"Nha!" Tố Tâm kinh hô một tiếng, "anh làm gì chứ..."
Thời khắc tuyệt hảo như thế, Phó Kiến Văn đột nhiên như vậy, vốn là phá hoại bầu không khí có được hay không!
Một gối của Phó Kiến Văn chen vào giữa hai chân Tố Tâm, thân thể gắt gao chặn cô lại, ôm cô vào trong lòng: "Cách quần áo không sờ tới tim đập, như vậy mới có thể cảm nhận được rõ ràng!"
"Lưu..."
Chữ manh còn chưa kịp ra khỏi miệng, miệng đã bị Phó Kiến ngăn chặn...
Hai người xốc xếch đi về hướng sô pha.
Một đường đụng phải giá đỡ của bình hoa, đụng phải cả đèn bàn, cả người Tố Tâm lảo đảo bị đặt ở bên trong ghế sô pha mềm mại.
Đầu lưỡi của Tố Tâm càng ngày càng trơn mềm, tràn đầy mê hoặc muốn đòi mạng, khiến cho Phó Kiến Văn không nhịn được kích động, cấp thiết muốn vùi vào bên trong nơi ẩm ướt mềm mại kia.
Nhưng mới vừa rồi hồ đồ xong, anh sợ cô vợ nhỏ của mình không chịu nổi, vẫn cứ khắc chế dục vọng của mình.
Một phen hôn nồng nhiệt xong, Phó Kiến Văn cũng không hề làm cử động gì quá đáng.
Tố Tâm thở hổn hển hai tay đẩy lồng ngực của Phó Kiến Văn ra: "Anh ép em sắp không thở được rồi..."
Phó Kiến Văn vừa muốn chống đỡ thân thể dậy, Tố Tâm lại lôi kéo cổ áo của Phó Kiến Văn kéo anh trở lại, hôn môi của anh, một lát sau mới buông ra, trong con ngươi chính là tràn đầy ý cười: "Nhưng nếu như là anh, ép em cả đời em cũng nguyện ý!"
Một viên trái tim của Phó Kiến Văn rầm rầm rầm nhảy lên, bây giờ miệng nhỏ này của Tố Tâm nói chuyện càng ngày càng câu nhân, khiến cho người muốn thẳng thắn đem cô lên giường!
"bây giờ em nói chuyện ngọt như vậy, cũng không sợ không xuống được giường!" tiếng nói của Phó Kiến Văn khàn khàn kỳ cục.
Tố Tâm không hiểu ý tứ của Phó Kiến Văn, thấy cô một bộ hồ đồ nai con ngơ ngác, môi mỏng của Phó Kiến Văn dán vào lỗ tai trắng nõn của cô: "Mỗi một câu nói dễ nghe đều khiến cho người muốn thảo ngất em!" (Thảo - "làm" thịt...:))