Khí thế bạt sơn, lời này chỉ những phàm nhân dũng mãnh vô cùng.
Tu tiên giả có thể đằng vân giá vũ di sơn đảo hải, có thể dùng pháp bảo dễ dàng phá hủy một ngọn núi cao ngàn trượng, nhưng dùng tay đem nó giơ lên cơ hồ là không thể nào.
Một ngọn núi đâu chỉ nặng ngàn vạn cân. Muốn giơ lên cao quá đầu, cần có khí lực cường đại không thể tưởng tượng, thân thể bền bỉ như là đại tượng.
Dù là yêu tộc Ly Hợp hậu kỳ tám chín phần cũng không được làm thế này.
Chẳng lẽ người trước mắt là quái vật. Trong màn sáng, ba tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ trừng mắt cứng lưỡi. Những tu sĩ khác của Độc Long đảo lại càng sợ đến vỡ mật.
Tất cả đều ngây người nhìn cự sơn ngàn trượng đang được Lâm Hiên giơ quá đầu. So với nó thì thân hình hắn nhỏ như một con kiến. Có điều lại làm cho người có cảm giác hắn tựa như một vị thần thời viễn cổ.
Ly Hợp hậu kỳ yêu tộc là cái gì chứ! Hai trăm năm nay Lâm Hiên không ngừng ăn Kỳ Lân Quả, không ngừng tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên Quyết cùng Long Tượng Phục Ma Công. Độ cứng rắn của thân thể cùng khí lực đã đến mức không thể tưởng tượng.
Hiện đã có thể cậy mạnh bài trừ bất kỳ cấm chế nào. Hôm nay hắn đơn thân tới Độc Long đảo là muốn đánh đến long trời lở đất.
"Phá!"
Một tiếng quát truyền vào tai, hai cánh tay Lâm Hiên run lên, đem ngọn núi trong tay hung hăng giáng xuống. Thanh thế khủng khiếp không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
Ngọn núi khổng lồ chưa áp xuống nhưng thanh âm ong ong ma sát cùng không khí đã chấn động làm đau đớn màng nhĩ của đám tu sĩ.
Trời sập rồi!
Đây là cảm giác của không ít tu tiên giả đang nhìn đại vật từ trên bầu trời hạ xuống. Kêu cha gọi mẹ, sợ hãi đến toàn thân mềm nhũn.
Oành!
Rốt cục ngọn núi đánh xuống màn sáng, sức nặng trăm ngàn vạn cân vẫn không đủ để bài trừ cấm chế trước mắt. Lâm Hiên đem pháp lực toàn thân quán chú vào.
Chỉ thấy đá vụn bắn ra như mưa, ngũ hành thiên địa nguyên khí lại như vạn lưu quy tông cuồn cuộn tụ lại. Cấm chế này có thể ngăn trở tu tiên giả Ly Hợp hậu kỳ nhưng há lại ngăn được Lâm, chỉ sau một kích thì màn hào quang tan vỡ ra.
Một cái động khổng lồ sâu không thấy đáy xuất hiện trong tầm mắt, rồi cả ngọn núi hoàn toàn bạo nổ ra. Hàng hà sa số mảnh đá vụn sắc nhọn tràn đầy linh lực đè chết đập thương không biết bao nhiêu tu sĩ.
Đám còn sống sót thì ý chí chống cự đã tan biến từ lâu, hóa thành kinh hồng các màu như điểu thú chạy tán loạn.
"Muốn chạy, đã chậm."
Khóe miệng Lâm Hiên hiện tia chê cười. Nơi này ở sâu trong biển rộng, thủy nguyên khí phong phú vô cùng, hắn giơ tay phải, vô số lưỡi băng tiễn xuất hiện.
Vù vù tiếng xé gió xen lẫn tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, chỉ nháy mắt thời gian thì chín phần tu sĩ ngã xuống.
Khác với Ly Hợp sơ kỳ, ở cảnh giới trung kỳ thì thao túng thiên địa nguyên khí đã phi thường thuần thục.
Theo sau Lâm Hiên ngẩng đầu, dùng thần thức quét qua cả Độc Long đảo. Cá lọt lưới chỉ có ba tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đã chạy ra hơn mấy chục dặm.
