Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 17: Về nước




Edit & Beta: Cafesvictim 
– Tình yêu sẽ khiến cuộc sống của anh càng thêm tuyệt vời –
“Anh thật sự muốn đi Mỹ?” Đêm trước khi đi, Phillip lại hỏi lại một lần.
“Đi Mỹ chứ không phải đi Sao Hỏa, anh không nghĩ là mày cần lải nhải nhiều đến vậy.” Augustine ngồi bên bàn, hờ hững lật xem tài liệu.
“Nhưng gần đây cũng không có việc gì, đáng để anh phải bay đến Mỹ.” Phillip cường điệu, “Huống hồ hai tháng tiếp theo, anh còn có rất nhiều hội nghị cần tham dự.”
“Mày có thể toàn quyền phụ trách.” Augustine đứng lên, “Không cần phải hỏi anh.”
“Được rồi, nhưng anh nên gọi điện thoại cho chị dâu.” Phillip nhắc nhở.
Augustine nhíu mày.
“Đây chính xác là phương thức đối xử với người yêu.” Phillip ở sau lưng anh nói, “Cho dù đang cãi nhau hay là chiến tranh lạnh, cũng phải để cho đối phương biết lịch trình của mình, trừ phi anh thật sự muốn chia tay.”
Phòng ngủ rất lớn, Augustine đứng bên cửa số, nhìn bụi hoa hồng xuất thần.
Simba chậm chậm đi tới, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
“Mày nên nghỉ ngơi.” Augustine vỗ vỗ đầu nó, xoay người về tới bên cạnh bàn.
Phillip bình tĩnh đi ra cửa, giơ tay phải làm tư thế gọi điện.
Augustine: “………..”
Phillip lắc đầu, ra ngoài.
Giống như có thần giao cách cảm, trong khi Augustine còn chưa có nghĩ cho ra nên nói cái gì, điện thoại trên bàn đã sáng lên.
“Khuya rồi, hy vọng không có quấy rầy anh.” Dạ Phong Vũ ngồi trên ban công của gác xép, đang cùng MOKA ngắm sao.
“Đương nhiên không.” Vẻ mặt Augustine trở nên nhu hòa, “Tìm tôi có việc gì?”
“Vừa rồi Phillip gọi điện nói cho tôi, anh sẽ đi Mỹ.” Dạ Phong Vũ nói, “Ngày mai xuất phát sao?”
“Phải.” Augustine trả lời.
“Vậy lên đường suôn sẻ.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Làm việc đừng quá mệt mỏi.”
“Gâu gâu gâu!” MOKA ghé đầu vào sát di động, rất nhiễu sự.
“Ngoan.” Dạ Phong Vũ đẩy đầu nó ra, “Không được liếm.”
Augustine hỏi: “Khi nào cậu về Trung Quốc?”
“Nửa tháng nữa.” Dạ Phong Vũ kéo MOKA về phòng, “Có lẽ trước đó, có một bộ ảnh quảng cáo phải chụp.”
“Sản phẩm thể thao?” Augustine tựa trên sô pha.
Dạ Phong Vũ hơi bất ngờ: “Sao anh biết?
Augustine ngừng một chút, lúc vừa mới trở lại Milan, Phillip đưa đến một chồng tài liệu lớn, không chỉ có tình hình gia đình, tin tức từ hồi vào nghề tới hiện tại, kế hoạch công tác ba tháng tiếp theo, cùng với kế hoạch phát triển của Truyền thông Đông Hoàn đối với cậu, thậm chí còn có cả nhóm máu chòm sao tính cách và đồ ăn ưa thích, không thể chi tiết hơn.
Nhưng cái này hiển nhiên không thể nói ra, cho nên Augustine chính là “Ừ” có lệ một tiếng.
“Gâu gâu!” MOKA không cẩn thận lật nhào bàn đồ uống, bị nước trái cây đổ đầy đầu.
“Xảy ra chuyện gì?” Ống nghe truyền tới tiếng vỡ vụn thanh thúy, Augustine nhíu mày đứng lên.
“MOKA lại gây sự.” Dạ phong Vũ dở khóc dở cười, “Tôi phải dẫn nó đi tắm một cái.”
“Gâu gâu gâu.” MOKA cụp đuôi, ánh mắt vô tội.
“Anh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Dạ Phong Vũ dẫn MOKA vào phòng tắm, “Còn nữa, nghe lời bác sĩ Grater, tận lực không cần hút thuốc, cũng không cần dùng nhiều cồn để thôi miên.”
“Tôi sẽ.” Augustine gật đầu.
