Lúc này Thi Ma phun ra ngụm máu đen. Mùi hôi lan toả bốn phía, nhanh chóng bị thi châu hấp thu vào.
Tiếp đến bảo vật lóe lên một tầng sáng hồng quỷ dị chắn trước mặt Thi Ma. Mặt ngoài còn có ẩn hiện những phù văn cổ quái.
Vừa thấy đã biết lực phòng ngự không nhỏ, Thi Ma hoàn toàn tin tưởng vào nó. Quầng sáng này có thể tiếp được công kích của tu sĩ trung kỳ đỉnh phong, pháp tướng kia tuy quỷ dị nhưng chỉ do tu sĩ sơ kỳ thi triển ra mà thôi.
Ý niệm vừa lóe, kim sắc điện hồ đã hung hăng đánh tới thi châu, không ngờ tầng bảo hộ dễ dàng bị xé rách.
"Không, không thể nào!"
Quái vật trợn trừng mắt, muốn tránh đã không kịp. Thi huyết bắn đầy trời, đầu của Thi Ma đã bị chém xuống.
Tiếng vù vù không ngừng truyền vào tai. Mười bảy mười tám tia điện hồ lại bắn tới đánh cho quái vật hồn siêu phách tán.
Tiếp đến Cửu Thiên Nhiếp Hồn Khúc chậm lại, sóng âm không biến ra điện hồ mà hóa thành một biển lửa, thiêu cháy thân thể Thi Ma cùng đám quỷ vật còn lại.
"Khụ …khụ.. "
Âu Dương dừng tay. Không còn nhạc khúc trong trẻo, cũng không còn nghe tiếng quỷ khóc thê lương, chỉ còn lại tiếng nàng khẽ ho.
Gió đêm bắt đầu thổi qua, thân hình Âu Dương trôi nổi giữa không trung.
Lúc này sắc mặt nàng tái nhợt, thậm chí nhìn thấy mạch máu như đã trong suốt. Thân thể mềm mại gầy yếu trôi nổi ở giữa không trung. Bàn tay nhỏ bé che kín ngực. Khoé môi xuất hiện một vệt máu sẫm chảy xuống.
Cầm Tâm rốt cuộc không chịu đựng được nữa, hai mắt tối sầm lại, thân thể từ giữa không trung rớt xuống.
"Lâm Hiên!"
Phảng phất tiếng gọi của nàng trước khi hôn mê, sau đó khung cảnh vô cùng yên tĩnh.
***
Cùng lúc đó, cách nơi đây mấy vạn dặm.
Lâm Hiên độn quang chậm lại, hai hàng chân mày nhíu chặt, trên trán đầy mồ hôi. Vô Định hà này rất rộng. Hắn đã tế ra Thi Ma, Xuyên Sơn Giáp cùng đám Ngọc La Phong hỗ trợ tìm kiếm nhưng vừa có một linh cảm bất an.
Đảo mắt qua một tuần trà. Thần sắc Lâm Hiên khẽ động, trên mặt hiện vẻ vui mừng.
" Thiếu gia, tìm được Cầm Tâm tỷ tỷ rồi sao?"
Lâm Hiên gật gật đầu, nhanh như chớp bay vút về phía trước.
Chỉ thấy một thiếu nữ vận bạch y nằm ở đó, nổi bật giữa không gian toàn một màu đen. Mỹ nhân như ngọc, trên mặt nàng có một tầng hắc khí, đang hôn mê mà vẻ mặt thập phần thống khổ. Lâm Hiên vừa nhìn đã cảm thấy thương xót.
Dường như Thiên Chu Cổ Độc đã phát tác kịch liệt.
Mắt thấy sinh mạng Cầm Tâm đã nguy kịch, Lâm Hiên nào quản nam nữ thụ thụ bất thân gì nữa. Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cảm nhận được hàn khí xuyên thấu xương cốt, quả thực tựa như người chết.
Lâm Hiên vội đánh ra một đạo pháp lực bảo vệ tâm mạch của Cầm Tâm.
"Thiếu gia! Cầm Tâm tỷ tỷ có bị thương nặng lắm không?"