Lâm Hiên lập tức dụng thần thức tập trung lên một người, theo sau toàn thân nổi thanh quang, tựa như điện chớp đuổi theo.
Trên mặt đại hán râu quai nón đầy vẻ sợ hãi, Độc Long đảo thịnh vượng lúc này đã biến thành một nơi quỷ vực tu la.
Hiện tại hắn không còn ý định đi Tiểu Nguyên Đảo cầu trợ, cho dù lúc này bốn vị sư thúc tới thì Độc Long đảo đã bị tàn sát không còn, nhất định hắn thoát không khỏi liên quan.
Ngẫm lại thủ đoạn của Độc Long Ma Tổ, hắn không rét mà run. Thay vì ở chỗ này chờ người chém giết, chi bằng làm một gã tán tu tiêu dao.
Ý niệm lưu chuyển trong đầu, độn quang của đại hán trở nên càng nhanh chóng. Đáng tiếc tiếng xé gió bén nhọn đã truyền vào tai. Theo sau thanh quang chợt lóe, thanh niên vận thanh y đã quỷ dị xuất hiện trước mặt.
Đại hán râu quai nón sợ đến mặt xanh môi trắng, cắn răng đưa tay vỗ mạnh vào sau ót, há miệng phun ra một cái Ngân luân.
"Không biết sống chết!"
Tay phải Lâm Hiên giơ lên, từ đầu ngón tay bắn ra một đạo kiếm khí tốc độ nhanh đến không tưởng, xuyên qua cương khí hộ thể vào thẳng mi tâm đại hán, hành động của hắn nhất thời ngưng lại.
Cái bụng đại hán phình lên như bóng cao su. theo sau "Oành" một tiếng, toàn thân nổ tung thành một đoàn huyết vụ, ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội chạy ra.
Mà lúc này Lâm Hiên đã sớm ở ngoài mấy chục dặm. Hắn tự tin với thực lực của mình. Chỉ một kích đủ để giải quyết tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Nữ tử xinh đẹp cũng đang liều mạng chạy trốn với vẻ mặt buồn bực. Lần này thật đúng là tai bay vạ gió. Nàng vốn không phải đệ tử của Độc Long lão tổ mà là một tu sĩ ma đạo, chỉ bởi dưới gốc đại thụ có bóng mát, mới gia nhập Độc Long Đảo không quá nửa năm.
Nào mới biết khi Độc Long lão tổ đi ra ngoài, lại có người đến tận cửa khi dễ.
Muốn chạy trốn trong tay Ly Hợp tu sĩ quả thực rất xa vời. Trong mắt hiện tia do dự, theo sau trở nên kiên định.
Chỉ thấy hai tay nữ tử biến ảo pháp quyết không dứt, há miệng nhỏ phun ra một ngụm tinh huyết.
Nhìn bộ dáng như muốn thi triển bí thuật nào đó, bất quá lúc này không gian phía trước chợt dao động. Lâm Hiên quỷ dị xuất hiện ở trong tầm mắt.
Nữ tử kinh hoảng mở to đôi mắt, biết không còn cơ hội chạy trốn, sinh tử của nàng đều thuộc một ý niệm của đối phương.
"Tiền bối hạ thủ lưu tình, chỉ cần người tha cho ta một mạng, thiếp nguyện làm nô tỳ chung thân hầu hạ, bất luận tiền bối có gì phân phó, tiểu nữ tử tuyệt không dám cự tuyệt."
Nàng vừa nói vừa bày tư thế quyến rũ. Đừng nói dung mạo mà vóc người lại càng không tệ, là dụ hoặc không nhỏ với các nam tu tiên giả.
Song Lâm Hiên lại cười lạnh lên: "Dung chi tục phấn, lại dám ở chỗ này khoa khoang, ngươi xem Lâm mỗ là hạng gì?"
Lời còn chưa dứt tay áo đã phất một cái, một đạo quang hà lửa đỏ bay vút ra.
Nữ tử không kịp trốn, chỉ miễn cưỡng tế ra một tấm thuẫn bài. Theo sau vầng quang hà màu đỏ kia đã bao phủ thân thể nàng như một ngọn đuốc sống.