“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ cười cười.
Ngắt điện thoại, trong lòng Augustine hiếm hoi có chút……. cảm giác mất mát, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Sau khi nhận ra điều này, Augustine khẽ nhíu mày, kêu quản gia tìm Phillip đến.
“Cần nghe kinh nghiệm yêu đương sao?” Phillip hai mắt tỏa sáng, “Em thậm chí còn chuẩn bị đọc diễn cảm thơ mười bốn câu của Shakespeare*.”
Augustine cầm tài liệu về Dạ Phong Vũ ở trên bàn, quăng vào ngực Phillip: “Nói với Nghiêm, tạo điều kiện tốt nhất cho cậu ấy, nếu gặp khó khăn, lúc nào cũng có thể tới tìm mày.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Phillip lập tức đáp ứng, sau đó nghi hoặc, “Nhưng vì sao anh không tự gọi điện thoại?”
“Anh bận.” Augustine mở tủ rượu, “Tất cả những chuyện có liên quan đến cậu ấy, về sau không cần tìm anh.”
Phillip: “………”
“Mày có thể đi rồi.” Augustine rót cho mình một ly rượu.
“Anh có biết mình đang làm cái gì không?” Phillip ý đồ cứu vãn một chút.
“Mày nói gì?” Augustine đặt ly rượu không lên bàn.
“Trốn tránh nội tâm không phải hành vi của người dũng cảm.” Phillip cất giọng phiến tình.
Augustine lạnh lùng quét mắt liếc cậu một cái.
Phillip: “………….”
“Còn việc gì nữa không?” Augustine hỏi.
Phillip liều mạng lắc đầu.
“Ngủ ngon.” Augustine xoay người vào phòng tắm.
Phillip chống quai hàm ngồi xổm trên mặt đất, than thở.
Cũng không biết khi nào thì mới có thể dùng đến sân đính hôn, còn muốn nhân dịp đó ngắm người đẹp Amazon hoang dã nữa.
Sáng sớm hôm sau, Augustine liền lên máy bay rời Milan, trước khi đi còn ra mệnh lệnh rõ ràng cấm Phillip lại làm phiền Dạ Phong Vũ.
“Nghe có vẻ thật không ra gì.” Bác dĩ Grater tràn ngập tiếc nuối.
“Có lẽ chúng ta có thể nghĩ một biện pháp, để giúp đỡ bọn họ.” Phillip dẫn Simba đứng bên cửa sổ, nghiêm túc nhìn xa xa.
Tây Bắc nước Pháp, Dạ Phong Vũ nằm trên ghế bãi biển, lười biếng tắm nắng. MOKA bị một nhóm người đẹp bikini vây quanh, miệng ha hả thở, cái đuôi ngoáy tít lên trời.
Một bà già lưng còng xách cái giỏ, từ một phía tập tễnh đi tới, cuối cùng đứng cạnh Dạ Phong Vũ.
“Gâu.” MOKA cảnh giác nhìn về phía bên này, tuy rằng được nhiều người gãi ngứa rất thoải mái, nhưng vẫn phải bảo vệ chủ nhân khêu gợi.
“Xin chào.” Dạ Phong Vũ ngồi xuống, “Có cần ăn chút gì không?”
“Không.” Bà lão lắc đầu, nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay cậu.
Dạ Phong Vũ cũng không kháng cự, ngược lại có chút hứng thú nhìn bà lão.
“Tình yêu sẽ giúp sinh mệnh của anh càng thêm tuyệt vời.” Hồi lâu sau, bà lão buông tay, “Nếu gặp, đừng nên trốn tránh.”
“Nếu không gặp được thì sao?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Tôi phải đi đâu tìm?”
“Anh đã gặp.” Bà lão lắc đầu, “Ngay phía bên kia đại dương.”
“Vậy sao?” Dạ Phong Vũ cười cười.
Bà lão xách giỏ lên, xoay người tiếp tục đi về phía xa.
“Chờ một chút.” Dạ Phong Vũ gọi bà lão lại, thả vào trong giỏ một hộp Cookie nhỏ, “Thay tôi cảm ơn Phillip tiên sinh.”
……..
Nửa tiếng sau, Phillip ở phòng khám trên đỉnh núi thực uể oải: “Bị phát hiện.”
“Tôi đã sớm nói, không nên dùng phương thức lừa gạt.” Bác sĩ Grater đưa cho cậu ta một ly sữa.
“Đây là lời nói dối mang thiện ý.” Phillip cường điệu.