Nguyệt nhi nhẹ nhàng mở miệng, thấy Lâm Hiên ôm chặt Cầm Tâm vào ngực, nha đầu này có điểm ghen tỵ nhưng nhưng thấy đối phương đang hôn mê bất tỉnh thì nàng cũng lo lắng.
Sắc mặt Lâm Hiên khó coi vô cùng. Nguyệt nhi nhìn ra được sự uể oải cùng thương tâm trong mắt hắn, chẳng lẽ thiếu gia cũng bó tay không biện pháp với thương tích của tỷ tỷ?
Nguyệt nhi đoán không sai.
Lâm Hiên dùng linh lực tra xét trên người Cầm Tâm. Thiên Chu Cổ Độc đã bạo phát khiến thân thể nàng cùng Nguyên Anh sắp hỏng. Xem tình huống thì chắc chắn nàng đã sử dụng bí thụât cấm kỵ nào đó.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên nhịn không được quan sát một vòng. Nơi nơi đều còn lưu lại dấu vết của trận giao chiến kịch liệt.
"Thiếu gia, Âu Dương tỷ tỷ thật sự không cứu được sao? "
Thanh âm yếu ớt của Nguyệt nhi truyền vào tai, tựa hồ cũng cảm nhận được nỗi thống khổ của Lâm Hiên.
"Thập tử nhất sinh!"
Lâm Hiên cười thảm: "Nguyệt nhi, có một việc cần nhờ nàng"
"Thiếu gia, mau nói đi "
"Ta sẽ giúp Cầm Tâm chữa thương, trong chốc lát muội hộ pháp cho ta, chỗ này không an toàn nhưng thương thế của Cầm Tâm không thể trì hoãn thêm nữa"
"Thiếu gia, chàng yên tâm"
Nguyệt nhi ưỡn ngực, tự tin gật đầu. Thầm nghĩ, kiếp trước nàng là âm ty chi chủ, Vô Định hà này chỉ có âm hồn quỷ vật, thân là Tu La vương sao có thể sợ hãi bọn chúng?
Lâm Hiên ôm Cầm Tâm vào ngực bay vút đi. Nguyệt Nhi theo sát ở phía sau.
Lâm Hiên nhanh chóng tìm được một tòa núi nhỏ, nhanh chóng mở ra một động phủ, lại lấy ra một bộ trận pháp giao cho Nguyệt nhi.
Hơn nữa Xuyên Sơn Giáp cùng Thi Ma đang toàn lực bay về đây.
Lâm Hiên cảm thấy bố trí đã tạm ổn thì mới vào bên trong động phủ.
Cửa đá từ từ đóng lại, vẻ tươi cười trên mặt Nguyệt nhi dần dần tan đi.
Đầu tiên là Khổng Tước tiên tử, bây giờ lại là Cầm Tâm tỷ tỷ. Thiếu gia thực lòng đối với Âu Dương, nàng cũng không hoài nghi gì.
Nhưng nếu bảo nàng không ghen thì thực giả dối. Nhưng nàng sao có thể bất mãn với thiếu gia.
Vẻ mặt của tiểu nha đầu trở nên buồn bã. Lúc này, một tiếng thở dài kỳ lạ sâu kín lọt vào tai.
"Ai?"
"Tiểu thư, là ta"
Thanh âm quen thuộc truyền ra, Nguyệt nhi ngạc nhiên, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ vừa mừng vừa sợ:
"Tiểu Đào? "
"Vâng, đã bị người làm tỉnh lại "
Chỉ thấy linh quang lóe lên nơi Huyền Âm Bảo Hạp, Nguyệt nhi vội đem pháp lực truyền vào, một thanh đoản kiếm hình trăng lưỡi liềm xuất hiện, kiểu dáng tinh mỹ đến cực điểm, linh khí tản ra xung quanh.
Thân kiếm sắc bén tỏa một đạo sáng màu cam dài một tấc. theo sau chầm chậm phát ra. Bên trong vầng sáng dần dần hiện ra một thân ảnh chừng một tấc, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Chính là tỳ nữ của Nguyệt nhi.
