Một năm trôi qua trong nháy mắt, tổ Khiên Đen vẫn chỉ có ba thành viên, mọi người đã trở nên quen dần. Hôm nay là ngày 31 tháng 12, ngày cuối của năm. Tầm chiều tối, tuyết rơi trắng xóa, văn phòng bật điều hòa vừa yên tĩnh vừa ấm áp. Lải Nhải châm một điếu thuốc, đảy cửa đi ra ngoài. Mặt Lạnh đứng hút thuốc trên hành lang. Giữa mùa đông giá rét mà anh cũng chẳng sợ lạnh, cứ thế đón ngọn gió từ ngoài thổi vào.
Lải Nhải đứng bên cạnh, hỏi, “Anh đang làm gì thế?”
Mặt Lạnh không trả lời. Lải Nhải chẳng để tâm, khoác vai anh, “Sắp bước sang năm mới rồi. Lát nữa anh có kế hoạch gì không? Cùng Tiểu Hạ trải qua đêm lãng mạn chứ?”
Mặt Lạnh mỉm cười, “Ừ.”
“Chậc chậc…” Lải Nhải có chút bi thương, “Nhìn anh đắc ý chưa kìa? Muốn kích thích những người đàn ông độc thân như chúng tôi phải không? Hừ, tôi và Châu Tiểu Triện sẽ đi ăn lẩu. Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.[1]”
[1] Là câu của Khổng Tử, có nghĩa là không cùng đạo thì không thể cùng nhau bàn bạc trao đổi.
Sau khi Lải Nhải rời đi, Mặt Lạnh vẫn đứng yên. Trầm mặc một lúc, anh rút từ túi áo ra một chiếc hộp nhung đen nhỏ. Thật ra, anh không nói rõ với Lải Nhải. Tối nay, anh không chỉ lãng mạn đơn thuần mà sẽ cầu hôn cô bác sĩ nhỏ của anh. Mặt Lạnh nhìn chằm chằm hộp nhẫn, sắc mặt hơi phiếm hồng. Sau đó, anh lại đút vào túi áo. Anh vẫn chưa nghĩ ra sẽ mở miệng thế nào…
Trên đường phố đèn điện sáng trưng, vì hơi tắc nên Mặt Lạnh lái xe rất chậm. Hạ Tử Thất ngồi ở ghế phụ, tâm trạng xốn xang khi nghĩ đến kỳ nghỉ sắp tới.
“Tết Nguyên đán được nghỉ mấy ngày, anh định làm gì?” Cô hỏi.
“Ở bên em.” Mặt Lạnh trả lời ngay. Trong lòng Hạ Tử Thất rất ngọt ngào. Cô biết tại sao anh trả lời dứt khoát như vậy. Tổ Khiên Đen bình thường hết sức bận rộn, anh lại là người phụ trách tạm thời nên có rất ít thời gian ở bên cô. Tuy anh không nói nhưng cô biết trong lòng anh rất áy náy. Vì vậy, vừa được nghỉ là anh chỉ mong nhanh chóng giao bản thân cho cô. Vừa rồi ở cơ quan, cô đã nhận ra điều đó. Chuông báo hiệu hết giờ làm việc vừa mới reo vang, anh đã xuất hiện ở cửa văn phòng cô. Cô còn chút việc chưa làm xong. Thế là anh ngồi đợi ở đó, thu hút sự chú ý của không ít người.
“Vâng.” Hạ Tử Thất đáp khẽ. Bỗng cô cảm thấy, Mặt Lạnh có tốt chất làm một “trung khuyển”[2]. Tuy nhiên, cô tạm thời không tiết lộ suy nghĩ này với anh.
[2] Con chó trung thành
Hai người tới một nhà hàng sang trọng trong thành phố. Giờ này rất đông khách nhưng Mặt Lạnh đã đặt trước phòng ăn riêng, nơi có thể ngắm bờ sông. Tâm trạng Hạ Tử Thất tự nhiên có chút hồi hộp. Hôm nay bỗng nhiên trang trọng thế, không biết anh định làm gì?
Nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện, trái tim Hạ Tử Thất đập liên hồi. Cô biết anh định làm gì rồi, chắc vì “chuyện đó”. “Chuyện đó” chính là chuyện thân mật nhất giữa người đàn ông và phụ nữ. Hai người phát sinh quan hệ cách đây không lâu. Thật ra, Hạ Tử Thất cũng không nghĩ lại nhanh như vậy.
