"Đạo hữu không cần khuyên nữa, mỗi người có chí riêng, bất luận sao sẽ có lúc Lâm mỗ phải dời khỏi Đông Hải này" Lâm Hiên chậm rãi nói nhưng ngữ khí đầy vẻ kiên định.
"Đã như vậy lão phu cũng không miễn cưỡng, bất quá muốn tìm được cổ Truyền Tống Trận thật sự quá khó khăn. Nếu như đạo hữu thay đổi chủ ý, tùy thời có thể tới đây tìm ta" Lão giả thở dài một hơi nói.
"Ồ, đạo hữu đã bị lộ hành tung mà không có ý định rời nơi này sao?" Lâm Hiên có điểm bất ngờ hỏi.
"Lão phu làm như vậy tự nhiên có lý do"
Lâm Hiên khẽ gật đầu, suy nghĩ một hồi thì mở miệng:"Nếu không có cách tìm được Truyền Tống Trận, vậy đạo hữu hãy đem khẩu quyết ma công nọ ghi lại cho ta, yêu cầu đền bù này đối với đạo hữu không quá phận chứ?"
"Cái gì, ngươi muốn khẩu quyết ma công?" Lão giả thất sắc, cơ hồ cho là mình nghe lầm.
"Sao, đạo hữu không bằng lòng?" Lâm Hiên nhíu mày lên tiếng.
"Đạo hữu muốn thì lão phu đương nhiên sẽ đưa cho ngươi, chỉ là làm như vậy thật khiến ta không thể hiểu nổi" Thánh Thành chi chủ đầy nghi hoặc mở miệng.
"Lâm mỗ đương nhiên là có mục đích, bất quá không tiện nói nguyên do. Đạo hữu đã đáp ứng thì không thể tốt hơn, chỉ cần giao ma công ra thì ân oán giữa hai ta liền xóa bỏ, thế nào?"
"Có gì mà không thể?" Lão giả vốn căm thù Ma công nọ đến tận xương tủy, hiện cũng không quản đối phương lấy nhằm mục đích gì nữa. Liền lấy ra một cái ngọc giản ném qua cho Lâm Hiên.
Hắn đem thần thức chìm vào ngọc giản, mấy canh giờ sau mới ngẩng đầu.
"Thế nào?"
Chỉ thấy trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng, cất ngọc giản đi rồi vui vẻ nói:" Vậy Lâm mỗ không quấy rầy đạo hữu tĩnh tu nữa, cáo từ."
Nhìn phương hướng hắn rời đi, Thánh Thành chi chủ hít vào một hơi: "Đáng tiếc tiểu tử này là một khổ tu giả, nếu giúp ta thì cục diện có thể nghịch chuyển"
***
Ba ngày sau, tại một hòn đảo rộng lớn. Đây chính là tổng đà Sát Dương Tông. Vài tên tiên giả do hai lão giả Ngưng Đan Kỳ một béo một gầy dẫn đầu đang bay lượn tuần tra.
Đột nhiên lão béo ngẩng đầu kinh ngạc. Chỉ thấy một đạo độn quang nhanh như điện chớp bay về phía bên này.
"Ta không nhìn lầm a, phía trước chí ít có tới bảy cái cấm chế cảnh giới, sao lại không có báo động truyền đến?" Lão gầy cũng ngơ ngác. Ánh mắt đảo qua thì bộ dáng càng thêm ngưng trọng.
Không ngờ trên thân kẻ trong độn quang tuyệt không có một tia linh khí dao động. Nhìn qua chỉ như một phàm nhân. Chẳng lẽ vì điều này nên cấm chế mới trở nên vô dụng?
Cho dù thất sắc nhưng đội tu sĩ này không dám làm sai chức trách. Hai lão giả liếc nhau thì cùng bay lên.
"Tham kiến tiền bối, chúng ta là chấp sự Sát Dương tông phụ trách tuần tra, không biết tiền bối tới bổn môn có gì chỉ giáo?" Hai người khom mình hành lễ.
"Lâm mỗ tới đương nhiên có việc, bất quá tu vị của hai ngươi quá thấp, muốn ta chỉ giáo cái gì?" Lâm Hiên cười nhạt lên tiếng.
Hai lão giả đang ngẩn ngơ thì cũng may lúc này lại có một đạo độn quang từ phía sau bay vút đến. Là một nữ tử thanh tú tầm mười bảy mười tám, tuổi một thân bạch y tuyết trắng không nhiễm chút bụi trần.
Hai lão giả lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội làm đại lễ: "Tham kiến Dao sư tổ."