Giết gà sao phải cần dùng dao mổ trâu. Đương nhiên không phải là Huyễn Thiên Linh Hỏa nhưng thần thông này uy lực nào phải nhỏ. Chỉ một nhịp hô hấp, vòng bảo hộ của nữ tử đã bị hủy, chưa kịp cầu xin đã bị đốt thành tro bụi.
Lão giả tóc bạc là kẻ có tu vị cao nhất trong ba người. Lúc này đã ở ngoài ngàn dặm nhưng chỉ phí công, rất nhanh Lâm Hiên đã đuổi tới.
"Rốt cuộc ngươi là ai, có cừu oán cùng Độc Long Đảo ta sao, ngươi làm vậy không sợ lão tổ biết được . ." Lão giả cắn răng nói, trong hàng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lão cũng được coi là cường giả. Bất quá đối mặt lão quái vật Ly Hợp Kỳ thì sao có nửa điểm phần thắng.
"Hừ, lấy lão quái vật kia ra uy hiếp ta sao! Một ngày nào đó Lâm mỗ sẽ đem hắn đi trừu hồn luyện phách." Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Ngươi họ Lâm, chẳng lẽ là tiểu tử lần trước bị phụ thân chi thể của lão tổ truy sát?"
"Ồ, không ngờ ngươi cũng biết ta, cũng được, đã như vậy thì không phải làm quỷ hồ đồ."
Lâm Hiên mỉm cười rồi giơ tay phải lên, mấy đạo kiếm khí kích bắn ra.
Lão giả quá sợ hãi, biết rõ không địch lại nhưng không muốn ngồi chờ chết. Hai tay huy vũ tế ra những tấm thuẫn bài, theo sau linh quang chợt hiện, tụ lại thành một màn sáng dày đặc.
Vù một tiếng, màn sáng lóe lên linh quang. Đạo kiếm khí thứ nhất đã bị ngăn trở. Có điều vẻ mặt Lâm Hiên vẫn lạnh lùng.
Những đạo kiếm khí liên tiếp bắn tới. Thanh âm muộn hưởng truyền ra, thần thông của lão giả có chỗ bất phàm nhưng sao ngăn cản cho nổi kiếm khí. Màn hào quang bị công phá, bảo vật biến thành sắt thường, lão nhanh chóng bị loạn kiếm phân thây.
Theo sau Lâm Hiên bấm tay. Hỏa quang chợt lóe, thi thể người này cũng biến thành hư vô, như chưa từng xuất hiện trên thế gian này.
Địch nhân ở Độc Long đảo đã bị diệt toàn bộ, song Lâm Hiên không vội trở về thanh lý bảo vật. Ngược lại hắn ngẩng đầu, ánh mắt nheo về phía trước.
Rất nhanh mấy đạo độn quang xuất hiện trong tầm mắt. Như tia chớp phi độn tới đây.
"Hừ, nhanh hơn dự tính một chút" Lâm Hiên lẩm bẩm, chắp hai tay sau lưng ở nguyên chỗ chờ đợi.
Rất nhanh mấy đạo kinh hồng tới trước mắt. Quang hoa thu liễm hiện lên bốn nhân ảnh rõ ràng.
Bên tay trái là hai lão đầu lão phụ nhìn qua đã thất tuần, lưng đã gù nhưng khi ngẩng đầu thì trong mắt bắn ra tinh quang bốn phía, phát ra linh áp đáng sợ làm người nghẹt thở, ngay cả mặt biển trong vòng mấy dặm cũng bị ép xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mà bên phải là một đôi phu phụ còn trẻ nhìn qua không quá hai mươi, nam thanh nữ tú như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Không ngờ thanh niên lại là tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ. Lão giả là trung kỳ đỉnh phong. Hai nữ là Ly Hợp trung kỳ.
Lâm Hiên có điểm kinh ngạc, tu vị của bốn người cao hơn dự tính một chút nhưng hắn vẫn một bộ hững hờ, hai tay để sau lưng không để đối phương vào mắt.
Thái độ này của hắn lại khiến bốn người trở lên nghi hoặc. Một tu tiên giả Ly Hợp trung kỳ dám ở trước mặt bốn người kiêu ngạo như thế. Khẳng định có thế lực cường đại chống lưng.
