Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 10: Món quà trong vali




– Cả thế giới hiểu lầm chúng ta đang yêu đương –
“Có ý gì?” Augustine nghe ra thâm ý trong lời nói của cậu.
“Anh ta từng vì miệng rộng, bị người ta hung hăng dạy dỗ một chút.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Tin tức cũng không có truyền ra, nhưng rất chính xác.”
“Ba năm trước ở đảo Santorini*, anh ta nói với phóng viên là đang kết giao với Helen, đúng không? Tôi đích thật cũng nghe qua một ít tin đồn, có điều lúc đó không để ý.” Augustine tự rót cho mình ly nước, “Cậu vì sao biết được?”
“Chú của tiểu thư Helen có quan hệ rất tốt với ba mẹ tôi.” Dạ Phong Vũ nói, “Về phần tin tức mấy ngày trước về trang viên Edinburgh kia, nhìn là biết anh ta lại có ý tưởng lệch lạc gì đó, cho nên cố ý dẫn dắt phóng viên bẻ cong sự thật.”
“Cậu vậy mà đã chú ý tới chuyện này?” Augustine ách giọng ho khan.
“Chỉ cần chú ý tới bản tin, rất khó bỏ qua chuyện này.” Dạ Phong Vũ đứng lên, giơ tay thử lại độ ấm trên trán anh, “Vẫn hơi sốt nhẹ, anh tốt nhất lựa chọn hoặc là về giường nghỉ ngơi, hoặc là mang theo máy tính chuyển chỗ làm việc lên giường.”
Augustine suy nghĩ một chút, tiếp nhận đề nghị phía sau của cậu.
MOKA nằm trên thảm, tiếp tục hết sức chuyên tâm chơi với món đồ chơi đầy vết gặm. Dạ Phong Vũ vừa mở cửa tủ lạnh, nó lập tức hớn hở vọt tới.
“Lát nữa sẽ chuẩn bị đồ ăn cho mày.” Dạ Phong Vũ lấy thịt bò ra, “Ngoan, tự chơi một mình đi.”
MOKA nghiêm túc nhìn phòng ngủ —— tối nay người kia sẽ đi chứ?
Dạ Phong Vũ cười vỗ vỗ nó, đến phòng bếp hầm canh cá, sau khi trở lại phòng ngủ, Augustine đã mơ màng ngủ lại, máy tính đặt trên thảm, giữa hai mắt khó nén mệt mỏi.
Dạ Phong Vũ nhẹ nhàng tiến đến, giúp anh đắp lại chăn.
Augustine mở to mắt.
“Nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sẽ sốt nặng thêm.” Giọng Dạ Phong Vũ rất mềm.
“Cám ơn.” Augustine cảm thấy trước mắt có chút nhòe, vì thế nhíu mày nhắm mắt lại.
Dạ Phong Vũ lấy khăn lạnh, giúp anh đặt lên trán.
MOKA đứng ở cửa phòng ngủ, ngoáy cái đuôi muốn vào.
“Hư, không được làm ồn.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống xoa xoa nó, dẫn về phòng khách.
Canh cá đã hầm xong, mì kiểu Trung luộc mềm, thêm vài món ăn nhẹ, màu sắc vừa đẹp.
“Gâu gâu gâu~!” MOKA đứng cạnh giường vỗ vỗ chủ cũ, rời giường!
Augustine xoa mi tâm.
“Tới giờ cơm chiều rồi.” Dạ Phong Vũ dẫn MOKA ra ngoài, “Có thể đợi ăn xong rồi ngủ tiếp.”
“Cảm ơn.” Augustine ngồi trên giường, đầy người đều là mồ hôi lạnh.
Dạ Phong Vũ giúp anh khoác một tấm áo, lại đưa cho một ly nước chanh ấm.
“Tôi phải trở về.” Augustine đứng lên.
“Đã nấu xong cơm rồi, ăn xong thì về.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Muốn gọi tài xế đến cũng cần thời gian.”
“Gâu gâu!” MOKA tiếp tục ăn phần bánh ngọt còn lại, chóp mũi dính chút bơ.
“Hy vọng không làm phiền cậu.” Augustine ngồi bên bàn ăn.
“Đương nhiên không, tôi rất thích nấu nướng.” Dạ Phong Vũ kéo ghế, “Cảm thấy thế nào?”
“So với trưa nay tốt hơn nhiều.” Augustine nói, “Cảm ơn thuốc cùng bữa tối của cậu.”
Vị giác vẫn không nhạy, có điều đầu lưỡi đã có thể cảm nhận một chút chua, cuối cùng cũng có khẩu vị. Ăn xong một chén mì lớn, thân thể đau nhức cũng có vẻ giảm bớt: “Rất mỹ vị.”
MOKA ngậm đồ chơi tiến đến, để dưới chân Augustine, sau đó ngửa đầu tràn ngập chờ mong nhìn anh.
“Nó chắc là muốn chơi trò bắt bóng.” Dạ Phong Vũ thu dọn bàn ăn, “Cầm lấy tung lên không trung là được.”
Augustine nghe theo.
