Huyễn ảnh tiêu tan nhưng lúc này âm độc chung quanh lại trở nên nồng nặc hơn.
Có chút thú vị! đây là lần đầu Lâm Hiên gặp một huyễn thuật cấm chế huyền diệu như thế, rất nhanh âm khí tụ lại thành một quỷ diện cực lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Mặt xanh nanh vàng tướng mạo cực kỳ hung ác, nó phát ra một cỗ linh áp đáng sợ không thua kém gì với tu sĩ nguyên anh.
"Thiếu gia!" Trong thức hải của Lâm Hiên, Nguyệt nhi cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tại Phiêu Vân Cốc nho nhỏ lại có loại quái vật cấp bậc cỡ này. Quỷ diện này là thật hay là do huyễn cảnh tạo nên? Có lẽ đây là khảo nghiệm tâm ma chăng? Nguyệt nhi rất nhanh đưa ra phán đoán.
Thượng cổ cấm chế này uy lực vô cùng lớn nên mới có thể tạo ra huyễn thuật thật đến như thế này!
Trong lòng Nguyệt nhi hoảng sợ còn trên mặt Lâm Hiên cũng đầy vẻ nghiêm trọng, mắt thấy quái vật nhào tới hắn vung tay lên. Ngân quang chợt lóe, một thanh tiên kiếm tinh xảo lao vút ra.
"Phụt"
Quỷ diện thất sắc, há mồm phun ra một đạo quỷ hỏa màu xanh biếc muốn ngăn trở Thanh Hỏa Kiếm.
"Châu chấu đá xe!"
Lâm Hiên không rảnh để ở chỗ này dây dưa, hừ lạnh một tiếng pháp lực toàn thân đề thăng như nước vỡ bờ rót vào trong Thanh Hỏa Kiếm.
Nhất thời ngân quang phát ra chói mắt kiếm quang lập lòe, tay trái Lam Hiên phất một cái. Một đạo hỏa diễm to cỡ quả trứng gà từ trong ống tay áo bay vút, bích quang lập lòe quỷ dị cũng không kém gì quỷ diện. Hỏa diễm luân chuyển biến thành một con Thanh xà cỡ ngón tay, thè lưỡi xanh lè bắn nhanh về phía đối phương.
Thấy thế Quỷ diện vô cùng kinh hãi tiếp tục phun ra âm khí đen như mực hình thành nên một quầng sáng càng lúc càng dày.
Oành!
Thanh Hỏa Kiếm bổ xuống quầng sáng khiến ngân quang bắn ra tứ phía, trong lệ khí ngút trời quầng sáng trở nên mỏng mảnh muốn vỡ. Quỷ diện có vẻ hoảng sợ, không ngờ công kích của đối phương mạnh mẽ như thế. Với thần thông có thể so với tu sĩ nguyên anh của nó mới một kích đã rơi vào hạ phong.
Trong hốc mắt màu đỏ của quỷ diện hiện lên vẻ sợ hãi, tựa hồ có ý muốn rút lui nhưng ngay thời khắc này một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, Thanh xà đã từ chỗ bạc nhược trên màn sáng phòng hộ xuyên thủng qua.
Lúc này quỷ diện cực kỳ hoảng sợ nhưng muốn lui đã không kịp, vội vàng phun từ trong miệng ra một đạo quỷ hỏa. Đáng tiếc chỉ là vô ích, vù một cái thanh xà đã xuyên qua quỷ hỏa chui vào cái mồm đỏ như máu của Quỷ diện.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra nụ cười đắc ý còn quỷ diện nọ há mồm dường như cầu xin tha thứ cùng muốn nói điều gì đó.
Lâm Hiên hiển nhiên không mềm lòng, hắn pháp quyết thúc dục Bích Huyễn U Hỏa tàn phá quỷ diện. Chỉ một lát sau khắp quỷ diện đã bị một tầng hỏa diễm màu xanh biếc đốt cháy rực tiếp hóa thành tro bụi.