Khi nhận được Vạn Lý Phù, mấy người vừa sợ vừa giận. Uy danh của Độc Long Lão Tổ vang dội, mấy vạn năm qua không ai dám tới vuốt râu hùm. Chỉ là một tu sĩ Ly Hợp mà cũng dám châu chấu đá xe, chạy đến động thổ trên đầu Thái Tuế, không phải chán sống rồi sao?
Bốn người khẩn cấp từ Tiểu Nguyên đảo về đây. Lão tổ xuất ngoại đi xa, trên Độc Long đảo chỉ tu tiên giả cấp bậc Nguyên Anh trở xuống, tuy có trận pháp thủ hộ nhưng chống đỡ được tu sĩ Ly Hợp Kỳ hay không thì không chắc.
Vạn nhất ở đó có điều sơ xuất. Với tính tình ngoan độc của lão tổ, bốn người cũng không có kết quả tốt.
Trong lòng tràn ngập oán độc, muốn bắt gia hỏa không biết sống chết kia đi trừu hồn luyện phách. Nào ngờ lúc này đối phương lại làm cho bọn họ cố kỵ.
Ánh mắt bốn người trao đổi một chút, theo sau lão giả từ mi thiện mục trong đám người bước ra, căm hận bạo khí nói: "Ngươi là người phương nào, sao dám đến Độc Long đảo chúng ta khiêu khích?"
"Khiêu khích?"
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười nhạo, không nói thêm lời mà toàn thân nổi thanh quang bay ngược trở về.
Bốn người không khỏi trố mắt, chẳng lẽ vừa rồi đối phương giả vờ trấn tĩnh, phô trương thanh thế?
Lúc này bốn người toàn thân nổi linh quang, cùng thi triển thần thông đuổi theo.
Rất nhanh Độc Long đảo ánh vào mắt. Chẳng qua trên đảo đầy rẫy cảnh tượng tan hoang, linh đảo hiện tại đã biến thành quỷ vực khắp nơi đầy rẫy thi thể.
Bốn người cơ hồ không tin vào mắt mình, cả đám sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Bọn họ không dám tưởng tượng. Lão tổ biết thì sẽ nổi trận lôi đình đến cỡ nào.
"Tất cả. . . Đều là ngươi làm?"
Thanh âm lão giả băng hàn vô cùng, như một dã thú bị thương đang cố liếm vết thương rớm máu.
"Không sai, là ta thì ngươi tính thế nào, chỉ bằng mấy tên gia hỏa không có bản lãnh như các ngươi sao?" Trên mặt Lâm Hiên tràn ngập vẻ khinh thường, báo thù phải ngông nghênh như thế thì mới thống khoái.
"Rất tốt." Lão giả giận đến tóc tai dựng ngược, không chỉ ánh mắt mà cần cổ cũng đỏ ửng lên: "Gia hỏa hỗn đản, đã chán sống thì lão phu sẽ đưa ngươi đi âm tào địa phủ."
Lời còn chưa dứt, thanh âm rôm rốp truyền vào tai. Theo sau hai tay lão nắm chặt, cái lưng gù lại ào ào duỗi thẳng, thân thể tăng vọt hơn gấp đôi, từ bộ dạng một lão giả sắp chết biến thành một cự hán thân cao hơn trượng, toàn thân bao bọc trong ma khí cuồn cuộn, mơ hồ còn bốc ra mùi hôi thối. Không biết tu luyện tà công bí thuật gì nhưng uy lực tuyệt không phải giỡn.
Có điều Lâm Hiên lại như không thấy, đừng nói tế xuất bảo vật mà vòng bảo hộ cũng không thèm mở ra. Lão giả thấy vậy thì càng trở nên phẫn nộ, nhe răng cười cạc cạc:
"Hảo, chỉ là một tiểu tử trung kỳ mà phách lối như vậy, ta phải xem rốt cuộc ngươi có bản lãnh gì."
Lời còn chưa dứt thì một đoàn hắc vụ bay vút ra, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Tuy nhiên Lâm Hiên đã thấy rất rõ ràng. Tay áo bào phất một cái, một đoàn thanh quang bay ra tiếp lấy rồi bao phủ hắc vụ lại.
