trống trải.
Địa điểm cụ thể là một căn nhà, lúc cảnh sát tới, xe đổ ở đường lớn chật như nêm cối, may mà con đường này bình thường không nhiều xe, ngay cả người đi lại cũng rất ít, thế nên không cần lo đến vấn đề tắc nghẽn giao thông.
Căn nhà thoạt nhìn không lớn, ngay cả sân cũng không có, cứ trụi lủi tọa lạc cách ven đường khoảng năm sáu mét, xám xịt không có gì nổi trội, cửa ra vào cũng không phải cửa chống trộm, chỉ là một cửa sắt bình thường hiện tại đang mở rộng, vào trong liền có thể thấy tiếng khóc của phụ nữ, đó hẳn là người báo án.
Mọi người mang bọc giày, đeo găng tay, sau đó mới vào trong xem tình hình. Tới cửa phòng, Đới Húc quan sát cánh cửa sắt, phát hiện khóa cửa chỉ là loại khóa bình thường, không hề có chức năng chống cạy khóa quá hiện đại.
Mới vào phòng, xộc vào mùi là mùi sơn nồng nặc, Đới Húc và Phương Viên đều theo bản năng nhíu mày, ngửi qua không giống mùi của hiện trường giết người mà như xưởng sản xuất nội thất nhỏ hoặc căn nhà mới được sửa sang lại.
Trong nhà có hai phòng, một phòng khách không quá lớn, trong phòng khách chỉ có một cái bàn, trên bàn có vài hộp cơm, bên trong vẫn còn chút đồ ăn thừa, đũa dùng một lần và chai nước ném tứ tung, nhìn có vẻ tối hôm trước có rất nhiều người ăn uống ở đây.
Một trong hai căn phòng truyền đến tiếng khóc của phụ nữ, bên cạnh thỉnh thoảng có tiếng an ủi, từ hoàn cảnh để suy đoán hẳn là cảnh sát địa phương tới xem xét hiện trường. Như vậy không cần phải nói, căn phòng đó chính là hiện trường vụ án bọn họ phải đối mặt.
Phương Viên và Đới Húc đi qua, càng tới gần mùi sơn càng gay mũi, điều này khiến họ có chút nghi ngờ.
Tới cửa, Phương Viên nhìn vào, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Cả căn phòng tràn ngập sắc đỏ chói lọi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.