Đoàn Đoàn cúi đầu, bàn tay của Cậu nhóc vòng qua gáy Tố Tâm, dùng âm thanh cực thấp mở miệng nói: "Về nhà, muốn cùng... Mẹ ngủ!"
Nhỏ bé nói rất ngượng ngùng, thính tai đã đỏ rối tinh rối mù, cặp mắt kia lại sáng lóng lánh như là được nước suối cọ rửa qua.
Tôa Tâm áng chừng cái mông nhỏ của Đoàn Đoàn một chút, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cười nói: "Đương nhiên có thể..."
Đoàn Đoàn vui vẻ ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy phần gáy của Tố Tâm, cười không ngừng, dáng dấp kia giống như là chó nhỏ nhận được cục xương, nếu như sau lưng có một cái đuôi, chắc lúc này Đoàn Đoàn đuôi nhất đã bắt đầu nghoe nguẩy rồi.
Đoàn Đoàn có phần được voi đòi tiên suy nghĩ một chút, còn muốn ngủ cùng ba ba, liền một tay quàng lấy phần gáy của Tố Tâm, một đôi mắt trong suốt nhìn về phía Phó Kiến Văn: "Còn có, ba ba!"
Phó Kiến Văn cảm thấy con trai vẫn tính là có lương tâm, không phải có mẹ liền quên cha, trong lòng vẫn là có anh!
"Tối hôm nay để Đoàn Đoàn ngủ cùng chúng ta!"
Tố Tâm cũng đã mở miệng, Phó Kiến Văn có thể không đồng ý sao!
Hơn nữa, hôm nay Đoàn Đoàn còn đang bị bệnh...
Đoàn Đoàn vô cùng ngoan ngoãn đứng ở trên giường bệnh, tùy ý cho Tố Tâm giúp mình mặc quần áo tử tế, lúc cài cúc áo Đoàn Đoàn cucng hết sức phối hợp ngẩng cằm nhỏ của mình lên.
Kỳ thực quần áo giày này Đoàn Đoàn có thể tự mình mặc được, nhưng cảm giác được mẹ mặc quần áo cho rất thích nha!
Đặc biệt là trên quần áo đều dính mùi của mẹ, Đoàn Đoàn cảm thấy dễ ngửi vô cùng.
Trên xe.
Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn mềm mại ở trong lòng, trong lòng bởi vì Lý Mục Dương mà sinh ra bất an bây giờ cũng từ từ tiêu tan.
Có Phó Kiến Văn ở bên cạnh mình, lại có Đoàn Đoàn ở bên người cô, cô có cái gì phải sợ!
Trở về Phủ Thiên Phủ, Đoàn Đoàn đã ngủ rất ngon rồi.
Phó Kiến Văn đem con ôm trở về phòng ngủ, Tố Tâm giúp Đoàn Đoàn cởi áo khoác cùng quần áo ngoài ra, không dám đổi quần áo ngủ vì sợ làm nhóc tỉnh lại, hai người ngủ ở hai bên người Đoàn Đoàn...
Dưới sắc màu ấm của bóng ngủ, Tố Tâm nhìn xem ngũ quan kiên cường thâm thúy của Phó Kiến Văn, trong lòng vô cùng an tâm.