Edit & Beta: Cafesvicim
– Đây là chó của tôi –
Chạy như điên lên lầu, MOKA giương vuốt cạy cửa, ghé vào giường dùng sức cọ người.
“Lại làm sao vậy?” Dạ Phong Vũ duỗi lưng, xoay người uể oải nhìn nó, “Quỷ phá phách.”
“Gâu gâu!” Phòng bếp có biến. MOKA cắn ống tay áo cậu, muốn kéo người đứng lên.
“Không được phá.” Dạ Phong Vũ bất đắc dĩ vỗ vỗ nó.
Vẻ mặt MOKA nghiêm túc, rất có tư thế vạn năm không buông.
“Chào buổi sáng.” Augustine gõ cửa, sau đó đẩy ra.
Dạ Phong Vũ ngồi ở trên giường, áo ngủ bị MOKA cắn tuột xuống, lộ ra đường cong bả vai cùng ngực xinh đẹp.
“Gâu!” MOKA như hổ rình mồi, người này ăn vụng thịt bò!
“Chào.” Dạ Phong Vũ chào hỏi: “Mùi canh thịt, anh nấu bữa sáng sao?”
Augustine mặt không chút thay đổi: “Ừ.”
Xem ra không phải thực thành công a…….. Dạ Phong Vũ đẩy MOKA đang bám trên người mình ra, vịn đầu giường đứng lên.
“Vết thương của cậu thế nào rồi?” Augustine hỏi.
“Không tệ.” Dạ Phong Vũ thử hoạt động một chút, “Thuốc kia rất có tác dụng.”
Augustine nhìn tay phải của cậu.
“Miễn cưỡng có thể nấu bữa sáng, nhưng chắc là cần sự trợ giúp của anh.” Dạ Phong Vũ nói xong lại bổ sung, “Đương nhiên, chỉ là một vài bước đơn giản thôi.”
Augustine nghĩ tới một nồi thịt bò còn nguyên máu loãng kia, vì thế tiếp tục duy trì mặt than: “Tôi đợi cậu ở dưới.”
“OK.” Dạ Phong Vũ nhìn theo anh xuống lầu, sau đó vịn tường chậm rãi đi vào toilet, dùng một bàn tay bóp kem đánh răng.
“Gâu gâu!” MOKA theo vào giúp vui.
“Xem ra anh ta thật sự không biết cách chăm sóc người bệnh.” Dạ Phong Vũ nhìn nó, “Mày có đồng ý giúp tao vắt khăn mặt không?”
“Gâu gâu gâu.” MOKA trái phải ngoáy đuôi.
Dạ Phong Vũ cười lắc đầu, rửa mặt đơn giản sau đó đi xuống lầu, Augustine đã mang canh thịt đi hủy thi diệt tích, thậm chí nồi cũng vứt luôn.
MOKA nhìn nhìn đầy nghi hoặc, một mực đi tới đi lui hòng tìm dấu vết để lại.
Dạ Phong Vũ lấy trứng gà, đập vào bát từ tốn đánh: “Có thể giúp tôi cắt một ít chân giò hun khói không?”
Augustine lấy chân giò hun khói ra, lại rút một con dao.
MOKA nhanh chóng tránh xa, giống như nhìn thấy cương thi.
Augustine: “………”
Cắt chân giò hun khói xong, Augustine hỏi: “Còn cần làm gì nữa?”
Dạ Phong Vũ đặt nồi đun nước, lại bỏ chút mỳ ý vào.
Augustine tiếp tục cắt cà chua.
“Loại trải nghiệm này kỳ thật cũng không phải là không ra gì, đúng không?” Dạ Phong Vũ thuận miệng hỏi.
“Tôi thà là ở lại lâu đài, đối diện với rắc rối vô tận.” Augustine đút cho MOKA nửa quả cà chua.
“Nhưng đây mới là ý nghĩa thực sự của việc nghỉ phép.” Dạ Phong Vũ lấy trứng và chân giò hun khói ra, “Cho dù không có lời dặn dò của bác sĩ Grater, anh cũng có thể hưởng thụ đoạn thời gian này.”
“Tôi không cho rằng loại phương thức trị liệu này thích hợp với tôi.” Augustine bỏ dao xuống, “Có lẽ khi về, bác sĩ có thể cân nhắc đổi một ý tưởng khác.”
“Được rồi.” Dạ Phong Vũ cười cười, đưa một cái đĩa qua, “Cho dù không thể hưởng thụ ngày nghỉ, ít nhất cũng có thể hưởng thụ bữa sáng này.”
Chắc bởi vì lúc nấu ăn đứng hơi lâu, lại bị MOKA không cẩn thận đụng phải một chút, tới giữa trưa, cổ chân Dạ Phong Vũ có vẻ sưng nghiêm trọng hơn.
Vì thế Nghiêm Khải lại nhận được một cuộc điện thoại.
