Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 16: Bọn anh thật sự không có yêu nhau




Edit & Beta: Cafesvictim 
– Nhưng đây là phương thức yêu đương của Augustine –
Ngày trên đảo trôi qua nhàn nhã mà lại yên tĩnh, cuối cùng vào một buổi tối, Augustine và Dạ Phong Vũ ngồi trên mái nhà, ngắm dải ngân hà xa xa lóe sáng.
“Khi nào thì quay về Milan?” Dạ Phong Vũ đưa cho anh một lon bia.
“Cuối tuần.” Augustine hỏi, “Cậu thì sao, tiếp tục ở lại Pháp với người nhà?”
Dạ Phong Vũ gật gật đầu: “Cho đến khi kì nghỉ chấm dứt.”
Xung quanh một lần nữa an tĩnh lại, lúc lâu sau, Augustine cùng cậu chạm lon bia một cái: “Cảm ơn kì nghỉ của cậu, về việc rút đầu tư bộ phim điện ảnh kia, tôi sẽ mau chóng sắp xếp lại.”
“Không sao.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Tôi kì thật cũng không phải một diễn viên chuyên nghiệp, tôi thích nhàn hạ.”
“Vậy có cái gì mà cậu muốn không?” Augustine hỏi cậu.
“Đây không phải mục đích tôi mời anh đi nghỉ phép.” Dạ Phong Vũ nhún nhún vai.
“Chỉ là một món quà mà thôi.” Augustine thực kiên trì.
“Anh đã tặng MOKA cho tôi rồi.” Dạ Phong Vũ nói, “Cũng đủ đáp lại kì nghỉ này.”
“Vậy sau này nếu có việc, lúc nào cũng có thể tìm tôi.” Augustine từng bước thỏa hiệp, “Trừ MOKA, tôi còn có thể cho cậu nhiều thứ khác nữa.”
“Ừ.” Dạ Phong Vũ dương dương tự đắc nhếch khóe miệng: “Cám ơn.”
“Gâu gâu!” Sau khi đi chơi trên bãi biển về, MOKA đứng trong sân, vô cùng cao hứng vẫy đuôi.
“Đã khuya rồi, nghỉ sớm chút đi.” Dạ Phong Vũ đứng lên, “Tôi đi tắm cho nó.”
Augustine khẽ nhíu mày, còn muốn nói gì đó, Dạ Phong Vũ đã đi xuống lầu. MOKA gâu gâu gâu nhào tới, một người một chó rất nhanh loạn thành một đoàn, ở trong sân gà bay chó sủa.
“Được rồi được rồi, ngoan.” Dạ Phong Vũ dùng sức, cười đẩy đầu nó ra.
“Gâu gâu!” MOKA le lưỡi, liều mạng liếm cổ cậu một chút, mới cảm thấy mĩ mãn vẫy đuôi, nhẹ nhàng chạy vào nhà gỗ.
Phòng tắm  nhanh chóng vang lên tiếng nước, Augustine ở trên mái ngồi thật lâu, đến khuya mới rời đi.
Điện thoại đầu giường vang lên, Phillip không kiên nhẫn thò tay, sờ soạng nửa ngày mới tìm được điện thoại: “Ai đó?”
“Anh.” Augustine đứng cạnh cửa sổ.
Phillip nháy mắt thanh tỉnh, ngồi dậy ngay ngắn.
Đầu bên kia điện thoại chậm chạp không có tiếng nói.
Phillip chần chờ nhìn ống nghe: “Xảy ra chuyện gì?”
Augustine như trước trầm mặc.
Phillip khẳng định: “Chắc chắn là cãi nhau với chị dâu.” Nếu không vào lúc này, hẳn phải là đang làm loại vận động nào đó.
Augustine nói: “Câm miệng!”
…………
Quả nhiên như vậy. Phillip hắng giọng một chút: “Cần em làm gì không?”
“Cái gì cũng không cần.” Augustine mặt không thay đổi.
