Bách Luyện Thành Tiên

Chương 309: Chân Linh Nhất Kích




Không biết bao lâu Lâm Hiên đem hạ ngọc giản xuống, vẻ mặt trở nên trầm ngâm.
"Sao vậy thiếu gia, người không hài lòng về công pháp trong này sao?" Nguyệt nhi đã dừng đả tọa mở mắt hỏi.
"Luận về uy lực thì bí thuật này vượt xa Bích Huyễn U Hỏa, sau khi luyện thành có khả năng sát diệt được tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ." Lâm Hiên lắc đầu mở miệng.
"Nếu mạnh như vậy thì sao thiếu gia còn cảm thấy không ưng ý?" Thần tình Nguyệt nhi ngẩn ngơ cùng vẻ mặt cổ quái.
Lâm Hiên trầm ngâm không đáp. Bí thuật này có tên là Chân Linh Nhất Kích, mô phỏng thần thông của thần thú trên linh giới.
Với cảnh giới hiện tại của Lâm Hiên thì việc tu luyện cũng không mấy gian nan mà uy lực cực mạnh, nhưng có điều bí thuật này thực ra là đem hơn chín phần linh lực trong cơ thể nén áp cực độ rồi phóng ra. Dù không dám nói hủy thiên diệt địa nhưng chắc chắn tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không đón đỡ nổi.
Uy lực thì rất lớn nhưng sau khi thi triển thì pháp lực chỉ còn chưa tới một phần. Lúc đó ngày cả một tu tiên giả Ngưng Đan kỳ cũng có thể gây nguy hiểm cho người thi triển. Đoạn cuối bí thuật cũng viết rất rõ ràng, đây chỉ là hậu chước khi lâm vào tuyệt cảnh.
Vẻ mặt Lâm Hiên đầy đăm chiêu. Nếu là tu sĩ cùng cấp thì với thần thông cùng pháp bảo hiện nay hắn có thể đối phó, Chân Linh Nhất Kích này tự nhiên xem như không có đất dụng võ. Còn nếu địch nhân là tu sĩ hậu kỳ thì dù không dám đón đỡ nhưng những lão quái vật này đương nhiên có ẩn giấu công phu bí mật, có thể đánh trúng hay không thì rất khó nói.
Nếu muốn khắc phục nhược điểm của bí thuật này thì cần sử dụng Tụ Nguyên đan bổ đầy pháp lực sau khi thi triển. Nhưng linh đan nghịch thiên này thì ngay cả ở Linh giới cũng vô cùng trân hiếm chứ đừng nói Nhân giới này. Lâm Hiên chỉ có thể cười khổ không thôi.
Đột nhiên trong đầu hắn chợt lóe linh quang. Tuy không có Tụ Nguyên linh đan nhưng Trữ Linh đai cũng có hiệu quả tương tự. Bảo vật này chỉ mới chỉ sử dụng qua một lần khi đối đầu ác thú Xuân Ky.
Lâm Hiên vỗ tay vào túi trữ vật lấy ra đai lưng này. Tuy chỉ sử dụng được mấy chục lần song thế là quá đủ. Chân Linh Nhất Kích chỉ là đòn sát thủ tối hậu.
Tu luyện bí thuật này lại có Trữ Linh đai phối hợp, cho dù có đối đầu đại tu sĩ cũng có hy vọng thắng lợi. Nét lo lắng trên mặt Lâm Hiên đã tiêu thất, thay vào đó là nụ cười mãn ý.
Trữ Linh Đai tưởng không dùng đến mà nay hữu dụng vô cùng. Tâm tình Lâm Hiên trở lên cực tốt.
Bởi vậy hắn đem ngọc giản áp lên trên trán tiếp tục nghiền ngẫm. Thời gian kế tiếp hắn bế quan tu luyện, không chỉ là Chân Linh Nhất Kích uy lực kinh người kia mà mỗi ngày còn dành mấy canh giờ để tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết.
Công pháp mà Huyền Phượng tiên tử lưu lại uy lực không hề nhỏ, hơn nữa có liên hệ với Cửu Thiên Huyền Công. Sau khi luyện thành tầng thứ hai thì trong cơ thể sẽ ngưng kết ra một viên yêu đan. Tuy tu sĩ có yêu đan thì có chút cổ quái nhưng thần thông chắc chắn sẽ thêm lợi hại.