Cả quá trình bất quá chỉ trong thời gian nửa tuần nhang, sau khi tiến giai thần thông Lâm Hiên tiến xa hơn trước, giở tay nhấc chân đã diệt một quái vật tu vị Nguyên Anh kỳ.
Lúc này Nguyệt nhi đưa tay che miệng, một lúc lâu mới chầm chậm mở miệng:"Thiếu gia, nơi này không phải huyễn cảnh sao. Quái vật mới vừa rồi là thật sao?"
"Đương nhiên là thật".
Ánh mắt Lâm Hiên lộ ra vẻ tiếu ý, trên mặt mơ hồ lại hiện ra vẻ kỳ lạ: "Trước kia tu vị của ta quá thấp không hiểu sự huyền bí của Luyện Tâm lộ này, đây đúng là thần tích của cổ tu sĩ".
"Thần tích?"
"Không sai" Lâm Hiên gật đầu bắt đầu chậm rãi giải thích: "Mới đầu xem ra chỉ là cấm chế đơn thuần nhưng thực ra đây chính là Phục hợp chi trận, còn có phần lợi hại hơn cả cấm đoạn đại trận. Vào thời thượng cổ cũng không có mấy, tu sĩ có thể bày ra phải là nhất danh đại sư khiến kẻ khác kính ngưỡng".
"Thiếu gia Phục hợp chi trận là sao, người nói rõ một chút đi" Nguyệt nhi có chút hứng thú hỏi.
Lâm Hiên cũng không có dấu diếm hướng qua thiếu nữ giải thích.
Phục hợp chi trận chính là đem hai trận pháp lồng vào một chỗ, tương hỗ cho nhau uy lực được tăng lên rất nhiều. Nguyên lý thì đơn giản nhưng làm được thì vô cùng khó khăn vì chúng bài xích lẫn nhau, muốn kết hợp được thì không thể có chút sai lầm nào.
Thí dụ như Bát Quái trận cùng Tam Tài trận xem như là nhập môn. Nói về uy lực chỉ có thể vây khốn đệ tử Linh Động kỳ cấp thấp. Cho dù là tu sĩ vừa mới Trúc cơ thành công cũng dễ dàng phá được. Nhưng nếu đem hai trận pháp đơn giản nhất này phục hợp lại cùng có thể sát diệt được tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.
Nghe vậy Nguyệt nhi biến sắc. "Thiếu gia, vậy Phục hợp chi trận này là của những trận pháp nào?"
"Huyễn trận cùng Quỷ đạo sát trận kết hợp lại".
Nói đến đây trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ ngưng trọng, cổ tu sĩ này cũng thật là âm hiểm, lão bố trí huyễn trận khiến đoạn đường ban đầu đều là ảo giác. Đù là liệt hỏa băng đao hoặc là bị vạn quỷ cắn xé khiến người có cảm giác đau đớn nhưng nhiều nhất cũng chỉ ngất đi, thân thể sẽ không bị nửa phần thương tổn nên sẽ không ngờ. Vào sâu đột nhiên xông ra một quỷ với tu vị Nguyên Anh kỳ xuất kỳ bất ý sát diệt đối phương. Tâm cơ cùng xếp đặt thực âm độc!
Nghĩ lại kinh nghiệm vừa rồi Lâm Hiên thầm hít một ngụm khí lạnh, thật ra ban đầu cũng không phải hắn đã nhìn ra cấm chế xảo diệu này song với tâm cơ luôn luôn cẩn thận, cho dù là ảo giác hắn cũng không để cho nguy hiểm đến gần nên mới diệt được quỷ diện kia.
Lúc này Lâm Hiên không dám xem thường đem Cửu Thiên linh thuẫn tế ra, tay trái cầm hai tấm lục phù còn tay phải thì nắm sẵn Thanh Hỏa Kiếm giấu trong tay áo.
Rất nhanh lại một màn huyễn cảnh kỳ quái xuất hiện trong tầm mắt, trong đó lại ẩn hàm sát trận. Linh quang lóe lên thân hình hắn đã biến mất trong màn kỳ quang quỷ dị này.