Hôm đó, cô bị cảm sốt, đầu óc quay cuồng. Mặt Lạnh xin nghỉ phép hai ngày, ở bên cạnh chăm sóc cô. Buổi tối, cô rét run, anh liền cởi áo chui vào trong chăn rồi ôm cô vào lòng. Ngày hôm sau, về cơ bản đã khỏi bệnh, nhưng Hạ Tử Thất vẫn nằm trong vòng tay của anh. Anh ôm eo cô, ánh mắt nóng bỏng. Giây tiếp theo, anh lật người, đè cô xuống dưới thân. Sau đó… vì mệt mỏi quá độ nên cô lại nằm bẹp trên giường ba ngày liền.
Sau hôm ấy, anh rất bận rộn, chỉ thỉnh thoảng gọi điện trò chuyện. Hai người đều không nhắc tới chuyện kia. Kể từ lần đó, đến giờ hai người mới gặp mặt. Chắc chắn anh cảm thấy áy náy trong lòng nên hôm nay mới bỏ nhiều công sức như thế.
Trong lúc Hạ Tử Thất đoán già đoán non, nội tâm Mặt Lạnh cũng sôi sục.
Hạ Tử Thất, gả cho anh nhé! Nói thẳng ra như vậy, chắc chắn cô sẽ cảm thấy đường đột, cũng chẳng lãng mạn gì cả. Chuyện lớn như cầu hôn nhất định phải để lại ấn tượng cho người yêu, khiến cô bất ngờ và hạnh phúc mới được.
Hạ Tử Thất! Em có dự định kết hôn không? Không được. Nếu cô nói “không” thì sao? Hơn nữa, cứ vòng vo tam quốc, anh phải nói bao nhiêu câu mới có thể cầu hôn?
“Hạ Tử Thất, anh…” Mặt Lạnh lên tiếng.
Hạ Tử Thất nhìn anh chăm chú. Mặt Lạnh cầm tách trà uống một ngụm. Vừa định lấy hộp nhẫn ra, tay anh đột nhiên bị cô nắm chặt. Anh ngẩng đầu nhìn cô. Hai má cô đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh, “Chuyện hôm đó… tuy hai chúng ta đều có chút vội vàng nhưng… là em tự nguyện. Anh không cần tự trách bản thân.”
Mặt Lạnh ngẩn người, nhanh chóng hiểu ý cô. Vành tai anh nóng ran, “Không phải chuyện đó.” Anh cất giọng trầm trầm, “Hôm ấy đúng là không được bình tĩnh nhưng anh rất tỉnh táo.”
Gương mặt Hạ Tử Thất càng đỏ như quả cà chua chín, “Thế thì vì chuyện gì?”
Im lặng vài giây, Mặt Lạnh lấy hộp nhẫn. Dưới ánh mắt kinh ngạc của cô, anh mở nắp hộp, rút chiếc nhẫn ra ngoài, cầm tay cô, trực tiếp đeo vào ngón áp út. Sau đó, anh nắm chặt tay cô, không cho cô cơ hội phản kháng.
“Chính là chuyện này.” Mặt Lạnh nói ngắn gọn.
Hạ Tử Thất ngơ ngẩn một lúc mới động đậy ngon tay. Nhưng anh nắm tay rất chặt nên cô chỉ có thể gãi ngứa trong lòng bàn tay anh.
“Làm gì có người nào cầu hôn như anh chứ?” Cô lí nhí lên tiếng.
“Ừ.” Mặt Lạnh tiếp tục nắm tay bạn gái, thản nhiên trả lời.
Hạ Tử Thất cười, “Anh ừ gì mà ừ.”
Khóe miệng Mặt Lạnh cong lên. Hạ Tử Thất định rút tay về nhưng không được, thử lẫn nữa vẫn không thể nhúc nhích. Cuối cùng, hai người đều cười tủm tỉm, cứ nắm tay nhau như thế. Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi ngày càng lớn, như những đóa hoa trắng muốt rơi xuống thế giới của họ.
Trên thực tế, Lải Nhải cũng không nói thật với Mặt Lạnh. Buổi tối chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, anh ta hâm mới đi ăn lẩu cùng Châu Tiểu Triện. Hôm nay, anh ta cũng có hẹn với người đẹp, chỉ là ngượng nên không tiết lộ với Mặt Lạnh mà thôi.
Tối nay, Lải Nhải đi coi mắt. Đây là lần coi mắt thứ n, trước đó toàn thất bại nên anh ta ngại không khoe khoang ở văn phòng. Hàn Trầm và Mặt Lạnh không biết chừng sang năm sẽ được ôm con, vậy mà anh ta vẫn cô đơn một mình, nói ra thật mất mặt. Tất nhiên, trong tổ có Châu Tiểu Triện vẫn còn trẻ con, làm sao anh ta có thể đem cậu ta ra so sánh.