Nha đầu này có thể có tính cách khác với Nguyệt Nhi. Kiếp trước Tu La Vương rất sủng ái tỳ nữ của mình, tình cảm lại như tỷ muội.
Thấy bộ dạng Tiểu Đào lộ vẻ tức giận, Nguyệt nhi khó hiểu:
"Ngươi sao rồi, sao lại nói đánh thức ngươi?"
"Tiểu thư"Tiểu Đào phẫn uất, nhịn không được: "Người không được quên. Người chính là Tu La vương ngự trị âm ty. Dù là tu sĩ Độ Kiếp kỳ thấy người cũng phải cúi đầu ngưỡng mộ. Người muốn trung thành với gã tiểu tu ngu ngốc này thì thực vớ vẩn"
Tiểu Đào tức giận đến nói không nên lời. Tu La vương đứng đầu âm ty giới. Tài sắc song diễm đã tới cực hạn.
Tiểu Đào thấy Lâm Hiên tư chất quá kém cỏi, bộ dạng lại quá tầm thường mà lại khiến cho tiểu thư cảm động đến rơi nước mắt.
Nếu không phải thực lực chưa khôi phục, Tiểu Đào hận đã đem Lâm Hiên đánh cho hồn siêu phách tán, để cho hắn biết một chút về Hủ Tâm Chân Tiên Hỏa của nàng.
"Hừ!" Hắn không biết trân trọng tiểu thư, kẻ như vậy đáng phải xử lý"
Nguyệt nhi thầm nghĩ, thì ra là Tiểu Đào muốn bênh vực nàng, liền nở một nụ cười hồn nhiên:
"Tiểu Đào. Ta biết ngươi muốn che chở ta, nhưng về sau không được nói thiếu gia ngu ngốc"
"Tiểu thư! Gã đáng ghét kia đối xử với tiểu thư như thế, mà người còn nói thay cho hắn à?"
"Thiếu gia đối xử với ta rất tốt" Nguyệt nhi cười tủm tỉm trả lời.
"Tốt ư?" Tiểu Đào liền trừng mắt:
"Tiểu thư, tỳ nữ nói lung tung lúc nào, hắn ôm một mỹ nữ tiến vào thạch thất, lại còn bắt người ở đây hộ pháp"
Nói tới đây, Tiểu Đào căm phẫn không ngớt, tuy trí nhớ đã bị phong ấn rất nhiều, nhưng cũng mơ hồ nhớ được vài chi tiết. Các tồn tại ở kiếp trước hâm mộ tiểu thư nhiều đến cỡ nào, có thể từ xếp hàng từ Linh giới cho tới tận Nhân Giới. Thậm chí một thiếu niên ở Cổ Ma giới kia. Vừa gặp tiểu thư đã đem lòng mến mộ, đáng tiếc tiểu thư lại vẫn lạnh nhạt như không.
Hừ, tuy rằng nếu so thì thiếu niên kia không bằng tiểu thư nhà mình, nhưng còn hơn tên Lâm Hiên ngu ngốc tới cả vạn dặm. Thân phận Cổ Ma Giới cũng cực kỳ được tôn sùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Còn riêng tên tiểu tử Lâm Hiên này quá đỗi bình thường, lại háo sắc, tiểu thư còn hết lần này đến lần khác bỏ qua cho hắn.
Lúc này Nguyệt nhi lại lên tiếng:
"Tiểu Đào. Ta ở cùng thiếu gia rất lâu, ta biết hắn là người tốt, ngươi không được vô lễ với hắn, lại càng không được làm thương tổn hắn, bằng không…"
Nguyệt nhi không nói tiếp nhưng Tiểu Đào biến sắc. Trước kia, Tu La vương rất ít khi tỏ ra nghiêm trọng như thế, kinh hãi lắc đầu một cái:
"Tiểu thư đừng lo lắng, tỳ nữ hiểu, chỉ là nói thay lời cho người, không dám làm thương tổn cô gia"
"Cô gia?"
Nghe thấy Tiểu Đào như thế gọi hắn như thế, Nguyệt nhi đỏ ửng khuôn mặt thanh tú: "Nha đầu chết tiệt kia không được nói bậy, hắn còn không có, còn không có…"
Vừa nói Nguyệt nhi vừa ngượng ngùng cầm chéo áo nói không thành lời.
