Bách Luyện Thành Tiên

Chương 292: Thâm nhập Khuê Âm Sơn




Trước đó một khắc đối phương còn mặt mày hiền hậu mà trong nháy mắt đã trở mặt, hai gã quỷ tu Ngưng Đan kỳ cực kỳ hoảng sợ, sau khi thấy kiếm quang vẻ mặt đại biến.
Trong lòng vô cùng kinh sợ nhưng đương nhiên không ngồi chờ chết, lão giả ục ịch vươn tay phải điểm ra một chỉ. Một luồng hắc khí nhập vào thanh tiên kiếm rồi một mặt quỷ dữ tợn hiện ra cùng lệ khí ngút trời.
"Hung linh chi bảo?"
Lâm Hiên có chút kinh ngạc mở miệng, Hung linh cũng tương tự như khí linh, một cái là đem hồn phách yêu thú thu vào trong bảo vật còn một cái là đem oán hồn của tu tiên giả phong ấn vào trong. Có điều Hung Linh chi bảo uy lực còn hơn cả Khí linh chi bảo một bậc. Song muốn khu động được loại bảo vật này thì phải là quỷ tu.
Lợi dụng lúc này lão giả hóa thành một đạo kinh hồng nhanh như điện chớp bắn về phía sau.
Lâm Hiên gật đầu trên mặt lộ ra vẻ tán dương, tên gia hỏa này vì đào tẩu cũng không tiếc vứt bỏ bổn mạng pháp bảo.
Dũng lệ quả quyết cũng xem như là một nhân vật kiêu hùng. Đáng tiếc chỉ phí công!
Mắt thấy hung linh chi bảo ngăn chặn kiếm quang, Lâm Hiên lật tay trái một cái. Trên bàn tay bùng bùng lên một đạo hỏa diễm. Chỉ thấy hỏa diễm nhích động hóa thành một con tiểu điểu màu xanh, hai cánh vừa vỗ, thế như tên rời cung phát sau mà đến trước bắn thẳng vào đạo kinh hồng do lão giả hóa thành.
Với tu vị hiện tại của Lâm Hiên, một tu sĩ Ngưng Đan kỳ gặp phải Bích Huyễn U Hỏa thì chỉ có một đường chết!
Trong độn quang, lão giả vội tế ra bảo vật phòng ngự nhưng đáng tiếc không chút tác dụng, Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, thân hình lão đã bị u hỏa thiêu thành tro bụi.
Lâm Hiên quay đầu sang đã thấy tu sĩ trung niên lâm vào hôn mê, song không phải hắn bị kiếm quang đánh ngất mà là Nguyệt Nhi đã ra tay. Chỉ trong chớp mắt, hai tên gia hỏa xui xẻo này một chết một bị thương.
Lâm Hiên hài lòng gật đầu, thân hình chợt lóe đã tới trước mặt trung niên tu sĩ, hắn đưa tay đặt lên trên trán tên nọ thi triển Sưu hồn thuật.
Rất nhanh sắc mặt Lâm Hiên trở nên âm trầm xuống, ngón tay búng nhẹ ra vài hỏa cầu đem đối phương biến thành tro bụi.
"Thiếu gia, có phát hiện gì?"
Lâm Hiên lắc đầu không mở miệng đáp mà trầm tư suy nghĩ.
Đối phương không phải là nhằm vào Bái Hiên Các nhưng lại khiến Lâm Hiên nghi hoặc, bọn này định đi Khuê Âm Sơn, cùng mấy vị trưởng lão hội hợp sau đó là hoàn thành nhiệm vụ trọng yếu gì đó.
Chỉ tiếc hai người tu vị quá thấp, chỉ phụng mệnh tăng viện mà thôi, cụ thể là chuyện gì thì bọn hắn không rõ. Sau khi gặp mặt thì nghe mấy vị trưởng lão phân phó.
Điều này có chút kỳ quái!
