Sắc mặt Lâm Hiên âm trầm xuống, vỗ trên túi trữ vật đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế ra, trong nháy mắt nhân kiếm hợp nhất hướng về phương xa nơi chân trời phá không mà đi.
Tốc độ hiếm thấy nhanh vô cùng!
Trong lòng hắn thầm hối hận nếu không tham món lợi nhỏ, sau khi sanh cầm được hài nhi kia lập tức bỏ chạy thì sẽ không nhiều sinh ra những phiền phức này.
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn, Lâm Hiên chỉ có thể đè nén buồn bực trong lòng, đem pháp lực toàn bộ phát ra lướt đi như cuồng phong.
Cùng lúc đó phía sau Lâm Hiên khoảng trăm dặm.
Một trung niên tướng mạo nho nhã tay áo bay nhè nhẹ, dường như lững thững đi dạo nhưng tốc độ lại cực nhanh. Loại thần thông này hiển nhiên không phải là độn quang mà là thủ đoạn đặc biệt của Nguyên Anh kỳ lão quái.
Khóe miệng của y cạnh nhếch lên cười chế nhạo, thần thức tập trung vào nhân vật đang độn quang phía trước.
"Độn thuật có vài phần độc đáo, tuy nhiên ngươi cho rằng có thể trốn khỏi bàn tay của bản quỷ đế sao?"
Trên người nổi hắc quang, tốc độ lại nhanh chóng thêm ba phần. Người này để râu dài ba chòm chính là Hạo Thiên Quỷ Đế.
Thần thức Lâm Hiên mặc dù còn kém y một bậc nhưng đã bỏ xa tu sĩ cùng cấp. Tự nhiên cũng phát giác được không ổn. Hắn dù không tiếc pháp lực nhưng tốc độ vẫn còn kém đối phương. Tiếp tục như vậy bị đuổi theo là chuyện sớm muộn.
"Thiếu gia. Hay là chúng ta tìm một chỗ tránh né tạm thời." Nguyệt Nhi sốt ruột mở miệng đưa ra đề nghị.
"Không được." Lâm Hiên lắc đầu: "Đối phương đâu phải là âm hồn quỷ vật thông thường. Thực lực đã có thể sánh cùng Nguyên Anh kỳ lão quái. Liễm Khí Thuật trong Cửu Thiên Huyền Công dù thần diệu nhưng trốn không khỏi thần thức của hắn."
"Nhưng tại sao ban đầu ở dãy Khuê Âm Sơn. Tu vị của thiếu gia chỉ là Trúc Cơ mà có thể dấu được Cực Ác Ma Tôn?" Đôi mi thanh tú của Nguyệt Nhi hơi nhíu khó hiểu hỏi lại.
"Sự tình khi đó vốn khác với bây giờ." Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ cười khổ nói:
"Lần trước là bao vây tiễu trừ Thiên Sát ma quân. Cực Ác Ma Tôn chỉ sử dụng đệ nhị nguyên thần lại không để ý đến nên ta mới có thể ẩn nấp được. Bây giờ lại bị thần thức đối phương tập trung truy tìm thì Liễm Khí Thuật sao phát huy được hiệu quả."
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nguyệt Nhi đã có vẻ hoang mang lo sợ.
"Phương pháp thì có tuy nhiên chỉ sợ cũng không thoát khỏi. Nhiều nhất chỉ có thể kéo dài thêm một chút thời gian." Lâm Hiên có chút bất lực mở miệng: "Với lại điều này cần cô trợ giúp."
"Cần tiểu tỳ hỗ trợ thiếu gia cứ việc phân phó."
"Nguyệt Nhi, cô có nhớ trong Huyền ma chân kinh có ghi lại Hợp Độn Thuật?"
"Hợp Độn Thuật? Tiểu tỳ đương nhiên nhớ rõ, ta đã minh bạch ý của thiếu gia."
Huyền ma chân kinh chính là chủ tu công pháp Nguyệt Nhi, thành tựu đương nhiên ở trên Lâm Hiên một chút, song thủ nàng hợp lại đem Thú Hồn Phiên tế ra.