Chừng mấy canh giờ sau Lâm Hiên rốt cuộc đã đi tới nơi cuối Luyện Tâm lộ. Là một sơn động hình tròn chừng hai mươi trượng hiện ra trước mắt. Vách núi đen tuyền tựa hồ bên trong còn chứa cả tinh thiết. Phía trước có một bộ hài cốt tu sĩ đang tựa vào vách núi, qua vô số năm tháng, trang phục đã sớm thành tro bụi chỉ còn lại có một đống xương.
"Thiếu gia, Đây là vị đại sư trận pháp thượng cổ kia sao?" Thanh âm Nguyệt nhi lại vang lên.
Lâm Hiên không trả lời mà trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, mới vừa rồi xông vào Luyện Tâm lộ cũng không phải là dễ dàng, dù không còn xuất hiện quái vật lợi hại như quỷ diện vừa rồi nhưng các loại cấm chế sát chiêu xảo diệu cũng tầng tầng lớp lớp. Có thể bày ra Phục hợp trận pháp lợi hại như vậy, bộ xương trước mắt khi còn sống không phải là nhân vật đơn giản. Chần chừ một chút, Lâm Hiên vỗ vào linh quỉ túi bên hông đem Thi Ma Nguyên Anh kỳ tế ra.
"Đi!"
Lâm Hiên chỉ về phía trước. Trong mắt Thi Ma lóe lên huyết quang, không chút do dự sải bước tới bên cạnh hài cốt nhưng không có sự tình gì phát sinh.
Chỉ thấy Thi Ma phất tay một cái, một đạo ma quang đen tuyền bay vụt ra đem hài cốt bao lại. Lâm Hiên nhắm mắt lại dụng tâm thần liên hệ bắt đầu tìm tòi.
Rất nhanh đã có thu hoạch, Cách một tiếng mặt đất mở ra từ bên trong bay ra một túi trữ vật nho nhỏ, Thi Ma chụp lấy rồi đem ma quang thu lại.
Sau đó trên mặt đất xuất hiện mấy thứ bảo vật. Một thanh tiên kiếm hình dáng cổ xưa. Hai cái bình ngọc bên trong có vẻ là linh đan thượng cổ. Còn có hai khối ngọc giản không chừng là ghi chép lại các trận pháp kỳ diệu thượng cổ.
Bảo vật cổ tu sĩ lưu lại đương nhiên bất phàm. Có điều thần sắc Lâm Hiên vẫn thản nhiên, một lần nữa đem Cửu thiên linh thuẫn tế ra. Thần niệm khẽ động, hai tay Thi Ma chụp xuống thu lại các bảo vật rồi đem ngọc giản áp lên trán. Đúng lúc này dị biến nổi lên, bên ngoài mấy món bảo vật đột nhiên phát ra ánh sáng quỷ dị sau đó oành một tiếng nổ tung ra.
"Không ổn!"
Thần tình Lâm Hiên hoảng sợ, vai lắc nhẹ đã thi triển thần thông Cửu Thiên vi bộ. Chỉ trong một nhịp hô hấp hắn đã lui ra hơn trăm trượng, tiếp đó một tiếng nổ như sét đánh truyền đến tai, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi nhìn bụi mù đầy trời.
Một khắc vừa rồi hắn đã lệnh cho Thi Ma đem bảo vật cầm trong tay ném ra đồng thời phun ra lượng lớn thi khí hộ thể song đã chậm.
Lâm Hiên phất tay trái, một trận cuồng phong nổi lên đem cảnh vật phía trước hiện rõ.
Chỉ thấy vách núi đá đã nứt ra cùng rào rào đá vụn rơi xuống, nơi này như muốn sụp xuống.
Lâm Hiên nhíu mày tế ra một tấm phù triện màu vàng là thổ hệ thạch hóa thuật, linh quang chợt lóe bắn vào trong vách núi đem mấy chỗ nứt tu bổ. Sau đó ánh mắt của hắn nhìn xuống Thi Ma đang nằm trên mặt đất ngực bụng đều bị thủng, thi huyết từ bên trong đang chảy ra.