MOKA dùng chân trước bắt bóng, vô cùng cao hứng sủa, hơn nữa còn dùng chân trước đẩy đẩy Augustine, tiếp đi.
Augustine: “………”
Đợi cho đến khi Dạ Phong Vũ dọn xong nhà bếp, Augustine vẫn đang cùng MOKA chơi trò bắt bóng ấu trĩ, ngoài cửa sổ nổi lên tiếng sấm, trời sắp có mưa lớn.
Lại một lần nữa bị cắn mạnh, đồ chơi plastic không chịu nổi áp lực, rốt cuộc đứt thành hai nửa. MOKA ngậm một nửa, biểu tình kinh ngạc đến ngây người.
Augustine rất không cảm thông mà cười ra tiếng.
MOKA vẫn đang hóa đá.
“Ngoan.” Dạ Phong Vũ nhặt nửa còn lại lên, lấy một nửa trong miệng nó ra, đi vào phòng bếp hơ lửa một chút phần bề mặt bị vỡ, sau đó gắn lại với nhau.
“Đây đại khái là món đồ chơi xấu nhất thế giới.” Augustine tựa vào cửa phòng bếp.
“Nhưng MOKA thích.” Dạ Phong Vũ thả món đồ chơi vào trong nước đá, đợi cho nó hoàn toàn cứng lại, lại lấy đoạn dây buộc thành hình nơ con bướm, đưa lại cho MOKA.
MOKA bỏ xuống tâm tình đưa đám, nhẹ nhàng ngậm món đồ chơi trở về ổ chó.
“Trách không được nó không muốn về lâu đài.” Augustine cười lắc đầu.
“Thế nào, tôi đã nói rồi đúng không, thú cưng có thể giúp giảm bớt áp lực.” Dạ Phong Vũ đưa cho anh một cái kẹo.
“Đồ ăn vặt của bé gái?” Augustine nhướng mi.
“Là vitamin C, có thể trị cảm.” Dạ Phong Vũ bóc vỏ, “Hương vị ánh nắng và cam ngọt.”
“Đây là sông băng Aletsch*?” Augustine cầm khung ảnh trên bàn.
“Đây là chủ nhân ngôi nhà, cũng là bạn học đại học của tôi.” Dạ Phong Vũ chỉ vào một người trong đó, “Chúng tôi tốt nghiệp xong thì đi thám hiểm Thụy Sĩ, cho nên ở đây chụp ảnh lưu niệm.”
“Cậu thích thám hiểm?” Augustine hỏi.
“Tôi thích hầu hết các loại vận động cực hạn.” Dạ Phong Vũ lấy hai chai nước, “Nếu anh muốn xem, còn có rất nhiều ảnh chụp.”
Augustine vui vẻ đáp ứng.
MOKA dùng chân trước đè lên đồ chơi mới, đã ngủ vù vù. Dạ Phong Vũ ngồi trên thảm, lật xem một quyển album dày.
“Có thể thấy, quan hệ giữa cậu và chủ nhân ngôi nhà rất tốt.” Augustine bỏ album xuống, cởi bỏ một nút áo sơ mi.
“Anh còn đang sinh bệnh.” Dạ Phong Vũ đưa áo khoác cho anh, “Mặc.”
“Rất nóng.” Augustine nhíu mày, có điều vẫn nghe lời khoác trên người.
Trong album có một tấm ảnh, là một cô bé đội vòng hoa đi chân trần, quần áo hơi bẩn, đôi mắt sáng to tròn.
“Cô bé là tiểu thiên sứ của lưu vực Amazon.” Dạ phong Vũ cười nói, “Cha cô bé là một nhà thực vật học rất được kính trọng, từ chức giáo sư đại học, cả nhà cùng chuyển tới Trung Mỹ.”
“Rất ngầu.” Augustine gật đầu.
“Đây là bộ lạc ở Nam Phi.” Dạ Phong Vũ giở tới trang khác.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, từ Bắc Âu đến Nam Phi, lại đến Nam Á cùng Trung Mĩ, gần như đã đi hết một vòng thế giới.
“Đây là bữa sáng kiểu Ba Lan chúng tôi được học, tên là Jajecznica*.” Dạ Phong Vũ chỉ vào một trang ảnh, “Khẩu phần cùng hương vị đều khiến người thỏa mãn.”
Augustine còn chưa kịp nói, quản gia đã gọi điện thoại tới, hỏi có cần sắp xếp lái xe tới đón anh về không.
“Không cần.” Augustine tiếp tục lật album, “Sáng mai tôi sẽ về.”
Dạ Phong Vũ cong khóe miệng một cái.
“Vì chuyện xưa thú vị, cũng vì bữa sáng ngày mai.” Augustine đặt điện thoại xuống, “Có thể đòi hỏi món Jajecznica không?”
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ lại đưa cho anh một viên kẹo, “Nếu bệnh của anh có thể khỏi hẳn, sẽ có cả rượu ngọt truyền thống?”
“Cậu khi nào thì rời bến?” Augustine hỏi.
