Bách Luyện Thành Tiên

Chương 432: Tinh chế Mị Hoặc Thiên Huyền Đan




Tuy nói không vừa khéo thì không chép thành sách, thế nhưng trên đời không thể có nhiều sự trùng hợp cùng lúc như vậy. Mị Hoặc Thiên Huyền Đan này chính là do một vị thượng cổ yêu tộc tiền bối bào chế ra, dùng để đối phó tâm ma có hiệu quả cực tốt.
Nhưng do không phải là đan dược tăng tiến pháp lực nên vô cùng hiếm có, đừng nói tu tiên giả nhân tộc mà trong yêu tộc ngoài lão thì chẳng còn ai có.
Mà ngoại trừ Mị Hoặc Thiên Huyền Đan còn không nghe nói có linh vật khác có thể khắc chế tâm ma khi đột phá bình cảnh, nếu không Ngũ Sắc tiên tử đã sớm tiến giai Ly Hợp trung kỳ.
Ý niệm lưu chuyển trong đầu, Thiên Sư thượng nhân khôi phục tỉnh táo nhưng còn chút nghi hoặc, đối phương tự tin như vậy là dựa vào cái gì?
Ngồi trên ghế chủ vị, Ngũ Sắc tiên tử cũng tràn đầy nghi hoặc, họ Lâm này còn có thể tạo ra kỳ tích gì nữa?
"Đúng là Lâm mỗ không có Mị Hoặc Thiên Huyền đan nhưng tỷ tỷ của ta có một phần tài liệu luyện chế đan dược này"
Thần sắc Lâm Hiên tỉnh táo mở miệng.
"Tài liệu?"
Thiên Sư thượng nhân kinh ngạc, sau đó khóe miệng lộ tia chê cười: "Thì sao, cho dù Mộng Như Yên đem tài liệu cho ngươi, thì có thể so với đan dược đã luyện thành của lão phu sao?"
Lời này cũng không sai, xác suất luyện chế thành công Mị Hoặc Thiên Huyền Đan khiến người nghe phải trố mắt. Cho dù luyện đan tông sư xuất thủ cũng chỉ được hơn nửa thành một chút.
Hơn trăm năm Ngũ Sắc tiên tử gom góp được ba phần nguyên liệu nhưng kết quả không một lần thành công.
"Ai nói không thể so sánh, chỉ cần có nguyên liệu Lâm mỗ nắm chắc luyện ra"
"Các hạ đang cho là mình là thái thượng trưởng lão Ly Dược Cung chắc, huống hồ dù là Cổ lão ma cũng tuyệt không có khẩu khí khoa trương tới bực này" Thiên Sư thượng nhân cười lạnh nói.
Lâm Hiên không muốn tốn miệng lưỡi nữa quay sang Như Yên tiên tử : "Tỷ, ta đành mượn của nguyên liệu của tỷ."
"Được"
Ánh mắt đám người tập trung lên Mộng Như Yên, không ngờ nàng lại sảng khoái đáp ứng. Tuy trong lòng nàng không tin tưởng lắm nhưng còn một chút hy vọng còn hơn không. Nàng vươn ngọc thủ phất một cái, hào quang lóe lên, trước mặt bàn là mấy chiếc bình ngọc tinh xảo chứa nguyên liệu của Mị Hoặc Thiên Huyền Đan.
"Đa tạ tỷ tỷ."
Lâm Hiên gật đầu đáp lễ với Mộng Như Yên rồi quay sang Ngũ Sắc tiên tử mở miệng: "Tiền bối, Lâm mỗ cần phòng luyện đan, sau đó có thể dâng kiện đệ tam sính lễ"
"Ngươi chắc chắc luyện thành?" Ngũ Sắc tiên tử vẫn đầy kinh ngạc mở miệng.
"Đây là tự nhiên, chẳng lẽ tiền bối thấy vãn bối như đang nói giỡn sao?" Lâm Hiên mỉm cười nói: "Đương nhiên, ta có một yêu cầu. Nếu tiền bối nếu có thể đáp ứng thì tại hạ càng thêm chắn chắc."