Khuê Âm Sơn là cấm địa của tu sĩ, ở sâu trong đó có không ít quái vật Hóa Hình kỳ đồng thời cũng là nơi của Mặc Nguyệt tộc. Tổng đàn Lệ Hồn Cốc vốn đặt tại Vân châu, sao lại lén lút tới nơi đó làm gì?
Lâm Hiên có điểm nghi hoặc, nếu bình thường thì hắn cũng không rỗi hơi mà đi quản chuyện của kẻ khác.
Suy nghĩ một lát, hắn quyết định đi Khuê Âm Sơn một chuyến.
Đầu tiên là tiễn Đại trưởng lão Mặc Nguyệt tộc quy thiên, năm xưa hắn từng hứa với Bách Độc Thần quân sau khi tiến giai Nguyên Anh nhất định diệt Hỗn Nguyên lão tổ. Mà phải dùng tinh hồn của lão huyết tế thì mới mở được ngọc giản mà Bách Độc Thần quân lưu lại.
Tàn thiên này chính là truyền thừa chi bảo của Mặc Nguyệt tộc, bên trong ghi lại nhiều loại bí thuật mà Bích Huyễn U Hỏa là một trong đó. Việc này cũng không nên trì hoãn, nếu Hỗn Nguyên lão tổ tọa hóa hoặc ngã xuống trong tay kẻ khác thì hắn sẽ mất đi một bảo vật nghịch thiên vô cùng quý giá.
Ngoài ra còn lời hứa với một vị cố nhân tại Khuê Âm Sơn này.
Khổng Tước tiên tử!
Khi xưa thời gian hai người gặp gỡ không lâu, lúc đó Lâm Hiên đã từng nếm đau khổ bởi ngọc thủ của nàng. Hơn sáu mươi năm đã trôi qua, kể từ khi đôi tay hắn xiết chặt trên vòng tiếu yêu thon thả kia, khi đôi tay ngọc của nàng bám chặt như muốn vít cổ hắn xuống. Khi những luồng hơi thở khác lạ nóng bỏng khẽ phà vào mặt đối phương…
Lần đó, khoảnh khắc đó đến giờ phong thái tuyệt đại, thân thể tuyệt mỹ kia vẫn mờ ảo như sương như khói trong tâm hắn.
Một khắc trở nên ngây ngốc xuất thần như bằng sáu mươi năm, sau một lát khóe miệng Lâm Hiên tự nở một nụ cười, cả người chợt lóe thanh quang đem Nguyệt nhi bao phủ hướng về phía tay trái mà bắn nhanh đi.
"Thiếu gia, ngươi vẫn chưa quên người đó hả…"
"Ta.. "
Hai ngày sau một ngọn đại sơn hiện ra trong tầm mắt. Lâm Hiên dừng độn quang lơ lửng giữa không trung.
Trước mắt hắn là Khuê Âm Sơn, cùng Thập Vạn Đại Sơn gọi là lưỡng đại hiểm địa U châu, đừng nói phàm nhân cho dù là tu tiên giả cũng không dám tiến vào trong.
Mấy ngàn dặm bên ngoài nơi Khuê Âm Sơn phần lớn đều bị tu sĩ dò xét qua. Chủng loại yêu thú không nhiều mà cũng không mấy hung ác. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng có thể ra vào khu vực săn bắt yêu thú để đổi lấy một ít tinh thạch.
Nhưng sau khi bay ngọn đại sơn này, tu sĩ Ngưng Đan kỳ có kết thành nhóm đi vào cũng là đưa dê vào miệng cọp. Theo truyền thuyết trong khu rừng rậm này có không biết bao nhiêu động phủ của yêu thú Hóa Hình kỳ.
Do tình thế đặc thù, trận hạo kiếp năm xưa không lan đến nơi này, đây cũng không phải là các quỷ đế nhân từ gì. Nếu yêu thú nơi này dốc toàn bộ lực lượng, thực lực còn hơn cả tu sĩ U châu năm đó.
Hiện tại Lâm Hiên muốn đi vào sâu trong Khuê Âm Sơn thì phải dựa dựa vào thực lực của mình, chứ không như lần đầu là bị truyền tống vào trong.
