Bách Luyện Thành Tiên

Chương 233: Núi Bồng Lai, Đảo Yêu Linh và Sông Vô Định




Nhìn những kỳ hoa dị thảo xa lạ vẻ mặt Lâm Hiên trở nên kinh ngạc đúng là khó tin.
Trầm ngâm một chút hắn đưa tay ra chỉ một cái, linh quang lóe lên một cự thủ màu xanh xuất hiện nhổ một cây nhỏ ven đường lên. Ánh mắt Hồng Lăng tiên tử nhìn vào cây nhỏ đó cũng rất nghi hoặc.
Cây này cao hơn trượng lá cây to như bàn tay hài nhi nhưng quỷ dị chính là lá cây đều là màu tím, hơn nữa hình dạng giống như mặt quỷ. Lại có cả tai mắt mũi miệng nhìn khá đáng sợ.
"Nguyệt Nhi, cô đã thấy loại cây này bao giờ chưa? "
"Chưa" Nguyệt Nhi cũng lắc đầu. Cũng giống như chủ nhân lúc rảnh rỗi nàng thích xem điển thư, nhưng mà loài thực vật cổ quái này thì chưa thấy qua.
Lâm Hiên đang còn trầm ngâm đột nhiên linh quang lóe lên sau lưng, Hồng Lăng tiên tử chuyển thân hóa thành một vệt sáng phá không mà đi.
"Ả đi rồi".
Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Hồng Lăng tiên tử. Lâm Hiên thở dài một tiếng thì thào vẻ mặt phức tạp.
Nơi này vừa xa lạ vừa cổ quái nếu hai người có thể hợp sức như vậy sẽ an toàn hơn một chút.
Nhưng Lâm Hiên biết điều này là không thể. Hai người mới đấu tranh sinh tử một phen bây giờ có thể dừng tay đã là tốt lắm rồi.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên thở ra một hơi. Thanh quang lóe lên hắn bay về phía khác.
Vừa đi vừa thả thần thức ra tìm kiếm. Thời gian một bữa cơm trôi qua Lâm Hiên vẫn chưa phát hiện điều gì.
Sắc trrời càng lúc càng tối, lúc này vầng thái dương đã hạ xuống sườn núi.
"Ồ, thiếu gia, nhìn kìa có sương mù".
Lâm Hiên khẽ gật đầu, có Nguyệt Nhi bên cạnh, hắn cũng không cảm thấy quá cô đơn.
Nguyệt Nhi nói không sai, theo thời gian không biết từ đâu bay ra một màn sương mù màu tím nhạt tràn ngập trong không trung. Màu sắc quỷ dị như vậy rất có thể có độc nhưng Lâm Hiên căn bản không thèm để ý. Làn sương mù mở rộng rất nhanh chỉ trong nháy mắt đã bao phủ lấy hắn. Không hề có độc nhưng vẻ mặt Lâm Hiên lại trở nên quái dị.
"Nguyệt Nhi, cô cảm ứng được chứ?"
"Vâng thiếu gia, ở trong sương mù có một chút yêu khí mặc dù không nhiều"
Nguyệt Nhi có chút nghi hoặc mở miệng nói.
Yêu vụ tự nhiên là có quan hệ với Yêu tộc. Nhưng Lâm Hiên đã sớm thả thần thức ra tìm kiếm. Trong phạm vi trăm dặm căn bản không có một yêu thú khiến người khó hiểu.
Lâm Hiên một lần nữa thả thần thức nhưng vẫn không có kết quả gì. Thở ra một tiếng, giảm tốc độ độn quang từ từ hạ xuống.
Cũng không biết khe hở không gian truyền tống đến đâu. Nhưng xem ra đây không phải chỗ tốt lành gì.
Đêm đã xuống Lâm Hiên định nghỉ một đêm, ngày mai rồi nói. Nơi đây không có chỗ thích hợp mở động phủ, hắn phất tay một cái lấy trận kỳ ra cùng Nguyệt Nhi bố trí cấm chế. Mất khoảng nửa canh giờ lúc này mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.