"Cứ nói."
"Mị Hoặc Thiên Huyền Đan này là lần đầu Lâm mỗ nghe nói. Không biết tiền bối còn phế đan không, nếu như còn thì có thể giao ta nghiên cứu một chút được chăng" Sắc mặt Lâm Hiên nghiêm túc mở miệng.
"Gì?"
Tất cả đám người sợ ngây người, Khổng Tước tiên tử không tiện cất lời, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại lộ vẻ lo lắng.
Mộng Như Yên thì có chút kỳ quái, đệ đệ vốn đâu phải kẻ liều lĩnh như vậy?
Khóe miệng thì Thiên Sư thượng nhân tràn ngập vẻ châm chọc. Tiểu tử này thật quá mức tự đại, cho rằng chỉ cần nguyên cứu phế đan có thể luyện chế thành sao.
Ngũ Sắc tiên tử cũng lộ ra vẻ không hài lòng: "Lâm đ*o hữu, Mị Hoặc Thiên Huyền Đan rất bất đồng với các linh đan khác, tỉ lệ đan thành rất thấp."
"Lâm mỗ tự hiểu rõ điều này, chỉ cần tiên tử cấp cho phế đan nghiên cứu, chẳng lẽ này yêu cầu nho nhỏ tiền bối không đáp ứng sao?" Lâm Hiên vô kinh vô hỉ mở miệng.
"Được rồi!"
Thấy hắn kiên quyết như vậy Ngũ Sắc tiên tử thở dài, tay áo phất một cái bắn ra một đạo hỏa quang.
Không đến nửa tuần trà sau, tiếng bước chân nhè nhẹ truyền tới, một thị nữ chậm rãi đi vào, trên tay bưng một cái khay ngọc.
"Tham kiến tôn chủ"
Thiếu nữ nhẹ nhàng khẽ chào, Ngũ Sắc tiên tử cong ngón tay búng ra một đạo linh quang đem khay ngọc bay tới trước mặt Lâm Hiên.
Trong khay có ba khối dược hoàn đen như mực còn to hơn nắm tay hài nhi một chút. Đây chính là ba viên phế đan Mị Hoặc Thiên Huyền đan.
"Đa tạ tiên tử " Trong mắt Lâm Hiên lóe dị quang sau đó bình tĩnh trở lại.
"Đạo hữu không cần khách khí, ta sẽ dẫn ngươi tới luyện đan phòng, hy vọng có thể chiêm ngưỡng tuyệt kỹ của đạo hữu" Ngũ Sắc có vẻ cực kỳ khách khí, gia thân cùng thực lực Lâm Hiên vượt quá xa cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, đủ để bình tọa cùng đám Ly Hợp Kỳ bọn họ.
"Ha ha, lão phu khuyên tiên tử tốt nhất không nên ôm hi vọng quá lớn. Còn tiểu tử họ Lâm kia, ngươi cẩn thận đó, thổi da bò quá mức không khéo trong chốc lát nữa lại nứt cả bụng." Thiên Sư thượng nhân lạnh lùng mở miệng.
"Khoác lác hay không thì chờ luyện xong là rõ ràng, tại hạ hi vọng phụ tử Thiên Sư giữ lời, nếu không đường đường là Ly Hợp Kỳ yêu tộc nói chuyện lại thúi chẳng khác nào đánh rắm." Song phương đã trở mặt, Lâm Hiên cũng không cần khách khí.
"Ngươi..."
Thiên Sư thượng nhân tức giận, đấu võ mồm với Lâm Hiên chỉ tự rước nhục, lão hận không thể ngay lập tức đem đối phương ra trừu hồn luyện phách.
Tiểu gia hỏa đáng giận, đợi luyện đan thất bại thì bổn vương sẽ đem ngươi chậm rãi nhục mạ một phen, rồi có một ngày ta bắt ngươi phải hối hận khi có mặt trên đời này.