“Có lẽ em có thể dùng tốc độ nhanh nhất, phái người mang một bó hoa hồng đến.” Phillip đề nghị, “Còn có champagne và nhẫn.”
“Không cần.” Augustine cự tuyệt.
“Không không không, trong chuyện tình cảm này, anh phải nghe theo ý kiến của em.” Phillip nói, “Bởi vì anh căn bản là không hề có kinh nghiệm.”
“Bọn anh không yêu nhau, càng không có cãi nhau.” Augustine nhíu mày, lặp lại một lần.
Phillip thật tâm sâu sắc lắc đầu: “Vậy anh gọi điện thoại cho em rốt cuộc là vì lí do gì?”
Augustine trả lời: “Không có lí do gì.”
Ngay cả có lệ một chút cũng không thèm…….. Phillip hít sâu, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại: “Thật sự không cãi nhau?”
“Không có.” Augustine mặt than nói.
“Vậy vì sao không tận dụng thời gian, hưởng thụ một đêm tuyệt vời này?” Phillip hướng dẫn từng bước, “Anh có biết hay không trong lần bình chọn trên tạp chí mới nhất, chị dâu gần như là đối tượng trong mơ của tất cả mọi người?” Vậy mà anh còn không quý trọng.
Augustine: “……………”
“Sẽ không phải là ngay cả cái này cũng muốn em dạy anh chứ?” Phillip đỡ trán.
Augustine nói: “Ngày mai ngủ với Simba.”
Phillip rơi lệ: “Em có nói gì sai?”
Augustine treo điện thoại, tiếp tục mặt than đứng bên cửa sổ nhìn ra xa.
MOKA tắm rửa xong đi ra ban công, muốn hóng gió, kết quả vừa mới dùng đầu đẩy cửa ra, đã gặp phải chủ cũ, vì thế quyết đoán hoa dung thất sắc, cụp đuôi chạy về phòng ngủ, tránh việc mình lại bị bắt đi.
“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ xoa đầu nó, dùng khăn lau khô tóc mình.
“Gâu.” MOKA duỗi thân nằm vào ổ chó, lè lưỡi hộc hộc, nhìn rất chán chường.
Dạ Phong Vũ tắt di động, nằm trên giường tiện tay lấy một quyển sách, thời gian từng chút từng chút trôi qua, MOKA dưới đất đã tỉnh rồi lại ngủ, đèn đầu giường cuối cùng mới bị tắt đi.
Augustine cũng đóng cửa sổ, xoay người về giường.
Lại như trước hoàn toàn không buồn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chim non trong rừng uyển chuyển hót vang, Augustine nhẹ nhàng gõ cửa phòng bên cạnh, nhưng không ai trả lời, vì thế thật nhẹ nhàng vặn mở tay nắm cửa.
Ánh mặt trời chiếu trên giường lớn, MOKA nửa đêm lén trèo lên giường nâng mí mắt nhìn anh, lại lười biếng ngủ tiếp, thuận tiện cọ cọ ngực chủ mới khêu gợi.
“Ngoan.” Dạ Phong Vũ mơ màng xoa xoa nó, mắt cũng không mở, hiển nhiên không định rời giường.
Trong phòng một mảnh im lặng, Augustine nhặt cái chăn lên giúp cậu đắp lại, lại thả trên mặt tủ một viên kẹo cam.
Du thuyền tư nhân đã ở bến chuẩn bị xuất phát, sáng sớm Kate phu nhân đặc biệt nướng một mẻ Cookie vị cam cùng sốt hoa quả, còn có một tấm thiệp tự vẽ màu sắc sặc sỡ.
“Rất đáng yêu.” Augustine trân trọng cất trong ví, “Còn vẽ cả MOKA.”
“Là quà của các bạn nhỏ.” Kate phu nhân ôm anh một cái, “Hoan nghênh lần sau lại tham gia họp mặt gia đình với chúng tôi.”
“Cảm ơn.” Augustine cười cười, “Tôi cũng rất mong chờ chuyến đi lần sau.”
