Edit & Beta: Cafesvictim
~ Hoạt động thú nhận trước khi ngủ ~
“Tìm em có việc gì?” Phillip tiện tay đóng cửa thư phòng.
“Lần này đi Amazon, cấm mày nhắc lại chuyện cầu hôn.” Augustine ngồi trên ghế rộng, trầm giọng ra lệnh.
“Có thể biết nguyên nhân không?” Nụ cười của Phillip cứng lại trên mặt, cẩn thận hỏi.
“Không thể.” Augustine trả lời.
Phillip: “……….”
Vừa rồi lúc hai người trở về rõ ràng rất hài hòa, vì sao lại đột nhiên xuất hiện biến cố này? Vậy không hợp lí.
“Mày ra ngoài được rồi.” Augustine tiện tay rút một quyển văn kiện.
“Vậy……. Có cần trả lại chỗ không?” Phillip cân nhắc lời nói một chút, nói xong lại lập tức bổ sung, “Bởi vì chi phí rất cao.”
Augustine tiếp tục xem tài liệu, giống như là không có nghe thấy những lời này.
Phillip lập tức thở phào nhẹ nhõm —— trên thế giới này, cậu là một trong số ít người hiểu Augustine. Nếu không cần trả lại địa điểm cầu hôn, lại nghiêm cấm mình nhắc đến, vậy có lẽ có khả năng rất lớn là bởi vì anh ấy đã bắt đầu cân nhắc chuyện này, cho nên không muốn bị thông tin bên ngoài quấy rầy quá nhiều.
Trước khi gặp Dạ Phong Vũ, cuộc sống của Augustine chỉ có một trọng điểm, đó là làm sao cho tài sản đứng tên mình tăng gấp bội, còn rất tham lam mà bảo vệ tất cả tài phú của gia tộc. Muốn một người như vậy tiếp nhận hôn nhân, hiển nhiên không phải một chuyện dễ dàng. Cho nên Phillip đối với sự phát triển này đã là vô cùng hài lòng, còn cấp bách cần chia sẻ niềm vui với người khác nữa.
“Anh thả tôi xuống a!” Trình Hạ đang dắt chó đi dạo trong hoa viên lớn tiếng kháng nghị.
“Gâu gâu gâu!” MOKA cũng theo giúp vui.
Phillip ôm Chuột chũi nhỏ vui vẻ xoay tròn, hình ảnh giống như trong truyện cổ tích.
“Tôi muốn nôn.” Trình Hạ hấp hối.
Cơ thể hổ báo của Phillip chấn động, nhanh chóng thả cậu xuống.
“Anh lại uống lộn thuốc gì a.” Trình Hạ choáng váng, phải ôm cây mới không có bị ngã xuống.
“Chúng ta lập tức có thể chứng kiến một lễ cầu hôn thế kỉ.” Đáy mắt Phillip tràn ngập chờ mong.
“Anh nói Augustine tiên sinh và anh họ?” Trình Hạ quả nhiên rất có hứng thú.
Phillip gật đầu.
“Oa.” Trình Hạ sợ hãi kêu, kêu xong rồi lại cảm thấy nơi phát ra tin tức này không có độ tin cậy lớn cho lắm, “Anh làm sao biết?”
“Tôi đoán ra đó.” Phillip kiên định mà trả lời.
…….
Cắt.
Chuột chũi nhỏ lập tức hết hứng thú, kéo MOKA xoay người đi.
Quả nhiên rất không đáng tin.
Nam bán cầu đang vào mùa hạ, lưu vực Amazon đang vào thời điểm nóng nhất. Trước khi đi vài ngày, Trình Hạ bắt đầu vội vàng thu thập hành lí của mình và anh họ, cùng với chuẩn bị một ít thuốc, Phillip thì lại là đóng gói hết ba cái vali lớn chứa áo sơ mi hoa cùng với mũ rơm kính râm, giống như là chuẩn bị đi diễn thời trang nam xuân hè vậy, về phần hành lí của Augustine, vốn vẫn là do quản gia chịu trách nhiệm, có điều lần này đương nhiên được chuyển giao cho Dạ Phong Vũ.
Trong phòng chứa quần áo, Dạ Phong Vũ nửa quỳ trên mặt thảm, giơ một bột quần áo lên quơ quơ: “Mang hay không?”
“Tùy em.” Augustine gật đầu.
“Cái này thì sao?”
“Cũng được.”
“Quần lót?”
“Cái này cũng muốn chọn sao?” Augustine dừng lại, sau đó trả lời, “Có thể quyết định theo sở thích của em.” Bởi vì người khác không có hội xem.
Dạ Phong Vũ cười cười, tiếp tục giúp anh dọn đồ.
Augustine ôm cậu từ phía sau, tinh tế hôn lên cổ.
“Đừng quấy rối.” Dạ Phong Vũ đẩy anh ra.