May đây là quái vật Âm Ti giới chứ đổi lại một tu tiên giả nhân tộc cùng cấp thì đã sớm hóa thành tro bụi.
Nguyệt nhi thầm le lưỡi, càng thêm bội phục đối với Lâm Hiên. Kinh qua thiên tân vạn khổ đến nơi này tìm được bảo vật, có ai còn ngờ tất cả đều là bẫy rập?
Tu tiên giả thấy bảo vật trước mắt nhất định sẽ bởi vì mừng rỡ mà mất cảnh giác. Lúc này mới phát động bẫy rập đánh lén khiến đối phương không kịp trở tay.
Tâm cơ chu mật bố trí thật âm hiểm, đối với vị đại sư trận pháp thượng cổ này, trong lòng Lâm Hiên cũng thầm lạnh. Đây là nhân vật tâm kế nhất mà hắn từng gặp, nếu như khi lão còn sống, so đấu trí mưu thì quá nửa hắn sẽ rơi vào hạ phong.
Tay phải hắn rung lên đem linh quỷ túi tế ra, ma vụ ùa ra đem Thi Ma thu vào trong đó. May là có nó dò đường nếu không lấy dù không mất mạng thì Lâm Hiên cũng ăn không ít đau khổ. Lần này Thi Ma bị thương nặng, cần tu dưỡng một đoạn thời gian hẳn là có thể khôi phục.
Thầm mắng cổ tu sĩ này quá sức âm hiểm ác độc, nhưng phí công thiết lập Phục hợp trận pháp còn có bẫy rập nên khẳng định có lưu lại có mật hoặc bảo vật trân quý gì đó.
Ánh mắt Lâm Hiên lóe lên đem thần thức thả ra tìm tòi khắp sơn động.
Sau một thời gian chừng một tuần trà nhỏ chân mày Lâm Hiên khẽ động, ánh mắt tập trung vào bộ hài cốt kia.
Vụ nổ vừa rồi uy lực không phải nhỏ khiến hài cốt bị bắn ra rải rác nhưng xương cốt vẫn còn nguyên không một vết nứt.
Tong mắt Lâm Hiên không khỏi hiện lên một tia sáng kỳ lạ, đưa tay vuốt trán trầm ngâm. Một lúc sau hắn phất tay áo bào một cái, một đạo hỏa diễm xanh biếc bay vút ra bao lấy đầu lâu của cổ tu sĩ nọ.
Những tiếng nổ lốp đốp vang lên rất nhanh khô lâu đã bị luyện hóa, một viên châu to cỡ mắt rồng xuất hiện giữa không trung. Viên châu này màu sắc đỏ sậm bên ngoài tỏa ra hào quang, lập lòe vừa nhìn đã biết không phải phàm vật.
Song với kinh nghiệm vừa rồi lúc này Lâm Hiên nào dám xem thường, giơ tay lên liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, bảo châu hấp thu thì không có xuất hiện dị trạng gì, lúc này hắn mới an tâm thu về trong tay.
"Thiếu gia, đây là gì?"
"Theo ta dự đoán hẳn là giống như ngọc giản" Lâm Hiên vừa nói vừa đem thần thức chậm rãi chìm vào trong bảo châu. Sau mấy canh giờ như nhập định Lâm Hiên mới ngẩng đầu lên trên mặt có chút vui mừng.
"Thiếu gia, trong đó ghi lại trận pháp sao?" Thanh âm tò mò của Nguyệt nhi truyền vào tai.
"Không sai" Lâm Hiên cẩn thận đem bảo châu thu vào túi trữ vật: " Chủ nhân hài cốt này vào thời thượng cổ tên là Thiên Nguyên thượng nhân vốn có tâm kế đa đoan, không chỉ có tu vị Nguyên Anh kỳ mà tinh thông bác đại trận pháp. Trong này là sở học bình sinh của lão, Thiên Nguyên trận thư này vượt xa Tuyền Cơ tâm đắc trước đây, còn việc lão bố trí độc ác như vậy là không muốn sở học rơi vào tay kẻ tầm thường".
