"Bên trong mặt dây chuyền tinh xảo này có khắc tên Tố Tâm! Tìm một tờ giấy đến sao chép một chút liền có thể nhìn ra rồi! Diệp Tử Kỳ... Chẳng lẽ con gái của cô chính là thầm mến Tố Tâm sao! Còn đem tên của Tố Tâm khắc ở trong đó rồi đưa cho em trai của mình! Hay là cô thầm mến Tố Tâm cho nên mới đi Hy Lạp tìm mặt dây chuyền có khắc tên Tố Tâm sau đó mua cho con của mình!"
Giọng nói của Tô Mạn Mạn dừng một chút, cho Diệp Tử Kỳ cơ hội biểu hiện, nhưng Diệp Tử Kỳ lại banh gương mặt ra, cái gì cũng không nói ra được.
Tô Mạn Mạn nhìn chằm chằm Diệp Tử Kỳ, cười: "Nói miệng không bằng chứng, vừa vặn... Tối hôm nay tiết mục tuyên truyền kia sẽ chiếu lại! Chúng ta có thể mở ti vi ra xem xét cẩn thận, để xem là rốt cuộc là họ Phó tôi nói chuyện tự phụ nói cái gì chính là cái đó, hay là ba mẹ con các người nói dối cho nên không nói lại được..."
Màu mắt của Tô Mạn Mạn chìm xuống: "Đến lúc đó nếu như là ba mẹ con các người nói dối, đừng trách Tô Mạn Mạn tôi không khách khí, hôm nay ba người các người không từng người từng người nhảy xuống hồ nước kia, thì đừng nghĩ tới rời khỏi cửa lớn Phó gia!"
Phó lão phu nhân thấy Phó Thành đứng ở một bên, sắc mặt lúng túng, muốn mở miệng nói Tô Mạn Mạn một chút, nhưng ông bà và cha mẹ của Tô Mạn Mạn đều ở nơi này, người ta đều không có mở miệng, Phó lão phu nhân mở miệng vượt mặt những người kia thì không thích hợp cho lắm...
Thế là Phó lão phu nhân nhặt quả hồng mềm nặn, cau mày quát lớn Tố Tâm: "Tố Tâm, một cái mặt dây chuyền mà thôi, Minh Minh yêu thích... Cháu đem ngươi cho Minh Minh là được rồi! Một mình cháu tính toán cùng đứa trẻ làm cái gì!"
6/10