Phương pháp tu luyện Chân Linh Nhất Kích tuy khó khăn nhưng Lâm Hiên là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ, chừng bảy tám tuần trăng rốt cục đã đại thành.
Lúc này Lâm Hiên lặng lẽ rời khỏi Bích Vân Sơn, tìm đến một nơi hoang vắng để thí nghiệm. Kết quả là uy lực của bí pháp bá đạo khiến hắn phải líu lưỡi. Tu sĩ hậu kỳ nếu không tránh thoát thì Nguyên Anh cũng không có cơ hội độn xuất ra.
Sau khi thi triển Chân Linh Nhất Kích thì pháp lực trở lên suy yếu vô cùng, toàn thân như thoát lực. Do đã chọn nơi này, ngàn dặm xung quanh không có dấu chân người nên Lâm Hiên cũng không cần dùng Trữ Linh đai mà cầm lấy hai khối tinh thạch bắt đầu chậm rãi đả tọa.
Cảnh giới Nguyên Anh khiến người hâm mộ nhưng khi pháp lực bị suy yếu muốn hồi phục thì cực kỳ khó khăn. Trước kia khi là tiểu tu sĩ Linh Động kỳ thì hắn chỉ cần một canh giờ là đủ, hiện tại tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của Lâm Hiên đã nhanh hơn năm đó không biết bao lần những cũng cần đến mấy ngày mới có thể hồi phục pháp lực. Đương nhiên nếu dùng linh đan thì tốc độ sẽ nhanh hơn một chút.
Chân Linh Nhất Kích này uy lực vô song nhưng khi sử dụng cũng có nhiều điểm phải lo lắng.
Có điều tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết tiến triển rất chậm chạm. Cũng không hiểu sao dược lực của Huyền Phượng Quả lại không mấy phát huy tác dụng. Mà Lâm Hiên vốn không có đan dược phù hợp để trợ lực.
Công pháp tu yêu rất khác với Chính Ma Nho Phật, tuy rằng lộ tuyến vận hành linh khí tương đối giống nhau nhưng khác ở chỗ rèn luyện cường hóa cơ thể. Thứ duy nhất có hiệu quả chính là Độc Long Trà lấy được từ chỗ Diệu U tiên tử. Song trong tay Lâm Hiên hiện chưa có linh thảo dùng để phối ra trà này. Thêm với tư chất của hắn thì tu luyện chậm chạp vô cùng.
***
Tại Tiên Vân Điện trên ngọn chủ phong Bích Vân Sơn.
Phương Nhĩ vốn là một tu tiên giả Linh Động trung kỳ cấp thấp, ngoài trừ tu luyện mỗi ngày đều phải làm thêm một số công việc tạp vụ nhất định. Nhiệm vụ hôm nay của hắn chính là quét tước quảng trường rộng lớn phía trước Tiên Vân Điện.
Cả một buổi sáng người mệt lưng đau mà mới được một nửa công việc. Lúc này hắn thầm oán tại sao bổn môn không giống những thế lực khác, tuyển nhận một số phàm nhân cùng ngoại môn đệ tử làm việc. Thân là tu tiên giả mà lại đi làm cái việc không hợp này. Có điều hắn cũng không dám chểnh mảng, nếu bị phạt sẽ bị trừ đi một khối tinh thạch. Đối với những đệ tử cấp thấp như hắn, hai tuần trăng tích cóp được ba khối, nếu bị khấu trừ thì quả là khóc không ra nước mắt.
Hắn cầm chổi đang muốn tiếp tục quét thì một đạo thanh hồng xuất hiện nơi phương xa. Ttrong nháy mắt độn quang đã tới, quang hoa thu liễm hiện ra một thiếu niên dung mạo bình thường.
"Người…người là Lâm tiền bối.." Phương Nhĩ trợn mắt, nói mà bên tai nghe cứ lùng bùng vì hoảng hốt.
"Ồ, ngươi biết ta? " Lâm Hiên có chút kỳ quái, đây chỉ là một tiểu tu Linh Động kỳ.
"Lần trước đại chiến tại Vân Hải, bổn môn tổng động viên toàn bộ đệ tử, vãn bối ở đằng sau từng được thấy tiền bối." Phương Nhĩ toàn thân phát run nhưng vẻ mặt hưng phấn đến đỏ bừng. Tiền bối Nguyên anh kỳ, đối với một kẻ mới bước vào tu tiên giới thì như là thần tiên.
