Thật ra, trong thiên hạ xuất hiện vô số tin đồn về Hàn Trầm.
Có người nói, anh là cảnh sát tốt nhất, là một thần thám có khả năng phá án xuất quỷ nhập thần, tính cách cứng rắn, tội phạm hễ nghe đến tên anh là rét run người. Nghe nói, chỉ vì truy đuổi một tên tội phạm nguy hiểm đang bị truy nã, anh từng bảy ngày bảy đêm liền không chợp mắt. Đến cuối cùng, khi bị bắt, tinh thần của tên tội phạm gần như suy sụp. Nghe nói, chẳng vụ án giết người nào rơi vào tay anh là không được giải quyết. Từng có một vụ án xảy ra ở địa phương, cảnh sát đau đầu mấy tháng trời vẫn không phá nổi, anh đi một vòng quanh hiện trường là có thể xác định đối tượng tình nghi… Một cảnh sát có thâm niên từng hợp tác với Hàn Trầm phát biểu: “Mọi người không thể không khâm phục Hàn Trầm, bộ não của cậu ấy tỉ mỉ chính xác như chiếc máy tính, khả năng tính toán logic và năng lực nhìn thấu chi tiết nhỏ hơn người, tốc độ cũng nhanh một cách đáng ngạc nhiên.
Nhưng cũng tin đồn, anh là cảnh sát tệ nhất. Anh thuộc hạng người lắm tài nhiều tật, trái tính trái nết. Nghe nói, anh vốn là chuyên gia trẻ tuổi được Bộ Công an đặc biệt mời về, là sĩ quan cảnh sát cấp một trẻ tuổi nhất, được giữ lại làm việc ở cơ quan Trung ương. Vậy mà anh cố tình xuống địa phương làm một người cảnh sát hình sự bình thường. Điều này khiến lãnh đạo Bộ Công an nổi trận lôi đình.
Nghe nói, mối quan hệ giữa anh và lãnh đạo Công an tỉnh và các đồng nghiệp không mấy tốt đẹp. Bởi vì tính cách của anh cao ngạo, không hòa đồng, chẳng thân thiết một ai. Mỗi khi giải quyết vụ án lại tựa như muốn bán mạng, hợp tác với anh rất căng thẳng, mệt mỏi, chẳng người nào chịu nổi.
Còn nữa, anh thường động một tý là xin nghỉ phép, biến mất dăm bữa nửa tháng. Không ai biết anh đi đâu và làm gì, rất vô kỷ luật, vô tổ chức.
Thậm chí có nguồn tin cho hay, anh thường lân la đến khu “đèn đỏ”, ăn chơi, cờ bạc, gái gú, không thiếu một trò nào, bồ bịch khắp nơi. Tuy nhiên, đây chỉ là tin đồn vô căn cứ, bằng không, anh đã bị đuổi khỏi ngành công an từ lâu.
Khi nghe nhắc đến Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hi từng tưởng tượng ra dung mạo của vị “đại thần” này. Đó là một người đàn ông cục mịch, đầy lòng chính nghĩa, tính tình cổ quái và phóng khoáng.
Tất nhiên, cô cũng đã tưởng tượng ra bộ dạng của người đàn ông ở hộp đêm tối hôm đó. Ví dụ, anh ta là một người trưởng thành, ngoài ba mươi tuổi, không biết chừng trên mặt còn có vết sẹo dài hay cụt mất ngón tay gì đó.
Nào ngờ khi hai con người hợp nhất làm một, lại thành dáng vẻ trẻ trung, tuấn tú, lạnh lùng, có chút sát khí như thế này.
Bạch Cẩm Hi bất giác nhìn “huyền thoại” ở trước mặt.
Từ trước đến nay, cô là người gặp đối tượng mạnh sẽ trở nên mạnh hơn. Vì vậy, trước ánh mắt thâm trầm bức người của anh, cô càng sôi sục ý chí chiến đấu. Bạch Cẩm Hi sờ tay vào mặt dây chuyền đeo trên cổ (Đây là thói quen của cô. Bình thường, cảnh sát phá án rất hay có thói quen nhỏ như vậy), đồng thời mở miệng:
“Căn cứ vào lời khai của nạn nhân Mã Tiểu Phi, gần đây cô ấy không có mối quan hệ tình cảm dây dưa hay mâu thuẫn lợi ích với bất cứ ai, cũng không cãi nhau với người nào. Nạn nhân cho biết, hình dáng của tội phạm rất xa lạ. Tất nhiên, chúng ta vẫn phải tiến hành điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, nhưng kết hợp với đặc điểm của những vụ đột nhập vào nhà cưỡng bức xảy ra trong quá khứ, vụ này nhiều khả năng là do người lạ gây án.