“Anh có thể uống rượu không?” Augustine đặt cằm lên vai cậu, “Chỉ một ly.”
“Có thể.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ sườn mặt anh, “Đi đi.”
Augustine đứng lên đi đến tủ rượu, hơi hơi nhíu mày, bởi vì anh cảm thấy câu “Đi đi” kia của tình nhân nhỏ nhà mình, hơi giống lúc bình thường huấn luyện Simba.
………..
“Màu sắc rất đẹp.” Dạ Phong Vũ nhìn chất lỏng trong ly.
“Giống máu?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Giống hoa hồng.”
Augustine uống một ngụm, nâng cằm cậu lên nhẹ nhàng bón qua.
“Rất mạnh.” Dạ Phong Vũ nuốt xuống, “Không được uống.”
Augustine cứng đờ: “Hả?”
“Nghe lời, bác sĩ nói anh phải cai rượu mạnh.” Dạ Phong Vũ lấy cái ly trong tay anh, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, “Nửa chai còn lại cũng tịch thu.”
…….
Augustine lấy tư thái quốc vương ngồi trở lại sô pha, lãnh khốc cường đại, vả lại buồn bực.
Thu dọn hành lí xong, Dạ Phong Vũ cởi áo của mình, để trần thân trên đứng lên.
Ánh mắt Augustine bình tĩnh.
“Muốn rượu hay là muốn em?” Dạ Phong Vũ đến bên anh nửa quỳ lên sô pha, lười biếng hỏi.
Augustine dùng hành động thay cho câu trả lời.
Hôm sau, thời điểm hai người rời giường có hơi muộn, ngay lúc Phillip và Trình Hạ đang lo lắng, cảm thấy lần này nhất định sẽ lỡ chuyến bay, cuối cùng Dạ Phong Vũ cũng xuất hiện tại cửa cầu thang, phía sau là Augustine.
Nhìn thấy dấu hôn nhỏ trên cổ anh họ, Chuột chũi nhỏ yên lặng rút từ trong vali ra một cái khăn quàng cổ.
Trạm thứ nhất của hành trình là Rio De Janeiro, Brazil, Phillip đã thay sẵn quần đùi hoa lúc trên máy bay, cùng với mũ rơm màu phấn hồng và kính râm.
Trình Hạ chui vào lòng anh họ, cự tuyệt tiếp tục tiếp nhận sắc thái ô nhiễm của anh ta.
“Sao hả?” Phillip đi qua đi lại triển lãm trên hành lang.
“Hôm nay mày rất phấn khởi.” Giọng Augustine lạnh lùng.
“Đương nhiên, bởi vì lập tức sẽ bay đến một thành phố nhiệt tình.” Phillip ngồi bên cạnh anh, “Cùng với lập tức có thể biết, ai là người đứng sau giật dây Bernal con.”
“Việc công ty thế nào?” Augustine hỏi.
“Không có vấn đề gì.” Phillip cười sáng lạn, “Hiện tại em không thể đợi được, muốn xem rốt cuộc đối phương sẽ làm thế nào.”
Augustine gật gật đầu, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau hành trình mười mấy tiếng, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Rio De Janeiro. Sau khi bước xuống cầu thang, nơi nơi đều là người đẹp nóng bỏng mặc váy ngắn, da thịt màu tiểu mạch gợi cảm khỏe mạnh lại tràn ngập sức sống, Phillip ôm chầm lấy Chuột chũi nhỏ, gần như lệ nóng doanh tròng: “A! Thiên đường!”
Trình Hạ ném vali to đùng cho anh ta, từ chối đi song song cùng nhau.
Thật sự là không thể đáng sợ hơn được nữa, mau thu cái mũ hồng như cái mào gà của anh lại!
Nơi ở lần này là một cửa hàng rượu tư nhân, đại sảnh xanh vàng rực rỡ, trông như cung điện trong phim vậy.
“A, ở đây có huy hiệu của gia tộc anh.” Trình Hạ nhìn biển hiệu.
“Bởi vì nơi đây là một trong những sản nghiệp của Augustine.” Phillip ngồi trên sô pha, “Mười lăm năm trước anh ấy mua một cái kênh đào, hiện nay là một trong những tuyến đường biển nhộn nhịp nhất trên thế giới, nếu cậu có hứng thú, lúc nào cũng có thể đi thăm.”
Trình Hạ: “…..”
Mua một cái kênh đào?
“Mệt.” Trong phòng ngủ trên lầu, Dạ Phong Vũ cảm thấy đau xương sống thắt lưng.
“Thật sự không cần ăn chút gì sao?” Augustine vỗ vỗ cậu.
“Không muốn ăn, anh đi một mình đi.” Dạ Phong Vũ vặn vẹo thắt lưng, chỉ muốn mau chóng tắm rửa rồi đi ngủ.