Ngay cả sư tổ Ngưng Đan kỳ thường lạnh lùng mà vị Lâm tiền bối Nguyên Anh kỳ này lại ôn hòa trả lời hắn.
Sự kích động trong lòng người này Lâm Hiên sao lại không rõ, nhớ năm xưa hắn cũng từng như vậy. Hơn trăm năm mà thân phận đã biến đổi không ngờ khiến người cảm khái.
"Tiền bối tới đây có điều gì phân phó, vãn bối cho dù có nhảy vào núi đao biển lửa cũng tuyệt không từ nan." Phương Nhĩ vô cùng kích động run giọng nói.
Lâm Hiên cười khẽ, với thần thông của hắn thì đâu cần một vãn bối thế này nhảy vào núi đao biển lửa làm gì. Lúc này có một đạo thanh hồng bay đến. Quang hoa thu liễm hiện ra một nữ tử vận bạch y:"Phương sư điệt, ngươi đang làm gì vậy, còn vị đạo hữu này là…"
Lời còn chưa dứt thì nữ tu kia đã vội vàng lấy tay che miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi, thái độ lập tức trở nên cung kính:
"Thì ra là Lâm tiền bối, xin thứ tội cho tiểu nữ mắt mũi vụng về không nhận ra người, thật là thất lễ. "
"Không có gì, có thể tìm chưởng môn quý phái ở đâu?" Lâm Hiên thản nhiên nói, gã tu sĩ Linh Động kỳ kia có thân phận quá thấp, hỏi nữ tu Trúc Cơ kỳ này sẽ tốt hơn.
"Chưởng môn hiện đang ở trong Tiên Vân Điện, xin người chờ vãn bối phát Truyền Âm Phù để chưởng môn cùng các vị sư thúc sư bá đến nghênh tiếp tiền bối. " Nữ tu nhu thuận nói.
"Không cần, ngươi cứ dẫn đường cho ta là được" Thanh âm Lâm Hiên nhàn nhạt vang lên.
"Vâng "
Nữ tử thi lễ thêm lần nữa rồi đi bay trước. Lâm Hiên tuy không muốn phô trương nhưng đám tu sĩ Thiên Tuyền Môn rất nhanh đã nhận được tin tức.
Trừ hai vị trưởng lão đang ở thời khác sinh tử bế quan không thể ra thì toàn bộ đều tới nghênh tiếp.
Lúc này bên cạnh phu thê môn chủ còn có một thiếu nữ niên kỷ còn thanh xuân, dáng người dong dỏng cùng dung nhan xinh đẹp, so với mẫu thân thì còn mỹ miều hơn vài phần. Chẳng trách Cùng lão quái lại để ý đến nàng.
Hàn huyên một hồi, bọn họ dẫn Lâm Hiên đến Thính Khách Đường. Lâm Hiên nhíu mày thầm truyền âm Từ Nhân, hắn không muốn có đông người nên không cần các trưởng lão khác ở đây. Chúng tu sĩ tuy ngạc nhiên nhưng đâu dám tỏ ra bất mãn, đành nối đuôi nhau rời khỏi thính đường. Nơi này chỉ còn lại phu thê môn chủ cùng thiếu nữ mỹ miều kia.
"Tiền bối đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì quan trọng, người có gì phân phó thì chỉ cần phát ra Truyền Âm Phù là chúng vãn bối tận lực." Vẻ mặt nam tử nho nhã đầy cung kính.
Lâm Hiên cũng không vòng vo: "Trịnh môn chủ, ngươi tặng cho Lâm mỗ đại lễ hai mươi vạn tinh thạch cùng lệnh phù có quyền sinh sát, những lễ vật này khách nhân bình thường không thể hưởng thụ. Có phải ngươi muốn Lâm mỗ làm thái thượng trưởng lão của quý môn chăng?"
Lâm Hiên nói thẳng như vậy lại khiến nam tử nho nhã hoảng sợ lắp bắp nói: "Tiền bối xin đừng hiểu nhầm, Trịnh mỗ biết cao nhân như người sẽ không để bổn môn trong mắt, vãn bối tuyệt không có ý bất kính, những lễ vật kia chỉ là…."