Khu vực do chúng ta quản lý chưa từng xảy ra vụ cưỡng dâm với thủ pháp tương tự, các khu vực khác trong thành phố Giang cũng chưa từng nghe nói. Do đó, đây có thể là lần đầu tiên tội phạm gây án. Ngoài ra, nơi này là khu phố cổ, địa hình vô cùng phức tạp, người không thông đường thuộc lối thậm chí có thể bị lạc đường. Tội phạm tiến hành một vụ án đột nhập vào nhà tỉ mỉ chính xác như vậy, chứng tỏ hắn đã bỏ nhiều thời gian nghiên cứu địa hình và theo dõi đối tượng. Vì vậy, tôi đoán: Thứ nhất, tội phạm có khả năng sống ở quanh đây, hoặc đi làm ở khu vực này, phạm vi điều tra trọng điểm rộng khoảng năm cây số. Thứ hai, hắn phải có nhiều thời gian nhàn rỗi và linh hoạt mới có thể nghiên cứu tỉ mỉ và chọn đúng thời cơ gây án mà không bị phát hiện.”
Mấy người cảnh sát gật đầu. Đây là kết luận cơ bản thường thấy, bởi vì phần lớn các vụ án đều do người sống ở khu vực phụ cận gây ra. Lúc này, Hàn Trầm vẫn đứng bên cửa sổ, không nói một lời.
Bạch Cẩm Hi tiếp tục mở miệng: “Thứ ba, một khi xác định là người lạ gây án, vậy thì đối tượng chúng ta cần tìm là một người làm công việc cần đến sức lực và tay nghề như tài xế, công nhân, nhân viên phát chuyển nhanh, nhân viên đưa nước…
Bởi vì trong cả quá trình gây án, tội phạm thể hiện rõ khuynh hướng gia trưởng và tâm trạng phẫn nộ. Lúc tiến hành hành vi phạm tội, dù ở phía chính diện hay từ đằng sau, hắn đều khống chế nạn nhân một cách tuyệt đối. Hắn gây tổn thương đến thân thể nạn nhân một cách không cần thiết, tôi nghĩ, đó là vì làm vậy sẽ giúp hắn phát tiết, để từ đó đạt được khoái cảm. Ngoài ra, hắn còn đập phá đồ đạc ở hiện trường, trong khi chúng ta không phát hiện tài sản bị mất cắp.
Chúng ta có thể tưởng tượng đối tượng tình nghi là một người như sau: Thân hình cường tráng, có sức mạnh, tính gia trưởng bị đè nén, bất mãn và phẫn nộ trước hiện thực cuộc sống. Bình thường, chắc hắn không để lộ ra bên ngoài. Có khả năng hắn lựa chọn một công việc thể hiện đặc trưng nam tính của đàn ông. Thêm vào đó, hắn dùng dây ni lông và băng dính khống chế nạn nhân, thủ pháp rất linh hoạt, hắn lại có thời gian làm việc linh động nên tôi đoán, hắn là một người tài xế lái xe tải, nhân viên chuyển phát nhanh hay thợ sửa điện nước…”
Nghe xong phân tích này, mọi người đều trầm mặc. Hàn Trầm cũng im lặng, vẻ mặt anh không thay đổi, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Vài giây sau, Châu Tiểu Triện xúc động mở miệng: “Lão đại, chị phân tích hay quá.” Bạch Cẩm Hi cười cười với anh ta. Hai người không hẹn cùng quay sang Hàn Trầm. Có lẽ vẻ mặt của bọn họ để lộ chút đắc ý, khóe mắt Hàn Trầm vụt qua ý cười.