Nữ tử dường như không quan tâm, có điều ánh mắt vừa đảo qua trên người Lâm Hiên thì ngọc dung đại biến. Liền vội thi lễ với hắn:"Vãn bối là Dao Trì cung nghênh tiền bối quang lâm tệ tông, không biết người tới có gì phân phó"
"Dao Trì?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày, dường như đã nghe qua cái tên này.
Đám tu tiên giả bên cạnh nghe thì cũng thất sắc. Dao sư tổ là Ly Hợp kỳ mà còn gọi đối phương là tiền bối. Chẳng lẽ người này là lão quái vật Động Huyền?
Lại nghe Lâm Hiên thản nhiên mở miệng: "Ừm. Lâm mỗ cùng với Sát Dương chân nhân vốn là cố nhân. Hôm nay đặc biệt đến tìm."
Là đệ tử được ưu ái của Sát Dương lão ma hơn ngàn năm mà còn chưa từng được nghe sư tôn nhắc đến vị tri giao này, Dao Trì tiên tử có điểm nghi hoặc nhưng biểu hiện vẫn một bộ cung kính: "Thì ra tiền bối là bằng hữu của sư tôn, vừa rồi vãn bối thật chậm trễ, chỉ là sư tôn hiện đang bế quan."
"Bế quan?" Lâm Hiên nghe thì nhướng mày.
"Vâng, bất quá tiền bối đã quang lâm tệ tông, xin chờ để tiểu nữ tử phát ra Truyền Âm Phù cho sư tôn" Nữ tử cung kính nói rồi phất tay một cái, một đạo hỏa quang bay vút ra.
Khóe miệng Lâm Hiên cười mà không phải cười, lẳng lặng lơ lửng tại chỗ.
Đợi không bao lâu thì tiên nhạc vang lên, vô số đạo độn quang bay vút lại. Đi đầu là mười mấy nữ tu xinh đẹp cầm cung đăng, phía sau là một đám tu tiên giả.
Thần thức Lâm Hiên quét tới thì khẽ nhíu mày, phát hiện đám này tu vị thấp nhất cũng là tu tiên giả Nguyên Anh.
Sát Dương lão ma gióng trống khua chiêng đón tiếp hắn như thế. Chỉ sợ nhiệm vụ tìm kiếm tài liệu không được thuận lợi.
Rất nhanh đám thị nữ đã tới tham kiến Lâm Hiên, ngay sau đó Sát Dương lão ma cũng hiện thân.
Ánh mắt lão ma đảo qua trên người Lâm Hiên thì lộ vẻ khiếp sợ. Hai trăm năm không gặp mà đối phương đã tiến giai Động Huyền. Tốc độ tu luyện này, dùng từ nghịch thiên còn chưa đủ để hình dung.
Chẳng qua Lâm Hiên vừa thấy lão thì liền ôm quyền hành lễ: "Sát Dương huynh, đã lâu không gặp."
"Lâm đ*o hữu là khách phương xa tới, lão hủ đón tiếp có phần chậm trễ." Ánh mắt Sát Dương lão ma lộ vẻ bất ngờ cũng cảm kích.
Hai người hàn huyên vài câu, sau đó lão ma quay đầu quát lớn một tiếng: "Các ngươi còn sững sờ ở đó làm gì. Lâm hiền đệ chính là hảo hữu chí giao của bản tôn, còn không mau tới hành lễ với người"
Chúng tu sĩ chưa từng thấy sư tổ coi trọng ai như vậy, lập tức nhao nhao tiến tham kiến. Chỉ thấy bạch quang lóe lên, một lão giả tóc đỏ hiện ra rồi quỳ xuống trước người Lâm Hiên.
"Vãn bối là Tâm Vô Ngân, tông chủ Sát Dương Tông, xin tham kiến tiền bối."
"Sát Dương Tông chủ?" Lâm Hiên nghe thì liền phất tay:"Tiểu hữu không cần đa lễ"
Lão giả này có tu vị Ly hợp hậu kỳ. Với Lâm Hiên chỉ là hạng vãn bối nhưng dù sao cũng là nhất môn chi chủ. Làm đại lễ tham bái như vậy thì lão gia hỏa Sát Dương thật là cho đám đồ tử đồ tôn nịnh nọt hắn quá đáng.
Gần nửa canh giờ sau, màn chào hỏi rốt cục hoàn tất. Lâm Hiên được đám tu sĩ vây quanh đưa đến tổng đà.
Sát Dương Tông tuy là tông phái Ma Đạo nhưng đại điện vô cùng huy hoàng. Hai người phân chủ khách ngồi xuống, một đội thị nữ mỹ miều dâng lên những món sơn hào mỹ tửu rồi lui đi.