"Được rồi, hai vị đạo hữu không cần tiếp tục tranh đấu miệng lưỡi nữa" Thân là sơn chủ, Ngũ Sắc tiên tử lại đành phải hoà giải.
"Lâm đ*o hữu, Ngũ Sắc Linh Sơn tuy thô lậu nhưng lại có địa mạch chi hỏa không tồi, xin đi cùng thiếp."
Lời còn chưa dứt, toàn thân nàng lóe lên linh quang hóa thành một đạo kinh hồng bay ra bên ngoài đại điện.
Đám người nhanh chóng độn quang theo sau, chỉ chốc lát đã tới đỉnh núi. Trước mặt là đình đài lầu các cùng phong cảnh vô cùng mỹ lệ.
"Lâm đ*o hữu, đây là nơi luyện đan, không biết đạo hữu cần thời gian bao lâu?" Chỉ vào một kiến trúc phía trước, thần sắc Ngũ Sắc tiên tử chợt động mở miệng.
" Nhanh thì một ngày mà chậm thì ba ngày, chư vị đạo hữu muốn ở chỗ này sao?"
"Đúng vậy, ta muốn tận mặt chứng khiến thời khắc tiểu tử ngươi tự rước lấy nhục." Thần sắc Thiên Sư thượng nhân dữ tợn nói.
"Vậy sao, ta chỉ sợ lại làm ngươi phải thất vọng."
Lâm Hiên nói xong, đưa mắt tự tin nhìn sang Khổng Tước cùng Mộng Như Yên sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay vào một tòa điện vũ.
Đi vào trong hắn duỗi tay vỗ tại bên hông, mấy cây trận kỳ đủ mọi màu sắc hiện ra trước mặt. Sau đó hắn bắt đầu bố trí trận pháp.
Sau một lúc Lâm Hiên nhắm hai mắt, đem thần thức đảo qua thì trên mặt lộ vẻ hài lòng. Có trận pháp này, dù thần thức của tu tiên giả Ly Hợp Kỳ muốn thâm nhập vào mà không bị phát hiện là không thể nào.
Lúc này Lâm Hiên bắt đầu đánh giá chung quanh.
Đây là một đại sảnh rộng rãi hình tròn, đường kính chừng mấy trượng, ở giữa có một cái đầu quái vật đang há mồm do đồng tinh đúc thành. Chính là nơi phun ra địa hỏa.
Luyện đan thất do Ly Hợp yêu tộc bố trí không tồi nhưng Lâm Hiên tới đây không phải là để luyện đan.
Hắn duỗi tay vỗ tại bên hông đem các bình ngọc tinh xảo trôi nổi trước mắt. Mở một nắp bình, một mùi hương thấm tận phế phổi lập tức phiêu tán ra. Lâm Hiên nhẩy mũi một cái, sắc mặt đại biến.
"Vạn Cổ Hoa Phấn Mạt!"
Vật này có giới thiệu qua trên cổ tịch, độ trân quý có thể sánh cùng cực phẩm tinh thạch, nếu như hắn nhớ không nhớ lầm, có thể dùng nó để luyện chế nâng cấp một loại bảo vật từ cấp Nguyên Anh lên Ly Hợp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lâm Hiên lại đem các bình ngọc mở ra, chỉ thấy nào là Lôi Yêu Thảo, Vạn Huyết Liên, Bách Độc Hoa khiến hắn không khỏi kinh ngạc vô cùng.
Những tài liệu này đều là vật nghịch thiên, tổng giá trị còn vượt cả hơn năm khối cực phẩm tinh thạch.
Lâm Hiên chần chừ chốc lát rồi không chút khách khí thu vào. Tiện nghi này không thể không chiếm vì hắn đâu có ý định luyện đan.
Khoanh chân điều tức thời gian chừng một bữa cơm, cảm giác pháp lực cùng tinh thần đều khôi phục đến trạng thái đỉnh phong. Lâm Hiên lật cổ tay, một viên phế đan đen thùi to cỡ nắm tay hài nhi hiện ra trong lòng bàn tay.