"Nguyệt Nhi, thương thế của cô sao rồi? "
"Ta không sao" Nguyệt Nhi nở nụ cười ngọt ngào, sắc diện trên khuôn mặt xinh đẹp đã hồng hào trở lại.
Nàng chỉ bị âm thanh từ khe hở chấn động nên đã khỏe lại. Lâm Hiên gật đầu sau đó lại nhíu mày.
"Thiếu gia người không cần lo lắng. Trước đây chẳng phải chúng ta đã trải qua rất nhiều nguy hiểm sao! cuối cùng đều hóa hiểm thành lành, lần này nhất định cũng như vậy"
"Lần này e rằng không dễ như vậy" Lâm Hiên thở dài một tiếng: "Nguyệt Nhi hôm nay chúng ta đã bay mấy trăm dặm, cô không cảm thấy nơi này rất quỷ dị sao"
"Quỷ dị, thiếu gia nói chính là thực? "
"Không phải" Lâm Hiên lắc đầu nói: "Cây cối ở đây mặc dù kỳ lạ nhưng không phải điều mà ta lo lắng nhất"
"Vậy thiếu gia nói là... "
"Nha đầu này, vẫn giống như trước đây" Thần tình Lâm Hiên bắt đầu tươi tỉnh hơn: "Trên đường đi có mấy chỗ yêu mạch"
Yêu mạch cũng giống như linh mạch, linh mạch sẽ sinh ra linh khí còn yêu mạch tự nhiên sẽ là yêu khí.
Linh mạch dùng hiếm có để hình dung, âm mạch thì là quý giá còn yêu mạch nhất định chính là gần như tuyệt tích.
Lâm Hiên đã bước trên tiên đạo hơn trăm năm nhưng dù là ở U Châu hay là Thất Tinh Đảo Vân Hải hắn vẫn chưa từng thấy yêu mạch bao giờ.
Nhưng vừa nãy mới bay có mấy trăm dặm mà đã gặp hai chỗ yêu mạch tuy phẩm chất rất thấp.
"Nguyệt Nhi, kết hợp những gì quan sát được trên đường cùng với làn yêu vụ tràn ngập trong không khí ta đã có phán đoán. "
"Thiếu gia, người nghĩ ra điều gì? " thần tình Nguyệt Nhi lộ ra vẻ sợ hãi.
"Cái này.... " Lâm Hiên đặt tay lên trán, rơi vào suy nghĩ. Nguồn: https://trumtruyen.vn
"Thiếu gia, ngươi đừng làm Nguyệt Nhi tức giận, người ta đang gấp muốn chết, có phải là hai chúng ta bị truyền tống đến Yêu giới? "
"Yêu giới?" Nhất thời Lâm Hiên ngẩn ra vẻ mặt trở nên cổ quái, không nhịn được cười ha hả nói: "Nha đầu này đúng là suy nghĩ linh tinh. Cô xem từ điển tịch nào thấy trên đời này còn có yêu giới vậy? "
Nguyệt Nhi nghe xong thì không khỏi đỏ mặt. Lời đồn về yêu giới thì có đã lâu ở tu tiên giới nhưng sớm đã được chứng minh đó chỉ là hoang đường. Yêu thú sau khi đạt đến Ly Hợp kỳ nếu có thể vượt qua thiên kiếp, vậy sẽ giống nhân tộc phi thăng Linh giới. Trên đời này căn bản không tồn tại yêu giới.
"Nhưng nơi đây lại nhiều yêu mạch như vậy. Không biết chừng các tu sĩ tiền bối đã nhầm, có lẽ trên đời đúng là có yêu giới" Nguyệt Nhi cố gắng phản bác, chủ yếu là do Lâm Hiên đang ăn hiếp nàng, cười cười quá đáng như vậy mà không quản đến người ta đang đỏ mặt.
"Được rồi, không đôi co cùng nàng nữa" Vẻ mặt Lâm Hiên trở nên nghiêm túc: "Nguyệt Nhi, cô có nhớ tam thánh địa mà chúng ta đã xem qua trên một quyển cổ tịch không"
Lâm Hiên nhắc như vậy Nguyệt Nhi lập tức nhớ ra, khuôn mặt thanh tú chợt biến sắc: "Thiếu gia, ý người nói là tam thánh địa trong truyền thuyết: Bồng Lai sơn, Yêu Linh đảo, Vô Định hà? "
"Không sai" Lâm Hiên gật đầu, mặt càng thêm nghiêm túc: "Cô nhìn quang cảnh xung quanh xem nơi này có giống với Yêu Linh đảo không? "
"Điều này... "
Nguyệt Nhi thả thần thức bắt đầu tìm kiếm xung quanh lướt qua từng cành cây cọng cỏ.