"Chúc mừng thiếu gia" Thanh âm Nguyệt nhi ngọt ngào bên trong lại mang chút nghi hoặc: "Bất quá trừ cái này ra không còn thu hoạch gì khác sao?"
"Nha đầu ngốc, pháp thư này đã là bảo vật giá trị liên thành còn gì" Lâm Hiên cười cười lắc đầu, đem thần thức thả ra tìm tòi một hồi rồi mới chậm rãi đi trở về.
Thời gian như nước thoáng qua Lâm Hiên đã tới Phiêu Vân Cốc một tuần trăng. Từ sau khi thu được Thiên Nguyên trận thư tại Luyện Tâm lộ hắn liền về động phủ nghiên cứu, thời gian quá ngắn lĩnh ngộ đương nhiên chưa nhiều, so với Tuyền Cơ tâm đắc thì tri thức trong này còn khó hiểu hơn rất nhiều. Trong đó Phục hợp chi trận khiến Lâm Hiên thấy hứng thú nhất nhưng chỉ mới hiểu một chút bề ngoài mà thôi.
Buổi sáng Lâm Hiên ngồi khoanh chân trong động phủ, tay cầm bảo châu đang tập trung suy tư thì đột nhiên chân mày nhướng lên, ngẩng đầu trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Tay trái vừa lật đã đem bảo châu nhét vào túi trữ vật, sau đó thân hìnhhóa thành một đạo kinh hồng bay ra khỏi động phủ lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía hậu sơn Phiêu Vân Cốc.
Chỉ thấy bầu trời vốn trong xanh đột nhiên phong vân biến sắc, mây đen ùn ùn xuất hiện cùng tiếng sấm vang ầm ầm…
Khóe miệng Lâm Hiên lộ vẻ tươi cười, hai nha đầu kia cũng không làm hắn phải thất vọng, thiên triệu này chúng tỏ kết đan còn sớm hơn dự tính.
Sau khi Lâm Hiên xuất hiện không lâu, trong Phiêu Vân Cốc cũng xuất hiện các đạo độn quang đủ mọi màu sắc bay tới đây. Các tu sĩ khác cũng cảm giác được thiên địa linh khí dao động dị thường nên vội rời động phủ, trên mặt lộ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Mây đen trên bầu trời Phiêu Vân cốc càng ngày càng nhiều, những tia chớp như ngân xà xẹt qua như muốn xé rách không trung, ánh mắt Lâm Hiên lộ ra vài phần cổ quái.
"Thiếu gia, ta cảm giác được có hai dòng xoáy linh khí, chẳng lẽ Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm lại ngưng kết kim đan cùng một lúc?" Thanh âm kinh ngạc của Nguyệt nhi truyền vào trong tai.
"Không sai, điều này thực có chút xảo hợp".
Lâm Hiên lộ ra nụ cười hài lòng, trách không được thiên triệu kết đan này mạnh hơn bình thường, thì ra là cả hai nha đầu lại đồng thời ngưng kết kim đan.
Lúc này tu sĩ cấp thấp thì không nói còn các trưởng lão cung phụng Ngưng Đan kỳ thì sao lại không rõ, đối với Lâm Hiên lại càng thêm kính sợ.
Trước đó hai vị Các chủ đã mấy lần ngưng đan nhưng đều thất bại, lần này thành công chắc chắn là do thiếu niên lão quái Nguyên anh kia trợ giúp không nhỏ. Nghĩ tới đây lại càng thêm e dè Lâm Hiên.
Ầm ầm!
Mây đen nương theo sấm sét mà ào ạt đổ xuống, một lúc lại hóa thành mưa đá. Hơn một canh giờ sau mới dừng lại, mây đen tản đi để bầu trời một lần nữa sáng bừng lên, một đạo cầu vồng bảy sắc xuất hiện ở phía chân trời.
Tiếp theo tiếng cười dễ nghe từ sau núi truyền đến, ngay sau đó hai đạo độn quang màu hồng trắng xuất hiện trong tầm mắt. Lóe lên mấy cái đã tới trước mặt đám người.