“Bị thương? Đương nhiên cần tìm bác sĩ, sau đó nghỉ ngơi cẩn thận.” Nghiêm tổng mạc danh kỳ diệu, “Cậu thật sự là người sao?” Cái này cũng cần phải hỏi?!
Augustine dập máy, mở tủ lạnh nhìn một chút.
“Làm sao bây giờ, phòng bếp cháy mất.” Dạ Phong Vũ nằm trên giường, xoa xoa cái đầu lông xù trước mặt.
MOKA nhe lưỡi, cố chấp muốn liếm một cái ở xương quai xanh của chủ mới.
Một giờ sau, Augustine từ nhà bếp hỗn độn, mang ra hai đĩa mỳ ý cùng lạp xưởng nướng.
Cảm nhận được khí tràng dường như muốn hủy diệt địa cầu của anh, Dạ Phong Vũ và MOKA ngồi bên bàn, ăn đến trầm mặc.
Augustine: “………..”
Bữa chiều vẫn như cũ là mỳ ý, còn đổi vị nước sốt, tuy rằng chỉ cần mở gói ra hâm nóng một chút, nhưng dù sao cũng không có làm cho giấy bạc nổ trong lò vi ba, hoàn toàn chính là Thượng đế ban ơn.
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ buông dĩa ăn, “Rất mỹ vị.”
“Chín giờ sáng mai máy bay sẽ tới.” Augustine dùng khăn lau miệng, xoay người lên lầu, thậm chí còn bởi vì bước chân quá nhanh mà lảo đảo một chút.
Đây đại khái là kỳ nghỉ hỗn loạn nhất mình từng trải qua.
Sáng sớm hôm sau, máy bay đúng giờ dừng ở sân bay, đưa Dạ Phong Vũ và MOKA trở về Milan, còn Augustine thì lên một chiếc máy bay khác đi thẳng tới Paris.
“Kỳ nghỉ phép thực đặc biệt, đúng không?” Sau khi trở lại nhà trọ, Dạ Phong Vũ xoa đầu MOKA.
“Gâu gâu.” Chó lớn lăn lộn vui vẻ trên mặt đất.
Chuông cửa leng keng vang lên, Dạ Phong Vũ khập khiễng đi ra mở cửa, thấy một vị quản gia đầu bạc nho nhã lễ độ.
“Xin chào, Augustine tiên sinh nói ngài bị thương, cần người chăm sóc.”
Nhìn thấy phía sau ông là bảy tám nữ đầu bếp cùng người giúp việc, Dạ Phong Vũ bình tĩnh nhấc khóe miệng: “Cảm ơn ý tốt, có điều tôi chỉ là bị chút thương nhẹ mà thôi.”
“Nếu ngài đồng ý, cũng có thể đến ở trong lâu đài.” Quản gia tiếp tục đề nghị.
“Tôi rất vui lòng, nhưng MOKA có vẻ rất sợ Simba và Elizabeth.” Dạ Phong Vũ vẫn từ chối, “Phiền ngài giúp tôi chuyển lời cảm ơn tới Augustine tiên sinh.”
Thật vất vả mới tiễn được nhóm quản gia, Trình Hạ lại gọi điện thoại tới: “Anh còn ở trên đảo không?”
“Không, hôm qua mới vừa về tới Milan.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không, chỉ là thấy tin tức nói có phóng viên ở Paris chụp được ảnh Augustine, cho nên hỏi anh một chút.” Trình Hạ nói, “Chữ ký của em đâu?”
“………. Thật xin lỗi, quên rồi.” Dạ Phong Vũ mở cửa tủ lạnh, “Có điều trong nhà trọ có thú cưng của anh ta.”
“Là Simba sao?” Trình Hạ kích động, “Anh ta đưa Simba cho anh?”
“Không phải.” Dạ Phong Vũ nhìn MOKA từ đầu tới chân, “Là một con Alaska.”
Tuy rằng không phải sư tử lầm lẫm uy phong, nhưng không chỉ được mời đi nghỉ phép ở đảo tư nhân, còn tặng quà, Trình Hạ cảm khái: “Có khi bộ phim lần trước sẽ rất sớm được quay.”
“Trong thời gian nghỉ phép, anh không muốn nói chuyện công việc.” Dạ Phong Vũ xoa xoa huyệt Thái dương, “Còn nữa, giúp anh đặt vé xe lửa quay về Pháp vào tháng sau, chắc MOKA sẽ không thích vận chuyển hàng không.”
Rất nhanh sau khi trở về từ hồ Phong Diệp, miệng vết thương trên tay dần bong vảy, Dạ Phong Vũ vừa ăn bữa sáng, vừa đưa tạp chí tới trước mặt MOKA.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc không biểu tình, MOKA ghét bỏ xoay người, chỉa mông vào đấy.