Hai tay đặt ngang tại trước ngực kẹp lấy phế đan vào giữa. Lâm Hiên hít vào một hơi, Lam Sắc Tinh Hải trong cơ thể chậm rãi xoay tròn, từ bên trong tách ra các quang điểm sáng chói đi dọc theo kinh mạch, tới lòng bàn tay rồi xuyên vào phế đan.
***
Thời gian chậm rãi trôi qua, từ chính ngọ cho đến lúc này vầng thái dương đã đổ ối trên triền núi.
Ngũ Sắc tiên tử, Mộng Như Yên cùng Thanh Nhi, phụ tử Thiên Sư đều ở sơn đỉnh đả tọa, Sự tình Lâm Hiên có luyện đan thành công hay không đều mang lại cho bọn họ những sự mong chờ trái ngược nhau.
Cảm giác chờ đợi thật không tốt nhưng thần thức vừa tiếp cận tòa điện vũ kia thì đã bị một lực lượng quỷ dị che lại, không cách nào xuyên thấu.
"Xú tiểu tử đáng ghét!"
Thiên Sư thầm mắng nhưng cũng không hoảng hốt, bất luận thế nào lão cũng không thể thua.
Mộng Như Yên cùng Thanh Nhi thì thầm cầu nguyện cho Lâm Hiên thành công.
Cùng lúc đó ở trong luyện đan thất, Lâm Hiên chậm rãi mở mắt. Đưa tay trái ngửa ra, một viên đan hoàn to cỡ mắt rồng hiện ra trong tay phải. Nhất thời trong đan thất được bao phủ bởi một làn hương khiến người sảng khoái tinh thần.
Đan hoàn này màu vàng nhạt, mùi vị cùng hào quang tỏa ra giống hệt Mị Hoặc Thiên Huyền đan do Thiên Sư thượng nhân lấy ra.
Tinh chế phế đan từ Linh Động kỳ đến nay hơn hai trăm năm, cảnh giới của Lâm Hiên đã đến mức xuất thần nhập hóa. Tuy trong quá trình này cũng có chút khó khăn nhưng cuối cùng đã đại công cáo thành.
Trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ mừng rỡ. Hiện đã có ba kiện sính lễ khiến phụ tử Thiên Sư mất mặt.
Có điều sau một hồi nghĩ ngợi, vì người tỷ tỷ Mộng Như Yên mà cũng là vì hắn nữa. Muốn cầu Ngũ Sắc tiên tử liên thủ đối phó Vạn Phật Tông, Lâm Hiên quyết định tái tinh chế nó thành trung phẩm đan.
Nghỉ ngơi một lát, hắn tiếp tục đem Mị Hoặc Thiên Huyền Đan kẹp giữa trong lòng bàn tay.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau một đêm bất giác vầng thái dương lại ló ra nơi hừng đông. Lâm Hiên thở phào một tiếng chậm rãi mở mắt.
Trong tay vẫn là viên đan dược màu vàng nhạt nhưng lại tỏa ra hào quang sáng lạn hơn trước nhiều. Không cần phải nói, phẩm chất của Mị Hoặc Thiên Huyền đan đã tăng lên một cấp bậc.
Ngửi mùi hương hào sảng ngất ngây trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ thoả mãn, lấy ra một cái hộp ngọc đem linh đan chứa vào sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay ra ngoài.
Trên đỉnh núi quần tu đều đang ngồi tĩnh tọa, thấy đạo kinh hồng mỹ lệ kia bay ra thì tất cả đều mở mắt với thần sắc rất khác nhau.
Quang hoa tán đi, lộ ra thân ảnh Lâm Hiên với khóe miệng tươi cười. Sắc mặt Phụ tử Thiên Sư trầm xuống, giật mình nhịn không được liếc nhau. Chẳng lẽ tiểu tử này đã luyện thành Mị Hoặc Thiên Huyền Đan?
