~ Đây hoàn toàn không phải chuyện gì lớn lao ~
“Nghe có vẻ điên cuồng.” Dạ Phong Vũ thẳng thắn.
“Đúng là hơi giống phim, nhưng không phải phim hài.” Catherine nói, “Có lẽ Augustine đã sớm biết chuyện này, người của anh ấy đang điều tra.”
Dạ Phong Vũ gật đầu: “Cám ơn.”
“Đừng khách sáo.” Catherine nâng ly, cười nhẹ nhàng, “Vậy mai gặp lại.”
Nhìn cô đi khỏi, Dạ Phong Vũ quay về phía Augustine, như dự đoán thấy anh cũng đang nhìn lại.
…….
“Con định cứ đứng mãi ở đây sao?” Kate phu nhân đột nhiên xuất hiện.
“Con tưởng mẹ đang nói chuyện với Levin phu nhân.” Dạ Phong Vũ xoay người.
“Mẹ càng vui lòng để ý tiến độ chuyện tình cảm của con.” Kate phu nhân trả lời, “Vừa rồi nói chuyện gì?”
“Ý mẹ là Catherine?” Dạ Phong Vũ nói, “Cô ấy nói có người muốn bắt cóc mưu sát con.”
“Con có thể tìm một cái lý do có lệ hơn đó.” Kate phu nhân bất mãn.
“Hay là chúng ta lại thỏa thuận đi?” Dạ Phong Vũ giơ tay phải ra.
“Cái gì?” Kate phu nhân hỏi.
“Lúc con cần, mẹ sẽ ra đề nghị.” Dạ Phong Vũ nói, “Còn những thời điểm còn lại, con có thể tự mình giải quyết vấn đề này.”
“Miễn cưỡng tiếp thu.” Kate phu nhân vỗ tay cậu, “Nhưng mẹ phải quan sát biểu hiện của con.”
Dạ Phong Vũ cười cười, xoay người đi, lập tức đi về phía Augustine.
“Làm sao vậy?” Augustine nhìn thoáng qua sau lưng cậu, “Có vẻ tán gẫu rất vui.”
“Ý anh là mẹ em, hay là Catherine.” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine trả lời: “Cả hai.”
“Nhưng anh càng để ý Catherine.” Dạ Phong Vũ nói, “Cô ấy hẹn em mai ăn cơm.”
Augustine rõ ràng không vui.
“Em vốn muốn từ chối, nhưng… lại có lí do khác.” Dạ Phong Vũ lấy ly rượu không trong tay anh đi, “Buổi tối nói sau, ở đây rất nhiều người.”
“Em thì sao?” Augustine hỏi.
“Rời khỏi đây trước.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Em ở phòng ngủ chờ anh, đừng uống quá nhiều rượu.”
Augustine gật đầu, nhìn vệ sĩ đưa cậu rời khỏi sảnh tiệc.
“Đúng là cậu ta rất thân mật với Augustine.” Ban công lầu hai, có người thấp giọng gọi điện thoại, “Hẳn là quan hệ không đơn giản.”
“Theo anh, tôi nên làm gì?” Bên kia truyền đến tiếng nói khàn khàn bởi máy biến đổi giọng nói.
“Hơn là khiến Bernal con thân bại danh liệt, tôi càng cảm thấy hứng thú với Augustine.” Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, “Với tài sản và địa vị của hắn, nếu đồng ý giúp chúng ta, cho dù là vũ khí hay thuốc phiện, cũng đều dễ dàng ra vào biên giới.”
“Điều kiện tiên quyết là Augustine đồng ý.” Đối phương nhắc nhở, “Chỉ là một tình nhân bé nhỏ không đáng kể mà thôi.”
“Đây không phải vấn đề.” Nụ cười của gã có chút quỷ dị, “Chúng ta cần là sự trợ giúp, chứ không phải là trở thành bạn của Augustine.”
“Ý của anh, là muốn đi tìm Frank?” Đối phương hỏi.
“Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau.” Có tiếng bước chân trên cầu thang, người đàn ông cúp máy, nghiêng người đi vào toilet.
Bữa tiệc đến giai đoạn cao trào, Augustine tựa vào ban công, nhìn Phillip vui vẻ giữa biển người, vẻ mặt hiếm thấy có chút cưng chiều của một người anh trai.
“Rất ít khi thấy anh như vậy.” Catherine đi tới.
“Cô nói gì với cậu ấy?” Augustine hỏi.
“Tôi tưởng anh sẽ lựa chọn giấu diếm.” Catherine nói.
“Cô rất thông minh.” Augustine quay lại nhìn cô, “Cho nên giấu diếm hẳn là vô ích.”
