Bách Luyện Thành Tiên

Chương 557: Gió đảo chiều




Từ khi Cổ Ma hiện thân đến lúc bị Kim Nghĩa đánh cho thất linh bát lạc, nói thì dài nhưng chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Lão hòa thượng thật không thể ngờ nổi. Đau lòng không thôi nhưng càng thêm sợ hãi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Kim Nghĩa nhe hàm răng sắc lạnh: "Đại sư, có thể an tâm đi chết!"
Lời còn chưa dứt, tiếng bùm bùm bạo liệt truyền vào tai, nắm quyền như chân cóc chợt dài thêm mấy trượng, chợt lóe đánh tới.
Lão hòa thượng muốn tránh cũng không được, đành duỗi tay ném chiếc áo cà sa trên người ra, sau đó cắn lưỡi phun ra một ngụm tinh huyết.
"Hàng Long Phục Hổ, phá!"
Huyết hoa bạo khai nhập vào bên trong áo cà sa, bảo vật này chợt lóe rồi biến thành một đóa Kim Liên. Liên hoa quay tròn toàn chuyển rồi nở rộ ra.
Phạm âm truyền vào tai. Lão hòa thượng lại duỗi tay, từ trong lòng ngực tế ra một tấm Phù triện. Phù này không gió tự cháy, một bộ áo giáp cổ xưa xuất hiện trên thân lão.
Lục Đinh Thần Giáp Phù! Đây là bí thuật đặc biệt của Phật Tông, nghe nói Phù triện này rất khó chế thành nhưng có lực phòng ngự cực cao
Bố trí xong hai tầng phòng ngự, lão hòa thượng mới kịp thở phào thì nắm quyền của Kim Nghĩa đã đánh tới.
Chỉ thấy kim quang lóe lên, không ngờ liên hoa lại như tờ giấy hồ bị cường bạo đánh nát, theo sau phiêu tán trong không gian
Tu tiên giả Động Huyền Kỳ đáng sợ đến như thế? Bốn người trừng mắt cứng lưỡi. Lão hòa thượng tức thì ngây người.
Nụ cười trên mặt Kim Nghĩa lại càng sáng lạn, quyền thế không giảm, hung hăng đánh vào ngực thiền sư.
Phốc!
Lục Đinh Thần Giáp Phù cũng không có nửa điểm hiệu quả, cả ngực lão hòa thượng hoàn toàn lõm vào.
Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền vào tai, Lâm Hiên ở ngoài mấy chục trượng cũng nghe rõ ràng, tuy nhiên còn chưa kết thúc, Kim Nghĩa lại mở miệng phun ra một luồng dịch thể màu vàng kim nhạt.
Chân Thiềm chi độc! Cáp mô vốn thuộc ngũ độc hàng đầu thiên hạ. Kim Minh Thiềm Thừ đã tu luyện đến cấp bậc Chân Linh. Kim Nghĩa bắt chước thần thông của nó thì uy lực của nọc độc không phải giỡn.
Trong khoảnh khắc dịch thể liền bao bọc thân thể Kim Hoằng thiền sư. Tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, thân thể lão hòa tượng tan rã như băng tuyết gặp ánh dương, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy thoát.
Chiếc kim bát cũng chợt tắt linh quang, từ trên bầu trời rơi xuống.
"A!" Một màn đáng sợ này hù dọa Minh Tuyền Tiên Tử đến phát run toàn thân:"Ta còn chưa muốn chết. Ta muốn rời khỏi nơi này, van cầu ngươi buông tha cho ta, ta không cần bảo vật, ta. .."
Nàng này thì thào tự nói, thanh âm rất nhỏ nhưng Lâm Hiên nghe được rõ ràng, dự cảm bất ổn chợt lóe trong lòng hắn.
Chỉ thấy kinh hồng chợt lóe, Minh Tuyền Tiên Tử đã hoảng sợ bỏ chạy. Lâm Hiên thấy thì vừa sợ vừa giận, nàng làm vậy quả thực rất ngu xuẩn. Chẳng phải tạo cơ hội cho đối phương tiêu diệt từng người sao?
Quả nhiên khóe miệng Kim Nghĩa nhếch lên, trên mặt đầy vẻ cười nhạo. Tay phải giơ lên điểm về phía xa xa, không gian chợt dao động lóe, một lợi trảo kim sắc xuất hiện. Năm ngón tay bén nhọn, hung hăng móc vào bụng của nàng.