Một lúc sau nàng quay đầu lại nói: "Thiếu gia, đúng là hơi giống nhưng không thể khẳng định nơi này chính là Yêu Linh đảo. Dù sao chúng ta đi lâu như vậy mà không gặp một yêu thú nào... "
"Đây cũng là điểm mà ta cảm thấy khó hiểu" Lâm Hiên cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: "Được rồi, ta chỉ đoán vậy thôi, cô không nên suy nghĩ nhiều".
"Ưm" Nguyệt Nhi ôn nhu khe khẽ lên tiếng. Nếu chỉ có mình nàng ở nơi quỷ quái này nhất định sẽ rất sợ. Nhưng có thiếu gia khiến nàng cảm thấy có dũng khí hơn.
Nhất thời không gian trở nên yên ắng lạ thường, lại không biết qua bao lâu thiếu nữ bước tới cạnh Lâm Hiên rồi chậm rãi ngồi xuống, thân ảnh mềm mại khẽ rung lên ngả đầu vào vai, cánh tay ngọc không ngần ngại vòng qua lưng Lâm Hiên. Như cảm ứng được, thân hình hắn như bị điện giật, quay sang nhìn khuôn mặt thanh tú đáng yêu, cảm nhận được hơi thở mang theo u hương của nàng cùng trước ngực phập phồng, Lâm Hiên khe khẽ thở ra một tiếng. Cảm giác này thật thoải mái vô cùng, thời gian như muốn ngưng đọng nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ rất nhiều.
Nhắc đến tam thánh địa, các lão quái Nguyên Anh kỳ và yêu thú Hóa Hình kỳ đồn đại rất nhiều. Tìm theo lịch sử thì sợ rằng đã gần trăm vạn năm.
Bồng Lai sơn tuy được gọi là núi nhưng nó lớn đến khó tin. Nghe nói cả Bồng Lai sơn rộng hàng ngàn vạn dặm, lớn gấp nhiều lần so với U Châu đủ để so sánh với một tòa đảo cấp sáu ở tu tiên giới Vân Hải.
Điều khiến người ta khó có thể tưởng tượng ở đây có một linh mạch tuyệt đỉnh. Nếu tính phẩm chất thì còn hơn cực phẩm linh mạch một bậc.
Đó chính là chỗ tu luyện tốt nhất ở Nhân giới này.
Yêu Linh đảo cũng tương tự như vậy, là một hòn đảo rộng lớn mấy chục vạn dặm trên đó có vô số yêu mạch. Mặc dù phẩm chất tốt xấu không đều nhưng từ trung phẩm trở nên cũng có. Nên biết rằng ở cách nơi khác thì yêu mạch gần như rất ít. Sức hấp dẫn của nơi này đối với yêu tộc lớn thế nào có thể nghĩ ra.
Nhưng nơi thần bí nhất trong ba thánh địa chính là Vô Định Hà, bởi vì hình dạng của nó không rõ ràng theo phán đoán.
Có phán đoán nói nó là một con sông vô cùng rộng lớn. Có phán đoán nói nó thực ra là một hòn đảo nhỏ có cái tên kỳ lạ như vậy mà thôi. Có người cho rằng Vô Định Hà nằm ở giữa Nhân giới và Âm Ti giới. Chính là con đường thứ hai đi tới hoàng tuyền. Tóm lại những phán đoán rất khác nhau, khó có thể chứng minh được đâu là thật.
Vô Định Hà không có âm mạch mà chỉ có âm khí tràn ngập khắp nơi. Âm khí Hoàng Tuyền chính là vật chí âm trên đời này. Quỷ tu mà tu luyện ở đây sẽ giảm được một nửa thời gian.