"Ngươi không cần khẩn trương như thế" Lâm Hiên nhíu mày: "Ngươi chưa hỏi qua sao biết Lâm mỗ sẽ không đồng ý làm Thái thượng trưởng lão Thiên Tuyền Môn các ngươi? "
"Tiền bối vậy là đã đồng ý… Người không nói giỡn chứ!" Nam tử nho nhã ngẩn ngơ, nhất thời vẻ mặt đầy kinh hỉ.
"Hừ, ngươi cho rằng Lâm mỗ quá nhàn rỗi nên tìm ngươi giỡn sao?" Lâm Hiên nhíu mày mở miệng.
"Xin tiền bối thứ lỗi, là vãn bối quá đỗi vui mừng nên nhất thời hồ đồ."
Nam tử nho nhã thân là nhất môn chi chủ, do quá cao hứng mà nói năng lộn xộn.
Cũng khó trách hắn. Tu tiên giới cường giả vi tôn, có một vị tu sĩ Nguyên Anh thần thông còn vượt cả lão quái trung kỳ một bậc gia nhập, từ nay chẳng phải bổn môn có thể tung hoành U Châu này sao?
Vẻ mặt Từ Nhân cũng tràn đầy kinh ngạc, điều này không giống cách xử sự khi xưa của Lâm Hiên, có điều nàng cũng rất vui mừng.
"Sư thúc, đệ tử sẽ lập tức triệu tập đệ tử trong môn, mời thêm các khách nhân cử hành nghi lễ nhập tông thật long trọng" Nam tử nho nhã vẻ mặt sáng ngời nhanh nhẹn nói.
Lâm Hiên nghe vậy cũng không phản đối, không phải hắn thích điều này mà hiện tại cũng cần phô trương thanh thế cho đám tu sĩ U châu biết rằng, Thiên Tuyền Môn đã có một lão quái Nguyên anh trung kỳ chống lưng.
"Các ngươi tổ chức càng giản đơn càng tốt, khi nào cần lão phu sẽ xuất hiện"
"Sư thúc, đệ tử xin ra sức hoàn thành…"
Lần này xưng là lão phu khiến Lâm Hiên có cảm giác là lạ nhưng đã là Thái thượng trưởng lão đương nhiên phải xưng như thế.
Lâm Hiên gật đầu lộ ra vẻ hài lòng: "Ta còn có một việc muốn nói, Bái Hiên Các cũng nghe sự phân phó của ta. Lát nữa các ngươi cầm tín vật của ta phái người tới Phiêu Vân Cốc liên lạc với đại các chủ là Lục Doanh Nhi, hai tông môn hợp tác cho tốt."
"Vâng, sư thúc" Nam tử nho nhã nghe thất vậy thì sắc mặt càng thêm vui mừng, đại danh của Bái Hiên Các tất nhiên hắn đã nghe qua. Đây chính là thương minh lớn nhất U Châu này, nếu hai nhà liên thủ thì quả thật như hổ mọc thêm cánh.
Sau khi Cực Ác Ma Tôn ngã xuống, Ma đạo không khỏi suy thoái, mà Linh Dược Sơn cùng Bích Vân Sơn trước sau nối tiếp nhau rời khỏi U Châu. Hiện tại chỉ có Lôi Vân Sơn Trang cùng Nhất Tuyến Hạp là hai thế lực mạnh nhất.
Tuy những năm nay Thiên Tuyền Môn quật khởi nhanh nhưng căn cơ so với nhị phái chính đạo còn rất chênh lệch. Hiện tại đã có Lâm Hiên gia nhập, cùng Bái Hiên Các ủng hộ thì đcó thể cùng hai môn phái kia tranh phong, thậm chí còn chiếm chút ưu thế.
Ngẫm tới đây mà nam tử nho nhã mừng không để đâu cho hết, đối với Lâm Hiên thêm cung kính vạn phần.
Lâm Hiên cùng với phu thê Từ Nhân hàn huyên một lát rồi ánh mắt dừng lại tại thiếu nữ đứng bên cạnh: "Đây là nữ nhi của các ngươi? "
"Tham kiến sư tổ."
Thiếu nữ này cũng rất thông tuệ, không cần phụ mẫu phân phó đã tiến lên quỳ xuống, ánh mắt khẽ liếc nhìn Lâm Hiên. Trong lòng nàng vô cùng cảm kích đồng thời cũng có chút tò mò đối với vị tiền bối thiếu niên này. Nghe nói niên kỷ hắn cùng mẫu thân không mấy chênh lệch lắm nhưng đã ngưng thành Nguyên Anh.
