Nếu Phó Hằng là ông chủ của Dư Ôn thì mọi chuyện từ đến giờ đều lý giải được.
Diêu Linh nhìn thoáng qua Phó Hằng, phát hiện anh đang nghiêm túc nhìn về phía này, thấy cô nhìn mình thì giả bộ ngó lơ chỗ khác.
Diêu Linh: “……” Sao càng nhìn càng thấy đáng yêu không biết.
Diêu Linh đang định đi qua đó thì gặp đám người viện trưởng trở về.
Diêu Linh khẽ cười chào hỏi, như thể đêm qua không hề có chuyện gì xảy ra.
Mấy người kia còn sợ cô, nhưng viện trưởng vẫn thân thiện chào Diêu Linh.
Sau đó im lặng nhìn Phó Hằng, sắc mặt bọn họ rất khó coi, dù sao thì mới đến bệnh viện không lâu đã phải vào cục cảnh sát uống trà cũng không dễ chịu gì.
Diêu Linh nhìn ánh mắt này của ông ta, bất giác nhíu mày, cô nhớ lúc mình vừa mới vào đây cũng gặp cảnh này.
Nhưng bọn họ cũng không làm gì khác, chỉ gọi Dư Ôn bên cạnh đi.
Dư Ôn đi qua, nghe họ nói chuyện.
Sau đó, Dư Ôn bị đuổi việc.
Dư Ôn rất ngạc nhiên, hỏi lại viện trưởng, “Tôi đã làm gì sai sao?”
Viện trưởng ôn hòa đáp, “Gần đây trung tâm gặp khó khăn, muốn cắt giảm biên chế, mà mấy y tá khác đều đã làm việc ở đây nhiều năm.”
Dư Ôn nghe ông ta nói vậy thì nhíu mày, không hiểu bọn họ muốn gì, suy nghĩ của anh khá đơn giản nên nói, “Nếu tài chính của trung tâm gặp vấn đề thì không cần trả lương cho tôi đâu. Tôi là người Tổng giám đốc Phó phái đến chăm sóc cậu Phó, ông ấy đã trả tiền lương cho tôi rồi, xin lỗi lúc trước tôi quên không nói cho các ông biết.”
Anh chắc chắn phải bám trụ ở đây, anh không thể đánh mất công việc này được, tuy quý cô Hoa Ăn Thịt Người có chút nguy hiểm.
Diêu Linh cũng không biết hành động hôm qua của cô khiến người khác bị kinh động không ít.
Có điều, người giữa trưa mang cơm đến không phải là Dư Ôn.
Diêu Linh nhíu mày, chờ họ đi rồi, Diêu Linh nhanh chóng lôi một cái túi ra khỏi gầm giường, sau đó dùng đũa gắp đồ ăn vào túi.
Diêu Linh cũng không đổ thẳng đồ ăn vào, mà dùng đũa gắp hết hành tây, ớt cay, còn thịt nhìn có vẻ không ăn được thì để lại trong mâm.
Phó Hằng nhìn một loạt động tác của cô, anh nghĩ cô đang lên cơn nhưng vẫn hỏi, “Sao thế?”
Diêu Linh nói, “Tôi nghi ngờ bọn họ muốn hại chúng ta.”
Phó Hằng đương nhiên cho rằng cô lên cơn, nhưng vẫn cầm đũa làm theo cô.
Đến khi thấy ổn ổn thì Diêu Linh cột túi lại, ném vào gầm giường.
Sau đó kéo Phó Hằng tới ban công ngồi.
Phó Hằng rất phối hợp với Diêu Linh mà ngồi xuống, nghe cô nói chuyện.
“Tôi nghi ngờ đám người viện trưởng muốn hại chúng ta, anh nhất định phải nghe tôi nói, không được để lộ sơ hở biết chưa?” Diêu Linh nghiêm túc nói với anh.
Phó Hằng gật đầu, “Tôi sẽ không để lộ bất cứ sơ hở nào.”
Một lát sau, y tá trông lạ hoắc kia lại đến dọn đồ ăn đi.
Diêu Linh mang Phó Hằng ra ngoài phơi nắng.
Sau khi Diêu Linh đi ra, cô cắm một lá cờ đỏ nhỏ ở chỗ ghế hai người hay ngồi, Phó Hằng nhìn lá cờ nhỏ, tự hỏi không biết Diêu Linh kiếm đâu ra.