Du thuyền thẳng đường rời đảo nhỏ, mấy giờ sau, máy bay tư nhân vững vàng đáp xuống sân bay Milan, Phillip lập tức dẫn Simba, mặt đầy tươi cười đến đón anh.
“Tài liệu chuẩn bị sao rồi?” Augustine hỏi.
“Tuyệt đối không thành vấn đề.” Phillip nhận áo khoác của anh, “Ngày mai đàm phán chỉ cần ký một cái hợp đồng, lại tham gia một buổi họp báo nhỏ, sau đó anh có thể lập tức quay về Pháp.”
Augustine quay đầu nhìn cậu: “Anh vì sao phải ‘lập tức quay về Pháp’?”
Loại chuyện này còn hỏi? Anh xem cái vẻ mặt muốn tìm bất mãn của anh đi. Phillip cười mỉm rất tiêu chuẩn: “Em chỉ là tùy tiện nói một câu.”
Augustine xoa xoa cổ Simba, sư tử châu Phi lập tức rống dài một tiếng, thả người đẩy ngã Phillip.
Augustine nhìn không chớp mắt, mở cửa lên xe.
Phillip hấp hối nằm trên mặt đất, trong mắt đong đầy nước.
Em thật sự vô tội a.
Gần tới thời gian cơm chiều, Trình Hạ hào hứng gọi điện đến: “Lần này có giúp em xin chữ kí không?”
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ ngồi xếp bằng trên bong tàu, đang cho MOKA ăn đùi gà, “Còn có một câu chúc.”
“Vậy sao?” Hai mắt Trình Hạ lấp lánh, “Vậy anh định khi nào thì về?”
“Đợi hết kì nghỉ.” Dạ Phong Vũ nói, “Khó có thể có được lúc không phải làm việc.”
“Còn nữa.” Trình Hạ bổ sung, “Về Yuhan phu nhân và trang viên Edinburgh, nghe nói là bị Augustine ra mặt đàn áp.”
“Anh không biết chuyện này.” Dạ Phong Vũ nhún vai.
“Em cũng là nghe Nghiêm tổng nói mới biết, hẳn là không sai.” Trình Hạ dặn dò, “Nếu lần sau lại có cơ hội gặp mặt, anh nhất định phải cảm ơn anh ta hẳn hoi.”
“OK.” Dạ Phong Vũ đáp ứng, “Trừ việc này ra, còn gì khác không?”
“Không có.” Trình Hạ thực sáng khoái, “Bộ phim điện ảnh công ty đang nhận, nếu có tiến triển, em sẽ báo cho anh trước tiên.”
“Gâu gâu!” MOKA ăn no, dùng cái đầu lớn cọ cọ, biểu tình vừa vô lại vừa đáng yêu.
Dạ Phong Vũ cười cười vỗ nó, lấy trong túi quần mình ra một viên kẹo.
MOKA nhanh chóng gặm lấy, vụt chạy đi.
“Này, đó là quà cho tao!” Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ.
MOKA nhanh chóng ăn luôn, còn nhả ra vỏ kẹo.
“Có tin tao đuổi mày về lâu đài.” Dạ Phong Vũ kéo cái mặt lớn của nó.
MOKA le lưỡi, đắc ý dào dạt nhìn anh.
Sau chuyến đi biển này, mọi người đều trở về nhà mình, chờ mong lần họp mặt vào năm sau. Dạ Phong Vũ trên lầu thu dọn một gian phòng nhỏ, MOKA cũng cùng ở đó.
“Con muốn đóng Cindrella hả?” Kate phu nhân đứng ở cửa, bất mãn ra lệnh, “Nhanh trở về phòng ngủ!”
“Nhưng nó muốn ngắm sao.” Dạ Phong Vũ kéo chó lớn qua.
“Gâu gâu!” MOKA vẻ mặt thực nghiêm túc.
Kate phu nhân rất đau đầu.
Mà Phillip cũng rất đau đầu.