Augustine gật gật đầu, tự đi xuống lầu ăn tối qua loa, khi trở về Dạ Phong Vũ đã ngủ, tóc còn hơi hơi ẩm chưa có sấy khô.
Augustine đắp cho cậu cái chăn mỏng, đi tắm, lúc đi ra đã thấy cậu lại ngồi dậy, đang cau mày nhìn xung quanh.
“Sao vậy?” Augustine ngồi bên giường.
“Ở đây có muối.” Trên ngực Dạ Phong Vũ bị cắn ra một cái bọc lớn, vết sưng đỏ to gần bằng bàn tay, “Ngứa.”
“Có thuốc chống muỗi không?” Augustine hỏi.
“Ở chỗ Hạ Hạ.” Dạ Phong Vũ trả lời.
“Chờ anh năm phút.” Augustine mở cửa, còn chưa kịp đi ra, chợt nghe Dạ Phong Vũ nói: “Muỗi ở kia!”
Chỗ đèn treo trền trần nhà, một con muỗi vằn to béo đang nằm, tính cả cái chân dài thì gần như to bằng nửa bàn tay.
“Em tới!” Dạ Phong Vũ đứng lên.
“Em muốn làm gì?” Augustine nghi ngờ.
“Đánh muỗi.” Dạ Phong Vũ cầm một chiếc dép lê lên.
Augustine: “……..”
Thấy cậu bắt đầu dọn ghế, Augustine đành phải lấy chiếc dép trong tay cậu, tự mình bước lên ghế.
“Cũng tốt.” Dạ Phong Vũ nói, “Anh cao hơn em một chút.”
Lần đầu tiên trong đời Augustine làm loại chuyện này, ngửa đầu bình tĩnh đối diện với con muỗi. Mà đối phương chắc là bởi vì vừa mới ăn no, cho nên suy nghĩ có hơi trì độn, thật sự cũng không có bay đi.
“Vì sao anh phải nhìn chằm chằm vào nó?” Dạ Phong Vũ đứng bên dưới hỏi.
Augustine giơ dép lê lên.
Đúng lúc Trình Hạ và Phillip đi qua, thấy cửa phòng ngủ của hai người mở ra, vì thế không hẹn mà cùng tò mò hề hề quay lại nhìn bên trong, kết quả chỉ thấy Augustine lãnh khốc mặc áo ngủ đi chân trần đứng trên ghế, ngửa đầu, tay phải cầm dép giơ cao lên.
“Oaaaaa.” Phillip sợ hãi kêu, “Nữ thần tự do.”
Trình Hạ tránh xa anh ta một chút, để tránh bị ném dép một cách vô tội.
Như là cảm giác thấy nguy hiểm rồi, con muỗi giương cánh ong ong bay đi, Phillip và Trình Hạ tập thể phát ra tiếng thở dài tiếc nuối.
Augustine: “……”
Dạ Phong Vũ cắn môi dưới nín cười.
“Augustine tiên sinh thế mà lại có thể làm cái việc này.” Đưa thuốc chống muỗi cho anh họ sau, Trình Hạ vừa đi vừa cảm khái.
“Đây là sức mạnh của tình yêu.” Phillip vừa đi vừa đong đưa một cái váy rơm —– ngày mai anh ta muốn tham gia một bữa tiệc ghép đôi, cho nên luyện tập trước, “Cậu thật sự không muốn đi cùng sao? Nhưng ngày mai Augustine sẽ đưa chị dâu đi thăm bạn, một mình cậu ở lại sẽ buồn chán.”
“Tôi đây thà đi ngủ.” Chuột chũi nhỏ kiên quyết.
“Đi gặp bạn anh?” Trong phòng ngủ, Dạ Phong Vũ cũng nghe được chuyện này.
“Ừ.” Augustine gật đầu, “Là một nhà từ thiện rất có tiếng ở địa phương, một vị lão tiên sinh rất đáng kính, chúng ta có thể đi thăm nông trường và vườn trái cây của ông ấy.”
“Không phải bàn công việc chứ?” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh.
Augustine lắc đầu: “Chỉ đơn thuần là đi giải sầu mà thôi, chắc là em sẽ thích nơi đó.”
“Vì sao?” Dạ Phong Vũ tựa vào ngực anh hỏi.
“Bởi vì nơi đó giống em, tràn ngập ánh mặt trời và sức sống, có điều hiện tại em nên nghỉ ngơi.” Augustine vỗ lưng cậu, “Ngủ ngon, nhóc cam ngọt.”
“Ngủ ngon.” Dạ Phong Vũ cười cười, ghé vào trao đổi một nụ hôn chúc ngủ ngon, “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Augustine cùng cậu cọ cọ cái trán, cảm thấy……… hình như mình đã trở nên thích hoạt động thú nhận trước mỗi khi ngủ này.
~*~
Augustine tiên sinh đã bị thuần hóa rồi, hoàn toàn bị thuần hóa rồi…