Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2197: Sân thi đấu




"Đương nhiên có thể." Lão giả mặt ngựa cẩn thận từng li từng tí nói: "Chỉ cần chúng sư huynh đệ phía dưới biểu lộ mình không cần tử tâm địa hỏa nữa thì hai vị có thể dùng phương thức này để quyết định xem bảo vật thuộc về ai."
"A?" Lâm Hiên nhẹ gật đầu: "Cũng không biết ý kiến chư vị đồng môn thế nào?"
"Chúng ta đương nhiên là từ bỏ tử tâm địa hỏa."
"Đúng, từ bỏ…."
"Tử tâm địa hỏa đối với lão phu không có chỗ hữu dụng, cho dù đủ số điểm cần thiết cũng không dám cùng hai vị sư huynh tranh đoạt. "
"Chúng ta không dị nghị chút nào đâu.Hai vị sư huynh cứ việc quyết đấu đi thôi,người thắng liền có quyền sử dụng tử tâm địa hỏa. "
Đủ loại thanh âm vang lên, ngôn ngữ tuy bất đồng nhưng ý tứ lại chỉ có một, bỏ quyền.
Nói giỡn sao, ai dám cùng hai tên quái vật này tranh đoạt chứ.Huống chi lui một vạn bước mà nói, cho dù kẻ nào có gan lớn như vậy thì giờ khắc này cũng không dám đứng ra.Bởi làm thế có khác gì chọc cho mọi người tức giận đâu,tất cả mọi người lúc này đều đang mong chờ màn đối chiến giữa Lâm Hiên và Thiên Toàn Kiếm Tôn mà.
Sau trận đấu này sẽ phân ra mạnh yếu giữa hai người đồng thời chúng tu sĩ cũng được một buổi nhìn đã mắt.Bây giờ mà đưa ra lời dị nghị thì đồng nghĩa với việc đối địch với tất cả mọi người.Ở đây đều là tu sĩ Động Huyền kỳ,không ai đi làm loại việc ngu ngốc này.
"Tốt, vậy thì ký hạ khế ước đi."
Lão giả mặt ngựa lời còn chưa dứt, chỉ thấy từ trong tay áo hắn bay ra một mảnh quang hà cuốn qua đại đại sảnh,rất nhanh,trên tay mỗi tu sĩ đang ngồi đều xuất hiện một tấm da thú.
Đây là khế ước nói về việc từ bỏ tử tâm địa hỏa.Nói miệng không bằng chứng, cũng nên lập chứng từ.Tuy tại hạ biết không vị nào dám lật lọng nhưng quy củ là quy củ,trình tự trước sau là không thể thiếu.
Lão giả mặt ngựa tự mình cũng ký vào một bản,nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ hưng phấn, hiển nhiên là cũng đang muốn sớm được xem hai đại cao thủ quyết đấu. Dù sao thì cơ hội như vậy thật không nhiều.
Rất nhanh,mọi việc đều đã làm xong.Thanh âm nhàn nhạt không nghe ra hỉ nộ của Lâm Hiên lại vang lên:"Nếu mọi người đã không dị nghị gì nữa thì nơi giao đấu ở chỗ nào,tựu không thể động thủ ngay tại đây chứ?"
"Ha ha, đương nhiên không thể là chỗ này rồi.Với thực lực của hai vị sư huynh mà động thủ ở chỗ này sẽ khiến nơi đây bị hủy mất." Lão giả mặt ngựa cúi đầu khom lưng nói, lời này tuy không giả, nhưng nghe khẩu khí của hắn lại khiến người ta có cảm giác như đang nịnh nọt a!
"Ngươi không cần phải gấp, tuy chuyện như vậy xảy ra ở hối đoái đại điển không nhiều nhưng nói chung là có,môn quy cũng cho phép.Tất nhiên là sẽ có địa điểm chuyên để quyết đấu rồi. " Thiên Toàn Kiếm Tôn lạnh lùng mở miệng, trong nội tâm cũng kích động không thôi.,không thấy Lâm tiểu tử khẩn trương gì cả, đến tột cùng là phô trương thanh thế hay là thật sự có bản lãnh như vậy.Nhưng hiện tại thì điều ấy cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.Hắn đã đưa ra ý định quyết đấu tức là tự phong kín đường lui của mình.Thắng, lập tức có đượng sự kính ngưỡng của vạn người. Nếu thua, vậy thì vạn kiếp bất phục. Nói một cách khác, hắn đang chơi một canh bạc.Bởi vì sợ hãi vinh quang bị Lâm Hiên cướp đoạt mất nên hắn quyết đánh bạc danh dự cùng tiền đồ của mình.
Thiên Toàn Kiếm Tôn kỳ thật không cần làm như vậy, nhưng ai bảo hắn có lòng dạ hẹp hòi chứ.Ngoại trừ hai vị sư thúc ra thì hắn sao chịu được người khác làm mưa làm gió trên đầu mình.
Lâm Hiên lại không thèm quan tâm. Tuy hắn không dám xem thường anh hùng thiên hạ nhưng đối thủ trước mắt chỉ là một Thiên Kiếm Phong chủ nho nhỏ thì còn chưa đủ tư cách.