Thanh quang tụ thành một quang cầu, mà ở trong có một quỷ trảo hung ác móng tay bén nhọn, mặt ngoài còn ngùn ngụt bốc lên những tia hắc vụ. Hiển nhiên đây không phải pháp thuật bình thường mà mà là thần thông đặc biệt có đại uy lực nào đó.
"Chỉ là chút tài mọn, cũng muốn đem vây khốn U Minh Quỷ Trảo của ta sao, không biết sống chết!"
Lão giả sớm bị Lâm Hiên chọc giận đến điên cuồng, hai tay kết quyết điểm về phía trước.
Xẹt!
Tiếng bạo liệt truyền vào tai. Quỷ trảo chợt lóe những tia điện hồ, theo sau xoát một tiếng xé rách khối cầu như xé vải, hung hăng trảo tới.
Mục tiêu là nơi đầu đối phương, một khi bị đánh trúng thì đầu hắn sẽ như đậu hủ bị bóp nát dễ dàng.
"U Minh Quỷ Trảo, thì ra đệ tử Độc Long Ma Tổ lại là tu sĩ quỷ đạo." Trên mặt Lâm Hiên lộ tia dị sắc: "Tốt, ta phải thử thần thông quỷ đạo của ngươi rốt cuộc như thế nào."
Lời còn chưa dứt, trên người hắn chợt lóe hắc quang. Khí tức toàn nhân nhất thời phiêu hốt bất định.
Chỉ thấy hắc vụ cuồn cuộn tuôn ra đem cả thân thể hắn bao bọc. U Minh Quỷ Trảo đánh tới nhưng lại bị bắn ra ngoài. Không chỉ lão giả mà mấy tu sĩ bên cạnh cũng trố mắt đứng nhìn. Người này rõ ràng là đạo gia tu tiên giả. Không ngờ còn kiêm tu cả ma đạo! Điều này sao có thể?
Lâm Hiên phất tay áo một cái. Quỷ vụ chen chúc ra bay múa, hình thành một cái động xoáy sâu không thấy đáy sâu thăm thẳm.
Theo sau một bàn tay bằng xương trắng hếu từ bên trong thò ra. Mặt ngoài cốt thủ này còn được bao phủ một tầng quỷ hỏa u tối, vừa nhìn đã biết là tà vật đến từ Âm Ti Giới.
"Thật sự là Quỷ đạo thuật!"
Lão giả có điểm thất sắc nhưng rất nhanh liền trấn định lại, đối phương có thể so sánh với bí thuật lão khổ tu trăm năm sao?
Dù là tu sĩ hậu kỳ gặp phải U Minh Quỷ Trảo này cũng tuyệt không dám khinh thường. Trên mặt lão giả hiện tia hung ác, cũng không thấy có động tác gì mà Quỷ Trảo múa loạn vào hư không một trận. Tiếng xé gió xoẹt xoẹt truyền ra, vô số trảo ảnh ngăm đen xuất hiện, phô thiên cái địa đánh tới đối phương.
Lâm Hiên thấy thì cười nhạt điểm một ngón tay. Cốt thủ lóe ra lục quang, hàng trăm khối quỷ hỏa hiện ra, ầm ầm bắn về đối phương.
Oành!
Thanh âm trời long đất lở truyền vào tai, kế tiếp trảo ảnh cùng quỷ hỏa hung hăng chợt lóe.
Bầu trời nhanh chóng tối đen, những luồng âm khí khắp nơi đan lẫn nhau vào. Vạn quỷ cùng khóc, trong vòng mấy chục dặm như biến thành Tu La quỷ vực.
Từng tia thiểm điện đen thùi cắt qua phía chân trời, theo sau quỷ hỏa rõ ràng chiếm thượng phong, đánh cho trảo ảnh thất linh bát lạc. Vèo một tiếng, cốt thủ hóa thành một đạo sáng đen thùi bắn tới quỷ trảo. Song phương va chạm, theo sau thanh âm vỡ vụn truyền đến.
"Phốc. . ."
Lão giả phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đầy vẻ khó có thể tin nổi: "Không thể nào, đây là bí thuật gì mà có thể phá hủy U Minh Quỷ Trảo của ta?"