Lại nói về yêu tộc, ở thời kỳ thượng cổ, các Hóa Hình kỳ cổ yêu tu qua vô số gian khó, nghĩ đủ mọi cách để tìm đến thánh địa của mình. Tu luyện ở đó sẽ đột phá cảnh giới dễ dàng hơn nhiều nên có cơ hội phi thăng linh giới.
Nhưng tu tiên hầu hết là dựa vào cơ duyên. Rất nhiều thứ đều không thể cưỡng cầu, một lòng tìm kiếm lại hoài công.
Từ trước đến nay có lẽ chỉ một số cực ít tới được những nơi đó.
Bởi vì ba thánh địa không ngừng di động hơn nữa còn không có quy luật. Ngẫu nhiên xuất hiện trong nhân gian chỉ trong thời gian cực ngắn.
Trở lại với Lâm Hiên, hiện tại nơi này có là Yêu Linh đảo thì Lâm Hiên vẫn cảm thấy không ổn.
Nếu hắn bị truyền đến Bồng Lai sơn thì phải cảm tạ thiên địa. Ở nơi đó dựa vào hai ba viên Thiên Trần đan còn lại cũng đủ để kết anh, rồi có thể dựa vào linh mạch tuyệt đỉnh trùng kích vào Ly Hợp Kỳ.
Lui một vạn bước thì dù bị truyền tống đến Vô Định Hà cũng được. Ít nhất Nguyệt Nhi có thể nhanh chóng kết Anh, cùng lắm thì hắn đổi sang tu luyện Huyền Ma đại pháp, chỉ cần có thể tiến cấp thật nhanh cho dù làm một gã quỷ tu cũng được.
Nếu nơi đây thực sự là Yêu Linh đảo, Lâm Hiên cười khổ thầm than thế sự vô thường. Nơi này đối với yêu tộc mà nói là thánh địa tu luyện nhưng với với hắn chỉ là đồ bỏ. Ngược lại càng nguy hiểm hơn do yêu thú ở nơi này hung hãn hơn nhiều so với bên ngoài.
Đương nhiên những điều này chỉ là Lâm Hiên phỏng đoán. Hiện tại hắn chỉ hy vọng mình đoán sai.
Nhìn yêu vụ sương mù màu tím tràn ngập xung quanh, Lâm Hiên nhíu mày vẻ mặt có chút khó coi.
Hơi thở đều đặn nhưng nóng bỏng của Nguyệt Nhi thổi vào tai làm Lâm Hiên bừng tỉnh, lúc này Nguyệt Nhi đã tiến vào mộng đẹp. Nhìn khuôn mặt khả ái bình thản của nàng Lâm Hiên chợt cảm thấy trong lòng nhẹ hẫng.
Nhiều năm qua hắn và Nguyệt Nhi bên nhau, trải qua bao nhiêu phong ba bão táp đều có thể hóa dữ thành lành.
Lo lắng cũng vô ích. Lâm Hiên cũng khẽ vòng tay qua thân ảnh của Nguyệt Nhi, dần dần lạc vào một giấc mộng vô thường.
Một đêm vô sự trôi qua. Sáng hôm sau khi ánh dương mới lên yêu vụ màu tím cũng tán đi.
Bầu trời mặc dù còn có chút âm u nhưng so với hôm qua thời tiết đã tốt hơn nhiều.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi đều khôi phục thể lực, hai người đem cấm chế thu lại. Tiểu nha đầu có vẻ thẹn thùng len lén liếc Lâm Hiên rồi bay trở lại ống tay áo của hắn. Toàn thân Lâm Hiên phát ra thanh quang rồi hóa thành một đạo kinh hồng chói mắt biến mất tại phương xa.
Dù nơi này có phải yêu linh đảo hay không, Lâm Hiên đương nhiên không muốn nán lại cái địa phương cổ quái này, nhưng muốn rời đi nhất định phải thu thập càng nhiều tin tức càng tốt.
Lâm Hiên tin tưởng rằng ở đảo này khẳng định có cư dân bản địa, gặp yêu thú cũng tốt mà tu sĩ nhân tộc cũng được, hắn vẫn muốn tìm hiểu xem thế nào.
