Bách Luyện Thành Tiên

Chương 252: Tiểu công chúa mất tích




Đó là một hài nhi trắng nõn cao chừng một tấc, khuôn mặt giống Hắc Mãng phu nhân như đúc, hai bàn tay nhỏ ôm lấy túi trữ vật. Bên ngoài còn có một tầng bảo hộ màu tím nhạt bao lấy nó.
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ đắc ý. Tuy hắn liên thủ cùng Thi Ma thì khẳng định tu vị sẽ cao hơn đối phương một bậc, nhưng Lâm Hiên cũng không muốn đối chọi cùng Hắc Mãng phu nhân sau khi đã ma hóa.
Đấu trí không đấu lực. Giờ đây đối phương chỉ là một Nguyên Anh mà thôi, chẳng phải hắn muốn vày vò thế nào cũng được sao?
Nghĩ tới đây Lâm Hiên không hề ẩn dấu thực lực, hít vào một hơi linh áp đáng sợ phát lên ngút trời.
"Không có khả năng, ngươi cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ" Hắc Mãng phu nhân trợn mắt há mồm trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Không ngờ đối phương lại giả trư ăn hổ, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.
Trên mặt Nguyên Anh Hắc Mãng phu nhân lộ vẻ bối rối, hai tay bấm quyết thi triển thuấn di bỏ trốn nhưng Lâm Hiên đã sớm đoán trước. Tay áo phất một cái, một đạo sáng bay lên biến thành một Cự thủ màu xanh hung ác chụp theo đối phương.
Nguyên Anh liên tục thuấn di, trong nháy mắt đã chạy được trăm trượng nhưng đột nhiên phía trước xuất hiện một vùng khí màu xám trắng chừng một mẫu, bên trong âm phong gào rú thê lương cùng với mùi xú khí khiến người buồn nôn, nhãn lực của Hắc Mãng phu nhân cũng không tầm thường, lập tức đoán được lai lịch đối phương.
Thi Ma! Hơn nữa còn có tu vị Nguyên Anh kỳ!
Trái tim thị như bị rơi vào hầm băng, nếu chỉ mình Lâm Hiên thì còn có cơ hội đào thoát nhưng thêm đối thủ này. Hắc Mãng phu nhân đã tuyệt vọng.
Đương nhiên thị không chịu khoanh tay chịu chết như vậy, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt hé miệng phun một tia kiếm khí.
Kiếm khí kia sau khi rời miệng lại hóa thành hai, hai hóa thành bốn, trong phút chốc đã xuất hiện hơn mười đạo kiếm quang thế như sấm sét hung dữ đánh về phía thi khí.
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn truyền ra, mặc dù không có thân thể nhưng thần thông của Nguyên Anh cũng không thể coi thường, nhất kích liều mạng này đã phá tan hơn phân nửa thi khí.
Nguyên Anh lộ vẻ vui mừng nhưng rất nhanh nét mặt đông cứng lại, chỉ thấy thi khí cuồn cuộn lên hóa thành một tấm lưới chụp lấy nó.
"Không!" Nguyên Anh hai tay bấm pháp quyết muốn thi triển thuấn di một lần nữa nhưng đột nhiên cảm thấy trong thần thức đau buốt, pháp lực toàn thân không thể đề thăng.
Cấm Thần Thuật! Không có khả năng, nơi đây bài xích ngũ hành chi bảo, bí pháp của đối phương sao không mất đi hiệu lực?
Nhưng ả còn chưa kịp thắc mắc thì Nguyên Anh đã bị thi võng trùm lấy, chạy trời không khỏi nắng!
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, thật ra lúc trước hắn đã đem hồn phách của đối phương từ Cấm Thần bài nuốt vào bụng.
Đối phương dễ dàng giao ra hồn phách như vậy, chín phần là có lưu lại hậu chước nên hắn tính từ trước.
Trong thi võng có độc nên Nguyên Anh đã hôn mê.
Đem nó bắt vào trong tay, Lâm Hiên không khách khí thi triển Sưu hồn thuật. Sau một tuần trà thì Lâm Hiên đem Nguyên Anh ném ra, hồng quang trong mắt Thi Ma bùng lên, trực tiếp cắn nuốt Nguyên Anh vào bụng.
Đối với quái vật của Âm Ti giới thì Nguyên Anh vốn là vật đại bổ!
Lâm Hiên đưa tay thu lại túi trữ vật của thị, hẳn là hắn lại thu thập thêm một khoản không nhỏ.
Đương nhiên hiện tại không có thời gian mà xem xét, Lâm Hiên khẽ khu động thần niệm đem Thi Ma thu về túi linh quỷ, sau đó toàn thân phát ra thanh quang nhanh chóng bay về phía chân trời. Khi đã độn quang hơn trăm dặm linh quang trên người dần dần ảm đạm, thu liễm khí tức chậm rãi bay về phía trước.