Hào quang thu liễm lộ ra dung nhan hai nữ tử, khí chất khác trước rất nhiều. Không cần phải nói, tự nhiên là Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm, nhìn thấy Lâm Hiên thì trên mặt người tràn đầy cảm kích, song song quỳ xuống bái: "Đa tạ Thiếu chủ".
"Miễn!" Lâm Hiên phất tay áo: "Lát nữa hãy đến động phủ của ta". Sau khi nói xong thân hình hắn chợt lóe biến mất không thấy.
Ba người bọn họ trao đổi mấy câu tuy rất ngắn nhưng các trưởng lão hiển nhiên nghe ra một vài điều. Quả nhiên hai vị Các chủ kết đan thành công là do lão quái họ Lâm trợ thủ. Đối phương có bản lãnh như thế, ngày sau cũng nên nịnh hót cho tốt một chút. Đồng thời trong lòng bọn họ cũng vui mừng, có chỗ dựa lớn như vậy thì những kẻ làm phản kia cũng không đáng sợ.
Tại Phiêu Vân Cốc đều là thân tín của hai nàng, sau khi nhận chúc mừng chừng nửa canh giờ hai thiếu nữ liền đi tới động phủ của Lâm Hiên.
"Thiếu gia, thời cơ đã đến. Nên ra tay thu thập những phản đồ kia".
"Ừm" Lâm Hiên gật đầu: "Những gì ta phân phó đã thăm dò hết chưa?"
"Đã thu được các Truyền âm phù của đệ tử bên ngoài gởi về, hiện tại các trưởng lão đã giao lại cho chúng nô tỳ". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Bên trong nói gì?" Lâm Hiên lãnh đạm hỏi.
"Tình huống có chút phức tạp, Mã Vân Thông kia không chỉ kết bè kết đảng thủ hạ cũng rất nhiều, hơn nữa tựa hồ còn cùng Ly Dược Cung…" Lục Doanh Nhi nói đến đây khuôn mặt lộ ra vẻ ưu tư, tưởng rằng thiếu gia trở về khó khăn sẽ được giải nhưng không ngờ lại xuất hiện tình huống bất lợi như vậy.
"Ly Dược Cung? Chẳng lẽ thực lực bọn họ không kém?" Lâm Hiên ngẩng đầu, từ miệng Trương Tiếu Ảnh đã nghe qua tên của tông môn này song khi đó cũng không có để ý lắm.
"Ly Dược Cung là một trong thất đại tông môn của Thiên Vân Thập Nhị Châu". Lưu Tâm lại lên tiếng.
"Nói cụ thể một chút" Lâm Hiên bất động thanh sắc mở miệng.
"Vâng!"
Lục Doanh Nhi vuốt nhẹ mái tóc, đôi môi anh đào hé mở bắt đầu kể qua về Ly Dược Cung.
"Ngay cả đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng có hai đến ba người?" lúc này trên mặt Lâm Hiên đã lộ ra vẻ khác thường. Hắn lại cau mày lâm vào trầm tư. Hai thiếu nữ thấy vậy cũng không dám thở mạnh, nhu thuận ở một bên lẳng lặng chờ đợi.
Nhưng ngoài dự đoán của hai nàng, rất nhanh Lâm Hiên ngẩng đầu lên không có vẻ gì lo lắng nói: "Hai ngươi chỉ cần đem phản đồ này quét sạch còn về Ly Dược Cung thì để ta lo".
"Cái gì?"
Hai nàng lấy tay che miệng đều giấu không được vẻ giật mình, mặc dù thiếu gia thần thông quảng đại nhưng lời này nhưng lời này cũng có chút khó tin.
Ly Dược Cung! Đừng nói thiếu gia là trung kỳ, đến như hậu kỳ đại tu sĩ cũng tuyệt không dám cùng động chạm đến đại thế lực này. Trừ phi là lão quái Ly Hợp kỳ trong truyền thuyết.
"Được rồi, việc này tạm không bàn đến, hai ngươi hiện cũng đã Ngưng đan thành công, hiện đang định tu luyện công pháp gì?"