“Tốt nhất cậu hãy cầu nguyện Augustine tiên sinh sẽ không biết chuyện này.” Bác sĩ Grater nhắc nhở, “Nếu không hẳn là ngài ấy sẽ rất tức giận.”
Phillip gần như đã có thể đoán được, cảnh tượng tương lai bi thảm mình và Simba cùng ăn cùng ngủ.
“Không gọi điện thoại sao?” Bác sĩ Grater hỏi.
“Tôi cần thả lỏng một chút.” Phillip hít sâu.
“No, cậu cần nắm chặt thời gian.” Bác sĩ Grater vỗ vỗ vai cậu ta, “Nếu không lãng phí mỗi một giây, Augustine đều có thể sẽ biết chuyện này.”
Phillip chấn động mãnh liệt, nhanh chóng vơ lấy điện thoại gọi đi.
“Xin chào.” Giọng Dạ Phong Vũ có chút lười biếng.
“Xin chào, khụ khụ.” Phillip ho khan, cân nhắc dùng từ một chút, “Cảm ơn bánh ngọt của cậu.”
“Đừng khách sáo.” Dạ Phong Vũ thực hiểu ý, “Tôi nghĩ Augustine tiên sinh có lẽ không vừa lòng bị chuyện này quấy rầy, cho nên chi bằng chúng ta cùng giữ bí mật?”
Phillip lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Tương lai nếu có thời gian, hoan nghênh anh tới Pháp làm khách.” Dạ Phong Vũ kéo MOKA vào sát người.
“Có thể mang theo Augustine không?” Phillip mắt sáng ngời, giống như phát hiện ra châu lục mới.
“Đương nhiên có thể.” Dạ Phong Vũ đáp ứng, “Có điều kì nghỉ của tôi chỉ còn một tuần, sau đó phải về tiếp tục làm việc.”
“Chúng tôi có thể đến Trung Quốc!” Phillip rất nghiêm túc.
“Được.” Dạ Phong Vũ cười cười: “Hoan nghênh.”
Lần quảng cáo sản phẩm thể thao này cần phải đến núi tuyết trước để chọn cảnh, tuy rằng Dạ Phong Vũ từ trước đến nay là người yêu thích vận động cực hạn, nhưng công ty vẫn chuẩn bị cho anh một tuần huấn luyện. Trải qua mười mấy giờ bay, Dạ Phong Vũ kéo vali, đi ra cửa, bởi vì hành trình được giữ bí mật, cho nên ngoài sân bay cũng không có fan đến đón.
“Anh họ.” Trình Hạ đang ở trong xe chờ anh.
“Xem ra tâm trạng em có vẻ rất tốt.” Dạ Phong Vũ đóng cửa xe, “Có bạn gái?”
“Không có.” Trình Hạ đưa tay thúc giục, “Mau cho em xem chữ kí!”
Dạ Phong Vũ cười lắc đầu, đưa tờ giấy có chữ kí cho cậu.
“Thật sự là Augustine a.” Trình Hạ nhận lấy bằng hai tay, rõ ràng kích động hưng phấn, quả thực như sắp khóc, “Về nhà nhất định phải treo tường.”
“Thích anh ta như vậy?” Dạ Phong Vũ trêu ghẹo.
“Đương nhiên, chẳng lẽ anh không thích?” Trình Hạ thật cẩn thận cất chữ kí đi, “Anh ta chính là thần tượng của em, hoàn toàn chính là nhân vật chỉ có thể xuất hiện trong phim.”
Dạ Phong Vũ cười cười, nằm trên ghế sau lười biếng ngủ gật: “Nếu tương lai còn có thể gặp mặt, anh sẽ giúp em chuyển lời. Bây giờ đi đón MOKA đi, anh muốn nghỉ một chút.”
Trải qua chuyến bay bằng kí gửi quá dài, đầu óc MOKA rõ ràng đã hơi lơ ngơ, vừa lên xe đã ghé vào ngực Dạ Phong Vũ, làm nũng cầu an ủi.
“Em nghĩ là một chú chó lớn uy phong lẫm lẫm.” Trình Hạ vừa lái xe vừa nói.
“MOKA thực uy phong.” Dạ Phong Vũ xoa cổ nó, ” Chỉ là bây giờ có chút choáng mà thôi, cần nghỉ ngơi ổn thỏa.”
“Ư ư ư.” MOKA hữu khí vô lực, thậm chí ngay cả thịt bò mĩ vị cũng đều không có hứng thú đến ăn.
“Vừa dịp, ngày mai có thể mang nó đến công ty.” Trình Hạ nói, “Vừa lúc có chuyên đề, cần một nhóc Alaska biểu diễn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.