Trong đầu tâm niệm vừa chuyển, Lâm Hiên hóa thành một dạo kinh hồng mờ ảo xâm nhập vào trong. Sau khi thi triển Ẩn Nặc Thuật, tốc độ cũng giảm đi một chút nhưng sẽ bớt được nhiều phiền toái.
***
Lâm Hiên không biết cùng thời khắc này, cách hắn chừng ngàn dặm tại một khẩu cốc ra vào Khuê Âm Sơn đang tụ tập mấy chục tên tu sĩ vận hắc bào. Đám tu sĩ này toàn thân tản ra âm khí âm trầm, tất cả đều là quỷ tu.
Ngưng Đan kỳ cùng Trúc Cơ kỳ đều có song ba người thủ lĩnh khí độ bất phàm, đều là lão quái Nguyên Anh kỳ.
Bên trái là một nữ tử vận cung trang màu đen, dung mạo dù không được tính là mỹ nữ nhưng cũng khá ưa nhìn, có điều đôi mắt của thị lại đỏ như máu, bên trong mơ hồ có dị quang lóe ra khiến người toàn thân phát lạnh.
Mà bên phải là một đại hán đầu trọc vận một bộ trang phục kỳ quái bằng da thú, trên mặt còn vẽ những vết vằn vện nhìn giống như là dã nhân của một bộ lạc nguyên thủy. Tu vị của hắn là Nguyên Anh trung kỳ, còn cao hơn cung trang nữ tử.
Người cuối cùng vào khoảng tứ tuần, râu để ba chòm tướng mạo cực kỳ nho nhã vận bạch y, nhìn qua không khác thư nhân muốn vào kinh ứng thí.
Khí độ người này cũng tương đối ôn hòa, có vẻ giống nhân tộc nhất trong ba người song sự thực hoàn toàn ngược lại, hai người kia chính là quỷ tu nhân tộc còn lão văn nhân này lại là quái vật đến từ Âm Ti giới. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nếu như Lâm Hiên ở chỗ này khẳng định sẽ nhận ra, người này chính là Hạo Thiên quỷ đế!
"Thu huynh, đám người Lệ sư điệt đã xảy ra chuyện gì, quá thời gian hẹn đã nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng. Chẳng lẽ lại để mấy người sư thúc bá chúng ta ở chỗ này chờ bọn chúng sao?" Nữ tử cung trang ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, trên mặt hiện vẻ bực tức.
"Điều này…" Tên mặt đại hán đầu trọc lộ ra vẻ xấu hổ: "Có lẽ trên đường bọn chúng có chuyện nên tới trễ chăng?"
"Hừ, nhiệm vụ lần này chính là tông chủ tự truyền pháp chỉ, chỉ là hai tu sĩ Ngưng Đan kỳ nho nhỏ, còn dám không tận tâm tận lực mà dám đi làm chuyện khác sao?"
"Ha ha, sư muội hiểu lầm rồi, ngu huynh muốn nói là đám người Lệ sư điệt gặp nguy hiểm nên mới chưa tới." Đại hán đầu trọc dù có tu vị cao nhất trong ba lão quái nhưng không hiểu vì sao, dường như có mấy phần kiêng kỵ nữ tử cung trang.
"Nguy hiểm?" Đôi mi của nữ tử cung trang thanh tú khẽ nhíu thì Hạo Thiên quỷ đế cười ha hả nói: "Ngọc tiên tử! Chỉ là mấy hậu bối mà thôi, hai vị cần gì tổn thương hòa khí như vậy, nhiệm vụ lần này có chúng hay không cũng không mấy quan hệ, hiện tại chúng ta cứ tiến vào Khuê Âm Sơn. Sau khi trở lại tổng đàn xử phạt chúng thế nào thì do Tông chủ, ý kiến Thu huynh thế nào?"
Quỷ đế nói lời này, xem ra hai tên gia hỏa xui xẻo mất mạng trong tay Lâm Hiên cũng có chút quan hệ với đại hán đầu trọc này.