“Về Bernal con.” Catherine nói, “Có vẻ anh đang điều tra hắn.”
“Hắn có lẽ không đến mức có gan trêu chọc đến cô.” Augustine nói.
“Đúng là hắn không đụng đến tôi, nhưng bạn của hắn đụng đến anh tôi.” Catherine nói, “Trong quá trình điều tra, ngẫu nhiên thu thập được một vài tin tức về anh.”
Augustine cũng không bất ngờ với đáp án này, mạng lưới quan hệ của Catherine ở châu Âu rắc rối phức tạp, việc làm ăn liên quan đến anh trai cô Adams cũng không hoàn toàn sạch sẽ, có liên quan đến bất kì kẻ nào thì cũng không phải lạ.
“Anh có thể lựa chọn nói cho tôi biết sớm một chút, chứ không phải một mực trốn tránh, chờ tôi tự mình phát hiện mối quan hệ này.” Catherine nhìn anh.
“Không liên quan đến sự xuất hiện của cậu ấy.” Augustine nói.
“Những lời này hơi đả kích người khác đó.” Catherine nhìn quanh sảnh lớn, “Có sợ bị phóng viên chụp không? Tôi với anh.”
Augustine mặt không đổi sắc: “Không có ai có gan phát ra.”
Catherine thở dài: “Tán gẫu với anh thật sự là không thú vị.”
“Tôi càng muốn tán gẫu về Bernal con.” Augustine nói.
“Tài liệu về chuyện này, Adams sẽ sớm gửi cho anh.” Catherien nâng ly rượu lên đi vào trong sảnh, đến gần cửa thì lại dừng chân, “Mặt khác anh tốt nhất là kiểm tra lại danh sách khách mời của mình đi.”
“Cám ơn.” Augustine ở phía sau nói.
Catherine chỉnh lại dây chuyền một chút, không ngoảnh lại đi thẳng vào sảnh tiệc.
Đêm dần về khuya, âm thanh huyên náo cũng dần tan đi, Augustine trở lại phòng ngủ, Dạ Phong Vũ đang tựa đầu giường đọc sách, mèo béo nằm trên thảm, ngủ mê man.
“Tiệc tàn rồi sao?” Dạ Phong Vũ nhìn anh.
“Chưa, nhưng Phillip ở đó.” Augustine nửa quỳ bên giường, cầm tay cậu hôn lên.
“Em giúp anh lấy nước tắm.” Dạ Phong Vũ xốc thảm bạc trên người xuống.
“Cùng anh.” Augustine đứng lên, nửa ôm cậu cùng đi vào phòng tắm.
Dòng nước khoan thai nhẹ nhàng, Dạ Phong Vũ xoa bọt lên người anh, mát xa ôn nhu.
Augustine tiến đến muốn hôn cậu, lại bị né tránh: “Không định hỏi em với Catherine nói gì sao?”
“Cô ấy đã nói cho anh.” Augustine cầm tay cậu, “Bữa tiệc ngày mai, anh sẽ cho người bảo vệ em.”
“Vậy bây giờ đổi thành anh nói cho em, bắt cóc là chuyện gì xảy ra.” Hai tay Dạ Phong Vũ khoác lên vai anh, “Chuyện có vẻ nghiêm trọng.”
“Còn nhớ trước đây anh đề cập đến một tổ chức lính đánh thuê không?” Augustine nói, “GIS.”
“Đến từ nam Thái Bình Dương?” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Nhớ.”
“Họ có quan hệ với Bernal con.” Augustine nói, “Lúc đó anh đã hỏi, nhưng hiển nhiên là em không có ấn tượng gì.”
“Đúng là em chưa từng nghe qua.” Dạ Phong Vũ giật mình, “Có liên quan đến em sao?”
“Không chắc, nhưng rất có thể.” Augustine gật đầu.
Dạ Phong Vũ nhíu mày.
“Đừng lo.” Augustine lau bọt trên mặt cậu, “Có anh ở đây.”
“Không phải em sợ, mà là chuyện này hơi lạ.” Dạ Phong Vũ nói, “Cho dù Bernal con tin tưởng chắc chắn là em mang kho báu đi, nhưng hắn cũng không thể chỉ vì vậy mà mời hẳn một tổ chức lính đánh thuê, tuy rằng em không biết, nhưng hẳn là cần một số tiền rất lớn.”
“Anh sẽ điều tra rõ chuyện này.” Augustine hôn cậu, “Không ai có thể tổn thương em.”
“Nếu mục đích của họ là anh thì sao?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Mượn chuyện này để uy hiếp anh, hoặc lợi dụng thủ đoạn khác.” Nếu quả thật là như vậy, vậy hoàn toàn có thể giải thích, vì sao Bernal con lại có liên hệ đến tổ chức lính đánh thuê.