‘Muốn đi cùng không?” Dạ phong Vũ khép lại album, “Là một kiểu thể nghiệm hoàn toàn bất đồng với du thuyền xa hoa.”
“Có thể suy xét.” Augustine gật đầu.
“Vậy thì, rất mong sự gia nhập của anh.” Dạ phong Vũ cùng anh bắt tay một cái.
Đêm khuya người an tĩnh, Augustine ở trong phòng ngủ thật say, MOKA nằm bên cạnh sô pha, nghiêm túc nhìn chủ mới, tự hỏi về sau phòng ngủ có khả năng sẽ trường kỳ bị chiếm mất hay không.
Buổi sáng hôm sau thời tiết rất đẹp, sau khi thưởng thức hương vị tràn ngập ánh nắng của Jajecznica, Augustine dùng khăn lau miệng: “Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp thời gian nghỉ.”
“Được.” Dạ Phong Vũ nâng ly nước trái cây, cùng anh chạm nhẹ một cái.
Quản gia đi theo Augustine đã nhiều năm, đối với cuộc sống thói quen tính tình của anh đều am hiểu tuyệt đối, cho nên khi nghe đến “Kế hoạch công tác tạm thời ngừng lại, cần mười lăm ngày nghỉ phép”, kinh ngạc đến độ không thua gì việc nhìn thấy Phillip đối với người đẹp mất đi hứng thú, vì thế thật cẩn thận hỏi: “Là bởi vì tiểu thư Catherine sao?”
“Tôi chỉ là cần một kỳ nghỉ mà thôi.” Augustine lắc đầu.
“Được.” Quản gia cũng không hỏi thêm nữa, “Nếu ngài phải rời cảng, việc chuẩn bị du thuyền cần khoảng ba ngày.”
“Không cần.” Augustine hờ hững mở văn kiện ra, “Sẽ có người chuẩn bị thuyền.”
Lão quản gia càng thêm nghi hoặc, mà sau đó trải qua quanh co lòng vòng thăm dò, biết được người đồng hành cùng anh vậy mà lại là Dạ Phong Vũ, trong nghi hoặc lại có thêm một phần khiếp sợ. Sau khi rời thư phòng vẫn mãi suy tư, cuối cùng cũng gọi điện thoại thông báo cho Phillip.
“Thế nào, bây giờ tin tôi rồi nhỉ.” Phillip mặc quần đùi hoa, đứng bên bờ biển muôn vàn xúc động: “Tôi dám cá, Augustine nhất định không có kinh nghiệm yêu đương, càng khỏi nói là muốn đến gặp người nhà của chị dâu.”
Quản gia cũng thực lo lắng.
“Thời điểm tất yếu, tôi sẽ trở về hỗ trợ.” Phillip bỏ quả dừa trong tay xuống, “A! Đây là tình yêu!”
Quản gia cúp điện thoại, sau đó lấy ra giấy cùng bút, cẩn thận nhớ lại một chút năm đó mình cùng bà xã đi du lịch biển, mang theo quà gì.
Sau khi tham dự hôn lễ của bạn xong, Dạ Phong Vũ liền cùng Augustine rời Paris, đi thẳng về Normandy ở Tây Bắc. Mấy giờ sau, xe đỗ trước cổng một biệt thự, hai người còn chưa vào cửa, đã nghe thấy một trận ầm ĩ cùng tiếng reo hò.
“My Cookie, chào mừng về nhà.” Một vị phu nhân mỹ lệ chạy ra cửa, ôm Dạ Phong Vũ một cái.
“Đã nói là nếu có khách, sẽ không gọi nhũ danh này mà.” Dạ Phong Vũ cười giới thiệu, “Đây là mẹ tôi.”
“Xin chào.” Augustine nho nhã lễ độ.
Sau đó anh đã bị ruy băng bay đầy trời rơi xuống phủ kín xuống người.
Một đám trẻ ở cửa sổ lầu ba cười ầm ĩ, MOKA vui vẻ lăn lộn trên sân, các chú các dì cũng nhiệt tình vô cùng, giới thiệu lẫn nhau thôi cũng mất nửa giờ đồng hồ.
“Hy vọng anh sẽ không để ý.” Thật vất vả mới trở lại phòng ngủ, Dạ Phong Vũ đóng cửa lại, “Chuyến đi biển hàng năm đối với mọi người mà nói, là thời gian thoải mái nhất, cho nên mọi người đều rất vui.”
“Đương nhiên.” Augustine lấy kẹo bị nhét chặt trong túi áo ra, “Nghi thức chào đón rất khó quên.”
Dạ Phong Vũ cười cười, xuống lầu giúp anh lấy đồ uống.
Augustine mở vali, vốn là muốn xem xem quản gia chuẩn bị cái gì làm quà. Kết quả không ngờ lại xuất hiện một bó hoa hồng, cùng với một bài thơ tình mùi mẫn, lãng mạn, bằng tiếng Pháp.
………
Hình như có chỗ nào đó……….. không đúng cho lắm.
~*~
Kể ra thì, MOKA cũng thân thiện lắm, moe lắm, với, muốn bắt về nhà lắm…
Nhiều người mơ ước MOKA lắm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.