Trong nháy mắt Thú Hồn Phiên cuồng trướng biến thành đám ma vân đen thẫm, mặt ngoài còn có quang thiểm lấp lánh nhìn qua quỷ dị vô cùng. Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi không chút do dự đồng thời nhảy vào trong.
Ầm ầm!
Ma vân cuồn cuộn một trận sau đó co rút lại hóa thành một đạo lệ quang hơn trượng, tốc độ trở nên nhanh hơn trước phá không mà đi.
"Ơ?"
Lúc này ở phía sau Hạo Thiên Quỷ Đế thân hình hơi dừng, lộ vẻ vô cùng kinh ngạc. Vừa rồi hắn phát hiện khí tức của đối phương đột ngột biến đổi. Ban đầu toàn thân là Hạo Nhiên Chính Khí huyền môn chính tông nhưng lúc này lại trở nên quỷ khí um tùm, thậm chí có vài phần tương tự cùng y.
Trong nhân tộc, tu sĩ có loại khí tức này chỉ có một loại.
Quỷ tu!
Sững sờ một chút nhưng lập tức khóe miệng y lộ vẻ châm chọc, tuy không biết đối phương sử dụng thần thông đặc biệt gì nhưng thay đổi khí tức là có thể đã lừa gạt được y sao?
Nào có dễ dàng như vậy. Chỉ cần tập trung thần thức, y tuyệt không để cho đối phương trốn thoát.
Thân hình thoáng qua muốn tiếp tục đuổi theo nhưng lại như cảm giác được điều gì giữa đôi mày lần thứ hai nhíu lại.
"Tiểu tử kia sử dụng bí pháp gì mà thoát đi nhanh như vậy. Tốc độ độn quang lại không thua kém ta, khi nãy vừa dùng thần thức đảo qua thì chẳng qua là một tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ a." Hạo Thiên Quỷ Đế ngỡ ngàng khó hiểu. Đúng ra hai bên thực lực chênh lệch lớn như thế cho dù đối phương sử dụng bí pháp tổn hao nguyên khí gì cũng tuyệt không có khả năng hiệu quả kinh người như vậy.
Tuy nhiên sau khi kinh ngạc một lát thì Hạo Thiên Quỷ Đế rất nhanh đã khôi phục vẻ ung dung. Chỉ là phí công vùng vẫy mà thôi. Từ thời hồng hoang tới nay còn chưa nghe một tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ có thể chạy thoát trong tay Nguyên Anh kỳ cao thủ.
Cùng lắm thì mất thêm ít thời gian mà thôi.
Thế là hai bên một đuổi một chạy như là chơi trò mèo vờn chuột, nháy mắt đã qua ba canh giờ. Theo thời gian trôi qua đầu mi Lâm Hiên hiện thêm vẻ lo lắng.
Hợp Độn Thuật đã là thần thông tốt nhất hắn có thể thi triển trong tình huống này.
Diệu dụng cũng như tên, chính là hắn cùng Nguyệt Nhi liên thủ thao túng pháp bảo. Hai người tâm thần hợp nhất cộng thêm Thú Hồn Phiên là pháp bảo đỉnh bậc, tốc độ nhanh chóng không kém gì Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Nhưng khiếm khuyết rất rõ ràng chính là pháp lực tiêu hao quá nhanh.
Lúc này Lâm Hiên thật sự buồn bực vô cùng. Hắn đang rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nếu tiếp tục bôn tẩu như vậy cho dù kéo dài thêm đươc mấy canh giờ nhưng sớm muộn sẽ bị đuổi tới. Với lại lúc ấy tình cảnh càng thêm khó khăn vì pháp lực đã khô kiệt, gần như là không có sức đánh trả lại cường địch.