“Anh hy vọng mục đích là anh.” Augustine ôm cậu vào ngực, “Về công việc tháng sau của em, anh sẽ bàn bạc thật tốt với Nghiêm.”
Dạ Phong Vũ gật gật đầu: “Ừ.”
“Chuyện này dừng lại ở đây.” Augustine vỗ vỗ cậu, “Chút phiền toái ấy, không đến nỗi làm khó anh.”
“Em không muốn mang đến cho anh phiền toái.” Dạ Phong Vũ nói.
“Em mang đến cho anh mọi thứ đều không gọi là phiền toái.” Augustine nghĩ nghĩ, “Như Phillip mới gọi là phiền.”
Dạ Phong Vũ bật cười.
Augustine nâng cằm cậu, hôn thật sâu.
Hơi nước tràn ngập, độ ấm dần dần lên cao, Dạ Phong Vũ ngưỡng cằm, hai tay gắt gao ôm vai anh, thoải mái rên rỉ ra tiếng.
Phòng ngủ bên kia, Leon tiên sinh nghi hoặc: “Em có nghe thấy tiếng gì không?”
“Không.” Kate phu nhân bịt tai ông, kéo người từ cửa sổ về, còn kéo chặt rèm.
“Anh cũng không có uống rượu.” Leon tiên sinh nhấn mạnh.
“Em thà là anh uống say.” Kate phu nhân đau đầu.
“Nếu em ghét mùi rượu, anh có thể sang ngủ với Frank.” Leon tiên sinh rất tự giác đứng lên, “Nó ở ngay bên cạnh, ngủ ngon.”
“Quay lại!” Kate phu nhân ra lệnh, còn tiện tay cởi áo choàng, dáng người vẫn vô cùng nóng bỏng.
Leon tiên sinh lập tức lên tinh thần gấp trăm lần.
“Anh có thể dùng đêm nay để chứng minh, lựa chọn năm đó của em là chính xác.” Kate phu nhân tựa cửa nhà tắm, phong tình vạn chủng.
Phản ứng của Leon tiên sinh rất trực tiếp.
…….
Nửa tiếng sau, Augustine ôm Dạ Phong Vũ, hạ một nụ hôn xuống tóc cậu, ôn nhu giúp cậu mát xa thắt lưng.
Dạ Phong Vũ ngẩng đầu.
Augustine cười cười, vừa mới chuẩn bị hôn tiếp, lại hơi sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt của Dạ Phong Vũ cứng đờ, lấy tay che tai anh.
Augustine: “……..”
Dạ Phong Vũ cong khóe miệng tiêu chuẩn: “Anh cái gì cũng chưa nghe thấy.”
“Ừ.” Augustine gật đầu, “Cái gì anh cũng chưa nghe thấy.”
Dạ Phong Vũ kéo chăn bông, che lên cả hai người.
Augustine bắt đầu xem xét, về sự cần thiết phải gia tăng tường cách âm cho mỗi gian phòng cho khách.
Sáng sớm hôm sau, nhà bếp rất vắng vẻ, chỉ có một mình Chuột chũi nhỏ.
“Chào buổi sáng.” Phillip ngáp dài xuất hiện.
“Đừng nói với tôi anh thật sự giữ một trăm cô em lại lâu đài.” Trình Hạ nhìn đôi mắt đen xì của anh ta, thâm tâm nghi hoặc hỏi.
“Sáng nay lúc dậy, bên cạnh là Elizabeth.” Phillip ai oán vô cùng, tối hôm qua rõ ràng là một đám người đẹp đỡ mình về phòng ngủ.
“Thật đồng tình.” Trình Hạ đưa cho anh một ly sữa.
Phillip nhân cơ hội: “Nếu cậu đồng ý tặng cho tôi một con sử tử cái——-“
“Tôi không muốn.” Trình Hạ chém đinh chặt sắt từ chối.
“A!” Phillip che ngực, “Vậy ít nhất cùng tôi đi xem quà tặng.”
Leon tiên sinh vừa vặn đi vào nhà ăn.
“Dượng.” Trình Hạ chào hỏi.
Quả nhiên a, ngồi ăn cơm đối diện nhau. Ngực Leon tiên sinh khó chịu, còn bắt đầu tự hỏi tương lai phải nói chuyện này với cha mẹ nó thế nào.
“Dượng?” Trình Hạ huơ tay trước mặt ông.
“Không sao.” Leon tiên sinh cười bình tĩnh, còn tự an ủi mình, đây hoàn toàn không phải chuyện gì lớn lao.