"Lời này của Phó lão phu nhân cũng nói hay quá rồi! Đoàn Đoàn của chúng ta cũng là đứa trẻ, hơn nữa còn bị đẩy vào trong hồ, vết thương trên cổ cũng khá đau!" cặp mắt sạch sẽ xinh đẹp của Tố Tâm nhìn về phía Phó lão phu nhân, "Phó lão phu nhân cảm thấy cháu là họ thánh tên mẫu sao! Con trai thiếu một chút bị người hại chết, cháu còn phải chắp tay dâng đồ vật của mình cho người ta, chỉ là bởi vì người ta thích sao! Lời nói này của Phó lão phu nhân thật là độc đáo! Nếu như nói theo ngài, tại sao lúc trước khi mẹ của Kiến Văn không ở, sao ngài không đem tập đoàn Khải Đức chắp tay đưa cho cha ruột của Kiến Văn! Tại sao Phó Thiên Tứ cũng là trẻ con, hơn nữa cậu ta còn yêu thích tập đoàn Khải Đức nhe vậy ngài cũng không cho cậu ta, mà còn ở chỗ này liều sống liều chết cổ động Kiến Văn tranh giành cái gì! Sao không cứ như vậy đem tập đoàn Khải Đức giao cho Phó Thiên Tứ là được rồi! Một mình ngài là người lớn, tính toán cùng đứa trẻ làm cái gì!"
Tố Tâm đem lời nói của Phó lão phu nhân một mạch trả lại cho bà.
"Tố Tâm!" Phó lão phu nhân tức đến nỗi thiếu chút nữa vểnh lên đi qua.
Tố Tâm luôn luôn ôn hòa nội liễm, rất ít biểu hiện hùng hổ doạ người như thế.
Mỗi một câu nói của cô, mỗi một chữ đều giống như là dùng dao găm hướng vào trong lòng Phó lão phu nhân!
Phó Oản chính là vết thương mềm mại nhất nơi đáy lòng của Phó lão phu nhân, còn Phó Thiên Tứ chính là vết sẹo sâu nhất trong lòng bà, tất cả mọi người ở nơi này đều biết, kẻ nào cũng không ngờ rằng Tố Tâm lại có lá gan vạch trần vết thương của Phó lão phu nhân như vậy, một chút tình cảm cũng không lưu lại.
Diệp Tử Kỳ há miệng...
"Chưa nghĩ ra nên nguỵ biện như thế nào thì tốt nhất là câm miệng lại!" Tô Mạn Mạn một chút tình cảm không lưu lại, cười gằn nhìn về phía Diệp Tử Kỳ, sau đó nhìn về phía Phó lão phu nhân.