Nghe vậy trên mặt hai nữ tử có chút hưng phấn đều từ trong tay áo lấy ra một cái ngọc giản, Lâm Hiên phất tay phát ra một đạo hào quang thu về rồi đem thần thức chìm vào trong đó. Chỉ một lát thì hắn khẽ nhíu mày.
"Thiếu gia sao vậy, người cảm thấy công pháp chúng ta chọn không được sao?"
Lưu Tâm khẩn trương mở miệng còn Lục Doanh Nhi trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngại. Hai bộ công pháp này đều được thủ hạ vất vả tìm được, có thể nói là trân phẩm.
"Chỉ nói về trước mắt thì hai bộ công pháp này quả thật không tệ" Lâm Hiên ngắm nghía hai cái ngọc giản, chậm rãi mở miệng nói: "Cũng xem như là thượng phẩm, loại công pháp này các đại phái cũng hay truyền cho các đệ tử được sủng ái, có tiền đồ nhất…"
"Đúng vậy thiếu gia, ta cùng sư tỷ tu tập thì có gì không ổn sao?" Nghe Lâm Hiên nói xong Lục Doanh Nhi càng nghi hoặc.
"Hừ, hai bộ thượng phẩm công pháp này tu tập thì có uy lực rất tốt, thần thông rõ ràng hơn một bậc so với tu sĩ cùng cấp, nhưng với tư chất của hai ngươi sau này thì sợ rằng rất khó tiến giai" Lâm Hiên nhướng mày nói, vây cá cùng tay gấu khó có thể một lúc khó chọn được cả hai (1).
Nghe vậy trên mặt hai nàng có vẻ bất đắc dĩ. Một lát sau Lục Doanh Nhi mở miệng nói: "Thiếu gia, về tư chất trong lòng chúng ta tự hiểu rõ mình, nếu không có người ban cho Thiên Trần đan thì chúng ta còn không thể Ngưng đan, sau khi đã tiến giai chỉ sợ là rất khó mà tiến thêm, đã như vậy chi bằng theo đuổi thần thông uy lực lớn có thể thắng được tu sĩ cùng cấp".
Chú thích: (1) Vi cá và tay gấu được liệt vào trong hàng bát trân.
Bát trân khi xưa.
Nem công: Công (còn gọi là khổng tước) thường sống trên đồi, gò cao hoặc trong những rừng tre trúc rậm rạp. Bởi vậy, việc săn bắt chim công khi xưa không phải dễ dàng. Nem công của người Việt được chế biến không qua nấu nướng, mà bằng cách cho thịt đùi công đã được giã mịn lên men vi sinh do tác động của các gia vị có tính nóng (riềng, tỏi, tiêu...). Thịt công là "thuốc giải" nhiều độc tố trong thiên nhiên mà con người lỡ ăn phải, nên được xem như "thần hộ mạng" của các bậc đế vương thời trước.
Chả phượng: Loài chim phượng chỉ sống ở vùng núi cao, ít người trông thấy, nói gì đến bắt được chúng. Người xưa còn cho rằng chim phượng xuất hiện khi có thánh nhân ra đời. Chả phượng là món ăn cực hiếm, cách chế biến lại rất cầu kỳ. Chim phượng bắt được thì cắt tiết, nhổ lông sống chứ không dùng nước sôi như các loại gia cầm khác. Thịt phượng được giã mịn, nêm gia vị, gói lá chuối thật kín rồi hấp chín. Thịt chim phượng giàu dinh dưỡng, cũng là "vị thuốc" bảo vệ sức khỏe tối đa.
