Phó Kiến Văn hung hăng hôn miệng nhỏ của Tố Tâm, hormone thành thục nam tính xe lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt lần nữa xông vào tim phổi, lúc lý trí sắp đến cực hạn, Phó Kiến Văn buông lỏng Tố Tâm ea: "tắm nhanh lên một chút, Vưu Nại Nại đã đến!"
Nói xong, bàn tay đang giam ở trên cửa lớn của Phó Kiến Văn dời đi, thay Tố Tâm đóng cửa phòng tắm lại.
Cùng Phó Kiến Văn trải qua cuộc sống như vậy, Tố Tâm cảm thấy rất an tâm, muốn cả đời này cứ như vậy cùng Phó Kiến Văn sống qua ngày...
Tố Tâm tắm xong thổi khô mái tóc mặc quần áo tử tế rồi mới từ trong phòng tắm đi ra, lại đói bụng.
Dưới lầu, Phó Kiến Văn đã chuẩn bị cho Tố Tâm một tô mì.
"Không phải nói Nại Nại cũng tới! Không biết Nại Nại đã ăn gì chưa, bằng không thì gọi Nại Nại cùng nhau đi vào ăn!" Tố Tâm dùng năm ngón tay cuộn cuộn tóc của mình lại, buộc ở sau gáy.
Phó Kiến Văn gật gật đầu: "Nại Nại ở cửa vào..."
"Làm sao anh không mời cô ấy vào trong!" lông mày thanh tú của Tố Tâm hơi nhăn lại, bước nhỏ chạy đến cửa, kéo cửa ra, quả nhiên thấy Vưu Nại Nại liền đứng ở ngoài cửa.
"Nại Nại vào đi! Kiến Văn đã nấu xong, cùng nhau ăn một chút..."
Vưu Nại Nại vừa vào đến cửa lại thẳng thắn lắc đầu, huấn luyện viên Phó chuẩn bị đồ ăn, cô dám ăn sao?
Trước đây trong lòng Vưu Nại Nại có bóng tối, chỉ cần Phó Kiến Văn cho cái gì tốt, Vưu Nại Nại liền muốn nghìn lần vạn lần trả lại.
Phó Kiến Văn đem mì đặt ở trên bàn ăn, nói với Tố Tâm một câu: "Nại Nại không ăn không cần miễn cưỡng, một lúc có người mang cô ấy đi ăn cơm!"
"Đường Tranh muốn đi qua!" Tố Tâm hỏi.
Phó Kiến Văn gật đầu.
Vưu Nại Nại trợn to mắt nhìn về phía Phó Kiến Văn: "huấn luyện viên Phó... anh gọi Đường Tranh tới!"
"Đường Tranh lại đây đưa văn kiện." khó có khi Phó Kiến Văn giải thích một câu.
Vưu Nại Nại: "..."
Người hiện tại cô không muốn gặp nhất chính là Đường Tranh được chứ...
Đi bây giờ vẫn còn kịp sao!