Anh cười tất nhiên càng đẹp hơn lúc không cười. Con ngươi đen nhánh cũng tựa như chứa đựng tia sáng lấp lánh, khiến người đối diện không thể rời mắt. Mặc dù từng bị một vố trong tay anh nhưng vào thời khắc này, bắt gặp nụ cười nhàn nhạt của anh, trái tim Bạch Cẩm Hi cũng bất giác run rẩy.
Nhưng ngoài mặt, cô vẫn thản nhiên nói với các đồng nghiệp: “Mọi người làm việc đi!”
Đám cảnh sát hình sự tiếp tục bận rộn, người thì tìm kiếm manh mối ở hiện trường, người thì đi hỏi thăm hàng xóm sống ở xung quanh…
Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện đi ra ngoài. Như chợt nhớ ra điều gì, cô liền quay đầu về phía Hàn Trầm, người đang bị lãng quên ở một bên, giả bộ bừng tỉnh: “Ồ đúng rồi, thần thám Hàn, suýt nữa tôi quên không hỏi, anh có cao kiến gì không?”
Giọng cô lanh lảnh, khiến những người cảnh sát hình sự đến giờ mới phát giác, vừa rồi họ cũng quên mất sự tồn tại của vị “đại thần” này.
Tất cả đều dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm bằng ánh mắt dò xét.
Bạch Cẩm Hi cũng nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hàn Trầm không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Sau đó, anh rút gói thuốc và bật lửa từ túi quần, lấy một điếu kẹp vào đầu ngón tay, nhưng không châm thuốc mà chỉ nghịch chiếc bật lửa một cách khéo léo.
Hai người trầm lặng, mắt đối mắt trong giây lát. Bạch Cẩm Hi đột nhiên có cảm giác tự mình làm khó mình.
Hừm, thần thám siêu cấp cũng chỉ đến thế mà thôi. Cô biết trên đời này có nhiều “truyền kỳ” chỉ là hữu danh vô thực. Người đàn ông kia đã bị cô đánh bại rồi? Không còn gì để nói nữa, đúng không?
Bạch Cẩm Hi quay người cùng Châu Tiểu Triện chuẩn bị đi ra ngoài. Thấy bầu không khí tẻ nhạt, mọi người tiếp tục công việc của mình.
“Hiện trường có ba điểm…” Giọng đàn ông trầm ổn, uốn lưỡi kiểu Bắc Kinh lại một lần nữa vang lên: “Ba điểm nghi vấn rõ ràng.”
Bạch Cẩm Hi giật mình, quay đầu về phía Hàn Trầm.
Anh hơi ngẩng mặt, đôi mắt sâu hun hút nhìn cô chăm chú. Sau đó, anh tiếp tục cất giọng trầm thấp dễ nghe: “Điểm nghi vấn thứ nhất, đến cuối cùng, tội phạm dùng miệng khiến nạn nhân đạt cao trào. Đây là hiện tượng hiếm gặp trong các vụ án cưỡng hiếp. Tại sao lại như vậy?”
Mọi người, gồm cả Bạch Cẩm Hi đều hơi ngây ra.
“Thứ hai.” Hàn Trầm đưa điếu thuốc lên miệng: “Tại sao hắn lại đập phá hiện trường? Nguyên nhân có thể vì muốn phát tiết sự phẫn nộ giống như cô phân tích, nhưng cũng có lẽ nhằm mục đích che đậy điều gì đó.”
Đám cảnh sát gật đầu, Bạch Cẩm Hi nhếch mép.
“Thứ ba, trong lúc gây án, tại sao hắn lại mở cửa sổ của phòng ngủ?” Hàn Trầm cúi đầu châm thuốc: “Ngu à?”
Bạch Cẩm Hi hoàn toàn sửng sốt.
Bởi hai từ “ngu à” thốt ra từ miệng một người đàn ông đẹp trai, khí chất lạnh lùng tạo cảm giác chẳng hề ăn nhập. Nhưng anh lại nói một cách tự nhiên bằng âm điệu Bắc Kinh bỡn cợt nên rất thu hút.
Tuy nhiên, quan trọng hơn là chi tiết “mở cửa sổ” mà anh nhắc tới.