Sau khi Mặt Lạnh rời khỏi văn phòng, đi đón người đẹp, Lải Nhải cũng thay bộ quần áo tử tế, thậm chí còn xịt nước hoa rồi mới gọi taxi đi đến điểm hẹn.
Ngồi trên xe, ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, Lải Nhải có chút cảm khái. Hàn Trầm và Tô Miên về thành phố Giang dưỡng thương lâu lắm rồi. Tại sao lại chọn thành phố Giang? Anh ta từng hỏi Hàn Trầm nguyên nhân. Hàn lão đại đáp, bởi vì đó là nơi hai người từng tái ngộ sau năm năm xa cách. Lải Nhải cho rằng việc chọn địa điểm “ẩn cư” mang hàm ý sâu xa, có nghĩa hai người quyết định từ bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu. Lải Nhải cũng cảm thấy vui mừng thay họ. Chỉ là, trong lòng anh ta có chút nhớ nhung. Thiếu vắng hai người, tổ Khiên Đen đâu còn là tổ Khiên Đen nữa?
Nghĩ đến đây, Lải Nhải lại chợt nhớ tới một chuyện. Hôm ở trên chuyến tàu điện ngầm chết chóc, Mặt Lạnh nói nhìn thấy một người nhảy xuống tàu. Sau này, Mặt Lạnh đã xác nhận, người đó chính là Tiểu Diêu, trợ lý của Từ Tư Bạch. Mấy hôm trước, tổ Khiên Đen nhận được thông tin, đã phát hiện ra tung tích của Tiểu Diêu tại một thị trấn nhỏ ở miền Nam. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, cậu ta sẽ bị bắt về chịu tội trước pháp luật. Nghe tin này, trong lòng Lải Nhải không đặc biệt vui mừng, mà chỉ có cảm giác bụi trần lắng đọng, tất cả thật sự kết thúc.
Đúng lúc này, xe taxi dừng lại trước khách sạn đã hẹn. Lải Nhải xuống xe, con gió lạnh khiến tinh thần của anh ta trở nên phấn chấn.
Nhắc đến mới nói, anh ta từng đi coi mắt nhiều lần nhưng đều không thành công. Thậm chí có lần anh ta cảm thán ở văn phòng, “Tôi cảm thấy, người thích hợp với tôi nhất trên cõi đời này chính là Mặt Lạnh. Chỉ Mặt Lạnh mới chịu được cái miệng của tôi.” Mặt Lạnh liền cất giọng quả quyết, “Câm miệng!”
Hừm, mỗi lần coi mắt là một lần chiến đấu. Lải Nhải soi mặt vào cửa kính mờ mịt, chỉnh lại tóc tai và quần áo, khóe miệng nhếch lên. Hôm nay, anh ta nhất định tỏ ra khí thế để chinh phục đối phương. Cho dù cuối cùng cô gái không thích anh ta, anh ta cũng phải để lại ấn tượng là một người đàn ông chân chính cho cô.
“Lải Nhải! Cậu giỏi nhất trên đời!” Anh ta giơ nắm đấm, thể hiện quyết tâm trước cửa kính.
Đúng lúc này, một bàn tay trắng nõn ở bên trong lau hơi nước trên cửa kính. Sau đó, một người phụ nữ với thân hình mảnh mai hiện ra trong tầm mắt Lải Nhải. Trên tay cô cầm tờ báo chiều của thành phố Lam, chính là ám hiệu của hai người. Cô nhìn Lải Nhải qua tấm kính, vẻ mặt cho thấy vừa rồi đã chứng toàn bộ cử chỉ của anh ta, khóe mắt cô cong cong.
Bắt gặp nụ cười của cô gái, Lải Nhải đờ người trong giây lát. Trời ạ! Sao tự nhiên anh cảm thấy hết sức ngượng ngùng?
Lải Nhải ra về một lúc, Châu Tiểu Triện mới thu dọn đồ rời khỏi văn phòng. Bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, cậu ta so vai, kéo vạt áo khoác. Những hôm thời tiết giá lạnh thế này, Châu Tiểu Triện thường mặc lớp trong lớp ngoài như cái bánh chưng.
Lúc xuống tầng dưới, đi ngang qua phòng Hồ sơ, cậu ta hơi khựng lại. Em gái hoa khôi đã có bạn trai rồi. Vào buổi tối Giáng sinh mấy hôm trước, khi xuống cổng cơ quan, Châu Tiểu Triện nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, mặt mũi khôi ngô lái xe sang đến đón cô. Hôm đó, cô mặc bộ váy dài, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, nhìn rất xinh đẹp.
