– Em dám cá tên trời đánh đó nhất định sướng phát điên –
“MOKA!” Một đám nhóc cười đùa vui vẻ chạy tới, “Bọn em muốn đưa MOKA tới tham gia tiệc thịt nướng của chú Paul.”
“Bây giờ?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Đám trẻ gật đầu nhiệt liệt: “Vâng, hơn nữa sau khi bữa tiệc kết thúc, còn có diễn kịch chuyện cổ tích.”
“Rất tuyệt.” Dạ Phong Vũ đưa dây xích của MOKA cho, “Chơi vui nhé.”
“Gâu gâu!” MOKA hé miệng khò khè, vui vẻ chạy theo vào rừng.
“Không mang nó theo sao?” Augustine hỏi.
“MOKA thích chơi với các bạn nhỏ hơn.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Huống hồ nếu phải diễn câu chuyện người đẹp và quái vật, MOKA sẽ đóng vai trò rất quan trọng.”
“Chúng ta khi nào thì xuất phát?” Augustine nhìn đồng hồ.
“Đi cùng sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine gật đầu: “Đương nhiên.”
“Ngay bây giờ có thể đi, có điều trước đó, chúng ta phải chuẩn bị cho tốt đồ ăn của bữa trà chiều.”
“Trong giỏ có Cookie.” Augustine nói, “Kate phu nhân vừa nướng xong.”
“Chỉ Cookie thôi thì không đủ.” Dạ Phong Vũ đi vào phòng bếp.
“Vì sao không đủ?” Augustine nhún vai, “Tôi thấy rất mĩ vị.”
Dạ Phong Vũ mở túi bánh, làm một ít sandwich trứng đơn giản, lại ép một ít nước mạn việt quất* và cam tươi.
“Đồ ăn dã ngoại của các bạn nhỏ.” Augustine tựa vào cửa trêu ghẹo.
“Ngẫu hứng làm bạn nhỏ một lần cũng không sao.” Dạ Phong Vũ cất các thứ vào ba lô, “Được rồi, xuất phát.”
Vì thế lúc Kate phu nhân đưa hồ tiêu xong trở về, giỏ đã trống không, không chỉ Cookie, ngay cả sandwich thái lát cũng không còn.
………
“Xin chào, Kate phu nhân.” Augustine nhận điện thoại.
“Cookie đâu?” Kate phu nhân có chút bất ngờ.
“Cậu ấy đang lái thuyền, nếu có việc gì, tôi có thể giúp chuyển lời.” Augustine nho nhã lễ độ.
“Không có gì.” Kate phu nhân nhanh chóng thay đổi thái độ, ngữ điệu hòa ái dễ gần, “Có thích mẻ Cookie mới ra lò không?”
“Rất thích.” Augustine giương khóe miệng, “Cảm ơn ngài.”
“Đừng khách sáo, chơi vui nhé.” Kate phu nhân rất vừa lòng, dự tính ngày mai lại nướng một ít vị mới.
Mặt biển bình lặng, Dạ Phong Vũ đưa cho anh một chai nước trái cây: “Thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Augustine hỏi.
“Tâm tình.” Dạ Phong Vũ tựa trên lan can nhìn ra xa, “Còn có phong cảnh.”
“Đều rất tốt.” Augustine gật đầu.
Dạ Phong Vũ cười cười, nhắm mắt hưởng thụ gió biển, cả người đều thả lỏng không chút đề phòng.
“Vừa rồi Kate phu nhân gọi điện đến.” Augustine nói.
“Trách chúng ta lấy hết Cookie?” Dạ Phong Vũ quay đầu nhìn anh.
“Vì sao lại trách? Kate phu nhân rất vui, còn nói phải nướng thêm vị mới.” Augustine nhướng mi.
“Xem ra bà rất thích anh.” Dạ Phong Vũ buông tay.
“Mọi người trong gia đình cậu đều đáng yêu.” Augustine đứng thẳng người lên.
“Trừ ba tôi, tính ông ấy có hơi nóng nảy.” Dạ Phong Vũ cười nói, “Chú tôi ở Thụy Điển xảy ra chuyện, cho nên ông ấy không thể không qua đó hỗ trợ, tạm thời không thể tham gia lần họp mặt gia đình này.”
“Cần tôi giúp gì không?” Augustine hỏi, “Về phiến phức của chú cậu.”