Dựa theo suy nghĩ của cậu, sau khi kí xong hợp đồng thu mua trang viên Edinburgh, Augustine nên một lần nữa bay đến nước Pháp, tiếp tục ở cùng chị dâu mới hợp lý. Nhưng không thể ngờ là, anh cậu vậy mà không có đi!
Cứ vậy, tới khi nào mới có thể kết hôn a……….. Em trai lo lắng lo lắng.
Lại qua ba ngày, Augustine vẫn không hề có dấu hiệu gì là sẽ đi, Phillip rốt cục nhịn không được gọi điện cho Dạ Phong Vũ.
“Hello.” Đang ngủ trưa bị đánh thức, giọng Dạ Phong Vũ lười biếng lại khàn khàn.
Vì thế Phillip lại càng lo lắng, cảm giác chị dâu tùy thời đều có thể bị người khác cướp đi, đến giọng cũng gợi cảm mê người như vậy.
“Có việc gì không?” Dạ Phong Vũ đẩy chăn ra.
“Về Augustine.” Phillip châm chước dùng từ, “Tôi hy vọng có thể biết, thời gian đó hai người đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.”
“Chúng tôi thời gian đó?” Dạ Phong Vũ bật cười, “Chuyện gì cũng không xảy ra, chúng tôi thật sự chỉ là bạn bè, loại bình thường nhất.”
“Ít nhất phải nói cho tôi lý do cãi nhau a.” Phillip không cam lòng.
“Chúng tôi không có cãi nhau.” Dạ Phong Vũ kiên nhẫn giải thích.
“Hai người nhất định có cãi nhau!” Phillip chắc chắn.
Dạ Phong Vũ: “……….”
“Tôi có thể nghênh đón cậu tới Milan không?” Phillip hỏi.
“Rất xin lỗi, không thể.” Dạ Phong Vũ cự tuyệt.
“Nhưng đây là thời kì tình yêu cuồng nhiệt của hai người.” Phillip dạt dào cảm xúc, “Hẳn là nên mỗi một giây đều ở bên nhau, dùng tình yêu nóng bỏng làm tan chảy lẫn nhau.”
“Chúng tôi thật sự không có yêu nhau.” Dạ Phong Vũ buồn bã xoa xoa huyệt thái dương, “Chuyện này anh có lẽ nên đến hỏi Augustine.”
“Hay là chúng ta gặp trước rồi nói?” Phillip cố gắng một lần cuối.
Sau đó Dạ Phong Vũ liền treo điện thoại.
……….
“Mày đang làm gì?” Augustine đi ngang hoa viên, vừa vặn thấy cậu đang mang vẻ mặt sầu khổ, thở ngắn than dài.
Phillip cứng người nhìn anh.
“Muốn đến nhà tù Alcatraz* nghỉ phép sao?” Augustine mặt than hỏi.
Phillip lã chã rơi lệ, em rõ ràng là đang lo lắng hôn nhân của anh.
Augustine dẫn Simba, tiếp tục đi về phía trước.
“Chờ đã.” Phillip đuổi theo, “Em vừa gọi điện cho chị dâu.”
Augustine nhíu mày: “Lý do.”
“Em vốn là muốn đón cậu ấy đến Milan.” Phillip nói, “Nhưng bị từ chối, còn nói các anh chỉ là bạn bè.”
“Bọn anh vốn chỉ là bạn.” Augustine lạnh lùng quét mắt liếc cậu một cái.
“Là loại bình thường nhất.” Phillip bổ sung.
Sau đó đã bị anh trai thân ái đấm một phát ngã trên mặt đất.
Simba ngẩng đầu ưỡn ngực, bước qua lưng cậu mà đi.
………
Cứ như vậy hiển nhiên không phải biện pháp, Phillip vỗ vỗ đất trên người, đến thư phòng kéo quản gia ra.
“Xin hỏi có chuyện gì?” Quản gia nho nhã lễ độ hỏi.
“Tôi cần sự trợ giúp của chú.” Phillip lấy ra một tờ giấy trắng, ở giữa trang vẽ một đường kẻ thẳng, “Dù Augustine không hề có kinh nghiệm yêu đương gì đáng kể, chúng ta cũng có thể vì anh ấy làm chút gì đó.”