Thấy tiểu thư một bộ si mê. Tiểu Đào buồn bực rất nhiều, cũng thực sự bội phục Lâm Hiên, hắn kém cỏi như thế, sao lại khiến tiểu thư si mê điên đảo như vậy.
Tiểu thư đã nhắc nhở, nàng đương nhiên không dám bất lợi với Lâm Hiên mà đành nén nỗi ấm ức vào trong lòng.
Hắn chỉ là tiểu tu Nguyên Anh hậu kỳ. Chỉ cần nàng khôi phục một chút thực lực, đến lúc đó lừa gạt tiểu thư mà hành hung hắn cho thoả cơn giận.
Nghĩ đến đây, khoé miệng của tiểu mỹ nữ này lộ nụ cười xấu xa.
"Tiểu Đào, ngươi đang nghĩ cái gì thế?"
"À , không có gì."
Tiểu Đào khẽ nói, vừa liếc mắt nhìn Tu La vương. Trải qua một phen đối thoại, nàng đã Lâm Hiên có vị trí rất quan trong lòng tiểu thư.
Nguyệt nhi đương nhiên không biết rằng Tiểu Đào nghĩ thế nào, nàng nhíu mày suy tư.
"Tiểu thư, có phải hắn đang làm những điều xấu chăng?" Tiểu Đào lên tiếng.
"Nha đầu, không cho ngươi được nói như vậy."
Nguyệt nhi nhắc nhở nhưng vẫn tươi cười. Tiểu Đào biết muốn thay đổi ấn tượng trong lòng tiểu thư không phải một sớm một chiều.
"Chỉ mong ngươi đừng oán hận với thiếu gia là tốt lắm rồi"
"Tiểu tỳ biết "
"Đúng rồi! Tiểu Đào, có một việc ta muốn hỏi ngươi" Sắc mặt Nguyệt nhi đột nhiên trở nên ngưng trọng.
"Tiểu thư, ngàn vạn lần đừng nói như vậy, đối với tỳ nữ không cần khách khí, chỉ cần tỳ nữ biết đương nhiên thành thật với tiểu thư."
"Ừm" Nguyệt nhi cũng lộ vẻ tươi cười. Tuy tính cách bất đồng nhưng nàng có cảm giác rất thân thiết với Tiểu Đào. Tựa như tình cảm tỷ muội cùng chung huyết mạch:
"Được. ta bước vào tu tiên đạo đã hai trăm năm, tuy không thể phục dụng đan dược hỗ trợ tu hành nhưng vẫn tiến rất nhanh, vì sao khi kết anh lại khó như vậy? Ta đã cùng thiếu gia cũng thảo luận qua. Tuy ta kết đan từng có một chút khó khăn nhưng tổng thể đều thuận lợi, ngay cả thiếu gia cũng ngạc nhiên về tốc độ tu luyện của ta. Việc này quả thật không hợp với lẽ thường"
Tiểu Đào đùa giỡn nói:
"Theo tiểu tỳ biết. Trong các đời Tu La vương, tư chất của tiểu thư đứng hàng đệ nhất"
"Khoan đã, ngươi nói cái gì, các đời Tu La vương?" Trên mặt Nguyệt nhi lộ tia cổ quái: "Chẳng lẽ trong các Tu La vương, vẫn có người hao hết thọ nguyên sao?"
"Vâng, có thể nói như vậy, nhưng chỉ đúng một nửa"
"Một nửa?" Nguyệt nhi càng tò mò: "Tiểu Đào, nói cho ta biết sự tình Âm ty giới. Ta quả thật không nhớ rõ"
"Vâng, vậy mục đích của tiểu thư tu tiên là gì"
"Mục đích của tu tiên? hiển nhiên là trường sinh mà thôi" Nguyệt nhi buột miệng thốt.
"Tiểu thư nói không sai, tiểu tỳ hỏi tiếp, như thế nào mới có thể trường sinh?"