Hoặc là bây giờ dừng lại cùng đối phương liều mạng. Nhưng lựa chọn này khác nào tự nạp mạng. Lâm Hiên mặc dù tự phụ thần thông bất phàm cùng bảo vật rất nhiều nhưng chưa tự đại đến mức trực tiếp nghênh chiến Nguyên Anh kỳ lão quái.
Tựa hồ bất kể như thế nào hắn cũng không thoát trốn mà ngã xuống.
Từ khi bước vào tu tiên đạo Lâm Hiên gặp phải cường địch vô số kể, tình thế hiểm ác như hôm nay là lần thứ hai là không có hy vọng tìm ra sinh lộ.
Đương nhiên Lâm Hiên không đứng yên mà chờ chết, không nghĩ ra được phương pháp nào Lâm Hiên tiếp tục dùng Hợp Độn Thuật, một bên nhíu mày khổ tư.
Tóm lại hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Đột nhiên chân mày Lâm Hiên cau lại, thân hình hơi chậm lại vẻ mặt hoảng sợ nhìn sang phía bên trái.
Cách hắn chừng ba bốn mươi dặm có một cỗ thần thức cường đại vô không kém kẻ địch phía sau, không lẽ lại có thêm một quỷ đế cũng đuổi theo ?
Mặc dù tính tình Lâm Hiên cứng cỏi kiên nghị mà lúc này không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hai vị Nguyên Anh kỳ cao thủ đuổi tới hắn cho dù mọc cánh cũng khó thoát.
"Thiếu gia!" Ám thanh Nguyệt Nhi hơi run run nhưng tiểu nữ tử cố lấy lại dũng khí:
"Chúng ta chết cùng một chỗ là được."
Lâm Hiên lặng im không tiếp lời, vẻ mặt hắn bỗng nhiên trở nên cổ quái.
Không đúng! Cỗ thần thức bên trái không phải là của quỷ đế mà Lâm Hiên có vài phần nhận biết. Chính là Khổng Tước tiên tử từng thiếu chút nữa lấy tính mạng hắn. Vẻ mặt do dự của Lâm Hiên rất nhanh bị sự kiên nghị thay thế. Hắn đem ma phiên thu lại rồi thi triển độn quang thuật thông thường bay về bên trái.
Trong tử cầu sinh!
Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của hắn.
Lâm Hiên không nắm chắc được bao nhiêu phần nhưng muốn đánh cược một phen.
Kẻ phía trước cũng đã phát hiện ra hắn nên đã ngừng lại. Lâm Hiên cắn môi thi triển tốc độ cao nhất bay tới.
Khoảng cách hai ba mươi dặm trong nháy mắt đã thu hẹp lại. Khi cách đối phương dưới mười dặm, Lâm Hiên đem pháp lực vận lên song mục quan sát bóng dáng đối phương.
Ở phía trước hiện ra một nữ tu tướng mạo xinh đẹp, nhìn qua vào khoảng đôi mươi, mái tóc đen sẫm tới lưng, tướng mạo tú lệ thân vận cung trang xanh biếc.
Thời khắc này dĩ nhiên thị cũng đã nhận ra hắn, trên khuôn mặt ngọc có chút kinh ngạc.
Cũng khó trách, lần trước Khổng Tước tiên tử đã thiếu chút nữa giết chết Lâm Hiên. Có lẽ thị đang nghi hoặc vì sao hắn lại chui đầu vô lưới thế này.
Mà phương xa Hạo Thiên Quỷ Đế cũng nhíu mày, bên kia xuất hiện thần thức cường đại như thế, chẳng lẽ là Nguyên anh kì lão quái khác nhúng tay vào chuyện này?
Không đúng! Trong linh lực có thuần yêu chi khí.
Chẳng lẽ là Hóa Hình Kỳ yêu tu?
Biến hóa ngoài dự liệu này khiến Hạo Thiên bất ngờ. Bất kể phía trước là kẻ nào đều thêm phần khó khăn cho lão.
Hạo Thiên do dự một chút rồi thầm hừ một tiếng. Tay áo bay nhè nhẹ tiếp tục truy đuổi Lâm Hiên.