Công kích quỷ dị mà Minh Tuyền Tiên Tử đã hoảng loạn quá mức. Còn không tế ra bảo vật nào phòng ngự.
Một tiếng hét thảm truyền vào tai, lợi trảo dễ dàng phá vỡ linh khí hộ thể của nàng, thân thể yêu kiều của nàng xuất hiện một lỗ máu.
Minh Tuyền Tiên Tử tựa hồ tỉnh mộng, trong mắt hiện vẻ thống khổ cùng oán độc nhưng lợi trảo lập tức bùng lên một vầng hỏa diễm kim sắc. Nguyên Anh mới vừa mới độn ra thì la lên thảm thiết, mang theo hỏa diễm trên dưới bay múa, liều mạng lăn lộn. Trên thân thể nhỏ nhắn cũng có hàn khí bạch sắc toát ra, muốn dập tắt ma hỏa nhưng chỉ như đổ thêm dầu. Sau một lát thì tiếng la thảm của Nguyên Anh ngày càng yếu, cuối cùng bị đốt thành tro bụi.
Lâm Hiên thầm hoảng sợ nhưng vào giờ khắc này, bất luận ra sao cũng không thể để đối phương phát hiện mình đang khiếp nhược, càng đối mặt cường địch càng phải giữ được tỉnh táo.
Địch nhân này còn mạnh hơn cả phụ thân chi thể của Độc Long Lão Tổ. Lại không giống lần trước, có thể thi triển Huyễn Ảnh Độn để chạy đi.
Không biết lối ra của không gian độc lập này ở đâu. Kỳ thật lúc này đệ nhị Nguyên Anh của hắn đang toàn lực tìm kiếm.
Không sai, là đệ nhị Nguyên Anh!
Tiểu gia hỏa kia từ Ma Anh hóa thành. Luận thời gian tồn tại còn dài hơn cả chủ Nguyên Anh một chút, sao có thể dễ dàng bị tiêu diệt.
Cổ Thú bị diệt trừ, hơn nữa đệ nhị Nguyên Anh còn mang theo không ít bảo vật, bao gồm có Khắc Cấm Bàn thu được trong túi trữ vật của Tư Đồ Phương ở Bồng Lai Sơn. Khi gặp cấm chế của Thiên Cương Ngũ Hành Trận, tiểu tử kia lợi dụng Khắc Cấm Bàn tạm thời mở ra một thông đạo nhỏ rồi chui vào bên trong.
Tuy nhiên khi mấy người bài trừ trận pháp, tiểu tử kia lại gặp phải không gian chi lực rất cường đại. Cũng may là hắn có cây trường mâu của Tuyết Hồ Vương mới hóa nguy thành an, không cần thông qua Dị Không Môn mà bị không gian chi lực trực tiếp bị kéo vào trong Không Gian Tu Du này. Tiếp sau thì còn cái gì mà khách khí, tiểu tử kia cướp sạch bảo vật trong này không còn.
Chính vì thế mà Lâm Hiên tìm đủ lý do lấy cớ trì hoãn, để đệ nhị Nguyên Anh tranh thủ thời gian.
Ở tòa đại điện này, tiểu tử kia cũng thông qua Khắc Cấm Bàn tiến vào. Chỉ tiếc đến tầng thứ ba thì không kịp lục soát, hắn đành dùng Ma Duyên Kiếm cường ngạnh phá vỡ vách tường trốn trước một bước.
Đệ nhị Nguyên Anh sau khi thoát khỏi thì không ngừng tìm kiếm lối ra. Lâm Hiên tính hội hợp cùng hắn ở bên ngoài rồi thoát thân.
Lâm Hiên đương nhiên không muốn cùng liều mạng lão quái vật Động Huyền Kỳ. Hai trăm năm qua tu vị cùng thực lực đều bạo tăng nhưng vẫn không thể nào có có phần thắng.
Lại nói Minh Tuyền Tiên Tử ngã xuống, ánh mắt Kim Nghĩa như độc xà chăm chú nhìn hai người còn lại.
"Thế nào, hai vị đạo hữu còn chưa tự tận sao, chẳng lẽ các ngươi cho rằng còn cơ hội chạy thoát, thật quá ngây thơ"
"Hừ."
Lâm Hiên xem như không thấy, tay áo bào phất một cái. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn bay múa, vô số huyễn ảnh thanh thế kinh người chợt hiện.