"Tiểu Đào, ngươi vẫn hỏi cái này để làm gì chứ, đương nhiên là vượt qua cửu cửu Thiên kiếp, phi thăng tiên giới"
"Tiểu tỳ biết tiểu thư sẽ nói như vậy, nhưng kỳ thật cũng không đúng"
"Không đúng?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ, hồ nghi: "Chẳng lẽ thành tiên còn không thể trường sinh"
"Ha ha, tiểu thư, kỳ thật trường sinh cũng không có khó như vậy, chỉ cần tiến giai đến Ly Hợp đã là bước đến cánh cửa trường sinh" Tiểu Đào che miệng khẽ cười.
"Tiểu Đào, ngươi nói thẳng đi, sao phải vòng vo như vậy?" Nguyệt nhi có chút tức giận.
"Tiểu thư trách oan rồi, tiểu tỳ nào có ẩn ý gì" Tiểu Đào ủy khuất mở miệng.
Nguyệt nhi không nhịn được trợn trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi làm như ta ngu ngốc lắm sao, tu sĩ Ly Hợp kỳ có thể trường sinh? Hừ! Quả thực vớ vẩn. Tuy thiên địa nguyên khí ở Nhân giới loãng, tài nguyên không nhiều, nhưng xưa nay vẫn có thiên tài xuất chúng. Thiên Vân thập nhị châu, thất đại tông môn đều có tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, Yêu Tộc cũng như thế. Nếu trường sinh đơn giản thì bọn họ cần khổ tu làm gì, cần gì đi đối mặt thiên kiếp đáng sợ, một lòng nghĩ phi thăng Linh giới, cho dù tu vị không thể tiến thêm thì ở Nhân giới này trường sinh hưởng phúc không tốt sao?"
"Ha ha. Điều này tiểu thư đã nói điều này nhưng còn chưa kiên nhẫn, tiểu tỳ còn chưa nói xong."
Nguyệt nhi đỏ mặt: "Là ta nóng vội, ngươi nói đi, ta nghe đây"
"Tiểu thư, vừa mới nói tới thiên địa nguyên khí, đây chính là điểm mấu chốt. Chúng tu chỉ biết tu luyện từ Linh Động Kì, cuối cùng nếu trở thành chân tiên thì tổng cộng sẽ trải qua ba lần ba là chín tiểu thiên kiếp, sáu sáu ba sáu trung thiên kiếp cùng với chín chín tám mốt đại thiên kiếp cuối cùng phi thăng, mà không biết rằng ở Linh giới còn có một loại nguyên khí chi kiếp!"
Tiểu Đào thở dài một hơi, xem ra trí nhớ của tiểu thư thực sự phong ấn hoàn toàn, nghĩ đến đây vẻ mặt nàng không khỏi ảm đạm.
"Nguyên khí chi kiếp, đó là cái gì? có phải liên quan đến thiên địa hay không?"
"Tiểu thư quả nhiên thông minh. Nguyên khí chi kiếp, kỳ thật giống với thiên kiếp vài phần nhưng liên quan chặt chẽ với thiên địa nguyên khí. Tu tiên giả Ly Hợp Kỳ ở Nhân giới, thọ nguyên hao hết khẳng định là tọa hóa, nhưng ở Linh giới, khi thọ nguyên còn lại một phần mười thì sẽ nghênh đón nguyên khí chi kiếp, uy lực của nó tương đương với thiên kiếp, chỉ cần tu sĩ có thể độ qua thì nhận được ưu đãi rất lớn" Tiểu Đào có chút thần bí nói.
"Ưu đãi ?"
"Đúng thế, chỉ cần thành công vượt qua nguyên khí chi kiếp. Thiên địa nguyên khí còn lại sẽ rèn luyện thân thể cho người này, có hiệu quả, dịch kinh tẩy tủy mà các cơ duyên khác đều không thể so sánh được, sẽ làm thân thể tu sĩ cùng Nguyên Anh một lần nữa cải biến, thọ nguyên tăng lên gấp đôi"
"Tăng trưởng gấp đôi, nhiều như vậy sao?" Nguyệt nhi giật mình lấy tay che miệng.