Da tê ngưu (tây ngu bì): Tê ngưu (tê giác) là loài thú có lớp da cứng, dày đến một tấc, như tấm áo giáp an toàn. Chỉ duy ở nách tê ngưu có một lớp da rất mỏng, được coi là "tử huyệt" của nó và cũng là tuyệt phẩm trong ẩm thực! Phần da nách tê ngưu khi ngâm nước sẽ mềm ra, nấu ăn rất ngon và vô cùng bổ dưỡng. Cầu kỳ hơn, các ngự trù xưa đem da tê ngưu ngày phơi nắng, tối sấy lửa suốt 100 ngày, rồi tẩm rượu một tháng, phơi khô và ngâm nước tro thảo mộc bảy ngày đêm trước khi chế biến. Miếng da bởi vậy mà thuộc hàng bát trân, bởi có lẽ nó đã hấp thu hết khí đất trời trong đó!
Bàn tay gấu (hùng chưởng): Gấu là loài ưa ngủ đông. Mùa đông, gấu vào hang thu mình ngủ, nhưng vẫn thò hai tay ra ngoài. Việc làm đầu tiên khi thức dậy là nó… liếm hai bàn tay chứ không đi tìm thức ăn. Đôi bàn tay gấu được coi là đã thu được khí âm dương của trời đất nên rất bổ và quý. Khi chế biến món hùng chưởng, người xưa phải nhúng tay gấu vào mỡ đun sôi đủ một trăm lần để làm lông, sau đó nấu cùng nhiều vị thuốc bổ khác trong thời gian dài để dâng lên vua chúa.
Gân nai: Gân nai có thể chế biến thành nhiều món ngon. Để có gân nguyên liệu, đùi nai được thui lửa, cạo sạch lông, cho vào nước luộc mềm rồi xẻ tách lấy gân bằng dao nhọn. Tiếp đó, gân nai được nấu trong nước có ít muối và giấm đến khi mềm mại, trắng tinh. Việc còn lại là cắt khúc, hầm chung với tôm khô, măng, củ đậu, chả lụa... và các vị thuốc trong nước luộc gà đã lọc trong veo.
Môi đười ươi: Đười ươi là giống khỉ lớn, mắt và môi rất to. Món môi đười ươi chỉ dành cho vua chúa, bởi bắt đười ươi rất khó khăn và nguy hiểm.
Vòi voi: Thịt voi rất nhạt nhẽo, người đời vẫn thường nói "trăm voi không được bát nước xáo", nhưng ít ai biết dưới lớp da cứng của vòi là thịt gân săn chắc, giòn, chế biến thành món ăn thì tuyệt trần đời, lại là phương thuốc chữa bệnh gân cốt vô cùng công hiệu.
Yến sào: Việt Nam là một trong tám quốc gia trên thế giới có yến sào tự nhiên - loại thực phẩm cao cấp và quý giá, được truyền tụng là "vàng trắng" trong ẩm thực. Yến sào không phải là món ăn ngon vì mùi tanh, vị nhạt, nhưng công dụng thì rất nhiều, từ giúp bồi bổ thần kinh, gân cốt đến chống suy nhược và kéo dài tuổi thọ. Yến sào có thể chế biến thành nhiều món ăn như chè yến hạt sen, yến thả, bồ câu tiềm yến sào... Cái ngon của yến sào có được cũng nhờ vào công phu chế biến của đầu bếp và những nguyên liệu đi kèm tinh tế như thế.
Bát trân ngày nay:
* Vây cá: Vây cá mập. Nấu, đánh sạch thịt trên vây sau đó đem ninh với rượu và gừng trước khi chế biến với nước dùng ngọt.
* Bào ngư: Được hầm trong nước dùng tổng hợp gồm thịt gà, nạc heo, thịt xông khói kim hoa, gia vị suốt cả nửa ngày mới đạt đủ độ mềm, trước khi chế biến thành những món ngon như bồ câu hầm bào ngư, cháo bào ngư, bào ngư hầm nấm đông cô.
* Hải sâm: Chế biến gần tương tự món bào ngư.
* Bong bóng cá: Thường dùng bong bóng cá mú, cá đường. Thường tiềm gà với gia vị để lấy nước dùng, sau đó cho bong bóng cá vào.
* Sò điệp: Là giống sò lớn, ngon và hiếm. Thường được xào hoặc lăn bột chiên.
* Gan ngỗng: Có thể nấu cháo, làm pate, hoặc khìa nhỏ lửa với các loại gia vị.