Đại hán nhíu mày có chút không cam tâm nhưng rốt cuộc lắc đầu thở dài: "Cũng được, cứ theo ý Hạo Thiên huynh chúng ta xuất phát đi. Thỉnh giáo Hạo Thiên đạo hữu, trong Khuê Âm Sơn mạch thực sự có một Khổng Tước Hóa Hình trung kỳ sao?"
"Không sai, Khổng Tước là linh cầm thiên địa cũng có chút liên hệ huyết thống cùng phượng hoàng thượng giới. Cho dù tại Vân châu chúng ta, yêu thú vô số nhưng cả ngàn năm qua cũng chưa từng nghe qua tung tích linh cầm này. Tin tức của ngươi là thật sao?" Nữ tử cung trang cũng mở miệng nói.
"Hừ, hai vị thấy Hạo mỗ dám tùy tiện mà nói cho hay sao, khi xưa chính ta đã giao thủ với ả. Hừ hừ.." Thần sắc Hạo Thiên quỷ đế không vui, trên trán còn có vài phần tức giận.
"Ha ha, là Thu mỗ lỡ lời. Hạo Thiên huynh đừng để trong lòng, Đại trưởng lão tu luyện công pháp đặc thù muốn tiến giai Ly Hợp kỳ thì phải có Yêu Đan Khổng Tước Hóa Hình kỳ phụ trợ. Chúng ta mà có được bảo vật đó chính là lập đại công, địa vị của Hạo Thiên huynh trong bổn tông chắc chắn cũng là thuyền dâng theo nước." Đại hán đầu trọc tươi cười nói.
"Ha ha, tại hạ chỉ cung cấp tin tức mà thôi. Có thể thành công hay không còn cần chư vị đạo hữu đồng tâm hiệp lực". Với tâm cơ của Hạo Thiên quỷ đế hiển nhiên sẽ không để lộ ý định của lão.
"Đúng vậy ha ha…"
"Được rồi, hai người các ngươi đừng ở chỗ này múa mép nữa. Chúng ta vẫn chưa thấy bóng dáng của Khổng Tước. Muốn phong thưởng cũng phải chờ hoàn thành nhiệm vụ rồi hãy nói" Thanh âm băng hàn truyền vào tai, thân hình nữ tử cung trang chợt lóe hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong sơn lâm khiến đại hán họ Thu vội vàng đuổi theo.
Thấy hai vị trưởng lão đã đi các quỷ tu khác cũng không dám chậm trễ thi triển thần thông tiến nhập vào trong Khuê Âm Sơn.
Trong rừng rậm mênh mông chỉ còn lại có bóng dáng Hạo Thiên quỷ đế.
Nụ cười trên mặt lão đã tắt, thần sắc trở nên vô cùng âm trầm.
Trận hạo kiếp U châu khi xưa âm hồn bọn lão đã chiếm ưu thế tuyệt đối, tiêu diệt nhân tộc chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng người tính không bằng trời tính. Mắt thấy tu sĩ U châu sắp đã chịu không nổi thì thiên địa dị biến lại bắt đầu, đại lục đến từ nơi khác quỷ dị trôi tới cùng U châu hợp thành một thể.
Thất đại thế lực nhân tộc đều phái ra tu sĩ viên trợ U châu, tu sĩ Nguyên Anh kỳ tham dự đại chiến với âm hồn đã có mấy chục người khiến tình thế trở nên đảo ngược.
Hai vị quỷ đế chết trận tại chỗ. Diệu Thiên quỷ đế mặc dù không mất mạng nhưng bị trọng thương. Thời khắc nguy ngập ả dùng độn thuật quỷ dị đào tẩu nhưng có mấy lão quái Nguyên Anh đuổi theo truy sát cửu tử nhất sinh.
Trong tứ đại quỷ đế chỉ có Hạo Thiên là bình an chạy thoát.
Điều này là do tâm cơ gian hoạt của lão, mắt thấy sự tình không thể xoay chuyển, lão lập tức lập kế cùng lừa gạt ba quỷ đế khác làm vật thế mạng thu hút sự chú ý của tu sĩ nhân tộc, còn lão thì bôi mỡ đế hài chạy mất tung mất ảnh.