Hai người ngồi trên ghế, Diêu Linh hơi đói bụng, Phó Hằng bên cạnh chắc chắn còn đói hơi cả cô.
Mà lúc này từng đợt gió thổi đến.
Sau khi cô tới đây đã rất lâu rồi không có mưa.
Diêu Linh ngẩng đầu lên nhìn trời, quả nhiên mây đen đang kéo tới.
Xem ra hôm nay sẽ mưa.
Đám y tá dẫn bệnh nhân về phòng của họ, gió to thổi mạnh khiến lá cây bay đầy trời.
Diêu Linh cầm tay người bên cạnh, sau đó kéo Phó Hằng chạy trong mưa, “Trời mưa rồi! Mau đi lột chăn!”
Phó Hằng cũng nhớ tới chuyện này, so với Phó Hằng thì chân Diêu Linh ngắn hơn nhiều. Phó Hằng dừng lại bế Diêu Linh lên rồi chạy, không phải bế kiểu công chúa, kiểu đó không tiện nhìn đường nên anh đặt cô lên vai mà chạy.
Diêu Linh hơi hoảng, chỉ sợ sẽ bị ngã, từ nhỏ đến giờ chưa có ai ôm cô như vậy, nên cô có chút không quen.
Trời nói mưa một cái là mưa ngay, lúc về tới phòng hai người đã ướt như chuột lột.
Thời tiết này quả thật không thích hợp với bộ đồ Diêu Linh đang mặc, mưa ào xuống một cái thì đồ của cô đã dán chặt vào người, đường cong cơ thể lập tức lộ ra.
Phó Hằng không dám nhìn cô, cầm một cái áo khoác trùm lên người cô.
Mặt Diêu Linh đỏ bừng, mau chóng lấy quần áo đi tắm.
Cô nghe giọng Phó Hằng khàn khàn, “Tôi đi lột chăn vào.”
Kế hoạch giặt chăn hôm nay đã bị một trận mưa phá hủy.
Diêu Linh tắm xong liền nghĩ tới chuyện này.
Sau đó nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói, Diêu Linh đi ra, thấy hai y tá đang ngăn một người phụ nữ trung niên lại.
“Bé! Bé ơi!”
Diêu Linh cũng chạy tới, “Mẹ!”
Mấy y tá đành đứng xem kịch.
“Bé ơi, trời mưa rồi! Mẹ mang quần áo đến cho con, bảo vệ trường bọn con nghiêm khắc quá….” Vừa nói vừa lấy áo trên người khoác cho Diêu Linh.
Diêu Linh ôm lấy bà, thầm cảm động, “Cảm ơn mẹ, con nhất định sẽ cố gắng học giỏi.”
Người phụ nữ trung niên đưa quần áo xong thì mãn nguyện rời đi.
Diêu Linh mặc áo khoác của bà đi vào phòng, lấy trong túi áo ra hai cái bánh bao, còn có cả một ít bánh quy nữa.
Đây là ám hiệu đã định từ trước của bọn họ. Lúc cô mới tới đây không lâu liền gây chuyện với người chung phòng. Lúc ấy đồ ăn của cô bị hạ thuốc ngủ không thể ăn, nên cô liền xin bệnh nhân khác giúp đỡ. Bọn họ lén tiếp tế cho cô, dù sao mọi người đâu phải lúc nào cũng phát bệnh, đa số thời gian đều tỉnh táo.
Ám hiệu chính là nếu cô cắm lá cờ nhỏ tức là đồ ăn của cô đã bị động tay động chân, không thể ăn.
Nếu có bệnh nhân tỉnh táo thấy được thì sẽ giấu đồ ăn, sau đó cử người mang đến cho cô.
Lúc Phó Hằng đi ra liền thấy Diêu Linh đang bày đồ ăn lên bàn, Diêu Linh nói, “Cơm chiều này.”
Phó Hằng lần đầu phải ăn bánh bao không, uống nước lạnh.
Diêu Linh nhìn anh ăn mà có chút đau lòng, cô ăn mấy thứ này thì không cảm thấy gì nhưng nhìn Phó Hằng ăn cô lại thấy đau lòng.
Có lẽ trong trí nhớ của cô, trước giờ anh đều được ăn ngon mặc đẹp, cái gì cũng xài đồ tốt nhất.
Giờ đây….. lại phải theo cô chịu khổ.
Diêu Linh xoa đầu anh, cô phải nỗ lực phấn đấu thôi, về sau cô thành đạt tuyệt đối không vứt bỏ người chồng Tào Khang.