Đồng thời một chiếc chuông cổ cỡ một tấc từ trong ống tay áo hắn bay vút ra. Chuông này có màu tím đạm, ẩn hiện những phù văn thâm ảo dị thường.
Bách Linh Chung!
Lâm Hiên đánh ra một đạo pháp quyết, đáy chung chợt lóe linh quang, tiếng huyên náo truyền vào bên tai, hàng ngàn con Thi Nha tam nhãn từ bên trong bay ra.
Lúc này không khí tràn ngập tử khí, Sơn Thủy Phiến chưa thu hồi. Huyễn Linh Thiên Hỏa cũng bốc lên trong tay phải, Kim Nghĩa chợt cảm giác một nỗi nguy hiểm khó hiểu tự linh hỏa nọ.
Trên mặt Tiêm Mạc Y Lam cũng đầy vẻ ngưng trọng nhưng không mấy sợ hãi. Tay trái tế ra một tấm Phù triện. Trong linh quang thiểm động dán lên trước ngực.
Dị biến nổi lên, một hư ảnh thật lớn hiện ra. Phảng phất như một con mãnh thú nhập vào thân thể của hắn.
Lâm Hiên thấy thì nhíu mày. Pháp tướng? Không phải, chỉ là tương tự
Chợt khí tức của Tiêm Mạc Y Lam tăng đến tiếp cận Sơ Kỳ đỉnh phong, theo sau tay trái một cái, một thanh trường đao xuất hiện.
Đao này kiểu dáng kỳ lạ, khá giống với Liễu Diệp đao mà trên chiến trận thường dùng. Thân đao đầy những hoa văn, có khắc một con điều long quấn quanh.
Từ linh áp phát ra, không ngờ là Thông Thiên Linh Bảo!
Không sai, chắc chắn là Thông Thiên Linh Bảo chân chánh như Ma Duyên Kiếm. Lâm Hiên không khỏi thất sắc.
Tiêm Mạc Y Lam quả nhiên không đơn giản. Mà lúc này trên mặt cùng trán của hắn lại xuất hiện nhưng vệt ma vân, khí tức phát ra càng quỷ dị tới cực điểm.
Nụ cười ngạo trên mặt Kim Nghĩa đã tan biến không thấy, đáy lòng lại nổi lên một luồng nguy cơ khó hiểu. Hắn quay đầu nhìn Lâm Hiên rồi nhìn Tiêm Mạc Y Lam.
"Có ý tứ, xem ra hai người các ngươi còn mạnh hơn hòa thượng cùng tiện tỳ kia một chút, nhưng chỉ là tiểu tử Ly Hợp Kỳ, có thể thoát khỏi tay bổn lão tổ sao?"
Vừa dứt lời, lệ khí trên người Kim Nghĩa liền dâng lên. Theo sau thân hình khẽ động, liên tiếp những tàn ảnh màu bạc hiện trong tầm mắt.
Đây không phải chướng nhãn thuật mà bởi động tác của Kim Nghĩa thật sự quá nhanh, cơ hồ thân hình hắn vừa động đã tới trước mặt Tiêm Mạc Y Lam.
Bí thuật này dường như là Thuấn Di, Lâm Hiên thi triển hai loại linh nhãn bí thuật mới nhìn ra.
Lúc này sau lưng Tiêm Mạc Y Lam lại có một đôi đôi cánh màu trắng tựa như cánh thiên nga. Nếu đôi cánh này co lại sẽ bao bọc toàn bộ thân hình hắn. Các họa vân trên mặt cũng sáng lên.
Động tác Kim Nghĩa như quỷ mị mà Tiêm Mạc Y Lam lại còn nhanh hơn một chút, thân hình vừa né tránh thì Linh Bảo trong tay đồng thời chém ra.
Một ánh đao vô cùng lăng lệ chói mắt hiện ra.
"Hả?"
Kim Nghĩa theo bản năng cảm giác được nguy cơ mạnh mẽ. Thân hình nhoáng lên bắn ra phía sau. Phản ứng của hắn không thể nói không nhanh chóng, ánh đao quá nhanh cơ hồ bay qua chóp mũi.
Lông tóc Kim Nghĩa dựng đứng, có cảm giác sởn gai ốc. Ánh đao một kích không trúng, đánh tới ngọn núi phía sau.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, ánh đao chỉ cỡ hơn trượng nhưng lại cắt ngang ngọn núi, đá vụn như mưa ầm ầm bắn ra. Lâm Hiên cũng bị dọa cho hoảng sợ, không hổ là Thông Thiên Linh Bảo chân chính.