Lúc này vừa bay hắn vừa đem thần thức toàn lực thả ra đề phòng có kẻ tập kích. Đảo mắt đã hai canh giờ trôi qua vẫn không thấy được gì nhưng vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn vô kinh vô hỉ tiếp tục chậm rãi phi hành.
Đột nhiên đột đạo quang hoa chói mắt xuất hiện. Mà phía sau là một mảng sương mù màu tím đậm, bên trong đám mây mù cổ quái mơ hồ có thể thấy được một quái vật to lớn.
"Ồ!"
Lâm Hiên nheo mắt trên mặt lộ vẻ vui mừng, công phu không phụ lòng người. Rốt cuộc hắn đã gặp được cư dân nơi đây.
Sở dĩ hắn dám khẳng định như vậy là vì bên trong đạo quang hoa chính là một gã tu sĩ, tuy dung mạo bình thường nhưng kiểu trang phục là hoàn toàn khác tu tiên giả Vân Hải, nói đơn giản chính là phong cách của nơi khác.
Yêu thú phía sau thì vừa thô vừa mập có điểm giống cự viên, thân hình cao lớn, bên mồm có mọc hai cái răng nanh sắc nhọn.
Tuy tướng mạo hung ác nhưng Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua thì không để vào mắt, chỉ là một yêu thú cấp hai đỉnh giai, đối với hắn chẳng qua như là một bữa sáng mà thôi.
Còn gã tu tiên giả đang chật vật chạy trốn kia ước chừng tứ tuần, tai to mặt vuông có tu vị Trúc cơ Trung kỳ.
"Thiếu gia, gia hỏa kia vì sao không ngự Khí chạy trốn?" Nguyệt Nhi có chút tò mò mở miệng.
Lâm Hiên cũng có cảm giác nghi hoặc, chúng nhân đều biết tu tiên giả tuy rằng chỉ dùng pháp lực cũng có thể độn quang phi hành, nhưng nếu không dùng linh khí hoặc pháp bảo thì không những tốc độ chậm chạp mà pháp lực tiêu hao cũng cực kỳ kinh người.
Chẳng lẽ Linh Khí của gia hỏa trước mắt đã hỏng rồi sao chứ?
Một lát sau tình cảnh trung niên nhân càng nguy hiểm. Quái vật trong mây chợt rống to, chỉ thấy đám mây mù đột nhiên gia tăng tốc độ đã tới phía sau lưng tu sĩ. Cự viên không khách khí vung nắm quyền thô kệch đầy lông lá hung hăng đập sang.
Thấy thế trung niên nhân kinh hãi, trên người hồng quang hiện lên nhưng chuyện không ngờ đã xảy ra, hắn không có tế ra linh khí phù triện mà giơ tay trái lên, miệng thì lẩm nhẩm chú ngữ khó hiểu. Cánh tay đột nhiên biến dài đến ba trượng được bao bọc bởi một lớp vảy lòe lòe tỏa sáng, nhìn qua tựa như lợi trảo của một yêu thú nào đó.
Oanh!
Cương cường đối chọi cùng quyền đầu của Cự viên yêu thú, sắc mắt trung niên nhân trắng bạch như tờ giấy, khóe miệng hắn trào ra những tia máu nhỏ tuy nhiên dựa vào cánh tay đã yêu hóa tiếp được công kích của đối phương.
"Thiếu gia ta không nhìn lầm chứ, chẳng lẽ gia hỏa này không phải là nhân tộc sao" Bạch quang lóe lên Nguyệt Nhi hiện ra trong âm thanh dễ nghe nhưng trong ngữ khí đầy vẻ giật mình.
Lâm Hiên cũng rúng động trong lòng nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh. " Hừ, không ngờ đây chính là tu yêu giả đã tuyệt tích trong truyền thuyết."
Nguyệt Nhi nhíu nhíu mày không hiểu"Thiếu gia, ngươi đang nói cái gì? sao ta chưa bao giờ nghe nói qua có tu yêu giả".
"Ta cũng chỉ là ngẫu nhiên xem qua trên một quyển điển tịch từ rất xưa. Nghe nói ở thời kỳ thượng cổ, tu yêu giả chính thế lực mạnh nhất phồn vinh vô cùng thực lực đủ áp chế Đạo Ma Nho Phật". Lâm Hiên thở dài.