Các quỷ đế bị tiêu diệt khiến âm hồn tan tác, nhân tộc kinh qua kiếp nạn đương nhiên căm hận vô cùng, phái tu sĩ truy lùng làm cỏ tận gốc âm hồn. Hạo Thiên dù thần thông kinh người nhưng vài lần suýt mất mạng trong tay các lão quái Nguyên Anh.
Muốn toàn mạng lão phải tìm nơi dung thân. Hạo Thiên hướng ánh mắt về phía Lệ Hồn Cốc.
Là một trong thất đại tông môn nhưng Lệ Hồn Cốc là một môn phái quỷ tu. Bất quá ngoài tu sĩ quỷ đạo nhân tộc thì tông môn này cũng không cự tuyệt quái vật Âm Ti giới, trong tông môn cũng có quỷ đế khác.
Các môn phái khác tuy bất mãn chuyện này nhưng Lệ Hồn Cốc thực lực quá hùng hậu khiến không người nào dám tới vuốt râu cọp.
Dù sao Chính ma nho phật phân ra chỉ là công pháp tu hành khác nhau mà thôi, nhân nghĩa đạo đức cái gì chỉ là nói ngoài miệng. Sự tình bất lợi không có người nào ngu ngốc đi làm.
Hạo Thiên quỷ đế kinh qua thiên tân vạn khổ rốt cuộc chạy tới Vân châu bái nhập vào Lệ Hồn Cốc. Song nào được như ý lão, đừng nói là lão quái Nguyên Anh kỳ mà mấy quỷ đế đồng tộc trong môn nhìn lão cũng không lọt mắt.
Bại quân chi tướng là chỉ lão, trong lòng Hạo Thiên phẫn nộ nhưng mặt ngoài vẫn nhẫn nhục đem tất cả vũ nhục chôn dấu trong đáy lòng. Hạo Thiên dốc lòng ở ẩn rốt cuộc đã có cơ hội. Đại trưởng lão đột phá vào Ly Hợp cần nội đan Khổng Tước Hóa Hình kỳ để phụ trợ nhưng lại tìm không ra.
Mà lúc U châu đại loạn lão từng kết thâm cừu với Khổng Tước tiên tử, vì vậy liền thi hành độc kế nhất tiễn hạ song điêu.
Khóe miệng lộ ra nụ cười âm trầm, thân hình Hạo Thiên vừa chuyển đã hóa thành một đạo quang hoa xám trắng biến mất trong rừng rậm.
***
Lúc này Lâm Hiên đã vào sâu mấy ngàn dặm trong Khuê Âm Sơn, độn quang mờ tỏ màu sắc trở nên càng ảm đạm.
"Hiên, muội nhớ khi giã từ chẳng phải Khổng Tước tiên tử đã trao cho huynh một khối ngọc bội rồi sao, chỉ cần lấy ra vật này cho dù là yêu thú Hóa Hình kỳ cũng không làm khó chúng ta sao" Âm thanh dịu dàng của Nguyệt nhi vang lên trong đầu hắn.
"Ta đương nhiên vẫn nhớ, năm đó ta không chạy tới đây là không muốn nữ nhân che chở. Hiện tại ta đã đại thành Nguyên Anh mà lần này tới đây cũng có thêm mục đích khác. Vậy chẳng lẽ ta phải mượn uy của lệnh phù đó sao?" Lâm Hiên nhướng mày lên có chút ngạo nghễ nói.
"Muội không có ý này, nhưng…"
"Được rồi.."
Chỉ thấy Lâm Hiên dừng độn quang hai tay bắt quyết không ngừng múa may, một tầng ngân quang hiện lên, khí tức của hắn bắt đầu phát sinh biến hóa. Một luồng yêu lực thuần hậu phát ra bao phủ thân hình.
Đây là bí thuật trong Phượng Vũ Cửu Thiên quyết, có thể biến thành Hóa Hình Kỳ yêu tộc nhưng linh lực tiêu hao không phải ít.