Tranh đấu với cao thủ cùng cấp tất nhiên là một chuyện nguy hiểm nhưng lão tuyệt không vì vậy mà buông tha cho tiểu tử kia.
Loài tài liệu đỉnh bậc đã thông linh thành tinh này thì trên Linh giới cũng là bảo vật bất phàm. Nếu đoạt được thì thực lực lập tức gia tăng không ít.
Đáng giận là ba tên quỷ vương ngu ngốc kia. Cơ duyên cỡ này lại để xảy ra cái việc toi công uổng sức.
Hiện tại tình thế có biến đổi. Hạo Thiên Quỷ Đế không thể ung dung được nữa. Âm khí toàn thân chớp động. Lại sử dụng bí thuật thần thông nào đó trong khoảnh khắc đề cao tốc độ tăng lên hai lần. Hiển nhiên là muốn tóm được Lâm Hiên trước cao thủ kia.
Nhưng mà trái với ý định của lão, khoảng cách giữa Lâm Hiên và Khổng Tước tiên tử ngày càng rút ngắn lại.
Hai người thậm chí đã có thể nhìn thấy rõ ràng sắc mặt đối phương.
Khổng Tước tiên tử tuy ngạc nhiên nhưng đâu có chút chậm trễ. Những ngón tay thon nhỏ vung tay lên. Một màn sáng ngũ sắc xuất hiện bay về Lâm Hiên muốn đem hắn trói vào trong.
Tuy vậy trên người thị lại không phát ra sát khí, hiển nhiên là muốn sanh cầm Lâm Hiên mà thôi.
Không biết thị làm vậy nhằm mục đích gì?
Lâm Hiên chớp mắt một cái, đương nhiên nào dễ bó tay chịu trói. Tuy tới đây để cầu sinh trong tử nhưng đã có sự chuẩn bị đầy đủ. Tay áo bào phất một cái đem hơn chục cái phù lục bắn ra trên không trung, hóa thành vô số hỏa cầu màu đỏ thẫm, xen lẫn trong tiếng lôi minh nghênh đón lưới ngũ sắc kia.
"Chút kỹ xảo mọn!"
Khổng Tước tiên tử căn bản không để vào mắt, đưa ngón tay ngọc nhỏ nhắn nhẹ nhàng điểm ra một chỉ.
Chỉ thấy từ trong màn sáng ngũ sắc kia lại chia ra một vầng sáng nhỏ, hóa thành một màn sáng màu xanh bắn ra đem bọc lấy những hỏa cầu kia.
Một trận ầm ầm truyền ra như không có đoạn kết.
Hơn chục tấm Địa giai linh phù này ném ra đủ để cho cao thủ Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong phải nhượng bộ lui binh nhưng ở trước mặt Hóa Hình Kỳ yêu tu thì chỉ được xem như mấy tờ giấy lộn.
Vẻ mặt Lâm Hiên ảm đạm mở to miệng phun ra Huyền Hỏa Thần Châu rực rỡ sắc đỏ.
"Hừ, còn chưa từ bỏ ý định." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Khổng Tước tiên tử lộ vẻ khinh thường nhưng Lâm Hiên coi như không biết, pháp lực lưu chuyển mạnh mẽ rồi đột nhiên phát ra mãnh liệt thúc dục Huyền Hỏa Thần Châu.
Lại thấy linh lực vô cùng lớn trong hạt châu đại phát ra, rồi mấy tiếng rắc rắc nhỏ vang lên, trên bề mặt của hạt châu lại xuất hiện vô số vết rạn, bên trong mơ hồ có hai loại hỏa diễm đen đỏ đang bị kìm nén như muốn nổ tung ra.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ tay một cái, Huyền Hỏa Thần Châu hóa thành một vệt sáng đỏ va thẳng vào màn sáng ngũ sắc.
Rồi một tiếng nổ vang cùng linh khí bạo phát ra kinh nhân. Hai loại hắc xích hỏa diễm trong nháy mắt đã bùng lên đem màn sáng ngũ sắc bọc vào trong.