Quản gì bị cậu ta ấn ngồi trên ghế, trong tay còn bị nhét cái bút.
Nửa giờ sau, bên trái đường kẻ chi chít chữ, miêu tả nếu Augustine thất tình, sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ như thế nào, thậm chí còn tính đến khả năng “Đầu tư tổ chức nghiên cứu khoa học phi pháp, nuôi zombie hủy diệt thế giới”.
Quản gia biểu đạt đề nghị từ nội tâm: “Tôi cảm thấy khả năng này không lớn.”
“Chú phải tin tôi, Augustine có thể làm bất cứ chuyện gì.” Phillip ngậm cán bút, “Được rồi, bây giờ chúng ta thảo luận một chút, phải làm sao mới có thể khiến bọn họ quay trở lại thời kì yêu đương cuồng nhiệt.”
Trong tình yêu, hoa hồng rực rỡ luôn có thể khiến người xúc động. Mặc dù có chút thiếu mới mẻ, nhưng xét thấy trước mắt cũng không tìm ra cách nào khác, cho nên buổi chiều hôm đó, lúc Dạ Phong Vũ đang tắm cho MOKA, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Kate phu nhân.
“Gâu!” MOKA lập tức chạy ra cứu chủ nhân.
Sau đó nó đã bị biển hoa trước mặt dọa sợ ngây người!
Dạ Phong Vũ cùng đi ra, cũng có chút bất ngờ.
Mấy ngàn đóa hồng gần như xếp đầy kín cái sân nhỏ, còn có một tấm thiệp màu vàng.
“Là fan điện ảnh.” Dạ Phong Vũ giương khóe miệng, cầm tấm thiệp đứng lên, tránh để Kate phu nhân nhìn được.
Thơ tình bằng tiếng Pháp tuyệt vời giống như âm nhạc, dưới cùng có kí tên Augustine. Dạ Phong Vũ kẹp tấm thiệp trong sách, gọi điện thoại qua cho Phillip.
“Xin hỏi có chuyện gì?” Phillip ngữ điệu bình tĩnh, diễn xuất phi thường tốt.
Quản gia đứng bên cạnh, cũng có chút khẩn trương.
“Hoa hồng rất đẹp, cám ơn.” Dạ Phong Vũ tựa vào giường, “Nhưng chúng tôi thật sự không có yêu đương.”
“Hoa hồng nào?” Phillip thực kinh ngạc.
Quản gia: “………..”
“Tôi không biết nên giải thích như thế nào, nhưng bây giờ anh thật sự cần nói chuyện với Augustine một chút.” Dạ Phong Vũ xoa đầu MOKA.
“Không cần nói chuyện, tôi biết nhất định là lỗi của Augustine!” Phillip chém đinh chặt sắt.
“Augustine tiên sinh.” Quản gia cung kính.
“Đúng! Là anh ấy!” Phillip còn hùa theo.
“Đang nói gì?” Augustine ở cửa nhíu mày.
Thượng đế! Phillip nhanh chóng ném điện thoại đi.
Dạ Phong Vũ: “………”
“Lại đây!” Augustine sắc mặt âm trầm.
Phillip bước nhỏ lộn xộn đi theo.
“Nói đi.” Augustine ngồi trên ghế lớn.
Phillip ôm ý tưởng chiến đấu kiên cường nói: “Em dùng danh nghĩa của anh, tặng cho chị dâu ba nghìn đóa hồng.” Nói xong lại chỉ trích, “Nhưng có một số việc, anh phải tự mình làm.”
“Ví dụ như?” Augustine hỏi.
“Ví dụ như hiện tại liền gọi qua, thâm tình diễn cảm đọc một đoạn thơ tình.” Phillip đề nghị.
Augustine xoa xoa huyệt thái dương, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cậu.
Phillip vẻ mặt bi tráng đi qua, chuẩn bị tốt cho việc bị đánh khóc.