Không... Sẽ không.
Đan dược này khó luyện vô cùng, mấy vị luyện đan tông sư Ly Dược Cung cũng không luyện nổi. Tiểu tử này tuyệt không có bổn sự như vậy.
Nhưng sao bộ dáng hắn lại thong thả thế?
Lâm Hiên thấy mà như không thấy vẻ bồn chồn của bọn họ, hắn duỗi tay vỗ vào bên hông, một cái hộp ngọc hiện ra trước mắt đám người.
"Không phụ sự ủy thác của tiên tử, mời người xem cho"
Lâm Hiên mỉm cười mở miệng, ngón giữa búng ra một đạo kiếm khí đem nắp hộp mở, bên trong là một viên đan hoàn màu vàng nhạt tỏa hương thơm ngát bốn phía, khiến người sảng khoái ngất ngây.
"Đúng là Mị Hoặc Thiên Huyền đan!"
"Mùi hương cùng hào quang này là trung phẩm đan sao?"
"Không có khả năng, trừ phi là đại tu tiên giả Linh giới, còn Nhân giới không thể luyện ra thần vật thế này. "
Là …trung phẩm đan sao?... Lấy tâm cơ của Ngũ Sắc tiên tử mà trên mặt cũng không khỏi lộ vẻ kích động.
Nếu có một viên trung phẩm thần đan này hỗ trợ thì việc nàng tiến giai Ly Hợp trung kỳ là điều hiển nhiên.
Trong mắt Thanh nhi tràn đầy vẻ mê ly, nàng biết Lâm Hiên từng là thiếu chủ Linh Dược sơn nhưng không ngờ luyện đan thuật của hắn lại thần diệu tới mức này.
Vẻ mặt Mộng Như Yên cũng vô cùng cao hứng, ngược lại sắc mặt phụ tử Thiên Sư cực kỳ khó coi.
Thiên Sư thượng nhân không thể tưởng tượng nổi, đối phương sao có thể luyện ra trung phẩm đan? Nhưng sự thật chính là sự thật.
"Tiền bối, đây là kiện đệ tam sính lễ mà Lâm mỗ dâng lên người."
"Đa tạ đạo hữu."
Ngũ Sắc tiên tử nhẹ gật đầu, lúc này nàng đã xem Lâm Hiên như đồng bối, tuy là nghĩa mẫu của Thanh Nhi nhưng không dám có chút khinh thường.
"Ha ha. Thiên Sư, đệ đệ ta lấy ra kiện lễ vật thứ ba này, ngươi còn lời gì nữa chăng?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai, nữ đại trưởng lão Thiên Nhai Hải Các hả hê cười mở miệng.
"Hừ, Lâm tiểu tử đã xuất ra lễ vật trân quý như thế, bổn vương đương nhiên giữ lời." Trong mắt Thiên Sư thượng nhân lóe lên tia oán độc nhưng lúc này không tiện trở mặt. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ánh mắt lão có chút kiêng kị, liếc mắt nhìn qua Lâm Hiên rồi xoay sang Ngũ Sắc tiên tử ôm quyền: "Tiên tử, khuyển tử không thể trèo cao mà bổn vương còn có sự tình cần làm, ta cáo từ trước."
"Thượng nhân bảo trọng."
Ngũ Sắc nhẹ nhàng nói, lúc này mà giữ lại chỉ khiến lão thêm xấu hổ.
Toàn thân phụ tử Thiên Sư phát ra quang hoa cùng nhau bay đi.
Nhìn bóng dáng hai người, tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại rồi lóe lên tia sáng quỉ dị.
***
Gần nửa canh giờ sau, đám người Thiên Sư đã cách Ngũ Sắc Linh Sơn hơn mười ngàn dặm.
"Phụ vương, Lâm tiểu tử kia khinh người quá đáng, chẳng lẽ chúng ta phải nuốt trôi cơn giận này?"