Muốn khiêu chiến mình ư.Hừ, hắn cho rằng tu vi bản thân là phân thần kỳ sao?
Làm việc lặng lẽ là nguyên tắc của Lâm Hiên nhưng lúc cần thể hiện "điệu cao" thì hắn cũng không sợ hãi.Tử tâm địa hỏa là nhất định phải có,vì luyện chế bảo vật mà hắn đã phải chuẩn bị mấy trăm năm rồi.Bậy giờ lại nhảy ra một Thiên Toàn Kiếm Tôn chặn đường, thực xin lỗi, cũng chỉ đành biến hắn thành đá kê chân thôi.
Cách nghĩ của hai người không giống nhau, nhưng kết quả vẫn chỉ có một.Được lão giả mặt ngựa đi trước dẫn đường,mọi người tiếp tục đi sâu vào trong lòng núi, náo nhiệt như vậy như thì sao có thể bỏ qua được chứ?
Thời gian ước chừng một tuần trà trồi qua, phía trước đã không ccòn đường đi nữa mà bị lấp kín bởi thạch bích kiên cố. Thạch bích này nhìn không tầm thường chút nào,bên trên điêu khắc không ít phù văn cổ quái.
Không đợi mọi người dừng bước, lão giả mặt ngựa lật tay lấy ra một tấm lệnh phù sáng loáng,khẽ vẫy một chút liền có hồng mang kích bắn ra.
Ba...
Hồng mang chui vào vách núi liền biến mất không thấy tung tích.
Ngay sau đó, linh mang đại tố,phù chú trên vách núi lập tức sáng lên. Lại qua một lát,thanh âm ầm ầm vang vọng khắp không gian, vách núi tách sang hai bên,lộ ra một màn nước hiển hiện trước mặt mọi người.
Quả thật là một màn nước.Màn nước có màu xanh thẳm,tựa như mặt hồ tĩnh mịch. Lâm Hiên thả thần thức ra dò xét một chút nhưng không thu được kết quả gì.Màn nước này có hiệu quả che đậy thần thức a.
Nhưng lão giả mặt ngựa lại không chút do dự chui vào.
Lâm Hiên khẽ nhướng mày, bất quá hắn không cho rằng đây là bẫy dập gì cả. Dù sao thì mình cũng là Tu tiên giả Vân Ẩn Tông.
Ý niệm này vừa hiện lên, Lâm Hiên không chút do dự đi theo lão giả mặt ngựa.Theo sau là Thiên Kiếm Phong chủ cùng những Động Huyền Kỳ tu sĩ khác nối đuôi nhau mà vào. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Quả nhiên có điểm giống với khi ở trong nước. Nhưng vừa đi qua thì không gian trước mắt lại trở nên rộng mở trong sáng.Một tòa kiến trúc to lớn sừng sững trên mảnh đất trống rộng lớn.
Nếu phàm nhân tận mắt nhìn thấy cảnh này thì khẳng định là trợn mắt hốc mồm rồi.
Ở chỗ sâu trong lòng núi sao có thể xuất hiện một sân bãi rộng lớn như vậy chứ?
Nhưng mà đối với tu tiên mà nói lại không có gì đặc biệt cả,tiên thuật thần kỳ chính là thể hiện ở những chỗ thế này đây.
"Thỉnh!" Lão giả mặt ngựa vẫn đi trước dẫn đường, đoàn người rất nhanh liền bay vào trong kiến trúc cổ xưa ở trên không,hẳn đây là khán đài rồi.Còn ở chính giữa xuất hiện một mặt sân rộng rãi có hình tròn đường kính hơn trăm trượng.
"Hoàn cảnh cũng không tệ lắm."
Lâm Hiên vẫn một bộ khí định thần nhàn nhìn Thiên Toàn Kiếm Tôn đang thầm nói. Lâm Hiên còn không có khẩn trương vậy mà đối phương đã tâm thần bất định rồi.
"Hai vị thỉnh, những người chúng ta ở đây với tư cách chứng kiến.Hai vị sư huynh quyết đấu với nhau,người thắng giành được tử tâm địa hỏa.Bất quá tất cả mọi người đều là đồng môn, còn đây chỉ là thi đấu mà thôi nên xin hai vị điểm tới là dừng." Lão giả mặt ngựa chậm rãi nói.
Lâm Hiên gật gật đầu, cũng không dài dòng, trên người chợt lóe thanh mang trực tiếp bay về phía nới quyết đấu.
Mà trong nội tâm Thiên Toàn Kiếm Tôn mặc dù đang không yên, nhưng giờ khắc này không thể tỏ ra yếu thế,toàn thân hắn đồng dạnh cũng nổi linh mang hóa thành một đạo kinh hồng bay đến chỗ đối diện với Lâm Hiên.
Hai người đứng cách xa nhau chừng hơn mười trượng,tuy chưa có động tác gì nhưng hào khí ở hiện trường trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương.Mà hơn hai trăm tu sĩ Động Huyền ky ngồi phân tán xung quanh lại không ngừng nghị luận.Bọn hắn đang thảo luận xem trận quyết đấu này rốt cục ai sẽ thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.