Rất nhanh đại điện xa hoa chỉ còn lại hai người. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Lão nô bái kiến chủ nhân, đa tạ chủ nhân trước mặt đám tiểu bối giữ thể diện cho lão nô"
Sát Dương lão ma rời ghế quỳ xuống trước mặt Lâm Hiên.
"Chỉ là việc nhỏ, không cần để ý" Lâm Hiên khẽ phất tay: "Sát Dương đạo hữu, lần trước Lâm mỗ đã có phân phó. Không biết hai trăm năm qua, những tài liệu kia đã thu thập đủ chưa?"
"Cái này…" Quả nhiên lão ma lộ nụ cười khổ.
"Sao, hay là đạo hữu đã quên Cấm Hồn Thuật?"
"Đương nhiên không phải, chủ nhân hiểu lầm. Đối với sự phân phó của người, lão nô đã hết lòng lo lắng hai trăm năm nay. Chỉ là những vật kia quả thực quý hiếm khó tìm. Hiện đã tìm được bốn loại." Sát Dương lão ma vội mở miệng, đồng thời hai tay dâng lên một túi trữ vật đến trước người Lâm Hiên.
"A?" Lâm Hiên bất động thanh sắc nhưng thầm vui mừng, liền đem thần thức chìm vào.
Thật là xảo hợp, bốn loại tài liệu mà đối phương thu thập được lại không trùng với hai loại mà hắn đã có. Như vậy tài liệu luyện chế Hỏa Kiếm chỉ còn thiếu một loại duy nhất mà thôi.
Sát Dương lão ma một mực nhìn lén Lâm Hiên, thấy đối phương không nổi giận thì nhẹ nhàng thở ra, có điểm nịnh nọt: "Không phải lão nô không cố gắng, ba loại tài liệu kia quả thực quá mức khó thu thập"
"Lâm mỗ hiểu, ngươi không cần giải thích, chẳng qua ta đã có được Lưu Ly Ngũ Thải Thạch cùng Cửu Dương Thiên Hỏa Dịch. Hiện chỉ còn thiếu Tuyết Dương Lôi Hỏa Tinh, ngươi có manh mối gì chưa?" Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"Thì ra chủ nhân cũng thu thập được hai loại tài liệu kia, thật sự là quá lợi hại" Sát Dương lão ma cảm thấy có điểm bất ngờ, mấy câu tán thưởng này không phải vuốt mông ngựa.
Lưu Ly Ngũ Thải Thạch cùng Cửu Dương Thiên Hỏa Dịch rõ ràng quý hiếm hơn bốn loại tài liệu mà lão tìm được. Hiện trong mắt lão, Lâm Hiên trở nên càng thần bí.
"Manh mối về Tuyết Dương Lôi Hỏa Tinh, lão nô xác thực có nghe một chút" Chần chờ một chút thì Sát Dương lão ma mở miệng.
"A, ngươi nói là…"
"Vì hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao phó, lão nô đã một phen khổ tâm, qua tất cả đấu giá hội lớn cùng tông môn gia tộc nhưng không thấy tung tích. Về sau duyệt qua điển tịch mới phát hiện, mấy mươi vạn năm trước Tuyết Dương Lôi Hỏa Tinh từng xuất hiện qua một lần…"
"Mấy mươi vạn năm trước?"
"Vâng, nghe nói là một tán tu Động Huyền Kỳ mang ra từ trong Di Tích Chi Hải tầng thứ tư"
"Tin tức của ngươi xác thực?"
"Lão nô sao có thể dám lừa gạt chủ nhân." Sát Dương lão ma thân trúng Cấm Hồn Thuật, tự nhiên không dám dấu diếm.
"Ta còn một vấn đề muốn thỉnh giáo đạo hữu" Lâm Hiên trầm ngâm một lát rồi hỏi.
"Thỉnh giáo thì không dám nhận, chủ nhân cứ nói, lão nô nhất định tri vô bất ngôn."
"Ngươi có biết manh mối về các Truyền Tống Trận cách giới ở Đông Hải?"
Sau nửa canh giờ, những manh mối thu được từ miệng Sát Dương lão ma cũng không khác gì so với Thánh Thành chi chủ. Xem ra tin tức về những Truyền Tống Trận kia là xác thật.
"Chủ nhân, lão nô còn có một chuyện muốn nhờ." Thấy Lâm Hiên chuẩn bị rời khỏi. Sát Dương lão ma chần chờ nửa ngày, rốt cục mở miệng:
"Lúc trước chủ nhân đã từng nói, nếu gom góp được bảo vật thì sẽ giải trừ Cấm Hồn Thuật, hai trăm năm nay lão nô đã tận tâm tận lực. Chỉ còn một tài liệu cuối cùng nhưng đã có manh mối, tin tưởng rằng với đại thần thông của chủ nhân là nhất định sẽ thu được, vậy hiện có thể giải trừ cấm chế trên người lão nô được chăng?"