"Hừ, ngươi đã là người chết thì cần biết nhiều làm gì."
Lâm Hiên lạnh lùng nói. Lời còn chưa dứt thì mặt ngoài cốt thủ chợt lóe lục quang, quỷ dị biến mất không thấy.
Sắc mặt lão giả đại biến, cảnh giác quay đầu đồng thời đưa tay vỗ vào bên hông. Muốn đem bảo vật phòng thân tế ra, đáng tiếc đã muộn. Chỉ thấy trước người lão ba tấc chợt lóe lục quang. Cốt thủ đáng sợ không hề dấu hiệu hiện ra, mang theo quỷ hỏa xanh biếc như điện hung hăng cắm vào bụng lão.
Nhất thời máu chảy có vòi, lão giả lớn tiếng kêu thảm. Thân thể không ngừng vặn vẹo muốn thoát ra, đáng tiếc phí công. Quỷ hỏa mặt ngoài cốt thủ bùng lên, lập tức bao bọc thân thể lão giả.
Tiếng kêu của lão đột nhiên ngừng lại, thân thể đã biến thành tro bụi, chỉ còn lại có một Nguyên Anh nửa chết nửa sống.
Vật này là đại bổ đối Yêu Tộc, tuy nhiên với Lâm Hiên thì vô ích. Năm ngón tay cốt thủ nắm chặt, Nguyên Anh cũng bị bạo nổ tan tành. Ngay cả tàn hồn cũng bị quỷ hỏa nuốt chửng, muốn luân hồi báo thù là không thể.
Chỉ vài nhịp hô hấp mà đồng bạn đã ngã xuống. Ba tu tiên giả Ly Hợp Kỳ không kịp phản ứng, nhất thời sắc mặt trắng bệch.
Đối phương diệt sát lão giả như dao sắc thái rau, một trung kỳ tu sĩ sao có được thần thông cường đại thế này, ba người chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
"Rốt cuộc ngươi từ đâu tới, đến Độc Long đảo giương oai lạm sát kẻ vô tội, chẳng lẽ không sợ lão tổ trả thù?" Thanh niên mặc cẩm bào bộ dáng tuấn tú chợt lên tiếng.
"Lạm sát kẻ vô tội?" Lâm Hiên cười:"Tức cười, đám tà tu Độc Long Đảo các ngươi mà cũng tự nhận vô tội? Hắc hắc, Lâm mỗ diệt trừ bọn ngươi cũng là thế thiên hành đạo. Độc Long lão tặc kia có thù không đợi trời chung với Lâm mỗ. Tàn sát đệ tử của hắn thì sao, ta còn muốn đoạt lấy toàn bộ tài phú của đảo này. Ai bảo hắn dám đắc tội với ta, hôm nay coi như cho hắn nếm chút quả đắng."
"Ngươi họ Lâm? Chẳng lẽ là kẻ đã phá hỏng phụ thân chi thể của lão tổ?" Một tiếng la kinh hãi truyền vào tai, Lâm Hiên quay sang thì thấy cung trang nữ tử lấy tay che miệng, trên mặt đầy vẻ giật mình.
"Phù muội nói bậy bạ gì đó. Sư tôn nói Lâm tiểu tử chỉ là tu tiên giả Ly Hợp sơ kỳ. . ." Cẩm bào nam tử lời còn chưa dứt thì cũng ngậm miệng. Đã qua mấy trăm năm, rất có thể tiến giai đối phương trung kỳ.
Hắn ở Ly Hợp sơ kỳ đã có thể trốn khỏi sự truy đuổi của phụ thân chi thể lão tổ. Thần thông vượt xa tu sĩ cùng cấp. Hiện tại nếu tiến giai trung kỳ, đúng là có thể đánh thắng tu tiên giả đỉnh phong cùng cấp.
Nhưng dù thế, chẳng lẽ hắn có thể đối kháng lại ba người vây công sao? Sở dĩ nhị đệ ngã xuống là do sơ ý khinh địch.
Thiếu niên khẽ nhúc nhích môi thi triển truyền âm nhập mật cho hai đồng bạn.