"Hừ, ngươi biết cái gì?" Sắc mặt Thiên Sư thượng nhân khó coi đến cực điểm: "Chẳng lẽ trong mắt ngươi, ta là kẻ nhu nhược hèn hạ sao. Chỉ có điều Lâm tiểu tử không dễ chọc, cần bàn bạc kỹ một phen."
"Phụ vương, có phải người quá cẩn thận rồi chăng, hắn chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, cho dù có thân gia dày cùng vận khí không tệ nhưng thực lực sao có thể sánh cùng người" Vừa nghĩ tới cảnh tấm thân nõn nà của Khổng Tước bị Lâm Hiên ôm vào lòng, Sư Tranh lại bùng lửa ghen hung dữ mở miệng.
"Không thể nói như vậy" Thiên Sư thượng nhân rốt cuộc vẫn là lão quái vật sống mấy vạn năm, mở miệng phân tích:" Lâm tiểu tử tuy có pháp lực mạnh hơn tu sĩ cùng cấp cũng không tính là gì, điểm mấu chốt là hắn có một kiện Thông Thiên Linh Bảo..."
"Phụ vương, chẳng lẽ đó thật là Thông Thiên Linh Bảo? Đến như bảo vật trấn phái của thất đại thế lực cũng chỉ là phỏng chế phẩm mà thôi." Sư Tranh nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Ừm, vi phụ không có nhìn lầm, bảo kiếm trong tay hắn tuy chỉ là tàn phẩm nhưng không thể coi thường, huống chi Lâm tiểu tử kết bái tỷ đệ cùng Mộng Như Yên. Tiện tỳ kia thích nhất là bao che khuyết điểm, tuyệt sẽ không bàng quan đứng nhìn" Thiên Sư thượng nhân lấy tay vuốt cằm, trên mặt lộ vẻ khó xử.
"Nhưng chẳng lẽ cứ để chúng oai phong vậy sao?" Sư Tranh đầy vẻ không cam lòng nói.
"Nếu ở một thời điểm khác ta cũng không muốn lưỡng bại câu thương với chúng, nhưng hiện tại Thiên Nhai Hải Các đang trở mặt cùng Vạn Phật Tông, chẳng lẽ vi phụ không biết ném đá xuống giếng sao?" Thiên Sư thượng nhân âm hiểm cười mở miệng.
"Phụ vương nói..."
"Đúng vậy, địch nhân của địch nhân là bằng hữu của mình…" Lời còn chưa dứt, đột nhiên chân mày Thiên Sư thượng nhân khẽ động, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.
"Phụ vương, sao vậy?"
"Có hai cỗ linh lực cường đại đang nhanh chóng bay tới đây, một Ly Hợp kỳ và một Nguyên Hậu kỳ... "
"Trùng hợp vậy, chẳng lẽ là Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên?" Vẻ mặt Sư Tranh cũng khó coi đến cực điểm.
"Tám chín phần là vậy."
"Bọn họ đã chiếm thượng phong, đến nơi đây làm gì?" Sư Tranh kinh hoàng mở miệng.
***
Cùng thời gian, cách nơi đó khoảng ngàn dặm có hai đạo kinh hồng phá thiên không mà đi. Tốc độ cực nhanh khiến người nghẹn họng nhìn trân trối, so với thuấn di chỉ kém một bậc mà thôi.
Độn quang trong là một nam một nữ, Thiên Sư thượng nhân đoán được không sai, xác thực là Lâm Hiên cùng Như Yên tiên tử.
Tỷ đệ hai người sao lại không rõ thả hổ về rừng lưu hậu hoạn vô cùnc. Tại Ngũ Sắc Linh Sơn, bọn họ đã kết thù không đợi trời chung cùng Sư Tâm Cốc.
Lúc này để đối phương rời đi, rất có khả năng bọn họ lại ngưu tầm ngưu mã tầm mã tìm đến Vạn Phật Tông. Hoặc không làm còn làm thì phải nhất tuyệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.