"Đúng thế" Tiểu Đào gật gật đầu: "Thọ nguyên cùng tu vị liên quan chặt chẽ, tỷ như tu sĩ Ly Hợp Kỳ, chỉ cần độ kiếp thành công sẽ được thêm hai ngàn năm, như vậy sẽ có bốn ngàn năm thọ nguyên"
"Thì ra là thế" Nguyệt nhi gật gật đầu. tiếp đến lại có nghi vấn khác hiện trong đầu:
"Tiểu Đào. Tỷ như nói một tu sĩ Ly Hợp Kỳ thành công độ qua nguyên khí chi kiếp, gia tăng hai ngàn năm thọ nguyên, nhưng về sau hắn không tiến giai Động Huyền thì sẽ như thế nào?"
"Hiển nhiên là nghênh đón nguyên khí chi kiếp lần thứ hai" Khoé miệng Tiểu Đào lộ nụ cười: "Bất quá lần thứ hai này khó khăn hơn gấp vạn lần, muốn vượt qua sẽ không dễ dàng. Đương nhiên, nếu hắn có thể vượt qua thì sẽ nghênh đón lần thứ ba…"
Nguyệt nhi nghe thì hoàn toàn hiểu rõ, tu sĩ Ly Hợp Kỳ quả thật như đã chạm cánh cửa trường sinh. Tuy nhiên nếu không thể tiến giai, không kể thần thông cỡ nào có uy lực, cuối cùng có một ngày vẫn chạy không thoát khỏi kết cục hồn siêu phách tán dưới nguyên khí chi kiếp.
"Đúng rồi Tiểu Đào. Vì sao ta chưa từng nghe nói tu tiên giả Ly Hợp Kỳ ở Nhân giới nghênh đón nguyên khí chi kiếp?"
Nguyệt nhi khó hiểu mở miệng.
"Đây là bởi nồng độ thiên địa nguyên khí ở Nhân giới quá loãng, không thể hình thành nguyên khí chi kiếp" Tiểu Đào bĩu môi.
Nguyệt nhi gật gật đầu: " Vậy sau này ta sẽ phải vượt qua nguyên khí chi kiếp?"
"Ha ha, tiểu thư? Tất nhiên là không cần"
"Ta không cần?" Nguyệt nhi ngẩn ngơ.
"Đương nhiên, tiểu thư không cần phi thăng tiên giới, thực lực người tuyệt không kém đám chân tiên, có thể thay đổi pháp tắc thiên địa, trong cơ thể cũng là tiên linh lực, tiểu thư sớm không bị trói buộc bởi thọ nguyên, làm sao còn cần phải trải qua nguyên khí chi kiếp?"
"Nói như vậy, ta đã có thể trường thọ với thiên địa ư?"
"Đúng vậy, tiểu thư đương nhiên là trường sinh bất lão" Tiểu Đào sùng bái nói: "Trong các đời Tu La vương thì người có tiếng tăm đệ nhất. Tư chất của tiểu thư không ai sánh nổi"
"Có thể là như thế, nhưng tại sao ta kết anh lại khó như thế?"
Nguyệt nhi thở dài, trên mặt lộ tia ảm đạm. Nói chuyện một hồi, rốt cục hai người trở lại vấn đề ban đầu.
"Điều này…" Tiểu Đào cũng không hiểu, vù một cái bay vào lòng Nguyệt nhi. Bởi vì khí mạch tương liên. Bất luận Nguyệt nhi có hình thái gì thì Tiểu Đào vẫn có thể dễ dàng chạm được.
"Nha đầu, ngươi làm gì thế?" Nguyệt nhi kinh ngạc hỏi.
"Kiểm tra tư chất của tiểu thư một chút."
Tiểu Đào vừa nói vừa bấm tay niệm chú. Miệng mấp máy phát ra chú ngữ cổ quái.
Nguyệt nhi thấy thế thì đứng yên, qua một khắc, cuối cùng Tiểu Đào rời khỏi lòng Nguyệt nhi.
"Tiểu Đào, sao rồi, đã tìm được nguyên nhân chưa?" Nguyệt nhi có điểm khẩn trương.