Chỉ chừng thời gian cạn chung trà một đóa yêu vân xuất hiện nơi này, yêu khí thu lại rồi hai quái vật hiện ra.
Một kẻ mặt vuông tai lớn cái mũi dài hơn một trượng, một tên khác lại giống như một tu tiên giả bình thường nhưng yêu khí toàn thân lại thuần khiết cực hạn. Chính là Tượng Yêu cùng Côn Nam lão tổ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
"Chính là nơi đây, vẫn còn lưu lại khí tức của nhị muội" Tượng Yêu khịt khịt mũi vẻ mặt ngạc nhiên, rồi sau đó đột nhiên kinh hãi mở trừng đôi mắt nhìn vào tàn thi của báo yêu đã bị Hắc Mãng phu nhân cắt làm hai đoạn.
Thần tình Tượng Yêu đầu tiên là ngây ngốc sau đó thì ngỡ ngàng, sau thời gian một tuần trà thì gầm lên bi phẫn.
Vẻ mặt của Côn Nam lão tổ cũng có chút kinh ngạc, thực lực của Hắc Mãng phu nhân chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi. Ở đây lại không thể sử dụng bảo vật ngũ hành, yeu phụ kia sao có thể đánh thắng được yêu tộc Hóa Hình kỳ? Chẳng lẽ có người giúp đỡ?
Điều này cũng không đúng, hành trình tầm bảo lần này vô cùng bí ẩn chỉ có vài người biết, đi cùng Hắc Mãng phu nhân chỉ có tiểu tử họ Lâm. Nhưn hắn chỉ là một tu sĩ Ngưng Đan kỳ thì sao xen vào đấu pháp của cao thủ Nguyên Anh Kỳ?
Thần tình Côn Nam lão tổ trở nên mê hoặc, trong mắt lóe lên vẻ hung dữ: "Tượng huynh, hiện tại thương tâm cũng vô ích, người chết cũng không thể sống lại. Việc cấp bách bây giờ là phải truy theo Hắc Mãng yêu phụ để báo thù cho đạo hữu đã chết, hơn nữa tuyệt đối không thể để Kỳ Lân bảo tàng lọt vào tay nhân tộc"
"Không sai!" Tượng Yêu thu lại vẻ đau buồn: "Là tiểu đệ hồ đồ, chúng ta mau đuổi theo bắt nhân tộc kia rút hồn róc xương"
Lời còn chưa dứt hắn đem thần thức phát ra nhưng không kết quả, xem ra đối phương đã thoát ra khỏi phạm vi có thể cảm ứng.
Tượng Yêu tức giận đến hai hàng lông mày dựng ngược, hai tay bấm niệm pháp quyết, yêu toàn thân lực tỏa ra cuồn cuộn, từng luồng sương trắng liên tiếp tỏa ra.
"Biến!" Tượng Yêu giơ tay điểm mọt cái, sương trắng lưu động một hồi rồi biến thành vô số phi xà có hai cánh dài bay tỏa ra bốn phương tám hướng.
Lúc này Tượng Yêu nhắm chặt mắt, còn Côn Nam lão tổ thì lẳng lặng đứng ở một bên.
Thoáng chốc thời gian đã qua một bữa cơm, những phi xà kia đã lướt qua toàn bộ trong vòng một trăm dặm nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào. Vẻ mặt của Tượng Yêu khó coi đến cực điểm.
"Lão đệ không cần phải gấp, có câu hòa thượng chạy đi nhưng miếu còn đó. Đã biết là Hắc Mãng yêu phụ chúng ta lo gì mà không báo được thù. Vừa rồi ngươi nói rằng Tuyết Hồ vương vừa mới sinh hạ một vị tiểu công chúa có ba cái đuôi. Lão phu đã lâu không vào yêu tộc nên sự tình trọng đại này sao có thể bỏ qua. Trước hết chúng ta tới Tuyết Hồ tộc tham gia thịnh yến rồi tính sau". Côn Nam lão tổ đưa tai vỗ vỗ bả vai Tượng Yêu, thanh âm khàn khàn khuyên bảo.
Tượng Yêu không cam lòng nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, không phát hiện được hành tung của địch nhân thì chần chừ một chút rồi gật nhẹ đầu.
"Côn Nam huynh nói đúng, việc sự tình lần này rất trọng đại, đồng đạo Hóa Hình kỳ các nơi tám chín phần đều đến chúc mừng, quả thật là không thể bỏ qua"
Tiếp đó hai yêu thú cùng thi triển thần thông, hóa thành hai đạo kinh hồng có màu sắc khác nhau bay vụt lên bầu trời.