Lão phụ tóc bạc cùng thiếu nữ vận cung trang nghe xong, liên tục gật đầu. Ánh mắt nhìn về Lâm Hiên vô cùng bất thiện.
Mà Lâm Hiên thì vẫn khoanh tay một mực thờ ơ.
"Động thủ!"
Lão phụ tóc bạc quát to một tiếng, nhất thời bộ dáng tuổi già sức yếu biến mất, tay phải đem Long đầu quải trượng tế đến trời cao. Theo sau động tác mau lẹ như thỏ, liên tiếp đánh ra vài đạo pháp quyết.
Long đầu quải trượng chợt lóe hắc quang, theo sau vặn vẹo hóa thành một con cự mãng hai đầu miệng phun độc vụ. Thiên địa nguyên khí bốn phía không ngừng tràn vào thân thể, khiến cho khí tức của ma mãng trở nên cường đại vô cùng.
Phốc. . .
Cự mãng lại mọc thêm một cái đầu, còn đang không ngừng biến hóa.
Nam tử vốn có tu vị cao nhất, liền đưa tay vỗ vào bên hông, tế ra một thanh tiên kiếm màu đỏ lửa tỏa ra lệ khí trùng thiên, còn có thể thấy vô số những oán hồn bám trên thân kiếm.
Hiển nhiên là một bảo vật quỷ đạo!
Điều này làm cho Lâm Hiên khó hiểu. Độc Long Lão Tổ rõ ràng không phải quỷ tu, tại sao đệ tử của hắn…?
Cung trang nữ tử cởi chiếc vòng tay ném ra. Bảo vật này tỏa ra linh quang rực rỡ, cũng là một bảo vật bất phàm.
Ba người phối hợp có vẻ ăn ý đánh tới Lâm Hiên.
"Tới đi!"
Lâm Hiên cười lạnh. Chỉ phất tay tế ra một cái một hồ lô ngăm đen, thể hình của bảo vật nhanh chóng tăng vọt.
"Đi!"
Hắn điểm một ngón tay, linh quang lóe ra. Vô vàn hạt cát đỏ lửa xuất hiện, như gió táp mưa sa cuốn tới.
"Đây là vật gì?"
Ý nghĩ trong đầu ba người chưa còn chuyển, tam đầu quái mãng đã cùng Thiên Lôi Sa ầm ầm đụng vào nhau.
Những hạt Thiên Lôi Sa thoáng chốc bám vào ngoài thân cự mãng, một trận thanh âm đì đùng như tiếng pháo bạo liệt ra.
Phốc!
Sắc mặt lão phụ trắng bệch, phun ra một ngụm máu.
Quải trượng kia là bổn mạng pháp bảo của mụ, đã bị vô vàn tia thiểm địa đánh cho linh tính đại thất.
"Không ổn!"
Hai người kia cũng thất sắc. Thiếu nữ muốn thu hồi bảo vật nhưng đã chậm, rất nhanh một màn vừa mới rồi lại lần nữa trình diễn, bảo vật của nàng còn chưa kịp phát uy đã bị nổ đến thất điên bát đảo. Nhất thời cũng há miệng phun ra một bụm máu.
Thanh niên có tu vị cao nhất, không thổ huyết nhưng mặt trắng như tờ giấy, rõ ràng cũng tổn hao khá nhiều nguyên khí. Trong lòng hắn càng kinh hãi vô cùng, hoài nghi phán đoán vừa rồi là sai lầm. Tu sĩ Ly Hợp trung kỳ sao có thể lợi hại như thế. Chỉ một kích đã phá tan thế công của ba người liên thủ.
Chẳng lẽ đối phương là tu sĩ Ly Hợp hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí là lão quái vật Ly Hợp kỳ giả danh? Chẳng lẽ khi trước là lão tổ nhận định lầm?
Nhất thời bọn họ trở nên hoang mang vô cùng. Bất quá đã rõ ràng một sự thật, đối phương diệt sát lão giả không phải do vận khí tốt, cũng không phải do đồng bạn khinh địch, mà là hắn có thực lực làm người phải sợ hãi.
Đáng sợ là hình dung duy nhất! Ba người liên hợp cũng không phải đối thủ của hắn.