"Thiếu gia, về tu yêu giả sao lại biến mất, ta chưa từng có gặp qua bọn họ bao giờ." Nguyệt Nhi tò mò nói.
Lâm Hiên thở ra nói." Thực ra nguyên nhân nào cũng bắt nguồn từ khát vọng trường sinh…"
Chúng nhân đều biết, có tới chín phần yêu tộc thọ nguyên dài hơn nhân tộc rất nhiều, cho dù chỉ là yêu thú cấp hai cấp ba cũng có thể dễ dàng sống trên vạn năm khiến cho nhân tộc cảm thấy hâm mộ, sau đó cũng có nhân giả thông thái bắt đầu suy tư, nếu có có thể sáng lập một loại công pháp bắt chước thần thông yêu tộc thì có lẽ thọ nguyên sẽ gia tăng. Cứ như vậy trải qua năm tháng công pháp yêu tu rốt cục được sáng lập ra.
Nghe nói thời kỳ thịnh cực kia ước chừng là ba trăm vạn năm trước, lúc ấy số lượng tu sĩ Phật Đạo Nho Ma hợp lại còn kém xa tu yêu giả, bởi vậy có thể thấy được thời đó yêu tu phồn vinh tới cỡ nào.
"A?" Trong cái đầu nhỏ nhắn xinh đẹp của Nguyệt Nhi bắt đầu tưởng tượng ra nhưng lại khó hiểu mở miệng: "Đáng tiếc thịnh rồi lại suy, sự phồn vinh giả dối kia như đóa phù dung sớm nở tối tàn là vì điều gì?"
"Cũng chính bởi vì không có đạt được ước nguyện ban đầu. Mô phỏng thần thông yêu tộc mục đích là muốn thọ nguyên của tu sĩ dài thêm một chút, tỷ như trúc cơ kỳ tu yêu giả thọ nguyên chỉ có hai trăm năm thì muốn nâng lên thành ba bốn trăm năm, nhưng cho dù bọn họ có thử cách nào cũng chỉ thất bại, vô số chi sĩ tài trí thông minh hao tâm tổn huyết nhưng không ai đạt tới mục đích."
"Điều này cũng không kỳ quái, thọ nguyên ngoài quan hệ tới cảnh giới còn là phép tắc thiên địa ban cho mỗi tộc. Chỉ bằng vào một chút thần thông tựu mô phỏng mà có thể cải biến được sao." Nguyệt Nhi mỉm cười mở miệng.
Lâm Hiên nghe đến đây thì trợn mắt há hốc mồm. Chẳng lẽ đây thật sự là đại trí giả ngu, Nguyệt Nhi bình thường thì luôn nhõng nhẽo tò mò mà thời khắc này chỉ một lời có thể nói toạc ra thiên cơ như vậy.
Phải biết rằng đạo lý này phải đến mười vạn năm về sau rốt cục mới có tu yêu giả ngộ ra, chẳng lẽ thật sự là người trong cuộc thì u mê còn người đứng ngoài thì tỉnh táo sao!
Cũng từ đó các tu yêu lưu phái cũng dần thu nhỏ suy yếu càng về sau càng ít đi.
Lúc này Nguyệt Nhi cau mày trầm ngâm, suy nghĩ rất nhanh đã ngẩng đầu lên có vẻ nghi hoặc hỏi tiếp:
"Thiếu gia, có điểm không đúng. Tuy nói công pháp yêu tộc không thể gia tăng thọ nguyên nhưng sợ rằng có nguyên nhân khác khiến tu yêu giả dần tuyệt tích".
"Ồ, sao lại như vậy " Lâm Hiên cười mở miệng nói. Lần này tiểu nha đầu không sai, cái đầu nhỏ đáng yêu cũng linh hoạt lên nhiều đã biết cách suy luận.
"Cái này không phải quá rõ sao" Nguyệt Nhi đưa tay vén mấy sợi tóc mai mỉm cười nói:
"Dù sao tu yêu giả cũng đã phồn vinh gần mười vạn năm. Ngoại trừ do trường thọ hấp dẫn nhất định cũng còn có ưu điểm khác nữa. Sau khi hy vọng tăng thọ nguyên tan tành thì suy sụp cũng là bình thường. Nhưng chỉ vì như vậy mà tuyệt tích thì không thể... " Nguyệt Nhi phân tích nói.