Đồng thời lúc này, ở một nơi cách mấy vặn dặm trong Băng Mạc Hoang Nguyên, trên bầu trời tuyết bay như lông ngỗng nhưng không phải mênh mông bằng phẳng băng tuyết vừa rồi, ở đây là một vùng núi non trùng điệp.
Thời tiết giá lạnh vô cùng, khắp nơi là tuyết phủ trắng xóa nhưng ở đây hoa cỏ bên sông lại sinh sôi nảy nở, trăm hoa đua nở cành lá rậm rạp giống như là đang vào tiết xuân. Không chỉ có như thế trên mặt tuyết còn có các loại dã thú qua lại. Tuyết miêu tùng thử đến các loài như thiên nga bạch hổ đẹp tuyệt cũng không thiếu, thậm chí có không ít kỳ thú mà các tu sĩ nhân tộc mơ ước.
Nhưng trước giờ không có ai dám xâm nhập, bởi vì Bách Hoa Sơn này là nơi Tuyết Hồ tộc cư ngụ. Đây là một loại yêu thú quần cư hiếm thấy, nghe nói tộc yêu này có huyết thống của Cửu Vĩ Thiên Hồ ở Tiên giới, hiện tại Tuyết Hồ tộc quả thật là rất cường đại.
Trong tộc có mấy chục trưởng lão có tu vị Hóa Hình kỳ, mà Tuyết Hồ vương lại cùng với Bích Nhãn lão tổ và Độc Giao Vương nổi danh là những đại yêu thú hậu kỳ. Tuyết Hồ là vương tộc trong Băng Mạc Hoang Nguyên đông đảo các loài yêu thú này.
Ở sâu trong Bách Hoa sơn có một hạp cốc tĩnh mịch chiếm diện tích hơn trăm mẫu, không có ai dám tiến vào. Chính là nơi hạ tọa động phủ của Tuyết Hồ vương.
Động phủ rất rộng rãi, cực kỳ mỹ lệ dường như là tiên cảnh chốn nhân gian. Lúc này trong phòng luyện công có một nam tử vận bào trắng đang đả tọa.
Người này nhìn vẻ ngoài chừng tam tuần, tóc dài tới lưng nhưng không gây cho người cảm giác âm nhu mà là vô cùng tiêu sái. Chính là Tuyết Hồ vương.
Đột nhiên một đạo hỏa quang từ bên ngoài bay vào. Tuyết Hồ vương vẫy tay một cái, hỏa quang kia lập tức rơi vào lòng bàn tay. Dùng thần thức tùy tiện quét qua thì sắc mặt của vị đại yêu thú này đại biến, lập tức chuyển thân đứng lên.
Lông mày nhướng lên, thân hình của Tuyết Hồ vương hóa thành một đạo bạch quang bay vụt ra ngoài động.
Chỉ chốc lát sau yêu vụ tản ra, bên ngoài cốc có một lão giả vận hắc bào đang khoanh tay mà đứng. Gương mặt lão tràn đầy lo lắng nhưng dựa vào yêu khí phát ra trên người thì lão này hẳn là yêu thú Hóa Hình kỳ.
"Tham kiến tộc trưởng" Thấy Tuyết Hồ vương, yêu nhân vội vàng chắp tay làm lễ cúi người xuống thấp.
"Nhị đệ, ngươi bảo là Hương nhi thất lạc sao, có chuyện gì vậy?" Sắc mặt của Tuyết Hồ vương vô cùng khó coi, không chút khách khí hỏi.
Cũng khó trách, Truyền Âm phù vừa rồi nói rằng nữ nhi vừa sinh hạ được ba tuần trăng đột nhiên mất tích, bảo làm sao Tuyết Hồ vương không kinh hãi được cơ chứ?
"Tộc trưởng xin người chớ nổi giận, Tiểu công chúa mới chỉ thất lạc vài canh giờ mà thôi" Lão giả bào đen hít vào một hơi, trên mặt có chút sợ hãi.
Sau thời gian một tuần trà vẻ mặt Tuyết Hồ vương vẫn giận dữ nhưng đã bình tĩnh trở lại.
"Đem toàn bộ những thị nữ chăm sóc Hương nhi đi trừu hồn luyện phách, mặt khác phái ra tất cả cao thủ trong tộc, bằng bất cứ giá nào nhất định phải tìm được tiểu công chúa".
"Vâng!" Lão giả bào đen gật nhẹ đầu: "Tộc trưởng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ mang tiểu công chúa bình an trở về".
"Chuyện này phải nghiêm khắc giữ bí mật, vốn ta mời cao thủ khắp nơi tới để ăn mừng Hương nhi, hiện tại không thể để cho bọn họ biết được" Tuyết Hồ vương dặn dò từng chữ.