“Nói một lần cuối.” Augustine ghé vào tai cậu gằn từng tiếng, “Anh, không, có, yêu, đương, ai, hết.”
……..
Nửa giờ sau, quản gia đứng ngoài cửa, rất là lo lắng lo lắng.
Mà trong thư phòng, Phillip vẫn không thể tin nổi, lần thứ mười tám nhắc lại: “Các anh thật sự không có yêu đương?”
“Không có.” Augustine mặt không chút thay đổi.
“Cũng không nhất định là phải làm tình, hôn môi cũng được, thậm chí nắm tay thôi cũng xong.” Phillip chưa từ bỏ.
Augustine nói: “Cái gì cũng không.”
“Vậy có nói qua anh yêu em không?” Phillip tâm lao lực quá độ a, này là tình yêu so với học sinh trung học còn ngây thơ hơn.
“Cũng không có.” Augustine tiếp tục mặt than.
“Lấy Simba ra thề!” Phillip thanh âm run rấy, “Nếu anh nói dối, nó sẽ biến thành một đứa hói đầu.”
Augustine gật đầu: “Được.”
Cư nhiên thật sự không có a………… Phillip nghẹn ngào, này rốt cuộc là vì sao.
“Mày có thể ra ngoài.” Augustine mở tập tài liệu ra, “Về hoa hồng, anh sẽ tự giải thích.”
“Vậy rốt cuộc vì sao phải trả giá cao để mua trang viên Edinburgh?” Phillip vạn phần khó hiểu.
“Anh không nghĩ là hai việc này có liên quan.” Augustine ngữ điệu đạm mạc.
“Đương nhiên liên quan, mỗi khi đối diện với trang viên, biểu hiện của anh đều thực khác thường.” Phillip ngồi đối diện anh, “Nếu không phải vì tình yêu, em không nghĩ ra lí do gì, có thể khiến anh thay đổi lớn như vậy.”
“Đó căn bản phải là tài sản của anh.” Augustine nói.
“Đó căn bản là một trong những kế hoạch đầu tư của anh.” Phillip sửa đúng, “Đừng nói là gấp ba giá thị trường, cho dù chỉ cao hơn bốn mươi trăm, chúng ta đều phải suy xét lại.”
“Nếu nói anh chán ghét người đàn bà Paris phiền toái kia thì sao?” Augustine dựa lưng vào ghế.
“Nhưng anh không có lí do gì để chán ghét bà ta.” Phillip nói, “Chúng ta trước đây chưa có từng giao tiếp với bà ta, điểm liên hệ duy nhất chính là chị dâu…. A, chết tiệt, em lại quên mất các anh không có yêu nhau.”
“Anh không muốn thảo luận vấn đề này nữa.” Augustine ném cái bút trong tay đi.
“OK.” Phillip giơ tay thỏa hiệp, “Có điều chờ em đi rồi, anh có thể cẩn thận suy nghĩ chuyện này một chút.”
Trong thư phòng thật yên tĩnh, Augustine lấy di động, gọi cho Dạ Phong Vũ, lại chờ cho đến khi bị tự động ngắt máy, cũng không có ai nghe.
Lần thứ hai, lần thứ ba…….. cho đến khi gọi lần thứ năm vẫn không có ai nghe, Augustine rốt cục bắt đầu lo lắng, lại một lần nữa ấn nút gọi.
“Xin chào, Augustine tiên sinh.” Lần này cuối cùng cũng có người bắt máy, là Kate phu nhân, “Cookie cùng bạn đi bãi biển chơi, quên mang theo di động, có chuyện gì cần tôi nhắn lại không?”
“Không cần.” Augustine dừng một chút, “Hy vọng cậu ấy chơi vui vẻ.”
Tuy rằng nghe anh nói vậy, có điều không có khả năng vô duyên vô cớ đột nhiên gọi điện thoại, vì thế buổi tối khi Dạ Phong Vũ trở về, Kate phu nhân vẫn nói lại chuyện này cho cậu.
