Một tay Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn, từ cổ mình lấy ra một cái mặt dây chuyền: "mặt dây chuyền này chính là tác gia Thuật Tân tặng cho tôi trong lúc làm chương trình tuyên truyền, có hai cái! Tôi mang một cái, Đoàn Đoàn một cái, rất tinh xảo! Thuật Tân nói mặt dây chuyền này chỉ có hai cái duy nhất, Phó Thành, con gái anh lại có thể biến ra một cái giống nhau như đúc đưa cho con trai anh! Tôi là thực sự mở rộng tầm mắt!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Phó Thành biến đổi khó nhìn.
Tầm mắt của Sở Tầm đảo qua ngoài cửa, nóng lòng vì thấy tiểu Lục ở ngoài cửa, cô ta nhận ra được đó là trợ lý của Phó Kiến Văn!
Cô ta suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói nhỏ ở bên tai Phó lão phu nhân: "Bà ngoại, trước tiên chúng ta đi lên lầu ổn định Kiến Văn, động tĩnh nơi này càng lúc càng lớn, tuy rằng vị trí của thư phòng vị cách khá xa, nhưng không có gì là đảm bảo được ở trên thư phòng không nghe thấy, coi như là không nghe được thì trợ lý tiểu Lục của Kiến Văn cũng đứng ở cửa vào, cũng khó đảm bảo sẽ không gọi điện thoại cho Kiến Văn! Chuyện này nên giải quyết xong trước khi Kiến Văn xuống, bằng không thì lấy sự che chở của anh ấy dành cho Đoàn Đoàn, sợ là sẽ không nương tay, bất kể là Kiến Văn hay là Phó Thành đều sẽ che chở con của mình, đến lúc đó Phó Thành huyên náo cùng Kiến Văn không thể bình yên sẽ không tốt, hay là mau chóng xử lý xong, hơn nữa nhất định phải trước khi Kiến Văn xuống lầu, tránh khỏi chuyện càng vướng tay chân!"
Phó lão phu nhân vừa nghe xong, cảm thấy Sở Tầm nói lại chính xác quá...
Trong lòng lại nghĩ đến nếu như bây giờ vợ của Phó Kiến Văn chính là Sở Tầm, hiện tại bà nhất định sẽ bớt lo không ít, ít nhất thì quan hệ giữa bà và Phó Kiến Văn cũng sẽ không xa cách giống như bây giờ.
Phó lão phu nhân gật đầu, tựa hồ là sợ người khác nghi ngờ Sở Tầm đi làm cái gì, liền thấp giọng nói: "Ở trên đầu giường của bà, cháu giúp bà lấy xuống!"