Vừa nãy hắn đã đụng phải tám con yêu thú cấp ba khiến Lâm Hiên trở nên cảnh giác. Nếu dùng Ẩn Nặc thuật lẻn vào thì vẫn có thể bị phát hiện. Khác với tu sĩ nhân tộc, không ít yêu thú có thiên sinh thần thông cổ quái đó có thể khám phá ra thần thông ẩn nặc nên tốt nhất là biến ra yêu thú.
Giả trang thành yêu tộc Hóa Hình kỳ, đường đi Lâm Hiên thoải mái hơn nhiều, chỉ mấy ngày đã đi tới chỗ sâu trong Khuê Âm Sơn.
Theo lý càng vào sâu yêu thú phải xuất hiện nhiều hơn nhưng hoàn toàn trái ngược, đừng nói quái vật cấp cao mà cấp thấp cũng bắt đầu không thấy. Điều này khiến Lâm Hiên không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, rốt cuộc hắn đã đi tới lãnh địa của Mặc Nguyệt tộc.
Khi xưa địa bàn Vạn Thú Vương cấp cho Mặc Nguyệt Tộc vô cùng rộng lớn, mà cả tộc sau khi kinh qua đại kiếp chạy tới đây dân cư còn không nhiều, mấy vạn dặm này đã đủ cho bọn họ sinh sống.
Mấy chục bộ lạc đóng tại các nơi như các quân trên một bàn cờ.
Bộ lạc Ngô Đồng hơn có nhân số mười vạn, ở U châu thì không đáng nhắc nhưng tại Mặc Nguyệt tộc là bộ lạc có quy mô trung bình.
Trận hạo kiếp Âm hồn khi xưa không có lan đến nơi này, trải qua nhiều năm cả bộ lạc đã có hơn trăm Vu sư.
Ở phía tây cùng phía bắc còn có hai bộ lạc chừng năm vạn cùng bảy vạn nhân khẩu. Vốn đồng tộc lại là lân cư lâu năm, quan hệ của ba bộ lạc đương nhiên khá thân thiện.
Nơi giáp ranh dần dần cũng hình thành một tòa tập thị. Mặc dù đại bộ phận sinh ý nơi đây đều là nhu cầu của phàm nhân nhưng cũng có mấy cửa tiệm phục vụ Vu sư.
Tại Mặc Nguyệt tộc, Vu sư mặc dù thân phận tôn sùng nhưng ngày thường ở cùng với phàm nhân, phường thị cùng tập thị mở tại một chỗ là chuyện thường.
Ngô Đồng Cư là một cửa tiệm lớn nhất trong tập thị nơi đây. Sáng sớm thái dương vừa mọc không ít cửa tiệm còn chưa mở cửa, trong Ngô Đồng Cư đã vang lên âm thanh sợ hãi. Âm thanh nọ rất lớn ngoài mấy chục thước cũng nghe rõ ràng khiến nhiều người lộ vẻ kinh ngạc vây quanh.
Chỉ chốc lát sau có vài Vu sư tới, những phàm nhân mới dần dần tản đi. Nhưng theo tin tức truyền tới, tối hôm qua Ngô Đồng Cư đã bị đạo chích ghé thăm.
Chúng nhân nhìn nhau tưởng rằng lỗ tai có vấn đề. Phải biết rằng trong tập thị này, mỗi đêm đều có một vị Vu sư Ngưng Đan kỳ tọa trấn tại Ngô Đồng Cư. Mà nghe Vu sư kia nói lại hắn không nghe được chút động tĩnh nào.
Để làm ra sự tình này, phải là ba vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ trong tộc mới có thủ đoạn như vậy.
Nhưng ba vị Vu sư Nguyên Anh kỳ thân phận tôn sùng đứng đầu ba bộ lạc, sao lại có thể chạy đến nơi đây làm ra chuyện trộm gà trộm chó này?
Nếu không phải tối qua Vu sư trấn thủ Ngô Đồng Cư thanh danh cực tốt, chúng nhân đã hoài nghi chính hắn là thủ phạm.