“Vậy sao?” Dạ Phong Vũ để áo sơ mi ướt đẫm một bên, đi chân trần vào phòng tắm, tiện thể gọi điện thoại lại.
Augustine đang ở trong hoa viên xuất thần, nhìn màn hình điện thoại hơi hơi do dự một chút, mới bắt máy.
“Xin lỗi, hôm nay lúc ra ngoài không mang di động theo.” Dạ Phong Vũ mở vòi, xả nước vào bồn tắm, “Anh tìm tôi sao?”
“Không có gì.” Giọng Augustine trước sau như một không có nhiều cảm xúc, “Phillip hình như hiểu lầm cái gì đó, không cần để tâm.”
“Đương nhiên sẽ không.” Dạ Phong Vũ nói, “Hoa hồng rất đẹp, hơn nữa Kate còn dùng chúng làm món điểm tâm ngọt và mứt hoa quả, bọn trẻ cũng rất thích.”
“Đang làm gì đó?” Nghe được tiếng cười của cậu, vẻ mặt Augustine cũng dịu xuống.
“Tắm rửa.” Dạ Phong Vũ ngâm mình trong bồn tắm, “Ban ngày cùng bạn dẫn MOKA đến bãi biển chơi, vừa mới về.”
“Nghỉ sớm một chút.” Augustine nói.
“Anh cũng vậy.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, toàn thân thả lỏng, “Ngủ ngon.”
“……. Ngủ ngon.” GIọng Augustine rất thấp.
Hơn mười giây sau, Dạ Phong Vũ cười khẽ: “Sao còn chưa cúp điện thoại?”
Augustine đột nhiên hoàn hồn, ấn xuống phím tắt máy.
Nghe đầu kia điện thoại truyền đến tiếng ngắt máy, Dạ Phong Vũ dương dương tự đắc nhếch khóe miệng, vươn tay kéo MOKA đến.
Chó lớn làm nũng bán manh, ghé vào miệng bồn tắm ư ử kêu, phi thường chờ mong có thể cùng chủ nhân tắm chung.
Phía bên kia, Augustine mở tủ rượu, có chút phiền não mở nắp chai.
Elizabeth bò từ cầu thang xuống, ở cửa phòng nhìn một chút, quyết đoán xoay người tê tê bò về tổ ấm của mình.
“Cả đêm không ngủ?” Sáng ngày hôm sau, Phillip mới nghe được tin này.
“Đúng vậy.” Quản gia gật đầu, “Cả đêm đều ở thư phòng.”
Phillip cảm khái: “Tình yêu thật sự là một vấn đề khiến người ta tan nát cõi lòng.”
“Chúng ta có cần làm gì không?” Quản gia hỏi.
“Augustine đại khái chắc là cần một chút thời gian, mới có thể suy nghĩ cẩn thận chuyện này.” Phillip vỗ vỗ bờ vai ông, “Chú phải biết là, anh ấy chưa từng yêu đương, thậm chí ngay cả tình nhân cũng không có.”
Trong mắt quản gia tràn ngập lo lắng.
Lại qua vài ngày, Augustine phân phó quản gia, mình sẽ đến nước Mỹ một thời gian.
“Trong dự kiến.” Phillip buông tay, “Nếu có tên lửa, tôi cá anh ấy sẽ trốn hẳn lên mặt trăng.”
“Nhưng đây hiển nhiên không phải phương pháp yêu đương đúng đắn.” Quản gia nhắc nhở.
“Nhưng là phương pháp yêu đương của Augustine.” Phillip nói, “Gần đây ngay cả Simba và Elizabeth cũng đều biết phải tránh xa một chút, tôi không nghĩ là anh ấy có thể nghe vào tai đề nghị của chúng ta.”
“Nhỡ đâu trong thời gian này, Dạ Phong Vũ tiên sinh thích người khác thì sao?” Quản gia vẫn lo lắng như cũ.
Phillip trầm trọng vỗ vỗ vai ông: “Chúng ta liền chuẩn bị hành lý ổn thỏa, chờ bị zombie bao vây đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.