Lâm Hiên sớm có dự tính trước. Hắn mở to miệng phun ra Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm cùng một ngụm tinh huyết. Tiên kiếm sau khi hấp thu ông ông kêu vang. Cả người và kiếm hóa thành một đạo kinh hồng tốc độ chợt cuồng tăng, tuy không sánh bằng Hợp Độn Thuật nhưng quả thực vô cùng nhanh chóng.
Dưới sự thao tác của Lâm Hiên kiếm quang vòng qua mé bên Khổng Tước tiên tử phá không mà chạy.
"Ngươi dám... "
Sắc mặt Khổng Tước tiên tử xanh trắng biến đổi liên tục. Thị có vẻ vô cùng phẫn nộ. Thân là thiên địa linh cầm Nhân giới. Sau khi tiến giaiHóa Hình Kỳ thì thần thông vốn thông thiên triệt địa, có khi nào lại bị người giỡn mặt như thế?
Ban đầu chỉ là muốn sanh cầm tiểu tử này để làm rõ một lý do, nhưng bây giờ chung quanh cơ thể của thị sát khí tỏa ra ngùn ngụt khiến người hãi hùng khiếp vía.
Tuy vậy vừa rồi thị cũng có vài phần kinh ngạc, tiểu tử này hành sự quả quyết, đúng là hảo đại thủ bút (1). Một chiêu vừa rồi là đem thông linh cổ bảo tự bạo mới có thể nghênh tiếp được màn sáng ngũ sắc của thị.
Cần phải biết rằng trong mắt Ngưng Đan Kỳ tu sĩ, cổ bảo vốn là được coi trọng như tính mạng.
Nhưng ý nghĩ này chỉ đột ngột mà qua, kẻ nào dám trêu vào thị đương nhiên là muốn nếm phải quả đắng. Khổng Tước tiên tử vung tay ngọc kết một đường pháp ấn sau đó mười ngón búng nhẹ, các đạo hào quang đủ màu sắc xuất hiện.
"Hợp!"
Những tia sáng kia thu lại cùng một chỗ uốn éo dung hòa biến thành một kiếm quang mỹ lệ bảy sắc cách Lâm Hiên vài trượng đột ngột truy theo phía sau ra sức chém tới.
Thần thông tới cỡ này khiến sắc mặt Lâm Hiên đại biến.
Đạo kiếm quang tuy làdo linh lực yêu khí hóa thành nhưng uy lực vượt xa pháp bảo của Ngưng Đan Kỳ tu sĩ. Có đỡ được hay không quả thực Lâm Hiên cũng không chắc chắn.
Nhưng đã đến nước này muốn tiến lui đều khó, chỉ còn cách kiên trì chống đỡ đến cùng.
Lâm Hiên cắn răng một cái tay đã đặt trong túi trữ vật, đang chuẩn bị đem pháp bảo khác tế xuất ra thì như chậm mà nhanh, lúc này Hạo Thiên Quỷ Đế đã tới đây.
Thấy tình cảnh này, lão âm hồn thốt nhiên biến sắc.
"Hạ thủ lưu nhân!"
Theo tiếng kinh sợ, một tầng lớn quỷ vụ từ trong tay áo lão bắn ra, hóa thành một quỷ thủ cực lớn cỡ hơn một trượng, hung dữ hướng qua yêu kiếm bảy sắc như muốn bắt lại.
Đương nhiên hành động này của lão không phải muốn giúp kẻ thế cô mà là có dụng ý khác.
Truy đuổi Lâm Hiên trong vài canh giờ, lão cũng biết Ngưng Đan Kỳ tu sĩ này đã đắc bảo thì coi như tánh mạng, hơn nữa tâm trí thủ đoạn đều rất xảo trá.
Đối phó với loại địch nhân này cần phải tốn thêm nhiều tâm cơ.