Lão giả bào đen gật nhẹ đầu nhưng sau đó trên mặt lại lộ vẻ khó khăn: "Tộc trưởng. Thịnh điển còn vài ngày nữa sẽ bắt đầu, nếu lúc đó không thể tìm được tiểu công chúa..."
"Không thể, đến lúc đó vẫn chưa tìm được Hương nhi thì các ngươi tự biết thế nào…" Tuyết Hồ vương không nhiều lời nhưng ánh mắt âm lãnh khiến lão giả bào đen toàn thân phát lạnh.
Cũng không trách Tuyết Hồ vương tức giận như vậy, tiểu công chúa là cốt nhục của lão, tiểu thiên tài nọ còn là hy vọng cho sự phồn vinh về sau của Tuyết Hồ nhất tộc. Nữ nhi do vui đùa mà lạc đường, một khi để cho những yêu tộc khác biết được thì tình thế nơi đây sẽ như cơn giông trước lúc mưa bão. Biến cố trọng đại sẽ khiến tình thế cả Băng Mạc Hoang Nguyên trở nên vô cùng khẩn trương.
***
Thời khắc này Lâm đang cẩn thận chậm rãi bay về hướng Bắc, qua Sưu Hồn thuật yêu phụ Hắc mãng hắn đã biết được vị trí của Kỳ Lân Hỏa mạch.
"Thiếu gia, Hắc Mãng phu nhân từng nói bên ngoài Kỳ Lân cổ động có cấm chế, cho dù người có Thi Ma hỗ trợ thì e thực lực vẫn chưa đủ" Nguyệt Nhi lo lắng mở miệng.
"Sợ cái gì, yêu phụ kia tu vị tuy không kém nhưng hiểu biết về trận pháp thì một lỗ cũng không thông. Dùng man lực thì cần ba lão quái Nguyên Anh kỳ mới có thể bài trừ, nhưng chẳng lẽ ta không nghĩ ra phương pháp khác sao?" Lâm Hiên không thèm để ý mở miệng.
"Điều này cũng đúng, ta quên mất sở trường của thiếu gia là trận pháp" Nguyệt Nhi vuốt ngực, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Lâm Hiên gật đầu đang muốn mở miệng đột nhiên nhướng mày, sắc mặt khẽ biến dừng độn quang đáp xuống, thu liễm khí tức núp sau một khối băng nham lớn.
Sau không tới thời gian tàn nửa nén nhang, hai đạo cầu vồng một xanh một tím từ phía sau vụt qua với tốc độ cực kỳ mau lẹ mang theo yêu khí ngút trời.
Lâm Hiên nín thở ngưng tức, may mắn bọn họ không phát hiện ra. Không buông lỏng cảnh giác, qua thời gian một bữa cơm hắn mới từ sau băng nham đi ra.
"Nguyệt Nhi, từ khi vào đây chúng ta đã gặp mấy yêu tộc Hóa Hình kỳ?"
"Ít nhất cũng có mười bảy mười tám tên " Sắc mặt của Nguyệt Nhi trở nên khó coi mở miệng trả lời.
Lâm Hiên lâm vào trầm tư, Băng Mạc Hoang Nguyên đông đảo yêu thú nhưng mới chỉ gần nửa ngày lại gặp phải nhiều yêu tộc Hóa Hình kỳ như vậy. Việc này quả thật quỷ dị, dường như tất cả quái vật của Yêu Linh Đảo đều hội tụ nơi đây. Chẳng lẽ nơi đây sắp sắp xảy ra sự tình trọng đại gì?
Trong lòng Lâm Hiên nghi hoặc nhưng hiện tại ngưng Anh mới là quan trọng nhất, hành trình phía trước phải cẩn thận vô cùng. Lâm Hiên lấy ra một viên Ẩn Linh đan nuốt vào rồi cẩn thận thi triển Liễm Khí thuật. Độn quang trở nên ảm đạm mà tốc độ cũng giảm đi rất nhiều.
Với thần thức cùng sự cẩn trọng của Lâm Hiên, trên đường chỉ kinh mà không hiểm. Đảo mắt đã ba ngày trôi qua. Hắn đã đi được khá xa theo hướng Bắc, yêu tộc Hóa Hình kỳ cũng không xuất hiện nữa.
Lâm Hiên thở phào, lúc này toàn thân mới phát ra thanh quang, dùng tốc độ cao nhất tiếp tục bay theo hướng Bắc. Chỉ sau thời gian nửa ngày hắn đã tới nơi Cực Bắc. Có điều kỳ lạ là thời tiết ở đây dường như cũng không lạnh lắm, tuy vẫn có bông tuyết rơi nhưng đã thưa hơn nhiều.
"Chính là nơi này!" Lâm Hiên quay đầu nhìn chung quanh, trên mặt cũng nở nụ cười vui mừng hạ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.