Lúc này sau lưng Kim Nghĩa mồ hôi lạnh đầm đìa, nếu vừa rồi bị bổ trúng thì thân thể chắc chắn bị hủy.
Bảo vật này sắc bén đến biến thái, phải nhanh chóng diệt sát hai tiểu tử này. Hai tay Kim Nghĩa nắm chặt, đang muốn thi triển thần thông cường đại thì một màn khó tin lại xảy ra.
Khí tức cùng linh lực quanh thân hắn bắt đầu suy giảm. Thoáng chốc liền rơi xuống cảnh giới Ly Hợp Kỳ.
Hậu kỳ trung kỳ, sau đó lại về sơ kỳ như trước. Hơn nữa mặt mày uể oải như đã hao hết tinh lực.
Sự tình diễn ra trong nháy mắt, ba người không có phản ứng, chỉ còn biết trừng mắt mà nhìn.
Như vậy Dược Linh không có tác dụng như truyền thuyết. Tất cả chỉ là giấc mộng Nam Kha, nó chỉ có tác dụng cuồng tăng pháp lực cho tu sĩ trong khoảng thời gian ngắn.
Tiên đạo gian nan, nào có tiên đan cuồng thăng một cảnh giới, đi ngược Thiên Địa Pháp Tắc như vậy. Chung quy là đường ngang ngõ tắt mượn lực, chỉ có khổ tu được mới có được sức mạnh chân chính.
"Ha ha, Kim huynh, không phải ngươi muốn đem chúng ta trừu hồn luyện phách sao, hiện tại nên hành động đi chứ?" Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười nhạo, băng lãnh mở miệng.
"Không sai, Kim đạo hữu. Ngươi thật là có bản lĩnh, lấy một địch bốn. Đại sư cùng Minh Tuyền Tiên Tử đều chết trong tay ngươi, các hạ thật ngoan độc" Tiêm Mạc Y Lam cũng âm trầm lên tiếng.
Kim Nghĩa sắc mặt thì âm trầm, như từ thiên đường rơi xuống địa ngục nhưng vẫn cứng miệng.
"Hai người các ngươi không nên khinh người quá đáng, ta dù có chết cũng kéo theo các ngươi"
"A, ngươi có bản lãnh đó sao, hiện tại sao không tự xưng là lão tổ gì đó?" Tiêm Mạc Y Lam cười lạnh nói.
Kim Nghĩa không mở miệng, đột nhiên móc ra một xấp dầy phù triện, dương tay ném về Tiêm Mạc Y Lam. Vô số băng cầu lôi hỏa xuất hiện, phô thiên cái địa bao phủ đối phương vào bên trong.
Mà thân hình hắn chợt lóe hướng tới Lâm Hiên quát: "Cút ngay."
Suy xét thì Lâm Hiên vẫn dễ đối phó hơn Tiêm Mạc Y Lam có Linh Bảo. Hắn là tu yêu giả, đối phương tuyệt không dám cận chiến cản đường.
Như vậy sẽ có cơ hội đào tẩu.
Lâm Hiên kinh nghiệm phong phú, sao đoán không được Kim Nghĩa đang nghĩ cái gì. Lựa chọn đột phá từ bên này sao, hắc hắc, gãi đúng chỗ ngứa!
Hắn không né tránh. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lại chấn động kịch liệt, hoàn ảnh đầy trời cộng minh, như bài sơn đảo hải chen chúc bắn tới đối phương.
Kim Nghĩa vặn vẹo mặt mũi, lấy cứng chọi cứng khẳng định làngu xuẩn nhưng đã đến bước này, chỉ còn cách mở một đường máu.
Tu vị giảm xuống Ly Hợp, áo giáp như da cóc kia cũng tán loạn đi. Kim Nghĩa quát to một tiếng. Song quyền liên tục đánh ra những vẫn có những hoàn ảnh lọt qua. Cánh tay, trước ngực, bụng, bắp đùi hắn liên tục bị đánh trúng.
Từng ngụm từng ngụm máu huyết trong miệng Kim Nghĩa cuồng phun, tám chín phần đã tổn thương nội phủ, bất quá vẫn rất ngoan cường vọt tới trước người Lâm Hiên ba thước.