Đối phương chắc cũng đã đoán được lão không ngừng truy đuổi là vì tài liệu luyện khí trân quý kia. Ném chuột cũng sợ vỡ bình. Nếu hắn thấy không có cách thoát khỏi đem bảo vật kia dấu đi thì sao?
Đối phương tùy tiện tìm một hà lưu hoặc thủy hồ ném vào, hoặc là vùi vào bên trong một hoang sơn, thì lão tuy là quỷ đế nhưng muốn tìm được e cũng không dễ.
Cho nên lão thầm tính là sanh cầm Lâm Hiên. Như vậy có thể tra xét là tốt nhất, nếu đối phương động tay động chân trong bảo vật thì cho hắn nếm thử sưu hồn đại pháp ảo diệu.
Thông linh bảo vật kia Hạo Thiên Quỷ Đế nhất định phải đoạt được, nên lão sao để Lâm Hiên dễ dàng ngã xuống như vậy.
Thấy Yêu Tu làm ra thủ đoạn độc ác như vậy quỷ đế sao dám chậm trễ, rơi vào đường cùng đành phải ra tay tương trợ cho Lâm Hiên.
Lúc này Khổng Tước tiên tử cũng phát hiện khách không mời mà đến, trên mặt nổi hàn ý.
Nhưng thị còn chưa có phản ứng, Hắc ô quỷ trảo kia đã phát sau mà đến trước. Nắm lại thành quyền ra sức giã trên mũi kiếm quang.
Nhất thời yêu vụ cùng quỷ khí như toàn phong bạo liệt rung chuyển không trung.
Thấy vậy sắc mặt Lâm Hiên hiện một tia mừng rỡ, cơ hội tốt trước mắt tự nhiên đâu dám bỏ qua, dưới sự thúc dục mạnh mẽ của pháp lực. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm nhanh chóng hóa thành một đạo kinh hồng trắng tuyết bắn nhanh lên không trung bao la.
"Đáng ghét!"
Hạo Thiên Quỷ Đế nào để cho hắn chạy dễ dàng, sắc mặt lão xám xanh đang muốn truy đuổi thì lại nghe một tiếng cười khanh khách truyền nghe vào tai, thân hình Khổng Tước tiên tử chợt lóe lên đã chặn trước mặt lão.
Mắt thấy Lâm Hiên càng lúc càng xa, Hạo Thiên Quỷ Đế hai mắt phún hỏa lớn tiếng hét to: "Cút ra cho ta."
"Khẩu khí thật lớn. Ngươi có biết gần ngàn năm qua, kẻ dám ở trước mặt ta tiên tử ta mà lớn tiếng như vậy toàn bộ đều đã biến thành khô cốt trong mộ."
Trong đôi mắt đẹp Khổng Tước tiên tử chợt lóe hàn quang, âm thanh băng hàn dị thường.
Nữ tử này ở trong dãy Khuê Âm Sơn hùng bá một phương kiêu ngạo đã thành tính, vừa rồi bị một Ngưng Đan Kỳ tu sĩ giỡn mặt, trong lòng tự nhiên cực kỳ phẫn nộ.
Với tính tình của thị đương nhiên muốn đem Lâm Hiên chặt thành tám khúc mới có thể hả cơn tức giận trong lòng.
Ở thời khắc mấu chốt lại bị Hạo Thiên Quỷ Đế ngăn cản khiến thị càng thêm bực bội vô cùng, lòng đầy oán độc toàn bộ trút hết sang người Quỷ đế.
Dù sao tiểu tử kia chỉ là Ngưng Đan Kỳ tu sĩ. Ngày sau muốn thu thập hắn thì còn nhiều cơ hội.
Khi không lại bị một nữ tử không rõ tung tích quấn lấy. Hạo Thiên Quỷ Đế trán nổi gân xanh cùng vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ. Thời khắc này đâu có thời gian cùng Khổng Tước tiên tử nói nhảm. Toàn thân âm khí đại thịnh biến thành một đạo hắc quang.