Khu vực này đông đúc, an ninh không tốt, thời điểm xảy ra vụ án lại là nửa đêm. Mã Tiểu Phi sống một mình, tầng này không cao nên không có khả năng cô tự mở cửa sổ. Kết quả kiểm tra hiện trường cho thấy, cửa sổ ở phòng khách, trên hành lang đều đóng chặt. Hơn nữa, Mã Tiểu Phi cũng khai, cửa sổ phòng ngủ là do tội phạm mở ra.
Một khi mở cửa, hiệu quả cách âm sẽ kém hơn, không có lợi cho việc gây án. Vậy tại sao tội phạm lại làm điều đó?
Trong lúc mọi người mải trầm tư suy nghĩ, Hàn Trầm đã đi ra ngoài cửa, giơ tay đỡ hờ vai Tư Tư, cả hai cùng đi thẳng xuống tầng dưới.
***
Tư Tư nhận được điện thoại của Mã Tiểu Phi vào tầm hơn một giờ sáng.
Hai người là hàng xóm, bình thường có mối quan hệ tương đối thân thiết. Nhiều lúc, Tư Tư còn gửi con trai cho Mã Tiểu Phi trông hộ. Nửa đêm hoang mang sợ hãi, Mã Tiểu Phi liền nhớ tới Tư Tư, người mẹ độc thân có tính cách độc lập kiên cường.
Đến hiện trường, Tư Tư vô cùng chấn động. Cô hỏi Mã Tiểu Phi có muốn báo cảnh sát hay không? Mã Tiểu Phi cũng là người phụ nữ có tính cách độc lập. Dù rất đau khổ nhưng cô kiên quyết gật đầu.
Tư Tư gọi cho Hàn Trầm trước, bởi cô biết anh là cảnh sát hình sự.
Sau đó, cảnh sát lần lượt đến hiện trường.
Xuống dưới nhà, Tư Tư ôm vai Mã Tiểu Phi, quay sang nói với Hàn Trầm: “Anh Hàn, em cùng cô ấy đi bệnh viện trước. Anh…”
Hàn Trầm gật đầu: “Em cứ đi đi!”
Xe cấp cứu và xe cảnh sát nhanh chóng rời khỏi ngõ hẻm. Có lẽ cũng nghe thấy danh tiếng của Hàn Trầm nên hai người cảnh sát khu vực gác ở ngoài khu nhà khách sáo chào hỏi anh.
Hàn Trầm gật đầu, tựa vào bờ tường, tiếp tục hút thuốc.
Lúc Bạch Cẩm Hi xuống dưới, mặt trời đã lên cao, ánh nắng tô điểm lên đường phố và khu nhà. Hàn Trầm đứng trong bóng râm, một chân chống lên bờ tường bẩn thỉu.
Anh cúi đầu hút thuốc. Khói thuốc dày đặc lan tỏa từ ngón tay, nhưng đường nét gương mặt nghiêng của anh vẫn rõ ràng, lông mi dài che khuất đôi mắt. Bộ dạng lúc hút thuốc của người đàn ông toát ra một vẻ uể oải và lạnh lùng.
Đầu óc Bạch Cẩm Hi vụt qua một ý nghĩ: Người đàn ông này cảnh sát tệ nhất thì đúng hơn.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Hàn Trầm liền ngoảnh đầu về bên này. Vẫn là đôi mắt thâm trầm đằng sau lớp khói trắng nhàn nhạt.
Bạch Cẩm Hi đút hai tay vào túi quần, thản nhiên đi qua chỗ anh đứng.
“Đau đến mức chảy nước mắt à?” Giọng nói trầm trầm, không mặn không nhạt vang lên.
Bạch Cẩm Hi ngẩn người, một vài giây sau mới có phản ứng. Hôm nay, cô đi làm với cặp mắt sưng húp. Ngoài Châu Tiểu Triện, cô cũng bị những cảnh sát khác chú ý. Người đàn ông này dám chế giễu cô? Cánh tay của cô…
Bạch Cẩm Hi dừng bước, hít một hơi sâu.
Giây tiếp theo, cô xoay người nhanh như chớp, đè cánh tay vào cổ Hàn Trầm, đẩy mạnh anh vào bờ tường. Hàn Trầm không hề có phản ứng, để mặc cô muốn làm gì thì làm, chỉ nhìn cô chăm chú.