"Đây chính là tiểu nữ của đệ tử, tự một chữ Tuyền."
Lâm Hiên yên lặng không nói song lại nheo hai mắt đánh giá thiếu nữ.
Hiển nhiên như vậy có chút không ổn, không những Trịnh Tuyền đỏ ửng mặt mà phu thê Từ Nhân cũng kinh ngạc nhưng không dám mở miệng.
"Nữ nhi của các ngươi khi tu luyện, có phải thường xuyên gặp bình cảnh, tiến triển chậm chạm vô cùng đúng không?" Lâm Hiên thu hồi ánh mắt nhàn nhạt mở miệng.
"Đúng vậy, có phải sư thúc đã nhìn ra điều gì, mong rằng người đoái thương mà chỉ cho tiểu nữ một con đường sáng" Phu thê Từ Nhân liếc nhau vội quỳ xuống, mi mắt ửng đỏ lên.
Dù nhân tình thế thái của tu tiên giả không thể so với phàm nhân nhưng có ai lại không yêu thương cốt nhục của mình. Mà tu đạo của Trịnh Tuyền thì quả thực vô cùng kỳ lạ và gian nan. Khi sinh ra không lâu hai phu thê đã kiểm tra tư chất nhi nữ, tuy không phải là Thánh linh căn hay Dị linh căn nhưng cũng rất tốt, theo lý giai đoạn đầu tu hành sẽ thuận buồn xuôi gió. Mà phụ thân lại là nhất môn chi chủ nên so với đồng trang đồng lứa thì tinh thạch và đan dược của nàng sung túc hơn nhiều.
Dưới điều kiện tốt như vậy thì hơn mười năm có thể tu luyện đến Linh Động kỳ đỉnh phong, thậm chí tiến giai Trúc Cơ. Nhưng từ khi nàng lên năm tuổi đã bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, không ngờ lại thường xuyên gặp phải bình cảnh, điều này cũng thật cổ quái đến phụ mẫu nàng đều có tu vị Ngưng Đan kỳ mà không hiểu tại sao.
"Ngươi đưa tay ra"
"Dạ!"
Trịnh Tuyền đỏ mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay phải về phía Lâm Hiên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Hiên cầm lấy tay nàng đem pháp lực lưu chuyển, một đạo linh lực tinh thuần liền truyền vào đan điền thiếu nữ, sau đó tán đi tứ chi bách hải.
Phu thê Từ Nhân không dám thở mạnh lẳng lặng đứng chờ. Thật lâu sau Lâm Hiên mới buông tay ra.
"Thì ra là vậy"
"Tiền bối đã phát hiện ra điều gì, chẳng lẽ công pháp tu luyện của tiểu nữ không ổn? " Từ Nhân lo lắng mở miệng.
"Không phải là công pháp mà là ở tư chất. "
"Về tư chất? Điều này sao có thể, Tuyền nhi dù không quá nổi trội nhưng linh căn cũng rất tốt"
"Hừ, ta đâu có nói tư chất nha đầu này kém, mà do có linh căn biến dị Âm thuộc tính, còn tốt hơn nhiều so với hai phu thê ngươi, thậm chí sánh ngang với Thánh linh căn. Có điều người mang loại linh căn này không biết là phúc hay họa đây" Lâm Hiên lắc đầu thở dài.
Hai phu thê Từ Nhân như lọt vào mê cung, nếu không phải Lâm Hiên là tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ thì bọn họ đã lên tiếng phản bác. Bọn họ rõ ràng đã kiểm tra nữ nhi rõ ràng không phải là dị linh căn.
Huống hồ bọn họ chưa từng nghe nói qua dị linh căn Âm thuộc tính gì gì đó! Mà là phúc hay họa là sao? Hai phu thê khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh toát đầy người.
"Hừ, từ thuở hồng hoang đến nay cũng chỉ có vài người có dị linh căn âm thuộc tính. Phu thê các ngươi chưa từng nghe nói cũng không lạ"
Như đoán được nghi hoặc trong lòng bọn họ Lâm hiên lạnh nhạt mở miệng.
"Xin sư thúc điểm hóa cho"
"Từ sư điệt, thời điểm thoài thai nha đầu này ngươi có gặp phải quái vật âm ti nào không? Như là quỷ vương, thậm chí là quỷ đế chẳng hạn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.