Muốn lấy cường chiến cường nhưng nào có dễ dàng như vậy. Hành vi này của lão càng khiến Khổng Tước tiên tử khinh thị. Thị giận dữ cười lên rồi thầm hừ một tiếng. Thân thể mềm mại thoáng lắc nhẹ đã biến thành một vầng hào quang ngũ sắc.
Oanh!
Hai cường giả va chạm vào nhau, linh lực như gió lốc quét ra tàn phá bốn phía.
Bùng bùng..Chỉ thấy hắc quang tiêu tán, Hạo Thiên Quỷ Đế không ngừng lùi lại phía sau mấy bước sắc mặt chuyển sang trắng, hiển nhiên đã ăn một kích không nhỏ.
Trên mặt lão lộ vẻ kinh ngạc, đem cơn tức giận dằn xuống ánh mắt đảo qua thầm đánh giá nữ tử trước mắt.
Nhìn qua một chút thì tròng mắt hơi co lại.
Sơ ý!
Mặc dù lão đã nhìn ra đối phương tu vị không tầm thường, chính là Hóa Hình Kỳ Yêu Tu nhưng không ngờ lại là cao thủ trung kỳ còn còn trên lão một bậc.
Phát hiện ra điểm này nét lo lắng trên mặt Hạo Thiên Quỷ Đế càng hiện rõ.
Sắc mặt lão hết trắng rồi lại đỏ như quyết định điều gì. Hữu thủ vung lên, một đạo hắc quang từ trong tay áo bắn ra, thế tới như sét giật lại vòng quanh tả thủ của lão một vòng.
Đã thấy ngón út bị cắt xuống nhưng thân là âm hồn tự nhiên không có máu tươi chảy ra, có vẻ khá kì lạ.
Khổng Tước tiên tử ngẩn ngơ, dĩ nhiên không ngờ đối phương lại tự động thủ hại mình.
Đối phương làm như thế hiển nhiên không phải là bị tức tới hồ đồ, hơn phân nửa là muốn sử dụng bí thuật kỳ lạ gì.
Nhưng Khổng Tước tiên tử vẫn bất động, khóe miệng lộ ra chút châm biếm, điều này gọi là tài cao lá gan cũng không nhỏ, Nguyên Anh Sơ kỳ chênh lệch cùng Nguyên Anh trung kỳ không phải là một chút nửa điểm. Thị đang muốn chờ xem trong hồ lô của đối phương là bán thuốc gì.
Như thế cũng hợp ý của Hạo Thiên Quỷ Đế, lão há to miệng phun ra một đạo hắc vụ không phải tầm thường mà là bổn mạng âm khí của lão, tương tự như tinh huyết của tu sĩ.
Bụp!
Ngón tay út của lão tự động nổ tung ra, hóa thành một đạo huyết vụ cỡ nắm tay, cùng bổn mạng âm khí quỷ đế tương hợp co rút lại biến ra đen đỏ xen lẫn.
Sau đó sương mù cuồn cuộn, ngón tay dần biến ra tứ chi hóa thành Hạo Thiên Quỷ Đế thứ hai, thân hình tướng mạo giống hệt nhưng chỉ là hư ảnh mà thôi, tu vị cũng chỉ đạt tới cấp bậc Quỷ vương.
"Đi!"
Hạo Thiên Quỷ Đế khẽ quát một tiếng, hư ảnh kia thi lễ với hắn một cái rồi hóa thành một mảng ma vân, phá không mà đi.
"Còn muốn chạy!"
Đôi mi thanh tú của Khổng Tước tiên tử nhíu lại, đang muốn thi triển thần thông ngăn cản thì Hạo Thiên Quỷ Đế đã động thủ trước. Bả vai lão lay động, mấy đạo hắc khí cỡ hơn trượng từ thân thể của lão bắn ra biến thành vài con Quỷ Giao tướng mạo khủng khiếp, ra sức cắn xé nhằm hướng Khổng Tước tiên tử.
Tình thế đảo ngược, bây giờ đổi lại lão muốn ngăn chặn đối phương.