“Ông ấy yêu điên cuồng một cô gái điếm, thậm chí còn muốn theo cô ta đến nước Mỹ.” Dạ Phong Vũ nhún vai, “Tất cả mọi người đếu không khuyên ông ấy được.”
“Xin lỗi, tôi nghĩ là có liên quan đến tiền bạc.” Augustine nói, “Nếu liên quan đến tình cảm, tôi chắc là không giúp được gì.”
“Vẫn cảm ơn ý tốt của anh.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Muốn ăn sandwich không?”
Augustine gật đầu.
Dạ Phong Vũ xoay người đi vào khoang thuyền.
Phillip gọi điện thoại tới: “Về trang viên, có chút phiền phức.”
“Cái gì gọi là chút phiền phức?” Augustine nhíu mày.
“Davis hình như đã cùng Yuhan đạt được thỏa thuận nào đó, xác định sẽ bán cho trang viên Edinburgh.” Phillip nói, “Tuy là chưa có ký kết hợp đồng cuối cùng, cũng không có cho báo giới biết tin, có điều có rất nhiều người đã nghe ngóng được tin đồn, hẳn là không phải nói bậy.”
“Nội dung thỏa thuận đâu?” Augustine hỏi.
“Tạm thời không biết.” Phillip đúng lúc nói, “Hơn nữa còn cần một thời gian nhất định.” Trong vòng ba ngày khẳng định không được, cho nên anh ngàn vạn lần phải bình tĩnh!
“Còn việc kia?” Augustine hỏi.
“Về mấy chuyện vớ vẩn loạn thất bát tao?” Phillip chắc chắn, “Yên tâm, chuyện này tuyệt đối không có vấn đề, em sẽ giải quyết sạch sẽ trong thời gian ngắn nhất.”
“Tốt.” Augustine gật đầu, “Về phần trang viên Edinnburgh, nếu mày không giải quyết được, anh sẽ tự mình ra mặt.”
Phillip rất muốn nói, chuyện này vốn nên do anh tự mình giải quyết, bởi vì như vậy mới đủ cảm động.
“Thời gian trà chiều.” Dạ Phong Vũ cầm túi đồ ăn đến.
Augustine ngắt máy, đi nhanh qua đón lấy.
“Muốn thêm sốt cà chua hay mù tạc?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Cam ngọt.” Augustine nhướng mi.
“Khẩu vị rất kì quái.” Dạ Phong Vũ giúp anh thêm sốt mù tạc, “Thử xem.”
Xa xa chim biển không ngừng bay lên hạ xuống, trong không gian trời biển xanh ngát lưu lại hình ảnh màu trắng. Hai người tựa trên lan can, nhìn phong cảnh xa xa xuất thần.
Tiếng mô tơ thấp thoáng truyền đến, Dạ Phong Vũ nhìn ra xa: “Hình như là chủ nhân trang viên Edinburgh.”
“Davis?” Augustine nhíu mày.
“Trừ anh ta, không có ai lại bôi vẽ du thuyền thành màu sắc lòe loẹt như vậy.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Cần tránh đi không?”
“Không cần.” Augustine đưa kính râm của mình cho cậu: “Đi vào khoang điều khiển, đừng để cậu ta nhận ra cậu.”
Dạ Phong Vũ vỗ vỗ bờ vai anh: “Nếu anh thật sự muốn đánh nhau, tôi có thể hỗ trợ.”
“Còn phải xem kết quả đàm phán lần này.” Augustine cười cười, “Nếu không được như ý, tôi cũng không ngại đập cậu ta một trận.”
Du thuyền chạy thẳng đến gần, người đàn ông mặc áo sơ mi hoa trái ôm phải ấp, đang đứng trên boong tàu cười lớn.
Augustine tựa trên lan can, đuôi lông mày hơi nhếch lên: “Thật trùng hợp.”
“Augustine?” Davis bỏ kính râm xuống, khoa trương rướn người đến gần hơn, “Ôi trời, thật sự là anh.”
“Đây cũng không phải vùng biển của cậu.” Augustine ngữ điệu lười biếng.
“Nhưng anh không nên xuất hiện tại đây trên loại du thuyền giản dị này.” Davis vừa nói, vừa nhìn khoang lái, nhìn thấy một bóng người đàn ông, cũng không để tâm lắm, nghĩ là bạn hoặc thuyền viên.
“Du thuyền mới sao?” Augustine hỏi.