"Đạo hữu muốn không bị người chế trụ, Lâm mỗ hiểu. Chẳng qua ước định của chúng ta vẫn chưa hoàn thành." Lâm Hiên lạnh lùng nói.
"A…" Sát Dương lão ma giật giật bờ môi, không có lý do phản bác nên đành ngậm miệng. Chẳng qua Lâm Hiên lại mở miệng ngoài dự kiến của lão.
"Bất quá thế này, nếu đạo hữu chịu đáp ứng một yêu cầu Lâm mỗ, ta có thể giải từ cấm hồn thuật cho ngươi."
***
Lâm Hiên rời khỏi Sát Dương Tông. Mấy ngày về sau thì Cửu Tiên Thành đã rõ mồn một trước mắt.
Trở lại chốn cũ khiến hắn có phần cảm khái. Cửu Tiên Thành long xà hỗn tạo, số lượng tu sĩ dùng trăm vạn mà tính, bao gồm tam tộc tất cả thế lực.
Lâm Hiên từng ở ở đây hơn trăm năm, tự nhiên mười phần tinh tường tình huống trong thành.
Cửu Tiên Cung nằm ở trung tâm Cửu Tiên Thành. Chung quanh có vô số vệ sĩ thủ hộ cùng đủ loại cấm chế phòng ngự kiên cố. Mấy ngày nay bọn họ đang tổ chức tuyển nhận đệ tử.
"Không biết Hồng Diệp nha đầu ở trong Cửu Tiên Cung thế nào?"
Lần trở về này, Lâm Hiên quyết định vào Cửu Tiên Cung tìm hiểu một phen, đang lộ nụ cười thì đột nhiên hắn nhướng mày. Vừa hư không một trảo thì một đạo hỏa quang hiện trong tay.
Truyền âm phù!
Lâm Hiên đem thần thức chìm vào thì trên mặt lộ vẻ cổ quái. Tin tức bên trong rất đơn giản, chỉ có một câu.
"Đạo hữu, xin đợi Ngô mỗ một chút."
Tuy ngạc nhiên nhưng Lâm Hiên cũng không vội nên lơ lửng tại một chỗ, rất nhanh một đạo kinh hồng từ phía sau bay tới.
Hào quang thu liễm, lộ ra một thanh niên cẩm bào đai ngọc vô cùng anh tuấn, trong tay cầm một cây quạt xếp. Niên kỷ chừng hai mươi tám hai mươi chín nhưng đã là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
"Phù, đạo hữu độn tốc quả thực nhanh chóng. Ngô mỗ đuổi theo cả buổi mà không kịp, nếu không phải nhờ vào Truyền Âm Phù chỉ sợ đã theo không nổi." Thanh niên kia thở hồng hộc một lát rồi mới lên tiếng.
"Tại hạ với đạo hữu không quen biết, đuổi theo ta có chuyện gì?" Lâm Hiên khẽ nhíu mày lên tiếng.
"Đạo hữu cần gì cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Tại hạ là Ngô Dũng, ngoại hiệu là Đại Thiếu Gia, là tán tu nên muốn gia nhập Cửu Tiên Cung. Ta xem mục đích của đạo hữu cũng như vậy nên muốn kết bạn trên đường" Thanh niên kia dương dương đắc ý nói.
Lâm Hiên nghe thì dở khóc dở cười. Đại Thiếu Gia! Ngoại hiệu này thật sự không biết nên nói sao! Hắn lắc đầu mở miệng: "Lâm mỗ tới không phải gia nhập Cửu Tiên Cung, mà là tìm hảo hữu."
"Tìm hảo hữu?" Ngô Dũng ngẩn ngơ rồi trở nên vui mừng, xoa xoa tay mở miệng: "Thì ra đại ca không phải tán tu, còn có giao tình cùng các vị cao nhân Cửu Tiên Cung, như vậy thật tốt quá, không biết ti chức bằng hữu của đại ca trong Cửu Tiên Cung ra sao, có thể tiến cử ta gia nhập chăng?"
Lâm Hiên nghe thì im lặng. Chỉ mới mấy câu đôi điều mà đối phương đã xưng huynh gọi đệ, còn muốn hắn tiến cử gia nhập. Đúng là không hổ với ngoại hiệu Đại Thiếu Gia!
Chẳng qua cũng tiện đường, Lâm Hiên đành cùng hắn nhằm hướng Cửu Tiên Cung bay đi.