Có điều trải qua kiểm kê, đồ vật mất đi chỉ gồm một bộ y phục Vu sư tầm thường, vài cái ngọc giản không quan trọng và thêm vài cây linh thảo. Trừ linh thảo có giá trị xa xỉ ra thì thứ khác không tính gì, xem như là may mắn trong bất hạnh.
Đám Vu sư kinh ngạc không thôi, đối phương sao không đem tất cả bảo vật trong cửa tiệm thu đi. Cuối cùng tra xét thế nào cũng không chút manh mối.
Cùng lúc đó cách Ngô Đồng Cư chừng hơn hai mươi dặm, trong một khu rừng yên tĩnh có một gã nam tử trẻ tuổi ăn vận trang phục Vu sư, trong tay đang cầm một miếng ngọc giản đem thần thức chìm vào bên trong.
Dù là y phục Vu sư nhưng hắn chính là Lâm Hiên. Việc diệt sát Hỗn Nguyên lão tổ không mấy khó khăn nhưng với tâm cơ của Lâm Hiên, sẽ không nóng vội mà xông vào đại bản doanh của đối phương.
Lão gia hỏa đó có thể tính kế hãm hại Bách Độc Thần Quân, tâm trí cũng bất phàm, đối với nhân vật âm hiểm này cho dù thực lực mạnh mẽ hơn cũng phải cẩn thận.
Lâm Hiên quyết định giả mạo vu sư quỷ thần không biết lẻn vào. Điều này cần một bộ trang phục đồng thời hắn cũng thuận tay dắt dê cầm thêm vài khối ngọc giản, tìm hiểu thêm về Mặc Nguyệt tộc trong mấy chục năm qua.
Chỉ là tiện tay song mới xem ngọc giản đã khiến hắn khá kinh ngạc.
Mấy chục năm lại có thêm hai người tiến giai lên Nguyên Anh Kỳ. Một người là Vân Đỉnh Đại trưởng lão Thải Hoàn Bộ, trong Vu sư Mặc Nguyệt tộc chính là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh chỉ xếp sau Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Còn một người là nữ Vu sư Ngân Phượng Bộ, Diệu U tiên tử!
Lâm Hiên cũng từng gặp qua hai người này tại vu pháp đại hội. Thải Hoàn cùng Ngân Phượng hai bộ lạc này bài danh tại Mặc Nguyệt tộc cũng chỉ thấp hơn Khuê Nguyệt Bộ.
Lại thêm Vu sư Nguyên Anh, thực có chút khó giải quyết nhưng hắn có thể tìm cơ hội tập kích diệt Hỗn Nguyên lão tổ, không cần thiết thì cũng không dây dưa đến hai người kia.
Nghĩ tới đây Lâm Hiên khóe miệng nụ cười âm trầm, hắn cũng không có trung hậu thành thật như Bách Độc Thần Quân năm xưa. Về tâm kế cũng chỉ có Thông Vũ chân nhân cùng Điền Tiểu Kiếm mới khiến hắn phải cố kỵ.
Lâm Hiên đem ngọc giản cất vào trong túi trữ vật, sau đó hóa thành một đạo kinh hồng nhằm hướng Khuê Nguyệt thành bay vút đi. Do giả mạo Vu sư cấp thấp nên tốc độ bay rất chậm nhưng Lâm Hiên không nóng vội gì.
Hỗn Nguyên lão tổ vẫn ở tại Thiên Tinh thành Khuê Nguyệt Bộ, ngoài ra còn có mấy chục vu sư cấp cao ngụ tại đó.
Còn Vân Đỉnh cùng Diệu U tiên tử thì nhiều năm không tới chỗ này mà là ở trong bộ lạc của bọn họ.
Theo lý Khuê Nguyệt Bộ là bộ lạc lớn nhất. Thải Hoàn Bộ cùng Ngân Phượng Bộ đều không thể so sánh. Vân Đỉnh cùng Diệu U vừa mới tiến giai không thể sánh với Hỗn Nguyên lão tổ là sơ kỳ đỉnh giai. Có điều hai người này trước kia đã có tình ý, sau khi tiến giai Nguyên Anh đã kết thành song tu đạo lữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.