Hạo Thiên Quỷ Đế lần này xuất vốn đánh cược, không tiếc âm khí bổn mạng thi triển bí thuật biến hóa, là muốn đem sanh cầm Lâm Hiên bằng mọi giá.
Khổng Tước tiên tử tuy giận dữ tự kiêu nhưng không dám coi thường công kích của Quỷ đế. Sát khí bốc lên trên mặt, bàn tay búp măng chém ra, trên không trung xuất hiện vừng lông vũ cổ quái…
Nhất thời các loại pháp bảo chớp động, các đạo hào quang bay lượn trên không. Trong phạm vi hơn mười dặm đều bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến, mặt đất như bị san phẳng.
Thời khắc này Lâm Hiên đã trốn xa hơn mười dặm, cảm ứng được phía sau linh khí chấn động khủng khiếp thì thầm hoảng sợ biến sắc.
Lần này hắn tìm đường sống trong cõi chết, tuy hoàn hảo lần này thành công nhưng phải thừa dịp hai lão quái đang sống mái với nhau mà nhanh chóng trốn ra khỏi phạm vi cảm ứng của thần thức bọn họ mới ổn.
Sau đó thu liễm khí tức tìm một chỗ trốn ẩn nấp đi, hắn không tin bọn họ còn có thể tìm ra.
Trong lòng Lâm Hiên tính toán như vậy, lại đem Thú Hồn Phiên tế xuất ra, sau đó cùng Nguyệt Nhi thi triển Hợp Độn Thuật nhanh như điện chớp bay về phía trước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Nhưng rất nhanh Lâm Hiên cảm thấy không ổn, lại có một âm hồn đang truy đuổi hắn, khí tức tương tự như Hạo Thiên Quỷ Đế chỉ là yếu hơn một chút.
Sao lại thế này?
Linh lực chấn động nơi phương xa không ngừng truyền đến, đối phương rõ ràng đang cùng nữ Yêu Tu kia đấu pháp dữ dội. Không lẽ lão tu luyện bí thuật đặc biệt gì, nói thí dụ như phân thân hóa thân chi pháp?
Loại thần thông này Lâm Hiên xem được trên một cuốn cổ tịch, vốn là thâm ảo vô cùng, tuy nhiên thực lực đối phương ngang với Nguyên Anh kỳ tu sĩ, hoàn toàn có thể thi triển ra.
Mà khiến Lâm Hiên kinh hãi là cỗ tức khí kia tuy đại khái chỉ có cấp bậc quỷ vương nhưng độn quang nhanh chóng kinh người. Hắn và Nguyệt Nhi đã thi triển pháp lực toàn thân nhưng khoảng cách của song phương ngày càng thu hẹp.
Tiếp tục như vậy hiển nhiên vô cùng bất lợi đối với hắn.
Chân mày Lâm Hiên cau lại, hào quang rực rỡ tản ra ngừng lại giữa không trung.
Nếu như bị đối phương theo sau không thể thoát khỏi. Chi bằng đánh cược một lần. Chỉ có sát diệt nó thì cuộc đào thoát của hắn mới có thể thành công.
Chân thân của quỷ đế thì Lâm Hiên tự nhiên không dám đối địch, nhưng nếu chỉ là một cái thân ngoại hóa thân thì Lâm Hiên cũng không sợ hãi gì.
Hai mắt nheo lại đợi đối phương tiến tới đây.
Rất nhanh một đám ma vân đã xuất hiện ở trong tầm mắt, độn quang của đối phương quả thật nhanh khác thường, hơn mười dặm đường mà chỉ tiêu hao không đến một tuần trà.
"Động thủ!"
Lâm Hiên quát nhẹ một tiếng vỗ tay vào túi trữ vật. Thời khắc này không có thời gian cùng đối phương dây dưa. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm bay lên hóa thành một đạo lệ quang bạch sắc hướng về phía đối phương ra sức chém xuống.
Chú thích: (1) hảo đại thủ bút: Nét bút rất già dặn cứng cáp. Ý nói là có chân tài thực học.