Sau khi từ nước ngoài trở về, Tố Tâm càng ngày càng ngọt ngào, ngọt ngào đến làm cho Phó Kiến Văn bất an.
Bàn tay lớn của Tố Tâm khẽ vuốt ve tóc dài của Tố Tâm, năm ngón tay đi vào trong tóc dài, nâng cái ót của cô lên, nhẹ nhàng hôn cánh môi cô: "Tiểu Tâm, em ngọt ngào đến làm cho anh bất an!"
Tố Tâm nắm lấy bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại khẽ cọ xát vào trong lòng bàn tay anh, sau đó ngửa đầu nhìn qua anh, hỏi: "Ngọt ngào không tốt sao!"
"Rất tốt! Cực kỳ tốt! Nhưng anh sợ là..."
Anh sợ là nó cũng giống như pháo hoa vậy, rực rỡ sau đó chỉ còn dư lại một mảnh vắng vẻ.
Hầu kết của Phó Kiến Văn khẽ trượt, câu nói này cũng không có nói ra.
Khoé môi Tố Tâm nở nụ cười, hoá ra Phó Kiến Văn cũng biết sợ.
"Kiến Văn, anh sẽ vĩnh viễn yêu em như thế sao!" cái trán của Tố Tâm giằng co cùng cái trán của Phó Kiến Văn, thấp giọng hỏi.
"Ừ!" Phó Kiến Văn đáp một tiếng, trong giọng nói mang theo cười khẽ, "anh còn sống, tình yêu của anh sẽ mãi mãi dành cho em! Anh chết đi... Hồn cũng sẽ đi theo em, có sợ hay không!"
Tố Tâm cũng cười một tiếng, cô lôi kéo bàn tay của Phó Kiến Văn đặt ở trên trái tim của mình, trịnh trọng mở miệng: "Chỉ cần chỗ này của em còn đập, liền không cách nào dừng yêu anh! Hơn nữa... Một ngày có thể so với một ngày càng yêu nhiều hơn!"
Tiếng nói trong trẻo mang theo kiên định, mỗi một chữ đều đánh trúng vào trái tim của Phó Kiến Văn.
Phó Kiến Văn dùng sức nắm lấy thịt mềm bên hông Tố Tâm, con mắt nheo lại, đáy mắt có nồng đậm phun trào...
Nghĩ đến xung quanh có người mà mình an bài bảo vệ Tố Tâm, Phó Kiến Văn đưa tay kéo rèm cửa sổ ra, kéo lên, bàn tay lớn theo quần áo của Tố Tâm dò xét tiến vào.