"Ừm. Điều này phải nói từ khuyết điểm của tu yêu giả" Lâm Hiên gật đầu.
"Khuyết điểm, chẳng lẽ công pháp của bọn họ có quá nhiều nhược điểm? "
"Không, mô phỏng thần thông yêu tộc vốn không tồi, uy lực cũng không kém hơn mấy nhà phật ma nhưng trên nhân giới vốn rất ít yêu mạch. "
Lâm Hiên chỉ cần mấy câu đã nói ra bí ẩn mà tu yêu giả bị tuyệt tích.
Tu yêu giả hiển nhiên cần nơi yêu khí nồng nặc. Nhưng Nhân giới lại không có nơi tu luyện thích hợp.
Khi người mới lập phái ra bởi vì ước vọng thọ nguyên hấp dẫn nên chúng tu sĩ còn có thể nhẫn nhịn, dựa vào việc nỗ lực tu luyện cùng phục dùng đan dược. Dù sao tuổi thọ nguyên của tu sĩ Trúc Cơ kỳ tới bốn trăm năm khiến ai cũng động tâm.
Nhưng đáng tiếc đó chỉ là tâm nguyện mà thôi. Khi hy vọng tan biến các tu sĩ tự nhiên không muốn phí sức thêm. Theo thời gian trôi qua các lưu phái tu yêu phồn vinh một thời cũng biến mất khỏi Nhân giới.
"Thì ra là vậy" Nguyệt Nhi gật đầu rốt cuộc biết rõ ràng lại bay trở lại ống tay áo Lâm Hiên.
Hiện tại nơi nhiều yêu mạch như thế này xuất hiện tu yêu giả cũng không có gì là lạ. Thậm chí ngay trong sương mù cũng có yêu lực đây chính là thánh địa tu luyện đối với tu yêu giả.
Nhắc đến bên kia khi lúc này tình thế của trung niên nhân càng thêm nguy hiểm. Với tu vị Trúc Cơ trung kỳ đối mặt với yêu thú cấp hai đỉnh phong đúng là không có sức chống trả.
Cũng may công pháp của người này không tầm thường mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
Lúc này toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, thấy Lâm Hiên đột nhiên xuất hiện thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng liều mạng bay về phía này:
"Đạo hữu cứu mạng. tại hạ là đệ tử Huyền Phượng môn, mong rằng đạo hữu ra tay tương trợ, kẻ hèn nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng"
Huyền Phượng môn?
Trong mắt Lâm Hiên hiện ra một tia dị sắc. Nghe nói tên tông phái của tu yêu giả thường thường có quan hệ rất lớn đối với yêu tộc mà bọn họ bắt chước.
Phượng Hoàng dù ở linh giới cũng là bá chủ một phương. Chẳng lẽ môn phái này có liên quan đến linh thú từ thời viễn cổ?
Có chút nghi hoặc trong lòng nhưng bề ngoài Lâm Hiên vẫn thong dong, vung tay bắn ra vài đạo kiếm quang chói mắt ngăn yêu thú kia lại.
Với thần thông tương đương lão quái Nguyên Anh kỳ của hắn sát diệt giết yêu thú trước mặt là quá đơn giản nhưng Lâm Hiên không muốn lỗ mãng. Ở nơi xa lạ này càng phải cẩn trọng hơn.
Trước đó Lâm Hiên đã lấy Ẩn Linh đan nuốt vào và thi triển liễm khí thuật hạ tu vị xuống Ngưng Đan trung kỳ.
Lúc này con Cự viên vô cùng sợ hãi muốn bỏ chạy thì lại bị các đạo kiếm quang chém thành mấy mảnh.
Thấy thế trung niên nhân thở phào nhẹ nhõm, độn quang chậm chậm ngừng lại trước mặt Lâm Hiên: "Vãn bối Chu Huyết Ngân đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối".
"Được rồi" Lâm Hiên phất tay một cái: "Tiểu sự mà thôi bày đặt đại lễ làm gì".