Thấy đối phương vẫn không có ý thoái lui, Kim Nghĩa trừng mắt hét lớn: "Cản ta thì phải chết, ngươi cút đến âm tào địa phủ cho ta "
Hắn vừa nói vừa đấm ra một quyền, kim quang chợt lóe. Lực Chi Khí Toàn hiện ra hung hăng lao đến Lâm Hiên.
"Tới đúng lúc lắm"
Hai chân Lâm Hiên trùn xuống, dù đang trôi nổi giữa không trung nhưng lại bày ra thế đứng trung bình tấn. Yêu khí toàn thân dâng lên. Ai nói chỉ có Kim Nghĩa mới là tu yêu giả, nói về độ huyền ảo thì Phượng Vũ Cửu Thiên quyết còn hơn một bậc.
Chân Linh cũng chia mạnh yếu. Chỉ là Thiềm Thừ sao có thể so cùng Bách Điểu Chi Vương?
Huống chi hai trăm năm qua, Lâm Hiên liên tục nuốt Kỳ Lân Quả được tinh chế, hiện thân thể hắn cứng cỏi vượt xa cả Yêu Tộc cùng cấp. một tu yêu giả tầm thường như Kim Nghĩa sao có thể sánh bằng?
Lâm Hiên quát to một tiếng, cũng đánh ra một quyền. Ngoài da thịt lóe lên ngân quang, tay phải của hắn cũng đã yêu hóa. Động tác không phức tạp nhưng ẩn chứa sức mạnh phi phàm.
Hai luồng sức mạnh khổng lồ va cùng một chỗ. Sóng xung kích cuồng bạo kích bắn ra bốn phía. Cây cối trong vòng vài dặm bị nhổ tận gốc, các tòa kiến trúc cũng bị san thành đất bằng.
Chỉ nghe một tiếng la thảm truyền ra, cánh tay Kim Nghĩa bạo nổ thành một đoàn huyết vụ. ám kình còn làm cho lồng ngực hắn hõm sâu vào, trên mặt đầy vẻ thống khổ cùng không thể tin nổi.
"Ngươi..ngươi cũng là tu yêu giả?"
"Hiện tại mới biết thì quá muộn"
Lâm Hiên phất tay trái một cái, một đạo quang hà bắn ra đem túi trữ vật bên hông đối phương cuốn về, theo sau kiếm khí đầy trời như cuồng phong sậu vũ đánh tới thân thể Kim Nghĩa như tổ ong, ngay cả Nguyên Anh cũng bị tiêu diệt.
Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc đã về tay nhưng sắc mắt Lâm Hiên vẫn lộ vẻ khó coi, không chút do dự thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, thân hình chợt lóe không thấy. Đúng lúc này một ánh đao kích bắn qua, đâm thẳng trời cao.
Lâm Hiên quay đầu, sắc mặt âm trầm:"Đạo hữu tập kích ta là có ý gì, mới liên thủ giải trừ nguy cơ, hiện tại muốn trở mặt sao?"
"Ý gì?" Khóe miệng Tiêm Mạc Y Lam lộ nụ cười lạnh:"Khi trước ngươi thừa dịp cướp thần kim đi, hiện tại ngay cả Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc cũng tính bỏ túi một mình?"
"Hừ, nếu không phải Lâm mỗ phản ứng nhanh chóng thì đã trúng độc thủ của ngươi, Bảo vật dành cho người có duyên, sao có thể nói độc chiếm?" Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng.
" Nói như vậy là ngươi quyết không giao Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc ra?" Tiêm Mạc Y Lam âm trầm mở miệng, tựa hồ rất coi trọng loại tài liệu này.
"Bảo vật khác còn có thể thương lượng, riêng Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc đại dụng với Lâm mỗ, không cần tốn nước miếng nữa"
Lâm Hiên lơ đễnh nói nhưng Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn lần nữa trở lại bay múa quanh người. Những con Tam nhãn Thi Nha cũng dựng thẳng lông vũ, tiếng huyên náo truyền vào tai. Hắn lại vươn tay trái, linh quang chợt lóe, một cây cổ thiền trượng hỏa hồng bắn ra. Pháp lực vừa truyền vào thì lập tức phát ra phật lực hùng hậu.
Thông Linh Phật Bảo!
Trên mặt Tiêm Mạc Y Lam đang lộ vẻ ngưng trọng thì Ô Kim Long Giáp Thuẫn cũng rơi ra khỏi tay áo Lâm Hiên, sau lưng hắn chợt tỏa ra kim quang. Tiểu La Yêu Pháp Tướng chín đầu mười tám tay xuất hiện.