Bởi vì động tĩnh quá lớn nên hai người cảnh sát ở gần đó đều quay về bên này, kinh ngạc thốt lên: “Cảnh sát Bạch!”
Bạch Cẩm Hi không để ý đến bọn họ.
Hành lang chật hẹp, thân thể hai người gần như dính chặt vào nhau. Bởi vì Hàn Trầm quá cao nên cô phải kiễng chân mới có thể đè tay lên cổ anh. Nhưng cũng chính vì vậy, cả người cô tựa hồ ở trong lòng anh.
Hàn Trầm không hề lúng túng, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh. Ở cự ly gần, Bạch Cẩm Hy mới phát hiện, đồng tử của anh vừa đen vừa lớn, giống đôi mắt của trẻ nhỏ. Thảo nào nhìn từ phía xa xa, cô bất giác bị đôi mắt này thu hút.
Tuy nhiên, bề ngoài Bạch Cẩm Hi vẫn không đổi sắc mặt, nở nụ cười lạnh lùng: “Bình thường, tôi đâu có nóng nảy như vậy.” Cô hạ giọng: “Nhưng có người quá ngông cuồng, thích chuốc thù kết oán, tôi cũng hết cách.”
Hàn Trầm chỉ im lặng nhìn cô.
Sự trầm mặc của anh khiến Bạch Cẩm Hi khó chịu. Cô bỗng dưng có cảm giác bản thân tung chiêu nhưng không biết đối thủ sẽ đi nước cờ tiếp theo như thế nào.
Cô vừa định buông tay, Hàn Trầm liền nhướng mày. Đáy mắt anh tỏa ra tia lạnh lẽo vô cùng.
“Bình thường, tôi cũng không bao giờ uy hiếp người khác.” Anh từ tốn mở miệng: “Tôi đang điều tra một việc riêng ở Tố Sắc. Nếu cô còn nhiều chuyện…” Nói đến đây, anh dừng lại.
Bạch Cẩm Hi hơi ngẩn người. Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm nhận thấy một sức mạnh to lớn ập đến cánh tay mình. Cô lập tức bừng tỉnh nhưng không còn kịp nữa.
Hàn Trầm vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là đứng thẳng người, lồng ngực hất về phía trước, mạnh đến nỗi tay của Bạch Cẩm Hi không giữ nổi cổ anh.
Thôi xong rồi, Bạch Cẩm Hi buông thõng cánh tay theo phản xạ có điều kiện. Cô định bỏ chạy nhưng đời nào chạy thoát. Giây tiếp theo, cổ cô bị một bàn tay đầy sức mạnh khống chế, đẩy cô về bờ tường phía đối diện.
Hành lang chật hẹp, tối tăm, bốc mùi mốc hôi. Bạch Cẩm Hi bị anh ép vào bờ tường, suýt không thở nổi. Vốn định giơ chân đạp Hàn Trầm nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm của anh, cô tự dưng không dám hành động.
Tựa hồ phát giác ra suy nghĩ của cô, khóe mắt anh vụt qua ý cười lạnh nhạt.
Bạch Cẩm Hi nghiến răng: “Anh đúng là đồ khốn!”
Hai người mắt đối mắt, phả hơi thở vào mặt nhau. Bạch Cẩm Hi liền ngậm miệng.
Cô biết anh đang đợi cô khuất phục. Đúng là một tên thâm hiểm, không có tình người.
Nhưng cô không muốn khuất phục.
Một giây, hai giây, ba giây…
“Cẩm Hi!” Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên.
Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi cùng quay đầu. Trên khu đất trống bên ngoài dãy nhà tập thể, Từ Tư Bạch mặc áo blouse trắng, đeo găng tay đang chau mày nhìn bọn họ.
Lời của tác giả:
Tác giả: “… Hàn Trầm, thật ra cậu là tên thô lỗ giống Bạch Cẩm Hi đúng không?”
Hàn Trầm: “Câm miệng, đừng có phá hoại hình tượng nam thần của tôi.”
Tác giả: “Nhưng các em gái độc giả đều nói hình mẫu như của cậu chưa đủ đáng yêu, không đáng yêu như Từ Bạch Bạch.”
Hàn Trầm (cười lạnh): “Đó là vì tôi chưa bắt đầu tỏ ra đáng yêu. Bảo bọn họ cứ đợi đi.”