“Ba tháng trước mới hạ thủy.” Davis mời, “Muốn đi lên xem thử không?”
“Đương nhiên.” Augustine nhận lời.
Dạ Phong Vũ tựa lưng vào ghế, nhìn anh đi lên thuyền của Davis.
“Thế nào?” Davis lấy ra một chai rượu, “Tối nay ở đảo riêng cuả tôi có tiệc, nếu anh đồng ý tham gia, các bạn gái của tôi nhất định rất vui.”
“Tôi không có hứng thú với du thuyền của cậu, cũng không có hứng thu với tiệc tư.” Augustine đối diện anh ta, “Về trang viên Edinburgh, tôi muốn biết cái giá cuối cùng của anh.”
“Rất xin lỗi, tôi đã thỏa thuận với Yuhan phu nhân.” Davis buông tay, “Không thể nửa đường bội ước.”
“Giá gấp ba.” Augustine nói.
“Bao nhiêu?” Davis kinh ngạc.
“Gấp ba.” Augustine nhấn mạnh lần nữa, “Tôi không có thời gian quan tâm thỏa thuận của cậu với người khác như thế nào, chỉ cần câu trả lời của cậu.”
“Gấp ba, anh xác định?” Davis nhắc lại lần nữa.
“Tôi không nghĩ là mình có thời gian nói đùa với cậu.” Augustine nhếch khóe miệng, “Phillip ở Milan, lúc nào cũng đều có thể kí hợp đồng.”
“……….. Tôi cần suy nghĩ một chút.” Davis chần chờ, thẳng thắn mà nói, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng tòa dinh thự này lại đáng giá như vậy, nhưng Augustine cũng chưa bao giờ là một kẻ khinh suất, cho nên anh ta không thể không xem xét một lần nữa, giá trị đích thực của trang viên Edinburgh.
“Tôi biết cậu đang nghĩ cái gì, có điều trừ tôi ra, không ai đồng ý trả cái giá cao như thế cho trang viên này, kể cả Yuhan.” Augustine đứng lên, “Cậu chỉ có thời gian một ngày suy nghĩ, nếu không tôi tùy thời đều có thể đổi ý.”
“Có thể ở lại ăn một bữa tối.” Davis ở phía sau gọi với theo.
“Cảm ơn, có điều không cần.” Augustine cười cười, “Đợi khi hợp đồng thu mua trang viên được kí kết, tôi lại rất vui lòng cùng cậu uống một ly.”
“Về rồi?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Đàm phán thế nào?”
“Cậu đoán xem.” Augustine ngồi bên cạnh cậu.
“Xem ra có vẻ không tồi.” Dạ Phong Vũ cười cùng anh đập nắm tay, “Chúc mừng.”
“Muốn ăn mừng một chút không?” Augustine tựa vào lưng ghế.
“Không mang rượu, có điều có thể trở về đảo.” Dạ Phong Vũ đưa trả kính râm cho anh, “Vừa nhận được tin, buổi tối sẽ có một bữa tiệc hải sản tươi sống lớn.”
Augustine vui vẻ gật đầu: “Nghe ra thật đáng chờ mong.”
Mười phút sau, Phillip gọi điện thoại tới, hét đến trời sụp đất nứt: “Anh trả giá gấp ba để mua trang viên Edinburgh?!”
Dạ Phong Vũ hơi hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn anh.
Augustine vỗ vỗ cậu, đứng dậy đi ra boong tàu.
Phillip vẫn đang không ngừng khiếp sợ vạn phần: “Gấp ba? Anh xác định? Thật sự không phải tên khỉ gió Davis đó tự mình mơ tưởng?”
“Anh nói rồi, không tiếc bất cứ giá nào.” Augustine mặt không thay đổi.
“Nhưng đấy là trong tình huống người khác bất lợi!” Phillip cường điệu, “Hơn nữa em đang theo chuyện này, biết đâu sẽ có biện pháp tốt hơn!” Rốt cuộc vì cái gì lại sốt ruột ra quyết định?!
“Nhưng anh không muốn chờ.” Augustine trả lời.
Phillip: “………..”
“Còn việc gì không?” Augustine hỏi.
“Không còn nữa.” Phillip uể oải, sớm biết như vậy, chính mình việc gì phải chạy về! Không chỉ bỏ lỡ bữa tiệc vui vẻ, còn bỏ lỡ người đẹp, “Em cá, tên khỉ gió Davis đó nhất định vui đến điên.”