Dạ Phong Vũ cười cười vỗ nó, định đến phòng bếp pha một ly cà phê.
“A! MOKA!” Ngoài cửa có người kêu ầm ĩ.
“Gâu gâu!” MOKA bổ nhào vào cửa, liều mạng vẫy đuôi.
“MOKA!” Tiếng đập cửa không ngừng.
Dạ Phong Vũ đi đến mở cửa: “Xin hỏi ngài ———“
Nói còn chưa xong, MOKA đã bốn chân bay lên, người đàn ông cao lớn dị thường ôm cổ nó, khệ nệ đi vào.
“Gâu gâu!”
“MOKA!”
………….
Dạ Phong Vũ tựa vào cánh cửa: “Xin chào.”
“Xin chào, tôi đến đón MOKA.” Phillip cầm dây xích đi ra ngoài, “Cảm ơn cậu thời gian này đã chăm sóc nó.”
“Gâu!” MOKA bám riết lấy góc thảm.
“Theo tao về lâu đài.” Trán Phillip nổi đầy gân xanh.
“Gâu gâu gâu!” MOKA né dây xích, nhanh như chớp trốn ra sau Dạ Phong Vũ.
“MOKA!” Phillip hoàn toàn không nhìn cậu.
Chó lớn xoay người chạy vào phòng ngủ, nhét đầu xuống dưới gầm giường.
“Chết tiệt, cậu đã làm gì với MOKA!” Phillip xắn tay áo, hùng hổ tiến đến muốn đánh một cái.
Sau đó Augustine liền như thần xuất hiện ở cửa.
………..
Mười phút sau, Augustine đứng lên khỏi mặt đất, tao nhã vỗ vỗ bụi trên người: “Thật xin lỗi, tôi đã không dạy dỗ em trai mình cẩn thận.”
“Không sao.” Dạ Phong Vũ đưa cho anh một ly hồng trà, “Rất vui được gặp lại anh.”
Phillip hấp hối nằm trên đất, trong mắt đong đầy nước mắt ủy khuất.
“Nếu nhớ không lầm, là anh bảo mày tới đây ‘nói chuyện lịch sự’.” Augustine lạnh lùng nhìn cậu một cái.
Phillip liên tục nghẹn ngào.
MOKA dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn cậu, nhưng vẫn là kiên định lựa chọn chủ mới khêu gợi.
“Nếu mày đồng ý ở lại lâu đài chăm sóc MOKA, anh sẽ giúp mày đem nó về.” Augustine ngồi trên sô pha, chậm rãi xoay nhẫn.
“Em đồng ý!” Phillip cường điệu.
“Tốt.” Augustine gật đầu, “Nếu trong vòng ba tháng này mày rời khỏi Milan và MOKA, anh sẽ dọn phòng ngủ của mày đến lồng của Simba.”
Phillip sợ hãi: “Simba vẫn luôn không ưa em!”
“Cho nên mày có thể lựa chọn ba tháng này đều ở lại lâu đài.” Augustine nói.
“Nhưng tháng sau em hẹn bạn gái đi Tahiti*.” Phillip những mong xin được ngày nghỉ.
Augustine cao cao tại thượng nhìn cậu.
…………
“MOKA!” Phillip vẫn chưa từ bỏ ý định.
Chó lớn ôm Dạ Phong Vũ móng vuốt không buông.
“Tôi phải được bảo lưu quyền thăm nom MOKA.” Phillip tan nát cõi lòng.
“Không thành vấn đề.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Lúc nào cũng có thể.”
“OK.” Augustine gật đầu, “Nếu chuyện này đã giải quyết xong, hiện tại mày có thể đi rồi.”
Phillip: “………….”
“Còn có vấn đề gì?” Augustine liếc mắt một cái.
Phillip lệ tuôn chạy mất.
“Thật sự rất xin lỗi, hy vọng vừa rồi không có dọa đến cậu.” Augustine nho nhã lễ độ.
“Đương nhiên sẽ không.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Có muốn ở lại ăn một bữa cơm không?”
“Ngày mai* tôi sẽ đến phòng khám bác sĩ Grater.” Augustine tựa trên sô pha, “Cindy rất thích cậu, cho nên Nancy gọi điện thoại qua, hy vọng có thể mời cậu cùng MOKA lên núi.”
“Đương nhiên có thể.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Tôi cũng rất thích Cindy, cùng với nhạc hội trong rừng.”
~*~
* Chỗ này trong nguyên tác là 后天 – [hòutiān] nghĩa là ‘ngày kia’, nhưng đến “tối” (trong những chương sau) tác giả lại dùng 明天 – [míngtiān] nghĩa là ‘ngày mai’, mình nghĩ chỗ này mẹ Tiếu có thể đã nhầm nên mạn phép sửa lại thành ‘ngày mai’ cho hợp với tình tiết về sau.