Châu Tiểu Triện mừng thay cho cô, nhưng trong lòng cũng hơi buồn. Thật ra, hai người không phải không có cơ hội. Cậu từng mời cô ăn cơm mấy lần, đi xem phim hai lần. Cô cũng ăn mặc, trang điểm đẹp, ánh mắt nhìn cậu không phải lạnh lùng hay vô tình.
Chỉ là, công việc của cậu quá bận rộn nên hoàn toàn gạt cô khỏi đầu óc. Sau khi nhóm sát thủ kết thúc, Châu Tiểu Triện mới nhớ ra, hai người đã hơn hai tháng không liên lạc. “Con rùa vàng” này chắc nhân dịp đó nhảy vào tán cô.
Châu Tiểu Triện chỉ buồn một lúc rồi lấy lại tinh thần, tiếp tục đi ra ngoài. Cậu nghĩ bụng, có lẽ mình và em gái hoa khôi không duyên không phận. Người đàn ông kia chắc có nhiều thời gian ở bên cô hơn, đối xử với cô tốt hơn.
Đúng lúc này, điện thoại kêu tít tít, báo hiệu một loạt tin nhắn mới:
“Tiểu Triện! Chúc mừng năm mới!”
“Chúc năm mới vui vẻ! Anh đang làm gì thế?”
“Anh Tiểu Triện đang làm gì thế ạ? Tối nay, anh có đi xem bắn pháo hoa không?”
Tin nhắn được gửi từ mấy cô gái trẻ độc thân trong hệ thống công kiểm pháp của thành phố. Châu Tiểu Triện có quen biết sơ sơ nhưng không ngờ lại có người hẹn cậu trong buổi tối cuối cùng của năm, còn gọi cậu là anh nữa. Cậu nhớ, hình như cô gái đó lớn hơn cậu mấy tháng, sao lại gọi cậu là anh nhỉ?
Tuy đầu óc hơi chậm hiểu nhưng Châu Tiểu Triện cũng cảm nhận được sự mờ ám từ những tin nhắn này. Cậu vừa xúc động vừa căng thẳng, cũng có chút luống cuống. Lải Nhải quả nhiên nói không sai, trong hệ thống công kiểm pháp có không ít cô gái ái mộ thành viên nam của tổ Khiên Đen. Từ trước đến nay, Châu Tiểu Triện luôn cho rằng sự ái mộ đó chẳng liên quan đến mình. Không ngờ họ cũng chú ý tới cậu.
Châu Tiểu Triện hưng phấn một lúc mới lấy lại bình tĩnh, trả lời tin nhắn. Cuối cùng, cậu từ chối lời mời của các cô gái. Trong một đêm đẹp đẽ như vậy, cậu một mình đi bộ về ký túc xá. Cậu chợt nhớ đến Tô Miên và Hàn Trầm. Nếu có ở đây, chắc họ sẽ đưa cậu đi chơi cùng.
Mấy hôm sau đi làm, nghe nói Châu Tiểu Triện từ chối lời mời đi chơi của mấy cô gái trong buổi tối cuối cùng của năm, Lải Nhải và Mặt Lạnh đều sửng sốt.
Lải Nhải, “Trời! Chú mày lên cơn hâm đấy à? Bình thường thằng nào suốt ngày ca thán không có con gái thích mình hả?”
Mặt Lạnh suy nghĩ sâu xa hơn, “Cậu vẫn chưa quên cô bé đó phải không?”
Hai người cùng nhìn Châu Tiểu Triện, trong đầu có chung ý nghĩ: Nhìn không ra thằng nhóc này si tình đến vậy.
Ai ngờ Châu Tiểu Triện lắc đầu, “Tôi đã quên cô ấy từ lâu rồi…” Cậu gãi đầu, cất giọng có chút ngượng ngùng và xúc động, “Sau khi vụ án tổ chức bảy người kết thúc, tôi đã suy nghĩ nghiêm túc về cuộc đời. Họ yêu mến tôi, tất nhiên tôi cũng rất vui. Nhưng tôi cảm thấy mình vẫn còn ít tuổi, nên nỗ lực làm việc, chuyện chung thân đại sự tính sau…”
Châu Tiểu Triện chưa dứt lời, Mặt Lạnh đã quay đi làm việc của mình, Lải Nhải vừa tức vừa buồn cười, “Chú mày đâu chỉ ít tuổi mà tâm lý cũng như học sinh tiểu học ấy. Thảo nào chẳng có bạn gái.”