"Vâng" Chu Huyết Ngân vẫn rất cung kính khom lưng nói:
"Xin cho vãn bối mạn phép, hình như tiền bối không phải là tu sĩ Yêu Linh Đảo chúng ta?"
Yêu linh đảo!
Mặc dù đã sớm đoán trước nhưng lúc này đã chứng thực vẻ mặt Lâm Hiên trong nháy mắt trở nên khó coi.
Quả nhiên là thánh địa của yêu tộc trong truyền thuyết, rất nhanh hắn đã khôi phục trầm ổn: "Không sai"
"Ha ha, vậy là đúng rồi. Tu sĩ trên Yêu linh đảo rất ít người ăn vận như tiền bối" Chu Huyết Ngân mỉm cười nói.
"Sao, chẳng lẽ thời gian này trên đảo cũng có ngoại nhân ra vào sao" Lâm Hiên nhíu mày đầy vẻ quan tâm.
"Đương nhiên không phải, chắc tiền bối cũng biết Yêu linh Đảo này thực ra hoàn toàn không được coi là Nhân giới"
Lâm Hiên gật đầu phán đoán này có ghi trong cổ tịch.
Ba thánh địa Bồng Lai sơn, Yêu Linh đảo, Vô Định hà đều không thuộc về Nhân giới mà cũng không thuộc về Linh giới, chúng nằm ở một không gian đặc biệt giữa hai nơi này.
"Vãn bối chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ thấp kém kiến thức nông cạn. Chẳng qua bình thường thích nghe dị sự. Nghe nói cứ khoảng trăm năm, tại Yêu Linh đảo cùng Nhân giới sẽ xuất hiện khe hở không gian thông nhau. Nếu như xảo hợp sẽ có người như tiền bối bị hút vào"
Lâm Hiên nghe đến đây trong lòng cười khổ một tiếng. Trăm năm một lần, không ngờ hắn lại đen đủi đến vậy.
Đương nhiên có than thân trách phận không giải quyết được vấn đề. Cần nhất là làm sao ra khỏi được nơi này.
"Nếu tiền bối không chê thì xin mời tới bổn môn. Tại hạ mặc dù tu vị thấp kém nhưng Huyền Phượng môn lại là một trong những thế lực lớn nhất Yêu Linh đảo" Vẻ mặt Chu Huyết Ngân cẩn thận đưa ra đề nghị.
"Cũng được" Lâm Hiên thuận thế gật đầu đáp ứng.
Nơi này đã là thánh địa của yêu tộc, như vậy khắp nơi đều nguy hiểm. Tuy Lâm Hiên thần thông không kém nhưng hắn không muốn ở bên ngoài mạo hiểm. Dựa vào một môn phái là sự lựa chọn tốt nhất. Huống hồ chỉ ở nơi có nhiều tu sĩ cao cấp mới nghe được tin tức.
"Vậy thì tốt quá, vãn bối xin dẫn đường. Xin tiền bối tận lực thu liễm khí tức. Lát nữa chúng ta sẽ đi xuyên qua đầm lầy Huyễn U, nơi đó có rất nhiều yêu thú cấp cao".
Chu Huyết Ngân vừa nói thân hình vừa chuyển, yêu khí dày đặc phát ra từ trên người hắn.
Nhất thời Lâm Hiên ngẩn ra, công pháp yêu tu quả nhiên không tầm thường, nếu không cẩn thận quan sát sẽ nghĩ Chu Huyết Ngân là yêu thú.
"Đã khiến tiền bối cười chê"
Thấy đối phương hóa thành một đám mây đi trước dẫn đường. Độn quang của Lâm Hiên cũng trở nên mơ hồ. Mặc dù không thể mô phỏng ra khí tức của yêu thú nhưng Lâm Hiên cũng có phần tự tin vào Ẩn Nặc thuật.
Trừ phi là quái vật Hóa Hình kỳ nếu không thật khó mà phát hiện ra hắn. Chu Huyết Ngân dùng thần thức đảo qua trên mặt không khỏi lộ ra vẻ khâm phục, rất nhanh hai người biến mất tại phương xa nơi chân trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.