Tiêm Mạc Y Lam hít một hơi lạnh. Vốn tin tưởng mười phần chiến thắng nhưng lúc này đánh tiếp, thắng bại thật sự rất khó nói. Bất quá đối với hắn, Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc không thể buông tha.
Lâm Hiên cũng đầy vẻ đề phòng, còn chưa nhìn ra lai lịch của Tiêm Mạc Y Lam này. Không phải vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn giao thủ cùng địch nhân thần bí này.
Nhất thời không khí ngưng trệ, hai tu sĩ Ly Hợp Kỳ lơ lửng ở xa giằng co. Một người thì trước thân bay múa đủ các loại pháp bảo, sau lưng còn có pháp tướng kim thân, vừa nhìn đã biết vô cùng cường đại!
Còn một người cầm trong tay Thông Thiên Linh Bảo, sau lưng có một đôi cánh rất dài trắng nõn. Khuôn mặt anh tuấn thượng lại có ma vân, nhìn không ra thực lực sâu cạn.
Hai người kiềm chế lẫn nhau, hào khí càng bị ngưng đọng. Gió núi bị khí thế của hai người thổi tan đi tứ phía.
Đúng vào lúc này một tiếng nổ rất lớn truyền vào tai. Cả không gian như rung lên một chút, tròng mắt hai người hơi co lại, sắc mặt cuồng biến.
Bọn họ chưa dùng thần thức đã cảm giác linh áp đáng sợ phô thiên cái địa truyền tới từ nơi đó.
Thanh thế này cường đại không kém Kim Nghĩa vừa rồi. Tu tiên giả Động Huyền Kỳ! Hơn nữa tựa hồ có hai người.
"Không ổn!"
Thân hình Lâm Hiên chợt lóe. Kim thân pháp tướng chợt tan, các loại bảo vật cũng được hắn thu hồi, nhanh chóng hóa thành kinh hồng chói mắt bay vút đi.
Khóe mắt Tiêm Mạc Y Lam máy động. Đáy mắt có vẻ không cam lòng nhưng vẫn biết phân nặng nhẹ.
Cửu Thiên Hồi Dương Ngọc tạm thời gởi lại trong tay Lâm tiểu tử vậy. Không chút chậm trễ, hắn cũng xoay người nhằm một hướng khác bay đi.
***
"Sở liệu quả không sai, sau Dị Không Môn quả nhiên có một không gian độc lập" Lão giả tóc vàng vuốt râu mỉm cười nói.
"Không sai, lần này toàn bộ là công lao của Dư huynh đệ " Trên mặt lão giả mặc đạo trang cũng đầy vẻ hoan hỉ. Kiến trúc nơi đây kiểu dáng cổ xưa, hơn phân nửa là tổng đà bí mật của đại phái nào đó, bên trong chắc chắn có những bảo vật giá trị xa xỉ.
"Ha ha, có lẽ bảo vật đã rơi vào trong tay hai con chuột nhắt tới trước chúng ta. Bắt được chúng thì tìm hiểu luôn được tin tức về đám tu sĩ Lý gia, thật là nhất cử lưỡng tiện."
Dường biết đồng bạn đang nghĩ cái gì, lão giả tóc vàng có ý đề tỉnh nói.
"Dư huynh đệ nói không sai, là lão phu quá mức nóng vội. Được, hai con tiểu lão thử, chúng ta mỗi người một tên, thế nào?"
" Dư mỗ cũng có ý này, nhưng phải cẩn thận một chút."
"Cẩn thận?! Chỉ là tiểu tử Ly Hợp Kỳ, có thể tạo thành uy hiếp đối với chúng ta sao?" Lão giả vận trang phục đạo sĩ cười lớn, lời còn chưa dứt liền hóa thành một đạo cuồng phong biến mất tại chỗ.
Lão quái tóc vàng lắc đầu, khóe miệng lộ chút tiếu ý. Có lẽ thật sự bản thân lão quá mức đa nghi. Khí tức của hai tu sĩ Ly Hợp kia có chút đặc biệt nhưng đồng bạn nói đúng, Ly Hợp chỉ là Ly Hợp mà thôi.
Lão phóng xuất thần thức, dễ dàng tập trung lên Tiêm Mạc Y Lam, thân hình nhoáng lên truy theo.
Tu Du Không Gian này diện tích rất lớn nhưng cũng có giới hạn, các ngươi có thể chạy đi đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.