Tố Tâm nắm lấy bàn tay đang nắm của tay mình của Phó Kiến Văn, trong đầu như là có cái gì đột nhiên nổ tung, nở rộ như pháo hoa rực rỡ, loại cảm giác tê tê dại dại nhanh chóng chiếm lĩnh toàn thân, cả người Tố Tâm đều phải mềm nhũn.
Nghe được tiếng mở cửa, Tố Tâm nhanh chóng rút ngón tay của mình ra khỏi miệng Phó Kiến Văn, mặt đỏ tới mang tai xoay người, giả vờ giả vịt cầm sách vở thả vào trong hộp đồ.
Phó Kiến Văn: "..."
Tiểu Lục không kịp thở đi vào, thấy Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn đang thu dọn đồ, bận bịu đi qua hỗ trợ, hoàn toàn không ngờ rằng chính mình vừa vặn quấy rầy chính lão bản của mình.
Thu dọn đồ vật xong, tiểu Lục cho người dời ra ngoài, cậu ta đi theo bên người Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm, kiểm tra xem còn thiếu đồ vật gì hay không.
Đây đại khái là lần đầu tiên tiểu lục ở cạnh bên người Phó Kiến Văn như vậy mà Phó Kiến Văn cảm thấy tiểu Lục không có giá trị gì... (ai bảo bé tiểu Lục phá vỡ chuyện tốt của anh cơ)
...
Phòng đi thuê Tố Tâm đã ở nhiều năm như vậy, sau đó lại là Lương Mộ Lan dụng tâm lắp ráp, Tố Tâm đối với nơi này chính là có tình cảm.
"Nếu như không nỡ bỏ chỗ này, anh để tiểu Lục liên lạc chủ bán chỗ này mua lại." Phó Kiến Văn thấy đáy mắt của Tố Tâm không nỡ xa, mở miệng nói.
Tố Tâm lắc đầu: "Không cần, hiện tại em có nhà! Phủ Thiên Loan... chung cư Vân Đỉnh, chỉ cần có anh có Đoàn Đoàn ở, chỗ nào cũng đều là nhà của em!"
Tiểu Lục đứng ở một bên cảm giác trái tim cô đơn của mình bị tấn công dữ dội, tức ngực phun đầy máu.
Lúc nào mà vợ của lão bản nhà bọn họ, cũng có thể nhét đầy thức ăn chó vào miệng người khác.
Lời tâm tình nói đến sửng sốt một chút, còn nói chân thành như vậy! Tiểu Lục đều phải cảm động đến khóc!
Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm chăm chú, nếu như không phải tiểu Lục ở nơi này, thật muốn đem Tố Tâm đè xuống... Tàn nhẫn mà muốn một lần!